Chương 431: Muốn Cho Đường Tâm Lạc Biết Sự Thật
Lục Khinh Quân
01/05/2021
Mà thợ trang điểm hết sức kinh nghiệm cầm cây bút quét lên xương quai xanh của Đường Tâm Lạc hết sức tinh tế.
Thấy ở chỗ đó loang lổ dấu hôn, Tô Tình lấy tay che lại, xoa xoa cổ mình.
Ngực cô cũng có dấu hôn giống như ở chỗ xương quai xanh của Đường Tâm Lạc.
Nếu không phải dấu vết trên cổ cô, Kiều Mạc Hàn cũng không buông tha cổ cô, chỉ để lại dấu ấn.
Hiện tại, dấu vết trên cổ Đường Tâm Lạc làm cô không được tự nhiên, sửa sửa cổ áo.
Vừa lúc đấy, thợ trang điểm chuẩn bị chụp hình.
Đường Tâm Lạc quay đầum vừa lúc thấy đứng một bên, Tô Tình lặng lẽ vuốt cổ.
"Tiểu Tình!" Vừa nhìn thấy Tô Tình, Đường Tâm Lạc lập tức đứng lên.
Đột nhiên giơ lên, sợ tới mức mọi người đứng bên duỗi lấy tay cô.
"Tâm Lạc...Cậu cẩn thận một chút..." Tô Tình vội vàng đi qua đỡ lấy cô.
Tiện thể, nhìn vào cái bụng Đường Tâm Lạc.
Thiết kế thắt lưng dạ hội màu trắng, để Đường Tâm Lạc che lại phần bụng.
Làn váy hơi thổi phồng, vừa thấy quá vướng bận, cũng không buộc chặt, thế nên vấp chân.
Thực rõ ràng, cái này chèn ép Đường Tâm Lạc, thoát tục trang phục khác thường.
Là nhà thiết kế chuyên thiết kế " váy bầu".
"Cậu yên tâm, tớ không dễ làm hỏng."
Đường Tâm Lạc kéo Tô Tình ngồi xuống, trên mặt hiện lên hạnh phúc cười, "Cậu đến thì tốt rồi. tớ lo cho cậu gần chết."
"Tớ mới lo lắng cho cậu! Tâm Lạc, cậu biết chồng cậu..." Nói một nửa, cô ấy đột nhiên ngắt lời.
Cô ấy thiếu chút nữa đã quên ở đây có rất nhiều người.
"Tiểu Tình, chồng tớ làm sao?"
"Cái này...Tâm Lạc..."
Tô Tình do dự, không biết nên nói ngay không, có nên đem chuyện Cố Huyên Nhi nói cho Đường Tâm Lạc.
Cô Tâm Lạc, lúc đầu thấy hạnh phúc,
Tưởng có chuyện gì tốt đẹp.
Nếu chính mình nói cho cô chuyện này, có thể đánh vỡ hạnh phúc của cô?
"Như thế nào, có phải cậu có bí mật gì muốn nói cho tớ?" đứng sát vào Đường Tâm Lạc, nói giỡn.
Trên mặt cô ấy có ý cười, hoàn toàn không thấy được trong lòng Tô Tình nghĩ gì, trong lòng đang xung đột.
"Tâm Lạc, tớ..." Tô Tình nhìn Đường Tâm Lạc, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Tâm Lạc, tớ muốn hỏi cậu một câu. Cậu...Cậu với Lục Dục Thần, hai người ở với nhau, còn thấy hạnh phúc không?"
Bởi vì Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều hạ giọng, thực rõ ràng là muốn nói chuyện riêng tư.
Bên cạnh người là người chụp hình, thợ trang điểm đều là người thông minh, hay chạy lui chạy tới, đem chuyện cá nhân ra nói sợ hai người đó nghe thấy.
Đường Tâm Lạc không nghĩ Tô Tình sẽ hỏi chuyện này, ngẩn người, môi khẽ cười, "Tiểu Tình, cậu đừng lo lắng cho tớ, sau khi tớ gả cho Lục Dục Thần, anh ấy không dễ gì ăn hiếp tớ?"
"Cậu thực sự không cần lo lắng cho tớ...cậu xem..." Đường Tâm Lạc đưa tay trái ra, nhẫn kim cương màu hồng nhạt, chiếu lấp lánh.
"Kim cương lớn như vậy, Lục Dục Thần đưa cho cậu?"
"Ừ" Đường Tâm Lạc gật đầu.
"Tiểu Tình, tớ cho cậu xem cái này, tớ không phải muốn khoe chiếc nhẫn này quý như thế nào. Tớ muốn cho cậu xem để nói với cậu, tối hôm Lục Dục Thần cầu hôn tớ đã đưa cho tớ"
Đường Tâm Lạc mặt cười ngọt ngào.
Tựa như đang nhớ lại những kỷ niệm đẹp.
"Cậu biết đấy, tớ kết hôn sớm. Khi đó, tớ vừa ly hôn Lục Kình Hạo, nói thật, tớ gả cho hắn, ước chừng cũng mang theo một tâm lý trả thù. Khi đạt được ước muốn, tớ với chồng, không bằng gọi là bạn hợp tác."
