Chương 11: Lại gặp lại
Nhung Vũ Nhi Q
04/03/2014
Suốt một đêm, Đông Hiểu Hi ngay cả mơ cũng lười, ngủ thẳng một mạch đến bình minh.
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh mắt trời đã tiến thẳng vào, sự ấm áp bao trùm lên cả những chậu hoa. Trên cửa sổ, mẹ cô trồng mấy chậu hoa nhài tỏa ra hương thơm tự nhiên, dễ chịu. Cô thích ý vặn vẹo thắt lưng vài cái, nhìn đồng hồ trên tường thấy đã chín rưỡi rồi. Nghĩ lại hôm qua, ba cô hứa hẹn mua rất nhiều đồ chơi cho Trạm Trạm, còn có xe ô tô nhỏ cho trẻ con, thằng nhóc liền ồn ào đòi buổi tối ngủ với ông ngoại. Đây là lần đầu tiên bốn đêm cô không ngủ cùng con, đột nhiên chợt cảm thấy, con mình đã bắt đầu từ từ lớn lên, bắt đầu chậm rãi không chỉ thuộc về một mình cô, có lẽ có một ngày cũng sẽ không còn cần đến người mẹ này nữa. Nghĩ vậy, trong lòng liền có một tia mất mát không hiểu được. Sau đó tự lắc đầu cười chính mình, có lẽ trong tiềm thức của con người, ít nhiều đều đối với người nào đó, vật nào đó mà sinh ra ỷ lại, thậm chí là mong muốn chiếm giữ.
Rời giường thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng khách, thấy Trạm Trạm đang cùng cha ngồi trên thảm ngắm nghía, thưởng ngoạn món đồ chơi. Cha vừa khích lệ Trạm Trạm thông minh, vừa hỏi: “Mẹ con vì cái gì lại gọi con là Trạm Trạm (“trạm” là đứng) , sao lại không gọi là Tọa Tọa (tọa” là ngồi) hay Nằm Nằm đi.”
“Ông ngoại không văn chương gì hết, mẹ nói, Trạm chính là màu xanh, trời cùng biển chính là trạm lam, Trạm Trạm chính là màu sắc khi mặt biển và bầu trời giao hòa, cảnh sắc vô cùng đẹp.”
“Nga, ra là như vậy…. Thế Đông Trạm Đông thì ý tứ là thế nào?” Ba cô xem ra thấy đứa nhỏ họ Đông thì đặc biệt vừa lòng, liền cố ý khoe ra hỏi.
Trạm Trạm lại đột nhiên trầm mặc, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu chu ra, cúi đầu trả lời: “Bởi vì Trạm Trạm không có ba, cho nên mới cùng họ Đông với mẹ.” Còn nhỏ tuổi mà đứa nhỏ này đã bắt đầu tự ti, dường như cho rằng không có ba chính là sai lầm của nó, cũng là điều nó không hiểu nhất.
Giờ khắc này, Đông Hiểu Hi nhìn thấy mặt ba mình tươi cười đột nhiên cứng ngắt, trong ánh mắt vừa là phẫn nộ vừa là trìu mến………..
Đột nhiên ba cô đứng lên, một tay ôm lấy cháu ngoại cưng vào ngực: “Đi, ông ngoại dẫn con đi mua đồ chơi, con muốn cái gì ông ngoại liền mua cho con cái đó, sau đó chúng ta đi dự đại tiệc….. Cái tên ba chó má kia, về sau chúng ta không thèm quan tâm đến nữa, có ông ngoại ở đây, sẽ không để con phải chịu ủy khuất.”
Trạm Trạm bị hành động bất thình lình của ông ngoại làm cho tỉnh tỉnh mơ mơ, nó không hiểu ông ngoại vì cái gì mà lại tức giận, vì thế liền hướng về phía mẹ vừa mới bước vào phòng khách mà thân thiết vẫy tay. Đông Hiểu Hi vội vàng đi ra ôm lấy con nhưng ba cô lại quật cường ôm Trạm Trạm, né tránh cô.
“Ba, ba tức giận cái gì, Trạm Trạm chỉ là cháu của Đông gia chúng ta có gì không tốt sao?”
