Chương 207: Đợi Sau Khi Hai Người Ly Hôn, Nhất Định Phải Bồi Thường Cho Đường Tiểu Thư Thật Nhiều
Lục Khinh Quân
30/04/2021
"Thật vậy sao?" Cố Huyên Nhi cúi đầu, không để cho Lục Dục Thần thấy đáy mắt cô ta đang tính kế.
Chỉ là cô cũng không muốn chữa khỏi cho bản thân thì làm sao bây giờ?
Nếu như bệnh tim của cô tốt hơn, Lục Dục Thần cũng không thấy cô thiếu cái gì.
Nếu như vậy, dù cô có là thiên kim của Cố gia thì cũng có gì đâu.
Đối với sự nghiệp lớn của Cố gia thì thiên kim của Cố gia cũng không phải chỉ một mình cô.
Nếu không phải có Lục Dục Thần nhìn cô với con mắt khác, thì cô Cố Huyên Nhi...sao có thể ở Cố gia?
Huống chi, cô cũng không muốn mất đi vị trí Lục phu nhân.
"Ừ." Lục Dục thần lãnh đạm trả lời.
Thấy anh lạnh lùng, Cố Huyên Nhi liền thấy người mình lạnh run.
Thấy thân hình mảnh mai run rẩy như sắp ngã. Lục Dục Thần cũng chỉ đưa tay đỡ cô sau đó lại thu tay về.
Không còn săn sóc như cũ.
Cố Huyên Nhi chỉ đơn giản mặt ngoài thôi.
Cô ta lớn lên ở cô nhi viện, đã trải qua nhiều chuyện, đã sớm cho cô ta khả năng nhìn mặt đoán ý rất giỏi.
Đáy lòng Cố Huyên Nhi không khỏi kinh ngạc.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Lục Dục Thần lại có thể đối với cô thay đổi đến như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, hôm nay Lục Dục Thần quả thực rất khác.
Vốn dĩ mỗi lần đến đây anh đều sẽ đến phòng thăm cô.
Nhưng hôm nay sau khi đến lâu như vậy, anh cũng chỉ vào thư phòng, không cò sốt ruột thăm cô.
Cô vốn cũng vì lo lắng nên mới tùy ý đến đây.
Nhưng bây giờ, thật sự may mắn vì cô đã đến.
Không tự chủ lại nhớ đến người phụ nữ ở Trung Quốc kia.
"Vậy là được rồi...."
Cố Huyên Nhi lau nước mắt, ra vẻ chân thành nói, "Em cũng phải tốt hơn thôi...em không đợi nổi muốn thành cô dâu của anh...Dục Thần, vị Đường tiểu thư ở Trung Quốc thế nào rồi? Đợi sau khi em tốt hơn nhất đinh phải đi cảm ơn cô ấy. Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cô ấy."
Nghe thấy Cố Huyên Nhi nhắc đến Tâm Lạc, ánh mắt của Lục Dục Thần chợt lóe lên cảm xúc.
"Cô ấy...rất tốt." anh nghĩ một chút mới trả lời.
Không biết vì sao, anh không muốn trước mặt Cố Huyên Nhi nhắc đến quá nhiều về Đường Tâm Lạc.
Không phải chột dạ.
Chỉ đơn thuần không muốn cô ta bàn luận về Đường Tâm Lạc từ đầu đến chân.
"Vâng, em cũng nghe mọi người nhắc đến, Đường Tiểu thư cũng không phải dễ dàng. Thật ra...Cũng tại em không tốt, nếu không phải em bị bệnh không thể giúp anh sinh người thừa kế...Cũng sẽ không khó xử đến Đường tiểu thư."
Cố Huyên Nhi giống như rất khó xử, mày nhíu lại, nhìn qua giống như một búp bê phương Tây yếu ớt.
"Đường Tiểu thư vừa mới ly hôn, kết quả lại gặp phải chuyện. Nếu không phải như vậy anh cũng không khó xử cô ấy ký hiệp định như vậy.
Cố Huyên Nhi giống như vô cùng đồng tình với Đường Tâm Lạc, nhắc đến cô, trong giọng nói tràn ngập áy náy.
Cô ta nói đến nước này, ngẩng đầu nhìn Lục Dục Thần, "Dục Thần...Chuyện lần này, Đường tiểu thư bị ủy khuất rất nhiều. Chỉ ngắn ngủi một năm, cô đã bị buộc ly hôn hai lalanf, Người ngoài không biết đợi đến khi hai người ly hôn xong nhất định sẽ chỉ trỏ với cô. Em cảm thấy chúng ta phải bồi thường cho cô ấy thật nhiều."
Rất nhiều năm trước, khi Cố Huyên Nhi còn đang ở cô nhi viện, vô tình đã có ân cứu mạng với Lục Dục Thần.
CŨng bởi vì sau khi cứu anh mới bị bệnh tim.
Hai năm trước khi Lục Dục Thần muốn cưới cô cũng bởi vì cô bị bệnh tim không thể sinh con cho nên Lục gia mới nhất trí phản đối.
