Chương 191: Hai Người Họ Dường Như Rất Kịch Liệt Nha!
Lục Khinh Quân
30/04/2021
"Lâm Thi Mạn vào lâu rồi, thì ra tin đồn trước kia là thật ! Lục gia và Lâm Thi Mạn, quan hệ quả thật không tầm thường!"
"Đâu chỉ là không tầm thường... Mọi người nghe âm thanh trong đó kìa, Lâm Thi Mạn rên thật dâm đãng, Lục gia thật sự rất mạnh mẽ... Nghe được không, ngay cả ghế salon cũng ngã, không biết bên trong kịch liệt cỡ nào!:
Nghe thấy những lời này, con ngươi của Đường Tâm Lạc co rút nhanh.
Cô không khỏi đi lùi vài bước, gương mặt nhỏ ảm đạm.
Mấy tháng trước, đứng trước phòng tân hôn, nghe thấy tiếng giường chiếu của Lục Kình Hạo và tiểu tam, cảnh tượng ấy dường như lại được tái hiện.
Ông trời quả thật giỏi trêu lòng người.
Cô bị cả họ Lục, người này đến người kia đùa giỡn trong tay.
Cô cứ nghĩ rằng mình không động lòng, nhưng khi phát hiện mình lại bị phản bội, mới biết... Trái tim đã vô tình sa ngã.
So với lần trước, cảm giác đau lòng càng thêm bội phần.
Đau đến mức, ngay cả thở cũng khó khăn.
Lục Dục Thần... Anh lại...
Đôi mắt đào hoa nhanh chóng ngập nước, nhưng cô cố nén lại, không khóc, ngược lại tiến về phía trước thêm bước nữa.
"Thiếu phu nhân." Lục Thất đen mặt, ngăn trước mặt cô.
Đường Tâm Lạc căn bản không thèm nhìn Lục Thất, cặp mắt xinh đẹp nhìn vào chốt cửa kia.
"Tránh ra." Cô cắn răng, cố nén giọt lệ muốn rơi xuống.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn dò, không có cậu ấy cho phép không ai được vào." Lục Thất giảm âm lượng, tới đám người xung quanh cũng không nghe được.
"Tránh ra." Đường Tâm Lạc không nghe, quật cường vặn cửa.
Cho dù chỉ là một hợp đồng, nhưng bên trong đã ghi rõ, phải tôn trọng và cho đối phương thể diện.
Cô không quản Lục Dục Thần có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, nhưng nếu như đã dẫn cô theo, mà còn làm loạn với người phụ nữ khác trong phòng.
Vậy thì mặt mũi của Lục phu nhân này quăng xuống đất cho người khác đạp luôn đi!
Đây toàn là lời anh hứa, tôn trọng cô sao?
"Lâm Thi Mạn", không trách được thấy quen tai.
Thì ra chính là nữ diễn viên khiến cho Lục Dục Thần cả đêm không về.
"Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không thể để cô vào."
Lục Thất ra ngăn cản, nửa bước không rời.
"Không cho đúng không..." Đường Tâm Lạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Thất.
Cô sờ bụng, nheo mắt nhìn Lục Thất: "Cậu có tin rằng tôi sẽ đập bụng vào cửa không?"
Cửa phòng nghỉ ngơi được thiết kế theo kiểu châu Âu.
Nếu bụng của người phụ nữ mang thai đụng vào, nhất định sẽ bị thương.
"Thiếu phu nhân, cô... Cô đừng kích động. Tôi... Tôi cho..." Tới tận bây giờ, Lục Thất chưa từng dám cãi lại lời của Lục Dục Thần.
Nhưng thiếu phu nhân dùng người thừa kế Lục gia ra đe dọa, cho dù Lục Thất gan to đến đâu cũng không dám ngăn cản nữa.
Nếu người phụ nữ có thai muốn xảy ra chuyện thì thật sự rất dễ dàng, cho dù anh có thể che kín cửa thì cũng không ngăn được thiếu phu nhân đụng chỗ khác.
Thấy Lục Thất tránh ra, Đường Tâm Lạc nắm chặt tay phải mới buông ra.
May quá... Cô cược đúng...
Cô không thể nào hại bảo bảo được.
Lời vừa rồi, cũng chỉ là lừa gạt Lục Thất thôi.
Lục Thất lui ra, cửa phòng cũng lộ ra.
Đường Tâm Lạc đi về phía trước, tay phỉa đặt trên chốt cửa...
"Không cần mở, vô dụng thôi... Cửa đã bị khóa từ trong rồi!"
"Đường tiểu thư, không thì cô gõ cửa thử, nếu mà Lục gia muốn cả hai, không chừng sẽ mở cửa đó nha!"