“Đương nhiên rất tốt, ba không tức giận, ba mang cháu ngoại đi mua đồ chơi thôi.”
Trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Tức giận”, vậy mà lão gia này vẫn thực mạnh miệng, Đông Hiểu Hi không nhịn được mà bật cười, Trần Thanh Hoa hiểu rõ tính tình của chồng, cũng không có ngăn trở, nhanh chóng tìm áo khoác cho Trạm Trạm, đưa cho Đông Vạn Lương đang ôm đứa nhỏ.
Đông Hiểu Hi cũng biết mình cản không được, vội vàng đưa cho ba một ngàn đồng: “Ba, ba đừng chiều chuộng nó quá, không thể muốn cái gì là mua cái ấy được.”
Đông Vạn Lương nhìn tiền trong tay, ngừng lại một chút, sau đó phẫn nộ mà vứt xuống đất: “Ngươi đừng có coi khinh cha ngươi thế, lạc đà gầy còn so với lư. Ta chỉ có một đứa cháu ngoại này, không yêu thương nó thì thương ai.”
“Ông ngoại, ông nói nhầm rồi, là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải lư.”
Thấy Trạm Trạm còn thực sự chỉnh mình, Đông Vạn Lương đột nhiên ôm lấy đứa nhỏ chọc cười, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vẫn là Trạm Trạm nhà chúng ta có học vấn, ông ngoại không có học vấn, về sau Trạm Trạm dạy ông ngoại được không?”
“Là mẹ dạy, mẹ cũng có học vấn…”
Hai ông cháu vừa cười vừa nói đi ra cửa, âm thanh sung sướng hạnh phúc còn truyền từ hành lang vào khắp phòng. Trần Thanh Hoa cười, cúi xuống nhặt tiền nhét vào túi con gái: “Ba con tính tình thế nào, con cũng không phải là không biết. Sau này, khi nào cần dùng ba mẹ sẽ nói. Đừng có làm vậy nữa, trong tay ba mẹ có tiền, lúc trước công ty đóng cửa, ba con có đưa cho mẹ một quyển sổ tiết kiệm, đến mấy trăm vạn kìa. Ông nói, cất giữ cho tiểu Hi, sớm muộn cũng có ngày nó trở về lại dùng đến, hai chúng ta già rồi, như thế nào cũng được, nhưng không thể để con gái mình chịu khổ được.”
Đông Hiểu Hi ôm lấy mẹ, thì thào nói: “Mẹ, thực xin lỗi…..”
Đây chính là người làm cha mẹ, dù ở thời điểm khó khăn nhất, người họ nghĩ cho vẫn là con gái mình, mà không phải là bản thân mình. Tình cảm như vậy mà lại bị cái gọi là tình yêu kia coi không là cái gì? Chính mình vì thứ tình yêu ngu xuẩn mà bỏ cha mẹ, bỏ đi tha hương. Có lẽ con người ta khi còn trẻ, tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực nhất chính là cho tình yêu, chỉ là không có bao nhiêu người có thể vì tình yêu, đánh mất bản thân mình mà vẫn vô tư.
“Nha đầu ngốc, ba mẹ cũng không muốn nghe con nói câu thực xin lỗi. Nhìn con hiện nay trở thành thế này, là đã biết con đối xử hà khắc với bản thân mình ra sao rồi. Tóc ngắn thì tóc ngắn, cũng phải làm cho nó ra hình ra dạng một chút chứ. Đi, cùng mẹ đi làm đầu, dạo phố mua sắm quần áo, làm cho mình trông giống phụ nữ một chút.”
“Con trông không giống phụ nữ sao?” Đông Hiểu Hi xấu hổ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình.
“Làm sao mà giống? Đi soi gương xem, con mới hai mươi bảy tuổi mà trông như một bà mẹ trung niên rồi.”
