Chương 586: Người Kia Trở Về Rồi À?
Lục Khinh Quân
02/05/2021
Cuối cùng Kiều Mạc Hàn cũng đuổi kịp Lục Dục Thần.
"Dục Thần, mình đi cùng cậu..." Anh cao hứng tiến lên nói, như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Dục Thần nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện, ngồi thẳng lên xe.
Kiều Mạc Hàn thấy anh không phản đối, liền ngồi theo vào.
Trên đường đi, Lục Dục Thần nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện.
Xe lái thẳng đến nhà chính Lục gia, chờ xe ngừng lại, hai người trước sau xuống xe.
Lúc này, Mạnh Trạch vội vàng đến đón.
"Lục gia, không xong..." Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Kiều Mạc Hàn ở sau lưng, dùng khuỷu tay húc mạnh vào gáy Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần cứ như vậy ngã xuống.
"Hà----" Kiều Mạc Hàn xoa tay phải:
"Lần này tôi dùng hết sức mới làm anh ta ngất được. Mạnh Trạch, lần sau anh nhớ chuẩn bị cho tôi cái chích điện nha, tôi sợ nếu đập không thành công, sẽ bị cậu ta giết chết mất."
Mạnh Trạch: "..."
*
Nơi tổ chức tiệc rượu vừa vặn cách bệnh viện Đệ Nhất rất gần.
Việt Trạch ôm Đường Tâm Lạc vội vã vào phòng phẫu thuật.
Diana và Tiết Minh cũng tới, còn có Trác Nhã Dung, sau khi biết chuyện liền chạy tới.
"Nhân Nhân..Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy? Không phải con nói Đường Tâm Lạc đang rất khỏe mạnh sao? Sao bây giờ lại vô phòng phẫu thuật."
"Con..dì Nhã..." Kiều Nhân Nhân không biết nói thế nào.
Chẵng lẽ nói Đường Tâm Lạc đi "bắt gian", kết quả bị kích thích nên mới thành ra như vậy?
Tô Tình ở bên, biết bà là mẹ của Lục Dục Thần, sắc mặt liền trầm xuống.
"Bác gái, người Lục gia các người đừng ở đây giả mù sa mưa. Uổng công, trước đây tôi còn tưởng rằng các người rất thích Tâm Lạc..Kết quả, hừ, Tâm Lạc đang nằm trong phòng phẫu thuật, đều là do thằng con trai tốt đẹp của bác gây nên! Nếu bác thật quan tâm Tâm Lạc, thì bắt cái tên Lục Dục Thần sở khanh kia tới, quỳ trước cửa phòng dập đầu nhận tội đi!"
"Chuyện này...Không thể..." Trác Nhã Dung không tin nhìn Tô Tình:
"Sao Dục Thần lại làm vậy với Tâm Lạc được? Không có khả năng, Dục Thần rất thương Tâm Lạc mà."
"Thương? Thương Tâm Lạc mà anh ta còn cố ý qua lại với Cố Huyên Nhi nhiều lần? Thương Tâm Lạc mà anh ta chê Tâm Lạc "bẩn"? Thương như vậy, thật không cần."
"Dục Thần và Cố Huyên Nhi là giả. Còn "bẩn"...Chờ một chút, cô nói cái gì? Dục Thần nói Tâm Lạc bẩn?”
"Ừm, hừ." Tô Tình châm chọc nhếch môi:
"Đúng thế, đây chính là lời đánh giá của con trai bác, với người đang mang con của mình!"
"Không xong----" Bỗng nhiên Trác Nhã Dung đứng lên.
Sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Là người kia..Người kia trở lại..."
"Dì Nhã, dì sao vậy? Dì đừng dọa con.." Kiều Nhân Nhân chưa từng thấy Trác Nhã Dung sợ hãi như vậy.
Cô cũng bị dọa sợ luôn rồi.
Tô Tình cũng bị dọa không kém.
Cô đang tức không chịu nổi, muốn xông lên đâm mấy người Lục gia vài nhát.
Nhưng không nghĩ tới, lại dọa Trác Nhã Dung thành như vậy.
Nhìn Trác Nhã Dung đứng tạo chỗ, miệng lẩm bẩm, Tô Tình liền có chút hối hận.
"Bác gái...Bác đừng kích động, vừa rồi tại tình thế cấp bách nên tôi mới nói vậy. Thật ra, có thể chuyện này là hiểu lầm...Hiện tại Tâm Lạc đang phẫu thuật. Còn cần bác chủ trì đại cục!"
Nghe 4 chữ 'Chủ trì đại cục", đột nhiên Trác Nhã Dung hồi phục tinh thần.
Năm đó, khi đó mẹ chồng cũng nói như vậy với cô.
Đúng vậy, không thể rối loạn, bà phải chủ trì đại cục.
