Chương 418: Lục Dục Thần, Tại Sao Anh Có Thể Như Vậy!?
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Lục Dục Thần, hắn vậy mà thật sự ........ cầu hôn mình!
Đường Tâm Lạc trợn to mắt, nhìn năm chữ to sáng chói ở bên ngoài, dường như không dám tin mình có thể nhìn thấy.
Bọn họ, bọn họ rõ ràng đã kết hôn rồi.
Nhưng tại sao Lục Dục Thần vẫn......
" Tiểu Lạc......"
Vào lúc này, thanh âm từ tính trầm thấp của đàn ông vang lên. Đường Tâm Lạc nhìn theo tiếng nói, không biết chuyện gì, Lục Dục Thần đã đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.
Chiếc nhẫn vẫn bị bọc trong màng bảo vệ bị hắn lấy ra, đồng thời khi cô quay đầu đi, người đàn ông luôn luôn cao cao tại thượng vậy mà cầm chiếc nhẫn kim cương màu hồng, một bên đầu gối chạm đất, nửa quỳ trước mặt cô.
" Lục ....." Đường Tâm Lạc không hề chuẩn bị, bật dậy.
"Tiểu Lạc gả cho anh." Người đàn ông giơ chiếc nhẫn trong tay lên, động tác nhất quán tao nhã cường thế.
Nhưng hắn hiện tại, lại quỳ một gối xuống, quỳ gối trước mặt cô, cầu hôn cô.
" Em ......."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc khẽ nhếch, muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt phát ra âm thanh liền không khống chế được nước mắt.
Cô giống như một đứa gốc, căn bản không khống chế được tuyến lệ của mình.
Vừa khóc, vừa cắn môi dưới, không ngừng gật đầu, " Vâng..... ô..... vâng vâng....."
Nước trong mắt cô, không cách nào có thể khống chế, không ngừng chảy ra. Nhưng nước mắt này không phải nước mắt đau thương mà là cảm xúc ngọt ngào, cảm động từ đáy lòng, các loại cảm tình ngọt ngào tích tụ sau đó bùng nổ thành nước mắt!
Lục Dục Thần nhìn người con gái trước mắt, khóc đến mặt đều choáng váng rồi, trong lòng hắn cũng có cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Cái cảm giác vui thích từ khi sinh ra cũng chưa từng có, hiện tại tràn đầy trong lồng ngực.
Người đàn ông quỳ một gối, năm ngón tay thon dài bắt lấy bàn tay trái nhỏ bé có chút run rẩy của người con gái. Từ từ, đem chiếc nhẫn kim cương màu hồng đại biểu tình yêu , đeo lên ngón áp út dài nhỏ của cô gái.
Cuối cùng đứng lên còn đem người con gái ngây ngốc ôm vào lòng.
" Được rồi, đừng khóc........ khóc nữa anh sẽ đau lòng." Lục Dục Thần hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn dịu dàng, giống như bày tỏ tình cảm sâu đậm.
"Ô...... Em....... em biết..... nhưng, người ta.... người ta thực sự rất cảm động mà!' Đường Tâm Lạc chủ động vòng tay qua vòng eo của hắn, khóc tới mức trên mặt nước mắt,nước mũi lẫn lộn, cọ trên ngực hắn.
"Em thật không thể ngờ, anh cư nhiên lại....... Lục Dục Thần anh tại sao lại tốt như vậy, tốt như vậy ..... anh đối với em tốt như vậy, em thực sự sắp không thể rời khỏi anh được nữa rồi!"
Đường Tâm Lạc dùng sức ôm lấy Lục Dục Thần, ở trong lòng hắn làm nũng.
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Dục Thần sẽ sắp xếp một sự " kinh ngạc" lớn như vậy.
Cô gả cho hắn cũng ba tháng rồi. Buổi tiệc tối mai sẽ công bố với bên ngoài thân phận Lục phu nhân của cô.
Nhưng ngay cả chính cô cũng đều quên, Cô thực ra cũng kỳ vọng giống như những người con gái khác, được chồng của mình sắp xếp một màn cầu hôn lãng mạn.
Lần hôn nhân đầu tiên, cái gì cũng không có.
Lần thứ hai, cũng chỉ là một cái giao dịch.
Cô căn bản cũng không có kỳ vọng xa vời đời này sẽ được người khác cầu hôn
Nhưng cố tình, người đàn ông trước mắt, người đàn ông đang ôm cô lại giúp cô nghĩ tới nó!
.......
Biết người con gái nhỏ này vô cùng cảm động, Lục Dục Thần nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô.
Tiểu Lạc cảm động, hắn làm sao lại không biết đây? Hắn hiện tại cũng giống như cô, cả trái tim tràn ngập hạnh phúc và cảm động.
"Ông xã, anh tại sao lại đột nhiên nghĩ tới cầu hôn em? Em cho rằng chúng ta đã là vợ chồng rồi......... em thật không nghĩ tới,......"
Trong giọng nói của Đường Tâm Lạc mang theo chút run rẩy.
Đáy lòng cảm thấy thỏa mãn và cảm động, dường như làm cho cô không thể nói chuyện được bình thường.