“……”
Đi dạo phố, Đông Hiểu Hi chốc chốc lại nhìn gương soi kiểu tóc mới của mình, không phải là khó coi, chỉ là cảm thấy không giống với mình. Lâu nay, đã quen với mái tóc mì sợi bình thường, đã nói goodbye với thói quen xa hoa vật chất trước đây rồi. Nhớ rõ khi còn học đại học, bao nhiêu cô gái đều bắt đầu chạy theo giấc mộng vật chất, có thể là một bộ trang phục đúng mốt, nước hoa này nọ, hoặc là di động ….. Chính cô cũng không phải là ngoại lệ, khi đó cô sợ người khác cười mình là quê mùa, nên mua sắm đồ đạc đều là đồ xa xỉ, một cái quần bò hay một cái áo đều đến mấy ngàn, sau này lại mới biết bạn bè đều gọi cô là “Ngụy phú nhị đại ”.
(Nền kinh tế Trung Quốc phát triển thần tốc trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới có tài sản hàng tỉ đô la. Con của họ sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại”, nghĩa là “thế hệ thứ hai giàu có, thường ỷ lại vào thân thế gia đình và có lối sống buông thả. Trong này chắc ý nói chị ấy giả dạng thành “phú nhị đại” ấy. “ngụy” là giả).
Khi đó cô tiêu tiền vô độ, chỉ cần là thích thì chưa bao giờ phân vân giá tiền thế nào, theo lời cô nói, miễn là vui vẻ thì đều đáng giá. Còn nhớ rõ lúc cô cùng Lam Thành ở cùng một chỗ, Lâm Sướng có một lần tìm đến cô, khi ấy Lâm Sướng hỏi: “Đông Hiểu Hi, cô có thể trải qua cuộc sống bình thường như vậy cùng với Lam Thành sao, không hư vinh, không danh lợi vật chất sao?” Cô nhớ rõ lúc ấy chính mình đã trả lời Lâm Sướng thế này: “Theo đuổi vật chất thì sao? Có người con gái nào không thích vinh hoa đâu, chỉ là tôi không cần tiền của Lam Thành, không cần anh ấy mua cái này cái nọ cho mình, thế không phải là được rồi sao?”
Sau này cô mới hiểu được một đạo lý, yêu một người không phải là cứ không cần tiền của người ta, không cần anh ta mua cho mình cái này cái nọ đã là tốt rồi, mà là phải hoàn toàn đứng ở góc độ của người ta mà suy nghĩ, nghĩ đến tự tôn cùng cảm nhận của người đàn ông. Khi đó, tiền lương một tháng của Lam Thành không đủ để cô mua một đôi giày hay một cái váy, vì không để cô về nhà xin tiền ba, cũng vì muốn cô vui vẻ, Lam Thành không thể không lợi dụng thời gian rảnh rỗi ra bên ngoài bán những bản vẽ thiết kế để thỏa mãn hư vinh của cô…. Có phải thời gian quá dài, tình yêu của người đàn ông cũng sẽ trở nên mệt mỏi hay không? Nhưng đạo lý này cô hiểu được thì đã có chút muộn, sau khi thủ tục ly hôn xong xuôi, khi bóng dáng Lam Thành dứt khoát dời đi, cô mới biết được có rất nhiều thứ cô cần quý trọng hơn nữa, nhưng cô lại bỏ lỡ……
“Đông Hiểu Hi?”
Một thanh âm xa lạ vang lên bên cạnh, cô vội vàng quay sang, nhìn thấy một người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình đang hướng về phía cô vẫy vẫy: “Đông Hiểu Hi, cậu thật dễ quên đấy, mình là Duyệt Duyệt, là Chúc Duyệt Duyệt đây….. Khi còn ở đại học T, chúng mình nằm đối giường nhau đó…….”
Đông Hiểu Hi đột nhiên nhớ ra, lập tức nói: “Cậu thay đổi nhiều thật, mình không nhận ra nổi…..” Sự trẻ con của cô bạn thời đại học ngày nào dường như đã biến mất khỏi con người trước mắt này, có một vị tác giả nào đó đã nói: “Năm tháng chính là một con dao chí mạng, không phải là để cho mình cắt hai mí mắt, mà là dùng để cắt đi tuổi thanh xuân của mình…….”
“Đông Hiểu Hi, cậu cũng thay đổi rồi, nghe nói cậu ra nước ngoài, trở về khi nào vậy? Thời gian trước đi họp lớp, bọn mình còn nhắc tới cậu, gần đây thế nào rồi, có tái hôn hay chưa?”
