Chương 439: Người Đường Gia Ngu Xuẩn
Lục Khinh Quân
01/05/2021
“Được rồi, Tâm Lạc, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, cậu mau vào vị trí đi. Còn có, bà nội, cô cô còn có em họ của cậu đều đến, đang ở bàn thứ hai…mấy người họ là cậu mời đến?”
Đường Tâm Lạc nhìn theo ánh mắt Tô Tình, vừa vặn đối mắt với Đường Mật.
Đường Mật khẽ nhếch cằm, nhìn ánh mắt của cô ta muốn bao nhiêu thanh cao liền có bấy nhiêu.
Mà sắc mặt của Đường Nhược Lan cùng bà Đường hoàn toàn khinh thường cô.
Đường Tâm Lạc khẽ lắc đầu, “ Không phải tớ, nhưng mà cậu yên tâm, Nếu Dục Thần để cho họ vào tự nhiên có dụng ý của anh ấy.”
Có thể nói, bây giờ Đường Tâm Lạc đối với Lục Dục Thần là tín nhiệm trăm phần trăm.
An bài của anh, tuy rằng khó hiểu, nhưng cô sẽ không nghi ngờ.
“Ừ, trong lòng cậu hiểu rõ là được, còn có….Việt Trạch cũng đến, không có việc gì chứ?” Tô Tình khẽ di chuyển để Đường Tâm Lạc có thể nhìn thấy Việt Trạch vừa bị người mình che lại.
Việt Trạch vẫn như vậy, chỉ cần ngồi ở đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Người đàn ông đẹp như vậy, đôi mắt màu lam lúc này hình như có thêm nhiều nỗi buồn cùng lạnh lùng.
Cảm giác được ánh mắt của Đường Tâm Lạc nhìn qua.
Việt Trạch hơi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Chỉ là một giây.
Cũng khiến cho hơi thở của Đường Tâm Lạc ngừng lại.
Đôi mắt u buồn như vậy, giống như muốn lôi kéo tâm người ta đi.
Việt Trạch chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu.
Nhìn qua giống như cố tình duy trì khoảng cách với cô.
Tô Tình lặng lẽ nói bên tai Đường Tâm Lạc, “Anh ta chắc là đau lòng…Cậu nhìn ánh mắt anh ta xem. Chiêu này của chồng cậu thật là tuyệt, giết người vô hình a!”
“Cái gì là giết người vô hình, đừng nói bậy.” Nói là như vậy, nhưng Đường Tâm Lạc cũng có thể nhìn thấy u buồn trong mắt Việt Trạch.
Việt Trạch…chẳng lẽ anh ta còn chưa buông được?
“Tiểu Tình, cậu giúp tớ tiếp đón Việt Trạch đi, tớ đi trước đã.”
Tuy rằng quan tâm Việt Trach, nhưng Đường Tâm Lạc biết thân phận hôm nay của mình.
Cô là chủ nhân của bữa tiệc, là vợ của Lục Dục thần, là phu nhân của gia chủ Lục gia.
Quan hệ với Việt Trạch sớm đã có tai tiếng, không thích hợp quá gần gũi với Việt Trạch.
Cô chào hỏi Tô Tình xong, chậm rãi đi đến bàn thứ nhất.
Người Đường gia thấy Đường tâm Lạc yểu điệu đi đến bàn thứ hai mà họ đang ngồi, cho rằng cô muốn đến làm quen, trên mặt lập tức lộ ra ý đắc chí.
Hừ, Đường Tâm Lạc chỉ là đứa tình nhân, lại dám đến bữa tiệc, khẳng định là dựa vào mình được Lục gia sủng ái.
Đường Nhược Lan thấy thế, lặng lẽ nói với bà Đường, “Mẹ, lát nữa mẹ không được mềm lòng. Tiện nhân Đường Tâm Lạc kia thấy chúng ta ngồi ở bàn thứ hai liền nghĩ đến muốn chúng ta cầu xin giúp cô ta.Hôm nay chúng ta là được Lục phu nhân mời đến đây, mẹ không thể nghe nó nói vài câu hoa ngôn xảo ngữ mà mắc mưu a!”
