Chương 556: Một Con Gà Rừng, Lại Muốn Biến Thành Phượng Hoàng
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Editor: Thùy Trang Nguyễn
Một đám phu nhân tiểu thư, hoặc dựa, hoặc ngồi ở trên ghế sofa. Đang cầm ly rượu, nói chuyện bàn tán, cười vui vẻ.
Duy chỉ có một mình Cố Huyên Nhi, bị xa lánh bên ngoài. Chiếc bóng cô đơn ngồi một mình ở một chiếc sofa khác.
Bất luận cô cố gắng như thế nào cũng chen không nỏi vào câu chuyện của chin người còn lại.
...
Chính như Trác Nhã Dung nói.
Chín người khác, thân phận đều giống như Trác Nhã Dung, chính là xuất thân từ đỉnh cấp hào môn.
Mà giống như Cố Huyên Nhi, nếu không phải dính vào Lục Dục Thần, có chút danh khí bên ngoài, cô lại có tài đức gì có thể ngồi cùng những vị quý phu nhân tiểu thư này?
Chín người còn lại, không phải thiên chi kiêu nữ, cũng là phu nhân hào môn. Duy chỉ có một mình Cố Huyên Nhi, đã không có xuất thân cao quý, lại không có gia thế hiển hách.
Mặc dù Cố Gia không kém, nhưng so với gia tộc của chính người đang ngồi kia, liền kém hơn rất nhiều.
Thẩm gia... Thực lực ngược lại là đỉnh cấp, nhưng bởi vì quan hệ của Thẩm Uyển cùng Thẩm gia cơ hồ đã sớm đoạn tuyệt.
Mọi người cũng không biết, Cố Huyên Nhi cùng Thẩm gia còn có huyết mạch thân tình. Kể từ đó, chín vị khách quý còn lại tập hợp một chỗ, liền cố ý xa lánh cô bên ngoài.
"A, thấy được không...Vị Cố tiểu thư bên kia, lần này chính là thay thế Lục phu nhân tới."
"Ách... Xem xét cũng là không ra gì, còn giả vờ là nhẹ nhàng đơn thuần, Giả vờ cho ai xem, không phóng khoáng!"
"Cái này tính là gì, tôi vừa mới nhìn rõ cô ta, bất quá quan tâm hỏi một câu, hỏi xem cô ta có phải tiểu thư Cố gia hay không. Mấy người đoán xem cô ta làm gì?"
"Cô ta thế nhưng nhìn tôi, cũng không đáp lời, đột nhiên liền đỏ cả vành mắt. Ai nha, dáng vẻ kia, giả vờ đáng thương... Rất giống là tôi đang khi dễ cô ta vậy. Thiên địa lương tâm, tôi một lời nói nặng còn chưa nói!"
"Tôi biết tôi biết... Vừa rồi tôi cũng hỏi cô ta một câu, cô ta liền nhu nhu nhược nhược, che tim cau mày. Bộ dáng kia, rất giống bà vừa nói."
"Khoan hãy nói, trách không được Lục gia sẽ bị cô ta mê đến xoay quanh. Tôi nói mọi người nghe, những người đàn ông kia, chiêu này chính là sát thương lớn nhất đấy."
Mấy vị phu nhân tuổi tác lớn một chút tập hợp ở một chỗ, bà một câu tôi một câu, đang vì Trác Nhã Dung bênh vực kẻ yếu.
Mà mấy vị tiểu thư trẻ tuổi khác, thì khinh thường ở một bên nghe.
Ánh mắt nhìn Cố Huyên Nhi phảng phất như đang nhìn một gà rừng đê tiện.
A, không phải ?
Là một con gà rừng lạc loài giữa bầy phượng hoàng.
Cố Huyên Nhi ngồi trên một chiếc ghế sofa khác chỉ cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, toàn thân trên dưới đều giống như bị vô số ánh mắt rình mò.
Trước khi cô đến đây, nguyên bản lòng tin tràn đầy, cho là mình nhất định có thể được những người khác ở đây yêu thương, ưa thích. Nhưng sau khi tới mới phát hiện, chuyện này hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của cô.
Không nói tổng thống phu nhân chưa từng xuất hiện. Những quý phu nhân đó, cũng không có giống như suy nghĩ của cô, thấy cô rơi mấy giọt nước mắt liền nóng nảy an ủi cô, hỏi cô như thế nào.
Cô nguyên bản đều đã nghĩ kỹ. Chỉ cần những người kia hỏi, cô liền lắp bắp đem chuyện Trác Nhã Dung như thế nào “bổng đánh uyên ương”, làm sao chia rẽ cô và Lục Dục Thần nói ra.
Làm như vậy chẳng những có thể chế tạo dư luận, tạo áp lực cho Trác Nhã Dung. Cũng có thể khiến người khác biết, Trác Nhã Dung là loại phụ nữ nhìn bên ngoài như vậy nhưng kì thật thủ đoạn tàn nhẫn, bất nhân.
Nhưng mà, chuyện xảy ra hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô.
Những vị phu nhân tiêu thư đó, không ai đồng tình với cô.
Thậm chí, các cô còn tận lực xa lánh, để một mình cô ở một bên, chẳng quan tâm.