"Dục Thần, mình đi cùng cậu..." Anh cao hứng tiến lên nói, như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Dục Thần nhàn nhạt liếc anh một cái, không nói chuyện, ngồi thẳng lên xe.
Kiều Mạc Hàn thấy anh không phản đối, liền ngồi theo vào.
Trên đường đi, Lục Dục Thần nhắm mắt dưỡng thần, không nói chuyện.
Xe lái thẳng đến nhà chính Lục gia, chờ xe ngừng lại, hai người trước sau xuống xe.
Lúc này, Mạnh Trạch vội vàng đến đón.
"Lục gia, không xong..." Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Kiều Mạc Hàn ở sau lưng, dùng khuỷu tay húc mạnh vào gáy Lục Dục Thần.
Lục Dục Thần cứ như vậy ngã xuống.
"Hà----" Kiều Mạc Hàn xoa tay phải:
"Lần này tôi dùng hết sức mới làm anh ta ngất được. Mạnh Trạch, lần sau anh nhớ chuẩn bị cho tôi cái chích điện nha, tôi sợ nếu đập không thành công, sẽ bị cậu ta giết chết mất."
Mạnh Trạch: "..."
*
Nơi tổ chức tiệc rượu vừa vặn cách bệnh viện Đệ Nhất rất gần.
Việt Trạch ôm Đường Tâm Lạc vội vã vào phòng phẫu thuật.
Diana và Tiết Minh cũng tới, còn có Trác Nhã Dung, sau khi biết chuyện liền chạy tới.
"Nhân Nhân..Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy? Không phải con nói Đường Tâm Lạc đang rất khỏe mạnh sao? Sao bây giờ lại vô phòng phẫu thuật."
"Con..dì Nhã..." Kiều Nhân Nhân không biết nói thế nào.
Chẵng lẽ nói Đường Tâm Lạc đi "bắt gian", kết quả bị kích thích nên mới thành ra như vậy?
Tô Tình ở bên, biết bà là mẹ của Lục Dục Thần, sắc mặt liền trầm xuống.
"Bác gái, người Lục gia các người đừng ở đây giả mù sa mưa. Uổng công, trước đây tôi còn tưởng rằng các người rất thích Tâm Lạc..Kết quả, hừ, Tâm Lạc đang nằm trong phòng phẫu thuật, đều là do thằng con trai tốt đẹp của bác gây nên! Nếu bác thật quan tâm Tâm Lạc, thì bắt cái tên Lục Dục Thần sở khanh kia tới, quỳ trước cửa phòng dập đầu nhận tội đi!"
"Chuyện này...Không thể..." Trác Nhã Dung không tin nhìn Tô Tình:
"Sao Dục Thần lại làm vậy với Tâm Lạc được? Không có khả năng, Dục Thần rất thương Tâm Lạc mà."
"Thương? Thương Tâm Lạc mà anh ta còn cố ý qua lại với Cố Huyên Nhi nhiều lần? Thương Tâm Lạc mà anh ta chê Tâm Lạc "bẩn"? Thương như vậy, thật không cần."
"Dục Thần và Cố Huyên Nhi là giả. Còn "bẩn"...Chờ một chút, cô nói cái gì? Dục Thần nói Tâm Lạc bẩn?”
"Ừm, hừ." Tô Tình châm chọc nhếch môi:
"Đúng thế, đây chính là lời đánh giá của con trai bác, với người đang mang con của mình!"
"Không xong----" Bỗng nhiên Trác Nhã Dung đứng lên.
Sắc mặt trắng bệch, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Là người kia..Người kia trở lại..."
"Dì Nhã, dì sao vậy? Dì đừng dọa con.." Kiều Nhân Nhân chưa từng thấy Trác Nhã Dung sợ hãi như vậy.
Cô cũng bị dọa sợ luôn rồi.
Tô Tình cũng bị dọa không kém.
Cô đang tức không chịu nổi, muốn xông lên đâm mấy người Lục gia vài nhát.
Nhưng không nghĩ tới, lại dọa Trác Nhã Dung thành như vậy.
Nhìn Trác Nhã Dung đứng tạo chỗ, miệng lẩm bẩm, Tô Tình liền có chút hối hận.
"Bác gái...Bác đừng kích động, vừa rồi tại tình thế cấp bách nên tôi mới nói vậy. Thật ra, có thể chuyện này là hiểu lầm...Hiện tại Tâm Lạc đang phẫu thuật. Còn cần bác chủ trì đại cục!"
Nghe 4 chữ 'Chủ trì đại cục", đột nhiên Trác Nhã Dung hồi phục tinh thần.
Năm đó, khi đó mẹ chồng cũng nói như vậy với cô.
Đúng vậy, không thể rối loạn, bà phải chủ trì đại cục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.