Sau đó khi cô phát bệnh mới nói ra đề nghị cho Lục dục Thần.
Chỉ là cô cũng không muốn chữa khỏi cho bản thân thì làm sao bây giờ?
Nếu như bệnh tim của cô tốt hơn, Lục Dục Thần cũng không thấy cô thiếu cái gì.
Nếu như vậy, dù cô có là thiên kim của Cố gia thì cũng có gì đâu.
Đối với sự nghiệp lớn của Cố gia thì thiên kim của Cố gia cũng không phải chỉ một mình cô.
Nếu không phải có Lục Dục Thần nhìn cô với con mắt khác, thì cô Cố Huyên Nhi...sao có thể ở Cố gia?
Huống chi, cô cũng không muốn mất đi vị trí Lục phu nhân.
"Ừ." Lục Dục thần lãnh đạm trả lời.
Thấy anh lạnh lùng, Cố Huyên Nhi liền thấy người mình lạnh run.
Thấy thân hình mảnh mai run rẩy như sắp ngã. Lục Dục Thần cũng chỉ đưa tay đỡ cô sau đó lại thu tay về.
Không còn săn sóc như cũ.
Cố Huyên Nhi chỉ đơn giản mặt ngoài thôi.
Cô ta lớn lên ở cô nhi viện, đã trải qua nhiều chuyện, đã sớm cho cô ta khả năng nhìn mặt đoán ý rất giỏi.
Đáy lòng Cố Huyên Nhi không khỏi kinh ngạc.
Chỉ mới hai tháng ngắn ngủi, Lục Dục Thần lại có thể đối với cô thay đổi đến như vậy.
Cẩn thận nghĩ lại, hôm nay Lục Dục Thần quả thực rất khác.
Vốn dĩ mỗi lần đến đây anh đều sẽ đến phòng thăm cô.
Nhưng hôm nay sau khi đến lâu như vậy, anh cũng chỉ vào thư phòng, không cò sốt ruột thăm cô.
Cô vốn cũng vì lo lắng nên mới tùy ý đến đây.
Nhưng bây giờ, thật sự may mắn vì cô đã đến.
Không tự chủ lại nhớ đến người phụ nữ ở Trung Quốc kia.
"Vậy là được rồi...."
Cố Huyên Nhi lau nước mắt, ra vẻ chân thành nói, "Em cũng phải tốt hơn thôi...em không đợi nổi muốn thành cô dâu của anh...Dục Thần, vị Đường tiểu thư ở Trung Quốc thế nào rồi? Đợi sau khi em tốt hơn nhất đinh phải đi cảm ơn cô ấy. Mấy ngày nay thật sự vất vả cho cô ấy."
Nghe thấy Cố Huyên Nhi nhắc đến Tâm Lạc, ánh mắt của Lục Dục Thần chợt lóe lên cảm xúc.
"Cô ấy...rất tốt." anh nghĩ một chút mới trả lời.
Không biết vì sao, anh không muốn trước mặt Cố Huyên Nhi nhắc đến quá nhiều về Đường Tâm Lạc.
Không phải chột dạ.
Chỉ đơn thuần không muốn cô ta bàn luận về Đường Tâm Lạc từ đầu đến chân.
"Vâng, em cũng nghe mọi người nhắc đến, Đường Tiểu thư cũng không phải dễ dàng. Thật ra...Cũng tại em không tốt, nếu không phải em bị bệnh không thể giúp anh sinh người thừa kế...Cũng sẽ không khó xử đến Đường tiểu thư."
Cố Huyên Nhi giống như rất khó xử, mày nhíu lại, nhìn qua giống như một búp bê phương Tây yếu ớt.
"Đường Tiểu thư vừa mới ly hôn, kết quả lại gặp phải chuyện. Nếu không phải như vậy anh cũng không khó xử cô ấy ký hiệp định như vậy.
Cố Huyên Nhi giống như vô cùng đồng tình với Đường Tâm Lạc, nhắc đến cô, trong giọng nói tràn ngập áy náy.
Cô ta nói đến nước này, ngẩng đầu nhìn Lục Dục Thần, "Dục Thần...Chuyện lần này, Đường tiểu thư bị ủy khuất rất nhiều. Chỉ ngắn ngủi một năm, cô đã bị buộc ly hôn hai lalanf, Người ngoài không biết đợi đến khi hai người ly hôn xong nhất định sẽ chỉ trỏ với cô. Em cảm thấy chúng ta phải bồi thường cho cô ấy thật nhiều."
Rất nhiều năm trước, khi Cố Huyên Nhi còn đang ở cô nhi viện, vô tình đã có ân cứu mạng với Lục Dục Thần.
CŨng bởi vì sau khi cứu anh mới bị bệnh tim.
Hai năm trước khi Lục Dục Thần muốn cưới cô cũng bởi vì cô bị bệnh tim không thể sinh con cho nên Lục gia mới nhất trí phản đối.
Sau đó khi cô phát bệnh mới nói ra đề nghị cho Lục dục Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.