Chương 433: Bị Theo Dõi
Lục Khinh Quân
01/05/2021
"Ừ, Tâm Lạc cậu đoán đúng rồi...Tớ kỳ thực chính là muốn nói chuyện của tớ với Kiều Mạc Hàn, Tớ và Kiều Mạc Hàn, chúng tớ đã bắt đầu gặp gỡ."
"Cái gì! Cậu với Kiều Mạc Hàn?" Đường Tâm Lạc trọn to mắt không dám tin.
"Ừ, Tô Tình gật đầu" thấy Đường Tâm Lạc hoàn toàn không hoài nghi, cô mói lặng lẽ xuống giọng,"Chúng mình...Thử trước xem, không vừa lại nói."
Cô không có mặt mũi nói cho Tâm Lạc, bởi vì cô uống say với Kiều Mạc Hàn, cho nên bất đắc dĩ hắn mới có trách nhiệm.
Vừa lúc đó, có người đến nhắc Đường Tâm Lạc, thời gian không còn nhiều, nên ngồi vào vị trí.
"Tiều Tình, cùng tớ đi vào phòng tiệc đi..."Đường Tâm Lạc đứng lên, dắt tay Tô Tình.
Tô Tình đương nhiên theo ý cô, chỉ là ký quái, vì cái gì mà Lục Dục Thần không đến đây.
Đường Tâm Lạc đưa mắt nhìn Tô Tình hoài nghi, khẽ cười nói: "Không sao, chúng mình hãy đi trước, Dục Thần có việc đột xuất, anh vừa phái người tới nói cho tớ, anh phải đến trễ."
Âm nhạc du dương từ bên trong phòng tiệc bay ra.
Đường Tâm Lạc cùng Tô Tình vừa đến phía ngoài tiệc đã nghe, lại đụng phải Trác Nhã Dung.
"Ái cha, Tâm Lạc, con đến đây ngồi xuống một chút...Dục Thần đâu?"
"Dục Thần có việc đột xuất, nên con tới trước."
"Dục Thần thật là, như thế nào lại để cậu một mình ở đây..." Trác Nhã Dung kéo Đường Tâm Lạc ngồi xuống phán xét.
Ừ, cô con dâu xinh đẹp, mặc bộ áo quần lụa màu trắng, tay áo rộng bay bay.
Chỉ có điều...
Trác Nhã Dung mắt nhìn đôi giày trên chân Đường Tâm Lạc.
"Tâm Lạc, đôi giày này hình như không hợp với con đâu? Cái này kết hợp với trang phục hồng nhạt, sở thích của ta là chọn giày màu trắng, đôi đó mới phù hợp với trang phục của con."
Cách sống của Trác Nhã Dung đúng là, trang phục của bà lựa chọn tỉ mỉ.
Chỉ liếc mắt nhìn, đã thấy trang phục trên người Đường Tâm Lạc không ổn.
Đường Tâm Lạc đúng lúc nhớ tới, lúc đấy hình như cô chọn đại một đôi giày.
"Vậy con đi đổi lại đôi khác." Ở đây có thang máy, Đường Tâm Lạc không cảm thấy phiền toái.
Tô Tình đi cùng Đường Tâm Lạc, nhưng Đường Tâm Lạc bảo vô ở lại đó.
Trác Nhã Dung phái người đi theo Đường Tâm Lạc.
Tô Tình nghe Đường Tâm Lạc, đi vào phòng tiệc.
Ở một góc khuất phía sau Trác Nhã Dung.
Một vóc dáng người đàn ông cao to phục vụ, đang đứng ở góc tường, gương mặt hiện lên vẻ nham hiểm độc ác.
Bên kia.
Tô Tình được người hầu dẫn vào trong ngồi ở bàn một bên Kiều Mạc Hàn.
Cô ấy vừa ngồi xuống, liền phát hiện ở bàn kế, Trác Minh Phó đang vừa cười vừa nói với Đường Nhược Lan.
"Người Đường gia...Các cô sao lại ở chỗ này!?"
Tô Tình biết mối quan hệ giữa Đường Tâm Lạc và Đường gia không tốt.
"Bảo bối, rốt cuộc cô đã trở lại..."Kiều Mạc Hàn ôm lấy vai cô, "Đang nhìn cái gì?"
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Tô Tình, bỗng nhìn thấy Trác Minh Phó đang ngồi bàn kế bên.
"Cô thấy có điểm gì đó, giống với Lục Dục Thần?"
Tô Tình ngước mắt ngạc nhiên, "người ngồi bên Đường Tâm Lạc, cái cô vừa nói vừa cười với người con trai đó, là cậu của Lục Dục Thần.?"