“Con yên tâm, mẹ biết nên làm thế nào.”
Bên kia Trác Minh Phó nghe được hai mẹ con Đường gia nói chuyện, hơi nhăn mi lại.
Lúc nãy ông ta đã cảm thấy người Đường gia nói chuyện cổ quái.
Bây giờ nghe lại, không phải cổ quái mà người Đường gia căn bản không biết chủ nhân bữa tiệc đêm nay là ai!
Đang chuẩn bị nói với họ hai câu, Đường Nhược Lan đột nhiên nói nhỏ một tiếng, “Cái đứa tiện nhân ĐƯờng Tâm Lạc này, lại dám làm lơ chúng ta!”
Hóa ra, Đường tâm Lạc không như Đường Nhược Lan nói chạy đến chỗ họ xin giúp đỡ.
Mà ngược lại đi thăng đến bàn thứ nhất.
“Mẹ, tiểu tiện nhân này rõ ràng là quấy rồi, lại dám ngồi lên bàn thứ nhất. Đây rõ ràng không cho Lục phu nhân mặt mũi!”
“Cái con này, xem ta giáo huấn nó!” Bà Đường đột nhiên đứng lên, “Được, hôm nay ta liền thay Đường gia thanh lý môn hộ!”
CHương 440: : Bà muốn giáo huấn Đường Tâm Lạc.
Bà Đường sốt ruột, đương nhiên Đường Nhược Lan cũng sốt ruột muốn lấy lòng Lục phu nhân, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, hai ba bước liền chạy đến bàn thứ nhất.
“Đường Tâm Lạc, mày thật đúng là không biết xấu hổ, đứng lê cho ta!”
Bà Đường hét lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bàn thứ nhất không phải chi có một mình Đường Tâm Lạc mà còn có những người lớn tuổi là trưởng bối của Lục gia đang ngồi.
Nghe tiếng hét này, thiếu chút nữa bị tái phát bệnh tim.
Trác Minh Phó muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Đến lúc này, đầu ông mới cơ bản hiểu rõ mọi chuyện.
Đường tâm Lạc, vợ của cháu trai ông ta chỉ sợ có quan hệ bất hòa với người nhà mẹ đẻ.
“Bà Đường….hóa ra bà cũng đến?”
ĐƯờng Tâm Lạc thấy Đường Xuân Phương, cười nhạt một tiếng, “Nếu đến thì nên ngồi ở vị trí của bà đi, bàn thứ nhất không phải nơi bà nên đến.”
Trưởng bối Lục gia ngồi cùng bàn với cũng cau mày nói, “Các ngời là ai? Đây là bữa tiệc của Lục gia, không phải nơi các người tự tiện giương oai.”
Trưởng bối Lục gia tuy rằng không có giao tình với ĐƯờng Tâm Lạc, nhưng cô là vợ của Lục Dục Thần, tự nhiên giúp cô giữ mặt mũi trước mặt người ngoài.
“Chúng tôi không phải đến giương oai, chỉ là đến giúp Lục phu nhân lấy lại công đạo…Hơn nữa, cô ta là cháu gái của tôi, tôi là bà nội của ó, bà nội dạy dỗ cháu gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, những người ngoài như các người mới không có tư cách xem mồm!”
Vừa nghe đối phương nói là bà nội của Đường Tâm Lạc, mấy trưởng bối Lục gia cũng ngậm miệng.
Nói nửa ngày, hóa ra là người nhà mẹ đẻ của vợ Lục Dục Thần.
Bà nội nói chuyện với cháu gái bọn họ quả thực không thể quản.
Chỉ là…
Bởi vì bộ dạng Đường xuân Phương ồn ào nhốn nháo quá mức mất mặt, khiến cho ấn tượng của mấy người trưởng bối này đối với Đường tâm Lạc cũng sụt giảm.
“Bồi thường tiền, mày còn sửng sờ ở nơi này làm gì!” Bà ĐƯờng thấy trưởng bối Lục gia ngậm miệng, lập tức muốn đi lên kéo ĐƯờng Tâm Lạc.
“Đi, mày đi ra ngoài cho ta…Làm tình nhân còn chưa tính, mày lại dám chạy đến bữa tiệc của Lục phu nhân để gây chuyện, còn không mau chút ra ngoài cho ta!”
