Chương 328: Gọi Là Ông Xã
Lục Khinh Quân
30/04/2021
Đề tai này khi bọn họ còn ở bên nhau, anh đã nghiêm túc cảnh cáo cô.
Lục Dục Thần không nghĩ đến mấy tháng sau, bọn họ lại thảo luận về vấn đề này một lần nữa.
Cảm giác như vậy, thật không tốt.
Giống như tất cả đều trở về vạch xuất phát.
"KHông phải tên em nên gọi, em đây nên..." Đường Tâm Lạc nói tiếp theo lời anh.
Sau đó đột nhiên im bặt.
Nói chuyện như vậy rất quen thuộc.
Giống như hai người họ đã từng nói qua.
Khi cô đang hoảng hốt liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Trước kia anh đã cảnh báo em, cái xưng hô này không được gọi. Nhờ anh giúp đỡ, phải có thành ý, suy nghĩ một chút xem...trước kia anh dạy em như thế nào?"
Anh đang cố chịu không yêu thương cô.
Đang cố gắng lạnh nhạt với cô.
Nhưng không có biện pháp khi cô cũng lạnh lùng gọi anh một tiếng Lục gia.
Cô là vợ của Lục Dục Thần anh sao có thể như những người khác xa lạ gọi anh một tiếng Lục gia.
Đường Tâm Lạc hoảng hốt chớp mắt, nhớ lại lời anh từng nói.
Đúng rồi, anh đã từng nói.
Không cho phép gọi anh là Lục gia, cô chỉ có thể gọi anh là "Ông xã..."
Nhẹ nhàng một tiếng "Ông xã" cứ như vậy nói ra.
Hóa ra ký ức của cô vẫn chưa quên.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dục Thần rốt cuộc cũng dãn ra.
Đôi mắt đen kịt cũng có ánh sáng.
"ừ." Anh gật đầu.
"Lục phu nhân yên tâm, bạn của em, Lục tiên sinh sẽ thay em mang về. ĐƯợc rồi, trước tắt điện thoại đã."
Cho đến khi giọng nói bên kia biến mất, Đường TÂm Lạc vẫn còn trong trạng thái mê mang.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy. Sao có thể gọi Lục Dục Thần là ông xã?
Bọn họ không phải đang chiến tranh lạnh sao?
Rõ ràng đã nhiều ngày không nói cuyện.
Nhưng vì sao trong điện thoại cô lại thấy giọng nói của Lục Dục Thần rất ôn nhu?
Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc rồi loạn rồi.
Loạn đến mức cô quên hỏi chuyện Tô Tình!
Cô dùng sức lắc đầu liều mạng để mình quên đi người đàn ông kia.
Bên kia Lục Dục Thần tùy ý gọi điện thoại cho Kiều Mạc Hàn, quả nhiên tắt máy.
Anh nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia dị thường.
Mạc Hàn...sao có thể liên quan đến bạn bè của Tiểu Lạc?
"Boss, người ở công ty con đang đợi để báo cáo, ngài xem..."
Bởi vì Mạch Trạch không ở trong nước cho nên Trương Lỵ chỉ có thể căng da đầu lên đi nói với Lục Dục Thần.
Hội nghị lần này khác các hội nghi bình thường.
Tập đoàn Hoàng Đình ở trên thế giới có hàng trăm công tu con, ngày thường người phụ trách công ty con cũng rất bận, cho nên mỗi năm chỉ mở cuộc họp một lần.
từ khi Lục Dục Thần tiếp nhận công ty, liền lập ra quy củ, không được bất kỳ ai đang họp mà rời đi nghe điện thoại.
nhưng lúc này đây, anh đã đánh vỡ luật lệ.
Lục Dục Thần nghe Trương Lỵ nói càng nhăn mày lại.
Trầm ngâm vài giây, mới lạnh lùng nói, "Nói cho mọi người, tạm thời nghỉ ngơi một giờ, một giờ sau tôi về tiếp tục họp."
Nói xong mặc kệ thư ký kinh ngạc nhanh chóng rời đi.
Anh cần phải đi Kiều thị một chuyến, khi Kiều Mạc Hàn thật sự nổi giận, thủ hạ của anh ta cũng không khuyên được.
Nhưng điều quan trong hơn, cô gái gọi là Tiểu Tình kia lại là bạn của Tiểu Lạc.