Đông Hiểu Hi xấu hổ lắc lắc đầu. Đối với chuyện ly hôn này, cô vẫn như trước không thể quên được, có lẽ đây là một phần nhu nhược yếu đuối trong lòng cô, bất kể cố gắng thế nào vẫn đều đau, không thể cho nó qua đi.
“Cậu từ sau khi trở về có liên lạc với Lam Thành không? Anh ấy bây giờ càng ngày càng mê người nha, người ta hiện tại đã là tổng tài của một tập đoàn, ngay cả mấy bạn cùng phòng khoa kiến trúc ngày xưa, mấy đại tài tử: hầu tử, phì tử còn có lão nhân đều theo anh ấy….Đúng rồi, cậu còn nhớ Lâm Sướng không? Cô ấy cũng đã từ Pháp trở về rồi, hiện tại vừa là bác sĩ, lại công tác ở viện thiết kế thành phố, chủ quản quy hoạch thành thị. Cô ấy cùng Lam Thành hiện tại một người làm quan, một người làm tư, phối hợp rất ăn ý….. Ôi trời, ngượng quá, mình nói hơi nhiều, mình đi trước nha, hôm nào đó chúng ta tụ tập sau nhé………..”
Đông Hiểu Hi cười cười, nhìn bóng dáng Chúc Duyệt càng ngày càng xa. Có lẽ phụ nữ với nhau, trời sinh đã ba phần là địch, chỉ là không biết từ bao giờ cô ấy bắt đầu chán ghét mình đến vậy, Đông Hiểu Hi nhất thời không nghĩ ra, chỉ nhớ cô ấy ngày trước giống như người phát ngôn của Lâm Sướng vậy, vẫn luôn dùng ưu điểm của Lâm Sướng để cười nhạo cô.
“Tiểu Hi à, đừng để ý đến cô ta, chúng ta cứ vui vẻ chọn đi…. Xem bộ này thế nào, rất thích hợp với con…..” Vừa mới ở một bên chọn quần áo, không biết mẹ đã đi tới từ lúc nào, đem một cái váy ướm lên người Đông Hiểu Hi nhìn ngắm ước lượng: “Đi thử đi, nếu thích mẹ sẽ mua cho….”
“Mẹ, con không cần, cũng không hợp với con, sau này cũng không có trường hợp để mặc đến.”
“Tại sao không thích hợp, thành phần tri thức không phải đều ăn mặc vậy sao? Nếu con không muốn ra ngoài làm, mẹ sẽ giúp con mở công ty, tự mẹ sẽ làm bà chủ, con gái của ta không thể kém so với người khác được………”
“Mẹ, con không muốn mua…..” Đông Hiểu Hi còn đang muốn từ chối, một nữ nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng đã đi tới, nói với Trần Thanh Hoa: “Quý cô, cô thật tinh mắt nha, đây là mẫu mới nhất năm nay của CHANEL, vừa mới nhập về, chỉ có hai bộ, khác màu nhau, cô lấy bộ màu vàng nhạt này đặc biệt rất hợp với vị tiểu thư đây….”
Trần Thanh Hoa vội vàng kiêu ngạo nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là con gái của tôi.”
“Phải không? Trông cô trẻ quá, tôi còn nghĩ hai người là chị em…..”
Mình có thật như vậy sao? Đông Hiểu Hi sờ sờ gương mặt mình, oán thầm một chút. Cuối cùng bị mẹ cô liên tục thúc bách đẩy mạnh vào phòng thay quần áo. Cô thay bộ váy CHANEL màu vàng nhạt kia vào, đứng trước gương, thật sự có chút không thể tin được người phụ nữ đoan trang tú lệ trước mắt lại chính là mình, xem ra kiểu tóc nào xứng với quần áo đó, khó trách mọi người hiện tại đều bắt đầu chú ý bao bì, không chỉ có sản phẩm, con người cũng vậy …
Chỉ là khi cô nhìn đến giá tiền phía sau liền lui bước, mẹ lại sống chết nhất định không cho thoát, hơn nữa lại nói với cô đã trả tiền rồi, không mua cũng không được, còn nói nếu muốn thực tâm trả hiếu, hôm nay nhất định phải nghe lời bà.
