Chương 395: Mãi Mãi, Sẽ Không Quên...
Lục Khinh Quân
01/05/2021
"Đi đâu, ân?" Anh nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô, ôm vợ yêu lên đùi mình.
"Em....hôm nay em đến phim trường..."
Lục Dục Thần nghe vậy thì nhăn mi nhưng cũng không phản đối.
Chỉ là đôi tay ôm cô không buông ra.
Đường Tâm Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt như ngộ ra, nước mắt nhìn anh, hôn một cái lên môi anh.
Nụ hôn này ngọt ngào mang theo hương thơm trên người cô.
Sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.
"Được rồi, để em đi đi..." Cô nghiêng đầu, đáng thương nhìn anh.
ĐÔi mắt xinh đẹp chớp chớp.
"Bảo bối, ngoan, ôm anh thêm cái nữa."
Anh ôm cô vào trong ngực, tay đặt trên eo cô, ôm cô càng chặt.
"ân, không được, em sắp muộn rồi..." Giọng nói cô gái nhẹ nhàng còn có chút nhút nhát.
Đôi mắt ngập nước nhìn anh xin tha.
Ai...
Người đàn ông thở dài.
Không có biện pháp.
Đối diện với sự làm nũng của cô, anh không có cách nào để dọa cô.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cô, "Đi đi, buổi tối anh đến phim trường đón em.Ngày mai là yến hội tổ chức cho hai chúng ta...Đêm nay anh đưa em đến ở khách sạn."
Đường Tâm Lạc không hiểu vì sao đêm mai yến hội thì đêm nay họ phải đến ở khách sạn.
Nghĩ nghĩ, chắc là để cho tiện đi.
Cô cũng không hỏi nhiều, thấy Lục Dục Thần để cô đi, cô hôn một cái lên mặt anh mới trượt xuống khỏi đùi anh.
Lục Dục Thần cẩn thận giúp cô sửa sang áo quần, lại đưa cho cô một cái khăn quàng cô.
Khụ...
Thấy khăn quàng cô, miệng Đường tâm Lạc hơi méo.
Thật sự không chịu nổi bình dấm chua này, lại có thể mua một cái khăn quàng cổ mới.
Cô ngoan ngoãn đứng yên để Lục Dục Thần quàng khăn cho cô.
Người đàn ông vừa mới buông tha cô, lại ôm cô vào ngực hung hăng hôn một cái mới buông ra.
"Để Lục Thát đưa em đến phim trường, mang nhiều người đi theo, đến phim trường rồi cũng không được cởi khăn xuống."
Đường tâm Lạc hơi cứng miệng, "Vâng, em sẽ không cởi."
Nói xong, lại nhón chân chủ động hôn một cái lên môi cô.
"Được rồi...buổi tối chờ em!"
Nói xong không đợi Lục Dục Thần phản ứng liền cười khẽ đi ra ngoài.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, Lục Dục Thần yên lặng xoa lên môi vừa được cô hôn, mặt mày liền nhu hòa hơn mấy phần.
Có Tiểu Lạc bên người thật là tốt.
anh ngồi lại sô pha, đầu dựa vào ghế, than nhẹ một hơi.
Phải nhớ kỹ cảm giác này.
Hy vọng, mãi mãi sẽ không quên.
---
Nước M, ở trong trang viên.
Quản gia mẹ Lý đang vội vàng đưa một người đàn ông trung niên vào biệt thự.
Cô để người ở phòng khách, để người hầu rót trà, còn mình đến phòng cô tiểu thư tìm Thẩm Uyển.
"Cố phu nhân, có người Thẩm gia đến, nói tìm bà."
Thâm Uyển lúc này đang ở trong phòng Cố Huyên Nhi.
Nghe mẹ Lý nói nhìn thấy con gái đang ngủ mới nhẹ giọng trả lời.
"Mẹ Lý, phiền bà chăm sóc Huyên Nhi, tôi đi một chút sẽ trở về."
"Ai, Cố phu nhân, bà đi đi, tôi sẽ thay bà chăm sóc Cố tiểu thư."
Cố HUyên Nhi đã ở trang viên hơn một năm, có tình cảm với mẹ Lý rất tốt.
Mẹ Lý được Lục gia để lại làm quản gia trang viên này, cũng coi như là người cố gia, đối với vị tiểu thư dịu dàng lương thiện này thực sự rất thích.