Bà ta hùng hùng hổ hổ đi lên, tay còn chưa đụng đến người Đường Tâm Lạc đã bị bảo vệ bên người cô ngăn lại.
Đường Nhược Lan thấy thế lập tức hét lớn: “Đường Tâm Lạc, cô làm gì vậy! Cô lại có thể dung túng bảo vệ đánh người! Bà nội đã lớn tuổi như vậy mà cô cũng ra tay được, tâm của cô sao có thể ác độc như vậy!”
Bảo vệ nghe Đường Nhược Lan nói nhăn mày lại.
Cái gì mà đánh người!
Anh ta chỉ chắn lại một chút, còn chưa ra sức, người phụ nữ này sao lại nói sảng như vậy.
Nhưng bảo vệ biết tình hình thực tế còn người ngoài lại không biết.
Người ở xa nghe thấy Đường Nhược Lan ồn ào, nói Đường tâm Lạc cho bảo vệ đánh bà nội mình,
Tình nhân chạy đến bữa tiệc của Lục phu nhân làm loạn.
Bà nội mình đến khuyên cô ta còn cho bảo vệ đánh bà nội.
Người phụ nữ không biết liêm xỉ như vậy, không biết Lục gia coi trọng cô ta ở điểm nào.
CÓ người xấu xa nghĩ, chanawge lẽ cô ta có kỹ thuật trên giường cao siêu.
“Tâm tư của tôi ác độc?
Đường Tâm Lạc cười lạnh ra tiếng, “Các ngươi chạy đến bữa tiệc của tôi ồn ào nhốn nháo, ảnh hưởng khách khứa, tôi làm người đem các ngươi đuổi đi, này cũng có thể tính tâm tư ác độc? Chẳng lẽ, các ngươi tới gây chuyện, tôi liền phải làm bộ nhìn không tới, mới xem như người tốt?”
“Tạo nghiệt a! Mọi người mau nghe xem, cô ta nói gì a!”Bà Đường trước nay liền không phải phân rõ phải trái người, thấy bảo vệ không dám động thủ, liền tưởng Đường Tâm Lạc sợ hãi.'
Đường Tâm Lạc nhìn theo ánh mắt Tô Tình, vừa vặn đối mắt với Đường Mật.
Đường Mật khẽ nhếch cằm, nhìn ánh mắt của cô ta muốn bao nhiêu thanh cao liền có bấy nhiêu.
Mà sắc mặt của Đường Nhược Lan cùng bà Đường hoàn toàn khinh thường cô.
Đường Tâm Lạc khẽ lắc đầu, “ Không phải tớ, nhưng mà cậu yên tâm, Nếu Dục Thần để cho họ vào tự nhiên có dụng ý của anh ấy.”
Có thể nói, bây giờ Đường Tâm Lạc đối với Lục Dục Thần là tín nhiệm trăm phần trăm.
An bài của anh, tuy rằng khó hiểu, nhưng cô sẽ không nghi ngờ.
“Ừ, trong lòng cậu hiểu rõ là được, còn có….Việt Trạch cũng đến, không có việc gì chứ?” Tô Tình khẽ di chuyển để Đường Tâm Lạc có thể nhìn thấy Việt Trạch vừa bị người mình che lại.
Việt Trạch vẫn như vậy, chỉ cần ngồi ở đó cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Người đàn ông đẹp như vậy, đôi mắt màu lam lúc này hình như có thêm nhiều nỗi buồn cùng lạnh lùng.
Cảm giác được ánh mắt của Đường Tâm Lạc nhìn qua.
Việt Trạch hơi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt của cô.
Chỉ là một giây.
Cũng khiến cho hơi thở của Đường Tâm Lạc ngừng lại.
Đôi mắt u buồn như vậy, giống như muốn lôi kéo tâm người ta đi.
Việt Trạch chỉ ngước mắt nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu.
Nhìn qua giống như cố tình duy trì khoảng cách với cô.
Tô Tình lặng lẽ nói bên tai Đường Tâm Lạc, “Anh ta chắc là đau lòng…Cậu nhìn ánh mắt anh ta xem. Chiêu này của chồng cậu thật là tuyệt, giết người vô hình a!”