Bạn của cô, anh không muốn khiến cô thất vọng.
Lục Dục Thần không nghĩ đến mấy tháng sau, bọn họ lại thảo luận về vấn đề này một lần nữa.
Cảm giác như vậy, thật không tốt.
Giống như tất cả đều trở về vạch xuất phát.
"KHông phải tên em nên gọi, em đây nên..." Đường Tâm Lạc nói tiếp theo lời anh.
Sau đó đột nhiên im bặt.
Nói chuyện như vậy rất quen thuộc.
Giống như hai người họ đã từng nói qua.
Khi cô đang hoảng hốt liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Trước kia anh đã cảnh báo em, cái xưng hô này không được gọi. Nhờ anh giúp đỡ, phải có thành ý, suy nghĩ một chút xem...trước kia anh dạy em như thế nào?"
Anh đang cố chịu không yêu thương cô.
Đang cố gắng lạnh nhạt với cô.
Nhưng không có biện pháp khi cô cũng lạnh lùng gọi anh một tiếng Lục gia.
Cô là vợ của Lục Dục Thần anh sao có thể như những người khác xa lạ gọi anh một tiếng Lục gia.
Đường Tâm Lạc hoảng hốt chớp mắt, nhớ lại lời anh từng nói.
Đúng rồi, anh đã từng nói.
Không cho phép gọi anh là Lục gia, cô chỉ có thể gọi anh là "Ông xã..."
Nhẹ nhàng một tiếng "Ông xã" cứ như vậy nói ra.
Hóa ra ký ức của cô vẫn chưa quên.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Dục Thần rốt cuộc cũng dãn ra.
Đôi mắt đen kịt cũng có ánh sáng.
"ừ." Anh gật đầu.
"Lục phu nhân yên tâm, bạn của em, Lục tiên sinh sẽ thay em mang về. ĐƯợc rồi, trước tắt điện thoại đã."
Cho đến khi giọng nói bên kia biến mất, Đường TÂm Lạc vẫn còn trong trạng thái mê mang.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy. Sao có thể gọi Lục Dục Thần là ông xã?
Bọn họ không phải đang chiến tranh lạnh sao?
Rõ ràng đã nhiều ngày không nói cuyện.
Nhưng vì sao trong điện thoại cô lại thấy giọng nói của Lục Dục Thần rất ôn nhu?
Đường Tâm Lạc cảm thấy đầu óc rồi loạn rồi.
Loạn đến mức cô quên hỏi chuyện Tô Tình!
Cô dùng sức lắc đầu liều mạng để mình quên đi người đàn ông kia.
Bên kia Lục Dục Thần tùy ý gọi điện thoại cho Kiều Mạc Hàn, quả nhiên tắt máy.
Anh nhíu mày, ánh mắt hiện lên tia dị thường.
Mạc Hàn...sao có thể liên quan đến bạn bè của Tiểu Lạc?
"Boss, người ở công ty con đang đợi để báo cáo, ngài xem..."
Bởi vì Mạch Trạch không ở trong nước cho nên Trương Lỵ chỉ có thể căng da đầu lên đi nói với Lục Dục Thần.
Hội nghị lần này khác các hội nghi bình thường.
Tập đoàn Hoàng Đình ở trên thế giới có hàng trăm công tu con, ngày thường người phụ trách công ty con cũng rất bận, cho nên mỗi năm chỉ mở cuộc họp một lần.
từ khi Lục Dục Thần tiếp nhận công ty, liền lập ra quy củ, không được bất kỳ ai đang họp mà rời đi nghe điện thoại.
nhưng lúc này đây, anh đã đánh vỡ luật lệ.
Lục Dục Thần nghe Trương Lỵ nói càng nhăn mày lại.
Trầm ngâm vài giây, mới lạnh lùng nói, "Nói cho mọi người, tạm thời nghỉ ngơi một giờ, một giờ sau tôi về tiếp tục họp."
Nói xong mặc kệ thư ký kinh ngạc nhanh chóng rời đi.
Anh cần phải đi Kiều thị một chuyến, khi Kiều Mạc Hàn thật sự nổi giận, thủ hạ của anh ta cũng không khuyên được.
Nhưng điều quan trong hơn, cô gái gọi là Tiểu Tình kia lại là bạn của Tiểu Lạc.
Bạn của cô, anh không muốn khiến cô thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.