Thấy ở chỗ đó loang lổ dấu hôn, Tô Tình lấy tay che lại, xoa xoa cổ mình.
Ngực cô cũng có dấu hôn giống như ở chỗ xương quai xanh của Đường Tâm Lạc.
Nếu không phải dấu vết trên cổ cô, Kiều Mạc Hàn cũng không buông tha cổ cô, chỉ để lại dấu ấn.
Hiện tại, dấu vết trên cổ Đường Tâm Lạc làm cô không được tự nhiên, sửa sửa cổ áo.
Vừa lúc đấy, thợ trang điểm chuẩn bị chụp hình.
Đường Tâm Lạc quay đầum vừa lúc thấy đứng một bên, Tô Tình lặng lẽ vuốt cổ.
"Tiểu Tình!" Vừa nhìn thấy Tô Tình, Đường Tâm Lạc lập tức đứng lên.
Đột nhiên giơ lên, sợ tới mức mọi người đứng bên duỗi lấy tay cô.
"Tâm Lạc...Cậu cẩn thận một chút..." Tô Tình vội vàng đi qua đỡ lấy cô.
Tiện thể, nhìn vào cái bụng Đường Tâm Lạc.
Thiết kế thắt lưng dạ hội màu trắng, để Đường Tâm Lạc che lại phần bụng.
Làn váy hơi thổi phồng, vừa thấy quá vướng bận, cũng không buộc chặt, thế nên vấp chân.
Thực rõ ràng, cái này chèn ép Đường Tâm Lạc, thoát tục trang phục khác thường.
Là nhà thiết kế chuyên thiết kế " váy bầu".
"Cậu yên tâm, tớ không dễ làm hỏng."
Đường Tâm Lạc kéo Tô Tình ngồi xuống, trên mặt hiện lên hạnh phúc cười, "Cậu đến thì tốt rồi. tớ lo cho cậu gần chết."
"Tớ mới lo lắng cho cậu! Tâm Lạc, cậu biết chồng cậu..." Nói một nửa, cô ấy đột nhiên ngắt lời.
Cô ấy thiếu chút nữa đã quên ở đây có rất nhiều người.
"Tiểu Tình, chồng tớ làm sao?"
"Cái này...Tâm Lạc..."
Tô Tình do dự, không biết nên nói ngay không, có nên đem chuyện Cố Huyên Nhi nói cho Đường Tâm Lạc.
Cô Tâm Lạc, lúc đầu thấy hạnh phúc,
Tưởng có chuyện gì tốt đẹp.
Nếu chính mình nói cho cô chuyện này, có thể đánh vỡ hạnh phúc của cô?
"Như thế nào, có phải cậu có bí mật gì muốn nói cho tớ?" đứng sát vào Đường Tâm Lạc, nói giỡn.
Trên mặt cô ấy có ý cười, hoàn toàn không thấy được trong lòng Tô Tình nghĩ gì, trong lòng đang xung đột.
"Tâm Lạc, tớ..." Tô Tình nhìn Đường Tâm Lạc, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
"Tâm Lạc, tớ muốn hỏi cậu một câu. Cậu...Cậu với Lục Dục Thần, hai người ở với nhau, còn thấy hạnh phúc không?"
Bởi vì Đường Tâm Lạc và Tô Tình đều hạ giọng, thực rõ ràng là muốn nói chuyện riêng tư.
Bên cạnh người là người chụp hình, thợ trang điểm đều là người thông minh, hay chạy lui chạy tới, đem chuyện cá nhân ra nói sợ hai người đó nghe thấy.
Đường Tâm Lạc không nghĩ Tô Tình sẽ hỏi chuyện này, ngẩn người, môi khẽ cười, "Tiểu Tình, cậu đừng lo lắng cho tớ, sau khi tớ gả cho Lục Dục Thần, anh ấy không dễ gì ăn hiếp tớ?"
"Cậu thực sự không cần lo lắng cho tớ...cậu xem..." Đường Tâm Lạc đưa tay trái ra, nhẫn kim cương màu hồng nhạt, chiếu lấp lánh.
"Kim cương lớn như vậy, Lục Dục Thần đưa cho cậu?"
"Ừ" Đường Tâm Lạc gật đầu.
"Tiểu Tình, tớ cho cậu xem cái này, tớ không phải muốn khoe chiếc nhẫn này quý như thế nào. Tớ muốn cho cậu xem để nói với cậu, tối hôm Lục Dục Thần cầu hôn tớ đã đưa cho tớ"
Đường Tâm Lạc mặt cười ngọt ngào.
Tựa như đang nhớ lại những kỷ niệm đẹp.
"Cậu biết đấy, tớ kết hôn sớm. Khi đó, tớ vừa ly hôn Lục Kình Hạo, nói thật, tớ gả cho hắn, ước chừng cũng mang theo một tâm lý trả thù. Khi đạt được ước muốn, tớ với chồng, không bằng gọi là bạn hợp tác."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.