Những âm thanh cười trên sự đau khổ của người khác vang lên, cùng lúc đó, bên trong lại vang lên một tiếng rên.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên cửa rung lên, cô đột nhiên mất đi dũng khí.
"Đâu chỉ là không tầm thường... Mọi người nghe âm thanh trong đó kìa, Lâm Thi Mạn rên thật dâm đãng, Lục gia thật sự rất mạnh mẽ... Nghe được không, ngay cả ghế salon cũng ngã, không biết bên trong kịch liệt cỡ nào!:
Nghe thấy những lời này, con ngươi của Đường Tâm Lạc co rút nhanh.
Cô không khỏi đi lùi vài bước, gương mặt nhỏ ảm đạm.
Mấy tháng trước, đứng trước phòng tân hôn, nghe thấy tiếng giường chiếu của Lục Kình Hạo và tiểu tam, cảnh tượng ấy dường như lại được tái hiện.
Ông trời quả thật giỏi trêu lòng người.
Cô bị cả họ Lục, người này đến người kia đùa giỡn trong tay.
Cô cứ nghĩ rằng mình không động lòng, nhưng khi phát hiện mình lại bị phản bội, mới biết... Trái tim đã vô tình sa ngã.
So với lần trước, cảm giác đau lòng càng thêm bội phần.
Đau đến mức, ngay cả thở cũng khó khăn.
Lục Dục Thần... Anh lại...
Đôi mắt đào hoa nhanh chóng ngập nước, nhưng cô cố nén lại, không khóc, ngược lại tiến về phía trước thêm bước nữa.
"Thiếu phu nhân." Lục Thất đen mặt, ngăn trước mặt cô.
Đường Tâm Lạc căn bản không thèm nhìn Lục Thất, cặp mắt xinh đẹp nhìn vào chốt cửa kia.
"Tránh ra." Cô cắn răng, cố nén giọt lệ muốn rơi xuống.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia dặn dò, không có cậu ấy cho phép không ai được vào." Lục Thất giảm âm lượng, tới đám người xung quanh cũng không nghe được.
"Tránh ra." Đường Tâm Lạc không nghe, quật cường vặn cửa.
Cho dù chỉ là một hợp đồng, nhưng bên trong đã ghi rõ, phải tôn trọng và cho đối phương thể diện.
Cô không quản Lục Dục Thần có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, nhưng nếu như đã dẫn cô theo, mà còn làm loạn với người phụ nữ khác trong phòng.
Vậy thì mặt mũi của Lục phu nhân này quăng xuống đất cho người khác đạp luôn đi!
Đây toàn là lời anh hứa, tôn trọng cô sao?
"Lâm Thi Mạn", không trách được thấy quen tai.
Thì ra chính là nữ diễn viên khiến cho Lục Dục Thần cả đêm không về.
"Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi không thể để cô vào."
Lục Thất ra ngăn cản, nửa bước không rời.
"Không cho đúng không..." Đường Tâm Lạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Thất.
Cô sờ bụng, nheo mắt nhìn Lục Thất: "Cậu có tin rằng tôi sẽ đập bụng vào cửa không?"
Cửa phòng nghỉ ngơi được thiết kế theo kiểu châu Âu.
Nếu bụng của người phụ nữ mang thai đụng vào, nhất định sẽ bị thương.
"Thiếu phu nhân, cô... Cô đừng kích động. Tôi... Tôi cho..." Tới tận bây giờ, Lục Thất chưa từng dám cãi lại lời của Lục Dục Thần.
Nhưng thiếu phu nhân dùng người thừa kế Lục gia ra đe dọa, cho dù Lục Thất gan to đến đâu cũng không dám ngăn cản nữa.
Nếu người phụ nữ có thai muốn xảy ra chuyện thì thật sự rất dễ dàng, cho dù anh có thể che kín cửa thì cũng không ngăn được thiếu phu nhân đụng chỗ khác.
Thấy Lục Thất tránh ra, Đường Tâm Lạc nắm chặt tay phải mới buông ra.
May quá... Cô cược đúng...
Cô không thể nào hại bảo bảo được.
Lời vừa rồi, cũng chỉ là lừa gạt Lục Thất thôi.
Lục Thất lui ra, cửa phòng cũng lộ ra.
Đường Tâm Lạc đi về phía trước, tay phỉa đặt trên chốt cửa...
"Không cần mở, vô dụng thôi... Cửa đã bị khóa từ trong rồi!"
"Đường tiểu thư, không thì cô gõ cửa thử, nếu mà Lục gia muốn cả hai, không chừng sẽ mở cửa đó nha!"
Những âm thanh cười trên sự đau khổ của người khác vang lên, cùng lúc đó, bên trong lại vang lên một tiếng rên.
Bàn tay nhỏ bé đặt trên cửa rung lên, cô đột nhiên mất đi dũng khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.