Chương 541: Tâm Lạc, Dì Đều Là Vì Muốn Tốt Cho Cháu (2)
Lục Khinh Quân
02/05/2021
"Nhưng mà... Nhưng dù sao chuyện này biết sớm cũng tốt. Cô trước khi đến, còn không biết cháu đang đang mang thai. Bây giờ nhìn thấy cháu như vậy, cô muốn đứng về phía cháu, giúp đỡ cho cháu."
Đường Tâm Lạc nghe xong lời Đường Nhược Lan nói, cười mà như không cười nói:
"A, tôi hiện tại mới biết được, dì đối với tôi còn có ý tốt như vậy đấy."
"Đó là đương nhiên."
Đường Nhược Lan không chút nào chột dạ gật đầu.
"Mặc kệ nói sao thì nói, chung ta dù sao cũng là người thân. Tâm Lạc, kỳ thật dì cũng đã nghĩ cách giúp cháu, chỉ cần cháu đồng ý, dì sẽ thay cháu ra mặt."
"Vậy sao, dì đã nghĩ được cách gì tốt chưa?"
Đường Tâm Lạc ngược lại bị lời Đường Nhược Lan gây hứng thú.
Cô không thể nào ngu xuẩn lại đi tin tưởng một người đã từng hại cô.
Hai mẹ con Đường Nhược Lan và Đường Mật hai đột nhiên lương tâm trỗi dậy muốn đến giúp cô?
A, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây!
Đường Nhược Lan thấy Đường Tâm Lạc có dấu hiệu cắn câu, đáy mắt lập tức sáng lên:
"Đương nhiên, dì đã nghĩ ra hai cách giúp cháu rất hay. Bất luận cháu chọn cách nào, dì vẫn có thể giúp cháu."
"Hai cách?"
Đường Tâm Lạc nở nụ cười, Đường Nhược Lan chuẩn bị rất chu đáo, còn rất đầy đủ đấy.
"Vậy nói xem dì có cách gì hay."
Đường Tâm Lạc khóe miệng cười nhạt, thoạt nhìn dường như cũng không kháng cự Đường Nhược Lan.
Điều này làm cho Đường Nhược Lan rất phấn khởi, lập tức kích động nói :
"Cách thứ nhất, chính là dứt khoát trực tiếp ly hôn với Lục Dục Thần. Bây giờ cháu đang mang thai, Lục Dục Thần cho dù thích cái cô Cố Huyên Nhi kia, cũng không thể không muốn có con. Trong bụng cháu lúc này chính là người thừa kế Lục gia. Đến lúc đó, vì muốn cháu giữ lại đứa con, cho dù cháu có bảo Lục gia muốn núi vàng núi bạc, bọn họ cũng sẽ cho cháu".
"Ý của dì là, bảo tôi đem con đi đổi chác với Lục gia?"
Hừ, cho dù có núi vàng núi bạc, cô cũng sẽ không hai tay dâng bảo bối của mình cho người khác.
"Sao lại nói mua bán đổi chác gì khó nghe thế."
Đường Nhược Lan bĩu môi:
"Tâm Lạc, cháu nghe dì nói, dì là người từng trải. Cháu đem con cho Lục gia, dù sao cũng sẽ tốt hơn. Lục gia muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, đứa trẻ theo Lục Dục Thần, tương lai toàn bộ Lục gia đều là của nó đấy. Huống chi, cháu tuổi cũng không nhỏ, còn đã qua hai lần hôn nhân. Nếu lại mang theo đứa bé, chẳng lẽ cháu còn trông chờ sang cuộc hôn nhân thứ ba, người ta không ngại cháu đèo bòng sao? Tâm Lạc, nghe dì đi, bắt Lục gia chi một khoản, khiến cho Lục Dục Thần đã phụ lòng cháu phải đau xót!"
Đường Nhược Lan tính toán, Đường Tâm Lạc nếu quả thật cãi nhau rồi trở mặt với Lục Dục Thần, đám người vệ sĩ và người hầu này chỉ sợ phải quay về Lục gia.
Đến lúc đó, bà ta có thể lập lại chiêu cũ, một lần nữa chiếm lấy tài sản trong tay Đường Tâm Lạc.
Sản nghiệp nguyên bản của Đường thị, cộng với dưỡng phí mà Lục Dục Thần bồi thường cho Đường Tâm Lạc, chỉ cần nghĩ vậy thôi, Đường Nhược lan đã kích động đến nỗi cười nửa mê nửa tỉnh rồi.
Ai ngờ, một giây sau, bà ta lại nghe Đường Tâm Lạc lạnh lùng nói.
"Nói như dì vậy cũng có lí. Chỉ là có một chút, tôi không rõ. Nếu như một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ là phiền phức. Vậy năm đó, dì tại sao lại muốn mang theo Đường Mật và Đường Thiên Lãng trở về đây? Dù sao khi đó, Lý gia vẫn chưa sụp đổ. Ở lại Lý gia cũng tốt hơn so với ở với dì mà?"
Đường Nhược Lan không ngờ Đường Tâm Lạc sẽ hỏi như thế, lập tức có chút á khẩu không trả lời được.