Suốt một buổi sáng, Trần Thanh Hoa đem con gái mình sửa soạn từ đầu đến chân, mà dù sao Đông Hiểu Hi cũng có dáng người tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp, cả người nhìn qua đúng là nhẹ nhàng, tú lệ, bước ra khỏi cửa bây giờ chính là một cô gái ngây thơ thanh thoát. Mẹ cô cười tươi rói, cứ theo phong cách này mua thêm hai bộ nữa mới bằng lòng bỏ qua. Sau đó, hai người lại vào khu quần áo trẻ con, Đông Hiểu Hi lập tức không hề keo kiệt, chọn tới chọn lui, mua cho Trạm Trạm mấy bộ thời trang trẻ em, đều là nhãn hiệu FolliFollie. Cô hiện tại đã không quá để ý người khác nhìn mình thế nào nữa, nhưng lại rất để ý người khác thấy Trạm Trạm của cô thế nào, để ý người khác có thích Trạm Trạm hay không.
Dạo phố xong, Trần Thanh Hoa gọi điện cho Đông Vạn Lương, mới biết hai ông cháu kia đi công viên trò chơi, nhất thời đang chơi vui còn chưa thể quay về, bà liền lôi kéo con gái đến khách sạn bên cạnh, rủ cô đi ăn đại tiệc Pháp quốc chính tông. Đông Hiểu Hi thấy mẹ đặc biệt vui vẻ, cũng không muốn làm bà tụt hứng, liền đi theo bà vào một nhà hàng Pháp tên PROVENCE CAFE.
Nhưng là lúc vừa bước vào cửa hàng ăn, một thân ảnh tuấn dật liền đập vào mắt cô. Cô không nghĩ tới mình cùng Lam Thành lại không hẹn mà gặp thế này …
Mở mắt ra, ngoài cửa sổ ánh mắt trời đã tiến thẳng vào, sự ấm áp bao trùm lên cả những chậu hoa. Trên cửa sổ, mẹ cô trồng mấy chậu hoa nhài tỏa ra hương thơm tự nhiên, dễ chịu. Cô thích ý vặn vẹo thắt lưng vài cái, nhìn đồng hồ trên tường thấy đã chín rưỡi rồi. Nghĩ lại hôm qua, ba cô hứa hẹn mua rất nhiều đồ chơi cho Trạm Trạm, còn có xe ô tô nhỏ cho trẻ con, thằng nhóc liền ồn ào đòi buổi tối ngủ với ông ngoại. Đây là lần đầu tiên bốn đêm cô không ngủ cùng con, đột nhiên chợt cảm thấy, con mình đã bắt đầu từ từ lớn lên, bắt đầu chậm rãi không chỉ thuộc về một mình cô, có lẽ có một ngày cũng sẽ không còn cần đến người mẹ này nữa. Nghĩ vậy, trong lòng liền có một tia mất mát không hiểu được. Sau đó tự lắc đầu cười chính mình, có lẽ trong tiềm thức của con người, ít nhiều đều đối với người nào đó, vật nào đó mà sinh ra ỷ lại, thậm chí là mong muốn chiếm giữ.
Rời giường thay quần áo, đánh răng rửa mặt rồi đi vào phòng khách, thấy Trạm Trạm đang cùng cha ngồi trên thảm ngắm nghía, thưởng ngoạn món đồ chơi. Cha vừa khích lệ Trạm Trạm thông minh, vừa hỏi: “Mẹ con vì cái gì lại gọi con là Trạm Trạm (“trạm” là đứng) , sao lại không gọi là Tọa Tọa (tọa” là ngồi) hay Nằm Nằm đi.”
“Ông ngoại không văn chương gì hết, mẹ nói, Trạm chính là màu xanh, trời cùng biển chính là trạm lam, Trạm Trạm chính là màu sắc khi mặt biển và bầu trời giao hòa, cảnh sắc vô cùng đẹp.”
“Nga, ra là như vậy…. Thế Đông Trạm Đông thì ý tứ là thế nào?” Ba cô xem ra thấy đứa nhỏ họ Đông thì đặc biệt vừa lòng, liền cố ý khoe ra hỏi.