"Em....hôm nay em đến phim trường..."
Lục Dục Thần nghe vậy thì nhăn mi nhưng cũng không phản đối.
Chỉ là đôi tay ôm cô không buông ra.
Đường Tâm Lạc nhìn cảnh tượng trước mắt như ngộ ra, nước mắt nhìn anh, hôn một cái lên môi anh.
Nụ hôn này ngọt ngào mang theo hương thơm trên người cô.
Sắc mặt anh mới tốt hơn một chút.
"Được rồi, để em đi đi..." Cô nghiêng đầu, đáng thương nhìn anh.
ĐÔi mắt xinh đẹp chớp chớp.
"Bảo bối, ngoan, ôm anh thêm cái nữa."
Anh ôm cô vào trong ngực, tay đặt trên eo cô, ôm cô càng chặt.
"ân, không được, em sắp muộn rồi..." Giọng nói cô gái nhẹ nhàng còn có chút nhút nhát.
Đôi mắt ngập nước nhìn anh xin tha.
Ai...
Người đàn ông thở dài.
Không có biện pháp.
Đối diện với sự làm nũng của cô, anh không có cách nào để dọa cô.
Nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt cô, "Đi đi, buổi tối anh đến phim trường đón em.Ngày mai là yến hội tổ chức cho hai chúng ta...Đêm nay anh đưa em đến ở khách sạn."
Đường Tâm Lạc không hiểu vì sao đêm mai yến hội thì đêm nay họ phải đến ở khách sạn.
Nghĩ nghĩ, chắc là để cho tiện đi.
Cô cũng không hỏi nhiều, thấy Lục Dục Thần để cô đi, cô hôn một cái lên mặt anh mới trượt xuống khỏi đùi anh.
Lục Dục Thần cẩn thận giúp cô sửa sang áo quần, lại đưa cho cô một cái khăn quàng cô.
Khụ...
Thấy khăn quàng cô, miệng Đường tâm Lạc hơi méo.
Thật sự không chịu nổi bình dấm chua này, lại có thể mua một cái khăn quàng cổ mới.
Cô ngoan ngoãn đứng yên để Lục Dục Thần quàng khăn cho cô.
Người đàn ông vừa mới buông tha cô, lại ôm cô vào ngực hung hăng hôn một cái mới buông ra.
"Để Lục Thát đưa em đến phim trường, mang nhiều người đi theo, đến phim trường rồi cũng không được cởi khăn xuống."
Đường tâm Lạc hơi cứng miệng, "Vâng, em sẽ không cởi."
Nói xong, lại nhón chân chủ động hôn một cái lên môi cô.
"Được rồi...buổi tối chờ em!"
Nói xong không đợi Lục Dục Thần phản ứng liền cười khẽ đi ra ngoài.
Trong ngực đột nhiên trống rỗng, Lục Dục Thần yên lặng xoa lên môi vừa được cô hôn, mặt mày liền nhu hòa hơn mấy phần.
Có Tiểu Lạc bên người thật là tốt.
anh ngồi lại sô pha, đầu dựa vào ghế, than nhẹ một hơi.
Phải nhớ kỹ cảm giác này.
Hy vọng, mãi mãi sẽ không quên.
---
Nước M, ở trong trang viên.
Quản gia mẹ Lý đang vội vàng đưa một người đàn ông trung niên vào biệt thự.
Cô để người ở phòng khách, để người hầu rót trà, còn mình đến phòng cô tiểu thư tìm Thẩm Uyển.
"Cố phu nhân, có người Thẩm gia đến, nói tìm bà."
Thâm Uyển lúc này đang ở trong phòng Cố Huyên Nhi.
Nghe mẹ Lý nói nhìn thấy con gái đang ngủ mới nhẹ giọng trả lời.
"Mẹ Lý, phiền bà chăm sóc Huyên Nhi, tôi đi một chút sẽ trở về."
"Ai, Cố phu nhân, bà đi đi, tôi sẽ thay bà chăm sóc Cố tiểu thư."
Cố HUyên Nhi đã ở trang viên hơn một năm, có tình cảm với mẹ Lý rất tốt.
Mẹ Lý được Lục gia để lại làm quản gia trang viên này, cũng coi như là người cố gia, đối với vị tiểu thư dịu dàng lương thiện này thực sự rất thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.