"Dì... Dì lúc ấy cũng là bị bất đắc dĩ. Lý gia khi đó, đã đến bước đường cùng rồi. Tuy rằng bên ngoài không biết, nhưng tự chúng ta biết rõ. Lưu lại Lý gia, không phải là hưởng phúc, mà là chịu tội..."
Đường Tâm Lạc nghe xong lời Đường Nhược Lan nói, cười mà như không cười nói:
"A, tôi hiện tại mới biết được, dì đối với tôi còn có ý tốt như vậy đấy."
"Đó là đương nhiên."
Đường Nhược Lan không chút nào chột dạ gật đầu.
"Mặc kệ nói sao thì nói, chung ta dù sao cũng là người thân. Tâm Lạc, kỳ thật dì cũng đã nghĩ cách giúp cháu, chỉ cần cháu đồng ý, dì sẽ thay cháu ra mặt."
"Vậy sao, dì đã nghĩ được cách gì tốt chưa?"
Đường Tâm Lạc ngược lại bị lời Đường Nhược Lan gây hứng thú.
Cô không thể nào ngu xuẩn lại đi tin tưởng một người đã từng hại cô.
Hai mẹ con Đường Nhược Lan và Đường Mật hai đột nhiên lương tâm trỗi dậy muốn đến giúp cô?
A, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây!
Đường Nhược Lan thấy Đường Tâm Lạc có dấu hiệu cắn câu, đáy mắt lập tức sáng lên:
"Đương nhiên, dì đã nghĩ ra hai cách giúp cháu rất hay. Bất luận cháu chọn cách nào, dì vẫn có thể giúp cháu."
"Hai cách?"
Đường Tâm Lạc nở nụ cười, Đường Nhược Lan chuẩn bị rất chu đáo, còn rất đầy đủ đấy.
"Vậy nói xem dì có cách gì hay."
Đường Tâm Lạc khóe miệng cười nhạt, thoạt nhìn dường như cũng không kháng cự Đường Nhược Lan.
Điều này làm cho Đường Nhược Lan rất phấn khởi, lập tức kích động nói :
"Cách thứ nhất, chính là dứt khoát trực tiếp ly hôn với Lục Dục Thần. Bây giờ cháu đang mang thai, Lục Dục Thần cho dù thích cái cô Cố Huyên Nhi kia, cũng không thể không muốn có con. Trong bụng cháu lúc này chính là người thừa kế Lục gia. Đến lúc đó, vì muốn cháu giữ lại đứa con, cho dù cháu có bảo Lục gia muốn núi vàng núi bạc, bọn họ cũng sẽ cho cháu".
"Ý của dì là, bảo tôi đem con đi đổi chác với Lục gia?"
Hừ, cho dù có núi vàng núi bạc, cô cũng sẽ không hai tay dâng bảo bối của mình cho người khác.
"Sao lại nói mua bán đổi chác gì khó nghe thế."
Đường Nhược Lan bĩu môi:
"Tâm Lạc, cháu nghe dì nói, dì là người từng trải. Cháu đem con cho Lục gia, dù sao cũng sẽ tốt hơn. Lục gia muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, đứa trẻ theo Lục Dục Thần, tương lai toàn bộ Lục gia đều là của nó đấy. Huống chi, cháu tuổi cũng không nhỏ, còn đã qua hai lần hôn nhân. Nếu lại mang theo đứa bé, chẳng lẽ cháu còn trông chờ sang cuộc hôn nhân thứ ba, người ta không ngại cháu đèo bòng sao? Tâm Lạc, nghe dì đi, bắt Lục gia chi một khoản, khiến cho Lục Dục Thần đã phụ lòng cháu phải đau xót!"
Đường Nhược Lan tính toán, Đường Tâm Lạc nếu quả thật cãi nhau rồi trở mặt với Lục Dục Thần, đám người vệ sĩ và người hầu này chỉ sợ phải quay về Lục gia.
Đến lúc đó, bà ta có thể lập lại chiêu cũ, một lần nữa chiếm lấy tài sản trong tay Đường Tâm Lạc.
Sản nghiệp nguyên bản của Đường thị, cộng với dưỡng phí mà Lục Dục Thần bồi thường cho Đường Tâm Lạc, chỉ cần nghĩ vậy thôi, Đường Nhược lan đã kích động đến nỗi cười nửa mê nửa tỉnh rồi.
Ai ngờ, một giây sau, bà ta lại nghe Đường Tâm Lạc lạnh lùng nói.
"Nói như dì vậy cũng có lí. Chỉ là có một chút, tôi không rõ. Nếu như một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ là phiền phức. Vậy năm đó, dì tại sao lại muốn mang theo Đường Mật và Đường Thiên Lãng trở về đây? Dù sao khi đó, Lý gia vẫn chưa sụp đổ. Ở lại Lý gia cũng tốt hơn so với ở với dì mà?"
Đường Nhược Lan không ngờ Đường Tâm Lạc sẽ hỏi như thế, lập tức có chút á khẩu không trả lời được.
"Dì... Dì lúc ấy cũng là bị bất đắc dĩ. Lý gia khi đó, đã đến bước đường cùng rồi. Tuy rằng bên ngoài không biết, nhưng tự chúng ta biết rõ. Lưu lại Lý gia, không phải là hưởng phúc, mà là chịu tội..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.