Trạm Trạm lại đột nhiên trầm mặc, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất chu chu ra, cúi đầu trả lời: “Bởi vì Trạm Trạm không có ba, cho nên mới cùng họ Đông với mẹ.” Còn nhỏ tuổi mà đứa nhỏ này đã bắt đầu tự ti, dường như cho rằng không có ba chính là sai lầm của nó, cũng là điều nó không hiểu nhất.
Giờ khắc này, Đông Hiểu Hi nhìn thấy mặt ba mình tươi cười đột nhiên cứng ngắt, trong ánh mắt vừa là phẫn nộ vừa là trìu mến………..
Đột nhiên ba cô đứng lên, một tay ôm lấy cháu ngoại cưng vào ngực: “Đi, ông ngoại dẫn con đi mua đồ chơi, con muốn cái gì ông ngoại liền mua cho con cái đó, sau đó chúng ta đi dự đại tiệc….. Cái tên ba chó má kia, về sau chúng ta không thèm quan tâm đến nữa, có ông ngoại ở đây, sẽ không để con phải chịu ủy khuất.”
Trạm Trạm bị hành động bất thình lình của ông ngoại làm cho tỉnh tỉnh mơ mơ, nó không hiểu ông ngoại vì cái gì mà lại tức giận, vì thế liền hướng về phía mẹ vừa mới bước vào phòng khách mà thân thiết vẫy tay. Đông Hiểu Hi vội vàng đi ra ôm lấy con nhưng ba cô lại quật cường ôm Trạm Trạm, né tránh cô.
“Ba, ba tức giận cái gì, Trạm Trạm chỉ là cháu của Đông gia chúng ta có gì không tốt sao?”
“Đương nhiên rất tốt, ba không tức giận, ba mang cháu ngoại đi mua đồ chơi thôi.”
Trên mặt rõ ràng viết hai chữ “Tức giận”, vậy mà lão gia này vẫn thực mạnh miệng, Đông Hiểu Hi không nhịn được mà bật cười, Trần Thanh Hoa hiểu rõ tính tình của chồng, cũng không có ngăn trở, nhanh chóng tìm áo khoác cho Trạm Trạm, đưa cho Đông Vạn Lương đang ôm đứa nhỏ.
Đông Hiểu Hi cũng biết mình cản không được, vội vàng đưa cho ba một ngàn đồng: “Ba, ba đừng chiều chuộng nó quá, không thể muốn cái gì là mua cái ấy được.”
Đông Vạn Lương nhìn tiền trong tay, ngừng lại một chút, sau đó phẫn nộ mà vứt xuống đất: “Ngươi đừng có coi khinh cha ngươi thế, lạc đà gầy còn so với lư. Ta chỉ có một đứa cháu ngoại này, không yêu thương nó thì thương ai.”
“Ông ngoại, ông nói nhầm rồi, là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, không phải lư.”
Thấy Trạm Trạm còn thực sự chỉnh mình, Đông Vạn Lương đột nhiên ôm lấy đứa nhỏ chọc cười, vừa bước ra ngoài vừa nói: “Vẫn là Trạm Trạm nhà chúng ta có học vấn, ông ngoại không có học vấn, về sau Trạm Trạm dạy ông ngoại được không?”
“Là mẹ dạy, mẹ cũng có học vấn…”
Hai ông cháu vừa cười vừa nói đi ra cửa, âm thanh sung sướng hạnh phúc còn truyền từ hành lang vào khắp phòng. Trần Thanh Hoa cười, cúi xuống nhặt tiền nhét vào túi con gái: “Ba con tính tình thế nào, con cũng không phải là không biết. Sau này, khi nào cần dùng ba mẹ sẽ nói. Đừng có làm vậy nữa, trong tay ba mẹ có tiền, lúc trước công ty đóng cửa, ba con có đưa cho mẹ một quyển sổ tiết kiệm, đến mấy trăm vạn kìa. Ông nói, cất giữ cho tiểu Hi, sớm muộn cũng có ngày nó trở về lại dùng đến, hai chúng ta già rồi, như thế nào cũng được, nhưng không thể để con gái mình chịu khổ được.”
Đông Hiểu Hi ôm lấy mẹ, thì thào nói: “Mẹ, thực xin lỗi…..”