“Cái gì là giết người vô hình, đừng nói bậy.” Nói là như vậy, nhưng Đường Tâm Lạc cũng có thể nhìn thấy u buồn trong mắt Việt Trạch.
Việt Trạch…chẳng lẽ anh ta còn chưa buông được?
“Tiểu Tình, cậu giúp tớ tiếp đón Việt Trạch đi, tớ đi trước đã.”
Tuy rằng quan tâm Việt Trach, nhưng Đường Tâm Lạc biết thân phận hôm nay của mình.
Cô là chủ nhân của bữa tiệc, là vợ của Lục Dục thần, là phu nhân của gia chủ Lục gia.
Quan hệ với Việt Trạch sớm đã có tai tiếng, không thích hợp quá gần gũi với Việt Trạch.
Cô chào hỏi Tô Tình xong, chậm rãi đi đến bàn thứ nhất.
Người Đường gia thấy Đường tâm Lạc yểu điệu đi đến bàn thứ hai mà họ đang ngồi, cho rằng cô muốn đến làm quen, trên mặt lập tức lộ ra ý đắc chí.
Hừ, Đường Tâm Lạc chỉ là đứa tình nhân, lại dám đến bữa tiệc, khẳng định là dựa vào mình được Lục gia sủng ái.
Đường Nhược Lan thấy thế, lặng lẽ nói với bà Đường, “Mẹ, lát nữa mẹ không được mềm lòng. Tiện nhân Đường Tâm Lạc kia thấy chúng ta ngồi ở bàn thứ hai liền nghĩ đến muốn chúng ta cầu xin giúp cô ta.Hôm nay chúng ta là được Lục phu nhân mời đến đây, mẹ không thể nghe nó nói vài câu hoa ngôn xảo ngữ mà mắc mưu a!”
“Con yên tâm, mẹ biết nên làm thế nào.”
Bên kia Trác Minh Phó nghe được hai mẹ con Đường gia nói chuyện, hơi nhăn mi lại.
Lúc nãy ông ta đã cảm thấy người Đường gia nói chuyện cổ quái.
Bây giờ nghe lại, không phải cổ quái mà người Đường gia căn bản không biết chủ nhân bữa tiệc đêm nay là ai!
Đang chuẩn bị nói với họ hai câu, Đường Nhược Lan đột nhiên nói nhỏ một tiếng, “Cái đứa tiện nhân ĐƯờng Tâm Lạc này, lại dám làm lơ chúng ta!”
Hóa ra, Đường tâm Lạc không như Đường Nhược Lan nói chạy đến chỗ họ xin giúp đỡ.
Mà ngược lại đi thăng đến bàn thứ nhất.
“Mẹ, tiểu tiện nhân này rõ ràng là quấy rồi, lại dám ngồi lên bàn thứ nhất. Đây rõ ràng không cho Lục phu nhân mặt mũi!”
“Cái con này, xem ta giáo huấn nó!” Bà Đường đột nhiên đứng lên, “Được, hôm nay ta liền thay Đường gia thanh lý môn hộ!”
CHương 440: : Bà muốn giáo huấn Đường Tâm Lạc.
Bà Đường sốt ruột, đương nhiên Đường Nhược Lan cũng sốt ruột muốn lấy lòng Lục phu nhân, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, hai ba bước liền chạy đến bàn thứ nhất.
“Đường Tâm Lạc, mày thật đúng là không biết xấu hổ, đứng lê cho ta!”
Bà Đường hét lên một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Bàn thứ nhất không phải chi có một mình Đường Tâm Lạc mà còn có những người lớn tuổi là trưởng bối của Lục gia đang ngồi.
Nghe tiếng hét này, thiếu chút nữa bị tái phát bệnh tim.
Trác Minh Phó muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Đến lúc này, đầu ông mới cơ bản hiểu rõ mọi chuyện.
Đường tâm Lạc, vợ của cháu trai ông ta chỉ sợ có quan hệ bất hòa với người nhà mẹ đẻ.
“Bà Đường….hóa ra bà cũng đến?”