Cái này rõ rang là cô lập!
Một đám phu nhân tiểu thư, hoặc dựa, hoặc ngồi ở trên ghế sofa. Đang cầm ly rượu, nói chuyện bàn tán, cười vui vẻ.
Duy chỉ có một mình Cố Huyên Nhi, bị xa lánh bên ngoài. Chiếc bóng cô đơn ngồi một mình ở một chiếc sofa khác.
Bất luận cô cố gắng như thế nào cũng chen không nỏi vào câu chuyện của chin người còn lại.
...
Chính như Trác Nhã Dung nói.
Chín người khác, thân phận đều giống như Trác Nhã Dung, chính là xuất thân từ đỉnh cấp hào môn.
Mà giống như Cố Huyên Nhi, nếu không phải dính vào Lục Dục Thần, có chút danh khí bên ngoài, cô lại có tài đức gì có thể ngồi cùng những vị quý phu nhân tiểu thư này?
Chín người còn lại, không phải thiên chi kiêu nữ, cũng là phu nhân hào môn. Duy chỉ có một mình Cố Huyên Nhi, đã không có xuất thân cao quý, lại không có gia thế hiển hách.
Mặc dù Cố Gia không kém, nhưng so với gia tộc của chính người đang ngồi kia, liền kém hơn rất nhiều.
Thẩm gia... Thực lực ngược lại là đỉnh cấp, nhưng bởi vì quan hệ của Thẩm Uyển cùng Thẩm gia cơ hồ đã sớm đoạn tuyệt.
Mọi người cũng không biết, Cố Huyên Nhi cùng Thẩm gia còn có huyết mạch thân tình. Kể từ đó, chín vị khách quý còn lại tập hợp một chỗ, liền cố ý xa lánh cô bên ngoài.
"A, thấy được không...Vị Cố tiểu thư bên kia, lần này chính là thay thế Lục phu nhân tới."
"Ách... Xem xét cũng là không ra gì, còn giả vờ là nhẹ nhàng đơn thuần, Giả vờ cho ai xem, không phóng khoáng!"
"Cái này tính là gì, tôi vừa mới nhìn rõ cô ta, bất quá quan tâm hỏi một câu, hỏi xem cô ta có phải tiểu thư Cố gia hay không. Mấy người đoán xem cô ta làm gì?"
"Cô ta thế nhưng nhìn tôi, cũng không đáp lời, đột nhiên liền đỏ cả vành mắt. Ai nha, dáng vẻ kia, giả vờ đáng thương... Rất giống là tôi đang khi dễ cô ta vậy. Thiên địa lương tâm, tôi một lời nói nặng còn chưa nói!"
"Tôi biết tôi biết... Vừa rồi tôi cũng hỏi cô ta một câu, cô ta liền nhu nhu nhược nhược, che tim cau mày. Bộ dáng kia, rất giống bà vừa nói."
"Khoan hãy nói, trách không được Lục gia sẽ bị cô ta mê đến xoay quanh. Tôi nói mọi người nghe, những người đàn ông kia, chiêu này chính là sát thương lớn nhất đấy."
Mấy vị phu nhân tuổi tác lớn một chút tập hợp ở một chỗ, bà một câu tôi một câu, đang vì Trác Nhã Dung bênh vực kẻ yếu.
Mà mấy vị tiểu thư trẻ tuổi khác, thì khinh thường ở một bên nghe.
Ánh mắt nhìn Cố Huyên Nhi phảng phất như đang nhìn một gà rừng đê tiện.
A, không phải ?
Là một con gà rừng lạc loài giữa bầy phượng hoàng.
Cố Huyên Nhi ngồi trên một chiếc ghế sofa khác chỉ cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, toàn thân trên dưới đều giống như bị vô số ánh mắt rình mò.
Trước khi cô đến đây, nguyên bản lòng tin tràn đầy, cho là mình nhất định có thể được những người khác ở đây yêu thương, ưa thích. Nhưng sau khi tới mới phát hiện, chuyện này hoàn toàn khác biệt với suy nghĩ của cô.
Không nói tổng thống phu nhân chưa từng xuất hiện. Những quý phu nhân đó, cũng không có giống như suy nghĩ của cô, thấy cô rơi mấy giọt nước mắt liền nóng nảy an ủi cô, hỏi cô như thế nào.
Cô nguyên bản đều đã nghĩ kỹ. Chỉ cần những người kia hỏi, cô liền lắp bắp đem chuyện Trác Nhã Dung như thế nào “bổng đánh uyên ương”, làm sao chia rẽ cô và Lục Dục Thần nói ra.
Làm như vậy chẳng những có thể chế tạo dư luận, tạo áp lực cho Trác Nhã Dung. Cũng có thể khiến người khác biết, Trác Nhã Dung là loại phụ nữ nhìn bên ngoài như vậy nhưng kì thật thủ đoạn tàn nhẫn, bất nhân.
Nhưng mà, chuyện xảy ra hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của cô.
Những vị phu nhân tiêu thư đó, không ai đồng tình với cô.
Thậm chí, các cô còn tận lực xa lánh, để một mình cô ở một bên, chẳng quan tâm.
Cái này rõ rang là cô lập!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.