Đây chính là người làm cha mẹ, dù ở thời điểm khó khăn nhất, người họ nghĩ cho vẫn là con gái mình, mà không phải là bản thân mình. Tình cảm như vậy mà lại bị cái gọi là tình yêu kia coi không là cái gì? Chính mình vì thứ tình yêu ngu xuẩn mà bỏ cha mẹ, bỏ đi tha hương. Có lẽ con người ta khi còn trẻ, tiêu phí nhiều thời gian cùng tinh lực nhất chính là cho tình yêu, chỉ là không có bao nhiêu người có thể vì tình yêu, đánh mất bản thân mình mà vẫn vô tư.
“Nha đầu ngốc, ba mẹ cũng không muốn nghe con nói câu thực xin lỗi. Nhìn con hiện nay trở thành thế này, là đã biết con đối xử hà khắc với bản thân mình ra sao rồi. Tóc ngắn thì tóc ngắn, cũng phải làm cho nó ra hình ra dạng một chút chứ. Đi, cùng mẹ đi làm đầu, dạo phố mua sắm quần áo, làm cho mình trông giống phụ nữ một chút.”
“Con trông không giống phụ nữ sao?” Đông Hiểu Hi xấu hổ vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình.
“Làm sao mà giống? Đi soi gương xem, con mới hai mươi bảy tuổi mà trông như một bà mẹ trung niên rồi.”
“……”
Đi dạo phố, Đông Hiểu Hi chốc chốc lại nhìn gương soi kiểu tóc mới của mình, không phải là khó coi, chỉ là cảm thấy không giống với mình. Lâu nay, đã quen với mái tóc mì sợi bình thường, đã nói goodbye với thói quen xa hoa vật chất trước đây rồi. Nhớ rõ khi còn học đại học, bao nhiêu cô gái đều bắt đầu chạy theo giấc mộng vật chất, có thể là một bộ trang phục đúng mốt, nước hoa này nọ, hoặc là di động ….. Chính cô cũng không phải là ngoại lệ, khi đó cô sợ người khác cười mình là quê mùa, nên mua sắm đồ đạc đều là đồ xa xỉ, một cái quần bò hay một cái áo đều đến mấy ngàn, sau này lại mới biết bạn bè đều gọi cô là “Ngụy phú nhị đại ”.
(Nền kinh tế Trung Quốc phát triển thần tốc trong 30 năm qua đã tạo ra một tầng lớp nhà giàu mới có tài sản hàng tỉ đô la. Con của họ sinh sau thập niên 1980 được người Trung Quốc gọi là “phú nhị đại”, nghĩa là “thế hệ thứ hai giàu có, thường ỷ lại vào thân thế gia đình và có lối sống buông thả. Trong này chắc ý nói chị ấy giả dạng thành “phú nhị đại” ấy. “ngụy” là giả).
Khi đó cô tiêu tiền vô độ, chỉ cần là thích thì chưa bao giờ phân vân giá tiền thế nào, theo lời cô nói, miễn là vui vẻ thì đều đáng giá. Còn nhớ rõ lúc cô cùng Lam Thành ở cùng một chỗ, Lâm Sướng có một lần tìm đến cô, khi ấy Lâm Sướng hỏi: “Đông Hiểu Hi, cô có thể trải qua cuộc sống bình thường như vậy cùng với Lam Thành sao, không hư vinh, không danh lợi vật chất sao?” Cô nhớ rõ lúc ấy chính mình đã trả lời Lâm Sướng thế này: “Theo đuổi vật chất thì sao? Có người con gái nào không thích vinh hoa đâu, chỉ là tôi không cần tiền của Lam Thành, không cần anh ấy mua cái này cái nọ cho mình, thế không phải là được rồi sao?”