ĐƯờng Tâm Lạc thấy Đường Xuân Phương, cười nhạt một tiếng, “Nếu đến thì nên ngồi ở vị trí của bà đi, bàn thứ nhất không phải nơi bà nên đến.”
Trưởng bối Lục gia ngồi cùng bàn với cũng cau mày nói, “Các ngời là ai? Đây là bữa tiệc của Lục gia, không phải nơi các người tự tiện giương oai.”
Trưởng bối Lục gia tuy rằng không có giao tình với ĐƯờng Tâm Lạc, nhưng cô là vợ của Lục Dục Thần, tự nhiên giúp cô giữ mặt mũi trước mặt người ngoài.
“Chúng tôi không phải đến giương oai, chỉ là đến giúp Lục phu nhân lấy lại công đạo…Hơn nữa, cô ta là cháu gái của tôi, tôi là bà nội của ó, bà nội dạy dỗ cháu gái là chuyện thiên kinh địa nghĩa, những người ngoài như các người mới không có tư cách xem mồm!”
Vừa nghe đối phương nói là bà nội của Đường Tâm Lạc, mấy trưởng bối Lục gia cũng ngậm miệng.
Nói nửa ngày, hóa ra là người nhà mẹ đẻ của vợ Lục Dục Thần.
Bà nội nói chuyện với cháu gái bọn họ quả thực không thể quản.
Chỉ là…
Bởi vì bộ dạng Đường xuân Phương ồn ào nhốn nháo quá mức mất mặt, khiến cho ấn tượng của mấy người trưởng bối này đối với Đường tâm Lạc cũng sụt giảm.
“Bồi thường tiền, mày còn sửng sờ ở nơi này làm gì!” Bà ĐƯờng thấy trưởng bối Lục gia ngậm miệng, lập tức muốn đi lên kéo ĐƯờng Tâm Lạc.
“Đi, mày đi ra ngoài cho ta…Làm tình nhân còn chưa tính, mày lại dám chạy đến bữa tiệc của Lục phu nhân để gây chuyện, còn không mau chút ra ngoài cho ta!”
Bà ta hùng hùng hổ hổ đi lên, tay còn chưa đụng đến người Đường Tâm Lạc đã bị bảo vệ bên người cô ngăn lại.
Đường Nhược Lan thấy thế lập tức hét lớn: “Đường Tâm Lạc, cô làm gì vậy! Cô lại có thể dung túng bảo vệ đánh người! Bà nội đã lớn tuổi như vậy mà cô cũng ra tay được, tâm của cô sao có thể ác độc như vậy!”
Bảo vệ nghe Đường Nhược Lan nói nhăn mày lại.
Cái gì mà đánh người!
Anh ta chỉ chắn lại một chút, còn chưa ra sức, người phụ nữ này sao lại nói sảng như vậy.
Nhưng bảo vệ biết tình hình thực tế còn người ngoài lại không biết.
Người ở xa nghe thấy Đường Nhược Lan ồn ào, nói Đường tâm Lạc cho bảo vệ đánh bà nội mình,
Tình nhân chạy đến bữa tiệc của Lục phu nhân làm loạn.
Bà nội mình đến khuyên cô ta còn cho bảo vệ đánh bà nội.
Người phụ nữ không biết liêm xỉ như vậy, không biết Lục gia coi trọng cô ta ở điểm nào.
CÓ người xấu xa nghĩ, chanawge lẽ cô ta có kỹ thuật trên giường cao siêu.
“Tâm tư của tôi ác độc?
Đường Tâm Lạc cười lạnh ra tiếng, “Các ngươi chạy đến bữa tiệc của tôi ồn ào nhốn nháo, ảnh hưởng khách khứa, tôi làm người đem các ngươi đuổi đi, này cũng có thể tính tâm tư ác độc? Chẳng lẽ, các ngươi tới gây chuyện, tôi liền phải làm bộ nhìn không tới, mới xem như người tốt?”
“Tạo nghiệt a! Mọi người mau nghe xem, cô ta nói gì a!”Bà Đường trước nay liền không phải phân rõ phải trái người, thấy bảo vệ không dám động thủ, liền tưởng Đường Tâm Lạc sợ hãi.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.