Chương 482: Tiểu Lạc Không Nhớ Anh.
Lục Khinh Quân
01/05/2021
“Lục tiên sinh đừng kích động.” Tiết Minh nhìn sắc mặt của Lục Dục Thần, trong lòng liền không hiểu.
Người đàn ông này rõ ràng rất yêu vợ, đàn em nghĩ thế nào lại nói anh ta là tra nam, còn nghĩ diễn một vỡ kịch đùa giỡn người ta.
“Bác sĩ Tiết, tôi không sao...Anh cứ nói tiếp đi.” Lục Dục Thần thở dài, trở lại sô pha ngồi xuốbg.
Tiết Minh đày phải tiếp tục bộ dáng bác sĩ, nói chuyện bệnh tình với anh.
“Trong đầu Lục phu nhân có một khối máu bần. Lúc đầu đã nõi nếu máu bầm chèn lên dây thần kinh não, có khả năng sẽ khiến cho ý thức không rõ, thậm chí là hôn mê, may mà tình huống của Lục phu nhân còn rất may mắn.”
“Chỉ là khối máu bầm kia vẫn ảnh hưởng đến não của cô ấy. Bởi vì phần ngoài bị thương tạo thàn máu bầm nên áp bức đến dây thần kinh dẫn đến tình trạng mất trí nhớ, y học gọi là mất trí nhớ tạm thời, đó là người bệnh có thể hồi phục bất cứ lúc nào, chỉ cần máu bầm tan đi thì sẽ không còn việc gì.”
“Vậy mất bao lâu mới tan khối máu kia.”
“Cái này thì khó nói, một tháng, hai tháng,mấy năm...thậm chí cả đời.”
“Cả đời…” sắc mặt của Lục DỤc thần thay đổi.
“Đợi một lát, nếu bởi vì mất trí nhớ là vì khối máu bầm kia tạo thành…” Anh rũ mắt suy nghĩ lại ngẩng đầu lên, “V ̣Y nếu như lấy khối máu kia ta, có phải sẽ tốt lên hay không?”
Tiết Minh gật đầu, nhưng lại tiếp tục lắc đầu, “Lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế lại khó nói. Chưa kể khối máu nằm ở gần tủy não, mà phẫu thuật cũng vô cùng nguy hiểm. Cho dù có phẫu thuật nhưng Lục phu nhân còn đang mang thai, không thế làm loại phẫu thuật này được.”
Nghe thấy như vậy, Lục Dục Thần đã quên đi suy nghĩ này
Phẫu thuật nguy hiểm quá lớn.
Nếu để cô phẫu thuật như vậy anh tình nguyện để cô mất trí nhớ cả đời.
DÙ sao, dù cô có nhớ hay không anh cũng sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nghĩ như vậu, Lục Dục thần đột nhiên nhớ đến một cấn đề đáng sợ khác.
“Đúng rôì, tôi phát hiện ra, vợ của tôi không phải chỉ đơn giản mất nhớ. Cô ấy giống nhe còn nhớ một ít chuyện trước kia, nhưng lại quên mất chuyện kết hôn của hai chúng tôi.”
“Trước kia?” Tròng lòng Tiết Minh âm thầm mắng diana một câu.
Lựa chọn mất trí nhớ còn cao cấp như vậy, còn chỉnh anh ta là mất trí nhớ có tính lựa chịn.
“Đúng...giống như chuyện ba bốn tháng trước, cô ấy còn nhớ rõ.”
Lúc đó, Đường Tâm LẠc còn chưa ly hôn Lục Kình hạo.
“A, nói nhe vậy, bệnh nhân khả năng là mất trí nhớ có tính lựa chọn. NHƯNg mà tình huống cụ thể phải đợi sau khi kiểm tra mới biết được. Lục tiên sinh...thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lúc này anh đừng để Lục phu nhân nhìn thấy tránh cho việc cô ấy bị kích thích.”
Những lời này là Diana cố ý nói.
Trong lòng Tiết Minh lặng lẽ xin lỗi Lục Dục Tháng.
“Được, tôi đã biết.”Lục Dục Thần đứng lên, cả người nhìn qua chịu k nổi.
Anh ngước mắt nhìn về phía Đường Tâm lạc.
Cảm giác được anh nhìn về phía này, cả cơ thể của cô liền rúc vào lòng Diana.
Cô hình như rất sợ anh…
SỢ đến mức cả cơ thể đều cuộn tròn lên.
Người co lại thành một cục, nằm trên giường.
Nằm ở trong chăn, đôi mắt hoa đào lo lắng nhìn anh
Không phải vì không thích anh, mà bởi vì muốn tránh anh.
Tiểu LẠc của anh lại có một ngày muốn tránh anh.