Đường Tâm Lạc trợn to mắt, nhìn năm chữ to sáng chói ở bên ngoài, dường như không dám tin mình có thể nhìn thấy.
Bọn họ, bọn họ rõ ràng đã kết hôn rồi.
Nhưng tại sao Lục Dục Thần vẫn......
" Tiểu Lạc......"
Vào lúc này, thanh âm từ tính trầm thấp của đàn ông vang lên. Đường Tâm Lạc nhìn theo tiếng nói, không biết chuyện gì, Lục Dục Thần đã đứng dậy, đi tới bên cạnh cô.
Chiếc nhẫn vẫn bị bọc trong màng bảo vệ bị hắn lấy ra, đồng thời khi cô quay đầu đi, người đàn ông luôn luôn cao cao tại thượng vậy mà cầm chiếc nhẫn kim cương màu hồng, một bên đầu gối chạm đất, nửa quỳ trước mặt cô.
" Lục ....." Đường Tâm Lạc không hề chuẩn bị, bật dậy.
"Tiểu Lạc gả cho anh." Người đàn ông giơ chiếc nhẫn trong tay lên, động tác nhất quán tao nhã cường thế.
Nhưng hắn hiện tại, lại quỳ một gối xuống, quỳ gối trước mặt cô, cầu hôn cô.
" Em ......."
Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Tâm Lạc khẽ nhếch, muốn nói chuyện, nhưng trong nháy mắt phát ra âm thanh liền không khống chế được nước mắt.
Cô giống như một đứa gốc, căn bản không khống chế được tuyến lệ của mình.
Vừa khóc, vừa cắn môi dưới, không ngừng gật đầu, " Vâng..... ô..... vâng vâng....."
Nước trong mắt cô, không cách nào có thể khống chế, không ngừng chảy ra. Nhưng nước mắt này không phải nước mắt đau thương mà là cảm xúc ngọt ngào, cảm động từ đáy lòng, các loại cảm tình ngọt ngào tích tụ sau đó bùng nổ thành nước mắt!
Lục Dục Thần nhìn người con gái trước mắt, khóc đến mặt đều choáng váng rồi, trong lòng hắn cũng có cảm giác thỏa mãn khó nói thành lời.
Cái cảm giác vui thích từ khi sinh ra cũng chưa từng có, hiện tại tràn đầy trong lồng ngực.
Người đàn ông quỳ một gối, năm ngón tay thon dài bắt lấy bàn tay trái nhỏ bé có chút run rẩy của người con gái. Từ từ, đem chiếc nhẫn kim cương màu hồng đại biểu tình yêu , đeo lên ngón áp út dài nhỏ của cô gái.
Cuối cùng đứng lên còn đem người con gái ngây ngốc ôm vào lòng.
" Được rồi, đừng khóc........ khóc nữa anh sẽ đau lòng." Lục Dục Thần hôn nhẹ lên trán cô, nụ hôn dịu dàng, giống như bày tỏ tình cảm sâu đậm.
"Ô...... Em....... em biết..... nhưng, người ta.... người ta thực sự rất cảm động mà!' Đường Tâm Lạc chủ động vòng tay qua vòng eo của hắn, khóc tới mức trên mặt nước mắt,nước mũi lẫn lộn, cọ trên ngực hắn.
"Em thật không thể ngờ, anh cư nhiên lại....... Lục Dục Thần anh tại sao lại tốt như vậy, tốt như vậy ..... anh đối với em tốt như vậy, em thực sự sắp không thể rời khỏi anh được nữa rồi!"
Đường Tâm Lạc dùng sức ôm lấy Lục Dục Thần, ở trong lòng hắn làm nũng.
Cô như thế nào cũng không nghĩ tới, Lục Dục Thần sẽ sắp xếp một sự " kinh ngạc" lớn như vậy.
Cô gả cho hắn cũng ba tháng rồi. Buổi tiệc tối mai sẽ công bố với bên ngoài thân phận Lục phu nhân của cô.
Nhưng ngay cả chính cô cũng đều quên, Cô thực ra cũng kỳ vọng giống như những người con gái khác, được chồng của mình sắp xếp một màn cầu hôn lãng mạn.
Lần hôn nhân đầu tiên, cái gì cũng không có.
Lần thứ hai, cũng chỉ là một cái giao dịch.
Cô căn bản cũng không có kỳ vọng xa vời đời này sẽ được người khác cầu hôn
Nhưng cố tình, người đàn ông trước mắt, người đàn ông đang ôm cô lại giúp cô nghĩ tới nó!
.......
Biết người con gái nhỏ này vô cùng cảm động, Lục Dục Thần nhẹ nhàng vỗ nhẹ sau lưng trấn an cô.
Tiểu Lạc cảm động, hắn làm sao lại không biết đây? Hắn hiện tại cũng giống như cô, cả trái tim tràn ngập hạnh phúc và cảm động.
"Ông xã, anh tại sao lại đột nhiên nghĩ tới cầu hôn em? Em cho rằng chúng ta đã là vợ chồng rồi......... em thật không nghĩ tới,......"
Trong giọng nói của Đường Tâm Lạc mang theo chút run rẩy.
Đáy lòng cảm thấy thỏa mãn và cảm động, dường như làm cho cô không thể nói chuyện được bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.