Kiều Mạc Hàn gật đầu,"Đúng vậy, có vấn đề gì đó?"
"Cái gì! Cậu với Kiều Mạc Hàn?" Đường Tâm Lạc trọn to mắt không dám tin.
"Ừ, Tô Tình gật đầu" thấy Đường Tâm Lạc hoàn toàn không hoài nghi, cô mói lặng lẽ xuống giọng,"Chúng mình...Thử trước xem, không vừa lại nói."
Cô không có mặt mũi nói cho Tâm Lạc, bởi vì cô uống say với Kiều Mạc Hàn, cho nên bất đắc dĩ hắn mới có trách nhiệm.
Vừa lúc đó, có người đến nhắc Đường Tâm Lạc, thời gian không còn nhiều, nên ngồi vào vị trí.
"Tiều Tình, cùng tớ đi vào phòng tiệc đi..."Đường Tâm Lạc đứng lên, dắt tay Tô Tình.
Tô Tình đương nhiên theo ý cô, chỉ là ký quái, vì cái gì mà Lục Dục Thần không đến đây.
Đường Tâm Lạc đưa mắt nhìn Tô Tình hoài nghi, khẽ cười nói: "Không sao, chúng mình hãy đi trước, Dục Thần có việc đột xuất, anh vừa phái người tới nói cho tớ, anh phải đến trễ."
Âm nhạc du dương từ bên trong phòng tiệc bay ra.
Đường Tâm Lạc cùng Tô Tình vừa đến phía ngoài tiệc đã nghe, lại đụng phải Trác Nhã Dung.
"Ái cha, Tâm Lạc, con đến đây ngồi xuống một chút...Dục Thần đâu?"
"Dục Thần có việc đột xuất, nên con tới trước."
"Dục Thần thật là, như thế nào lại để cậu một mình ở đây..." Trác Nhã Dung kéo Đường Tâm Lạc ngồi xuống phán xét.
Ừ, cô con dâu xinh đẹp, mặc bộ áo quần lụa màu trắng, tay áo rộng bay bay.
Chỉ có điều...
Trác Nhã Dung mắt nhìn đôi giày trên chân Đường Tâm Lạc.
"Tâm Lạc, đôi giày này hình như không hợp với con đâu? Cái này kết hợp với trang phục hồng nhạt, sở thích của ta là chọn giày màu trắng, đôi đó mới phù hợp với trang phục của con."
Cách sống của Trác Nhã Dung đúng là, trang phục của bà lựa chọn tỉ mỉ.
Chỉ liếc mắt nhìn, đã thấy trang phục trên người Đường Tâm Lạc không ổn.
Đường Tâm Lạc đúng lúc nhớ tới, lúc đấy hình như cô chọn đại một đôi giày.
"Vậy con đi đổi lại đôi khác." Ở đây có thang máy, Đường Tâm Lạc không cảm thấy phiền toái.
Tô Tình đi cùng Đường Tâm Lạc, nhưng Đường Tâm Lạc bảo vô ở lại đó.
Trác Nhã Dung phái người đi theo Đường Tâm Lạc.
Tô Tình nghe Đường Tâm Lạc, đi vào phòng tiệc.
Ở một góc khuất phía sau Trác Nhã Dung.
Một vóc dáng người đàn ông cao to phục vụ, đang đứng ở góc tường, gương mặt hiện lên vẻ nham hiểm độc ác.
Bên kia.
Tô Tình được người hầu dẫn vào trong ngồi ở bàn một bên Kiều Mạc Hàn.
Cô ấy vừa ngồi xuống, liền phát hiện ở bàn kế, Trác Minh Phó đang vừa cười vừa nói với Đường Nhược Lan.
"Người Đường gia...Các cô sao lại ở chỗ này!?"
Tô Tình biết mối quan hệ giữa Đường Tâm Lạc và Đường gia không tốt.
"Bảo bối, rốt cuộc cô đã trở lại..."Kiều Mạc Hàn ôm lấy vai cô, "Đang nhìn cái gì?"
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Tô Tình, bỗng nhìn thấy Trác Minh Phó đang ngồi bàn kế bên.
"Cô thấy có điểm gì đó, giống với Lục Dục Thần?"
Tô Tình ngước mắt ngạc nhiên, "người ngồi bên Đường Tâm Lạc, cái cô vừa nói vừa cười với người con trai đó, là cậu của Lục Dục Thần.?"
Kiều Mạc Hàn gật đầu,"Đúng vậy, có vấn đề gì đó?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.