Trong lòng anh liền sinh ra cảm giác thê lương, thất bại.
Người đàn ông này rõ ràng rất yêu vợ, đàn em nghĩ thế nào lại nói anh ta là tra nam, còn nghĩ diễn một vỡ kịch đùa giỡn người ta.
“Bác sĩ Tiết, tôi không sao...Anh cứ nói tiếp đi.” Lục Dục Thần thở dài, trở lại sô pha ngồi xuốbg.
Tiết Minh đày phải tiếp tục bộ dáng bác sĩ, nói chuyện bệnh tình với anh.
“Trong đầu Lục phu nhân có một khối máu bần. Lúc đầu đã nõi nếu máu bầm chèn lên dây thần kinh não, có khả năng sẽ khiến cho ý thức không rõ, thậm chí là hôn mê, may mà tình huống của Lục phu nhân còn rất may mắn.”
“Chỉ là khối máu bầm kia vẫn ảnh hưởng đến não của cô ấy. Bởi vì phần ngoài bị thương tạo thàn máu bầm nên áp bức đến dây thần kinh dẫn đến tình trạng mất trí nhớ, y học gọi là mất trí nhớ tạm thời, đó là người bệnh có thể hồi phục bất cứ lúc nào, chỉ cần máu bầm tan đi thì sẽ không còn việc gì.”
“Vậy mất bao lâu mới tan khối máu kia.”
“Cái này thì khó nói, một tháng, hai tháng,mấy năm...thậm chí cả đời.”
“Cả đời…” sắc mặt của Lục DỤc thần thay đổi.
“Đợi một lát, nếu bởi vì mất trí nhớ là vì khối máu bầm kia tạo thành…” Anh rũ mắt suy nghĩ lại ngẩng đầu lên, “V ̣Y nếu như lấy khối máu kia ta, có phải sẽ tốt lên hay không?”
Tiết Minh gật đầu, nhưng lại tiếp tục lắc đầu, “Lý thuyết là như vậy, nhưng thực tế lại khó nói. Chưa kể khối máu nằm ở gần tủy não, mà phẫu thuật cũng vô cùng nguy hiểm. Cho dù có phẫu thuật nhưng Lục phu nhân còn đang mang thai, không thế làm loại phẫu thuật này được.”
Nghe thấy như vậy, Lục Dục Thần đã quên đi suy nghĩ này
Phẫu thuật nguy hiểm quá lớn.
Nếu để cô phẫu thuật như vậy anh tình nguyện để cô mất trí nhớ cả đời.
DÙ sao, dù cô có nhớ hay không anh cũng sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nghĩ như vậu, Lục Dục thần đột nhiên nhớ đến một cấn đề đáng sợ khác.
“Đúng rôì, tôi phát hiện ra, vợ của tôi không phải chỉ đơn giản mất nhớ. Cô ấy giống nhe còn nhớ một ít chuyện trước kia, nhưng lại quên mất chuyện kết hôn của hai chúng tôi.”
“Trước kia?” Tròng lòng Tiết Minh âm thầm mắng diana một câu.
Lựa chọn mất trí nhớ còn cao cấp như vậy, còn chỉnh anh ta là mất trí nhớ có tính lựa chịn.
“Đúng...giống như chuyện ba bốn tháng trước, cô ấy còn nhớ rõ.”
Lúc đó, Đường Tâm LẠc còn chưa ly hôn Lục Kình hạo.
“A, nói nhe vậy, bệnh nhân khả năng là mất trí nhớ có tính lựa chọn. NHƯNg mà tình huống cụ thể phải đợi sau khi kiểm tra mới biết được. Lục tiên sinh...thứ lỗi cho tôi nói thẳng, lúc này anh đừng để Lục phu nhân nhìn thấy tránh cho việc cô ấy bị kích thích.”
Những lời này là Diana cố ý nói.
Trong lòng Tiết Minh lặng lẽ xin lỗi Lục Dục Tháng.
“Được, tôi đã biết.”Lục Dục Thần đứng lên, cả người nhìn qua chịu k nổi.
Anh ngước mắt nhìn về phía Đường Tâm lạc.
Cảm giác được anh nhìn về phía này, cả cơ thể của cô liền rúc vào lòng Diana.
Cô hình như rất sợ anh…
SỢ đến mức cả cơ thể đều cuộn tròn lên.
Người co lại thành một cục, nằm trên giường.
Nằm ở trong chăn, đôi mắt hoa đào lo lắng nhìn anh
Không phải vì không thích anh, mà bởi vì muốn tránh anh.
Tiểu LẠc của anh lại có một ngày muốn tránh anh.
Trong lòng anh liền sinh ra cảm giác thê lương, thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.