Sau này cô mới hiểu được một đạo lý, yêu một người không phải là cứ không cần tiền của người ta, không cần anh ta mua cho mình cái này cái nọ đã là tốt rồi, mà là phải hoàn toàn đứng ở góc độ của người ta mà suy nghĩ, nghĩ đến tự tôn cùng cảm nhận của người đàn ông. Khi đó, tiền lương một tháng của Lam Thành không đủ để cô mua một đôi giày hay một cái váy, vì không để cô về nhà xin tiền ba, cũng vì muốn cô vui vẻ, Lam Thành không thể không lợi dụng thời gian rảnh rỗi ra bên ngoài bán những bản vẽ thiết kế để thỏa mãn hư vinh của cô…. Có phải thời gian quá dài, tình yêu của người đàn ông cũng sẽ trở nên mệt mỏi hay không? Nhưng đạo lý này cô hiểu được thì đã có chút muộn, sau khi thủ tục ly hôn xong xuôi, khi bóng dáng Lam Thành dứt khoát dời đi, cô mới biết được có rất nhiều thứ cô cần quý trọng hơn nữa, nhưng cô lại bỏ lỡ……
“Đông Hiểu Hi?”
Một thanh âm xa lạ vang lên bên cạnh, cô vội vàng quay sang, nhìn thấy một người phụ nữ xấp xỉ tuổi mình đang hướng về phía cô vẫy vẫy: “Đông Hiểu Hi, cậu thật dễ quên đấy, mình là Duyệt Duyệt, là Chúc Duyệt Duyệt đây….. Khi còn ở đại học T, chúng mình nằm đối giường nhau đó…….”
Đông Hiểu Hi đột nhiên nhớ ra, lập tức nói: “Cậu thay đổi nhiều thật, mình không nhận ra nổi…..” Sự trẻ con của cô bạn thời đại học ngày nào dường như đã biến mất khỏi con người trước mắt này, có một vị tác giả nào đó đã nói: “Năm tháng chính là một con dao chí mạng, không phải là để cho mình cắt hai mí mắt, mà là dùng để cắt đi tuổi thanh xuân của mình…….”
“Đông Hiểu Hi, cậu cũng thay đổi rồi, nghe nói cậu ra nước ngoài, trở về khi nào vậy? Thời gian trước đi họp lớp, bọn mình còn nhắc tới cậu, gần đây thế nào rồi, có tái hôn hay chưa?”
Đông Hiểu Hi xấu hổ lắc lắc đầu. Đối với chuyện ly hôn này, cô vẫn như trước không thể quên được, có lẽ đây là một phần nhu nhược yếu đuối trong lòng cô, bất kể cố gắng thế nào vẫn đều đau, không thể cho nó qua đi.
“Cậu từ sau khi trở về có liên lạc với Lam Thành không? Anh ấy bây giờ càng ngày càng mê người nha, người ta hiện tại đã là tổng tài của một tập đoàn, ngay cả mấy bạn cùng phòng khoa kiến trúc ngày xưa, mấy đại tài tử: hầu tử, phì tử còn có lão nhân đều theo anh ấy….Đúng rồi, cậu còn nhớ Lâm Sướng không? Cô ấy cũng đã từ Pháp trở về rồi, hiện tại vừa là bác sĩ, lại công tác ở viện thiết kế thành phố, chủ quản quy hoạch thành thị. Cô ấy cùng Lam Thành hiện tại một người làm quan, một người làm tư, phối hợp rất ăn ý….. Ôi trời, ngượng quá, mình nói hơi nhiều, mình đi trước nha, hôm nào đó chúng ta tụ tập sau nhé………..”
Đông Hiểu Hi cười cười, nhìn bóng dáng Chúc Duyệt càng ngày càng xa. Có lẽ phụ nữ với nhau, trời sinh đã ba phần là địch, chỉ là không biết từ bao giờ cô ấy bắt đầu chán ghét mình đến vậy, Đông Hiểu Hi nhất thời không nghĩ ra, chỉ nhớ cô ấy ngày trước giống như người phát ngôn của Lâm Sướng vậy, vẫn luôn dùng ưu điểm của Lâm Sướng để cười nhạo cô.
“Tiểu Hi à, đừng để ý đến cô ta, chúng ta cứ vui vẻ chọn đi…. Xem bộ này thế nào, rất thích hợp với con…..” Vừa mới ở một bên chọn quần áo, không biết mẹ đã đi tới từ lúc nào, đem một cái váy ướm lên người Đông Hiểu Hi nhìn ngắm ước lượng: “Đi thử đi, nếu thích mẹ sẽ mua cho….”
“Mẹ, con không cần, cũng không hợp với con, sau này cũng không có trường hợp để mặc đến.”
“Tại sao không thích hợp, thành phần tri thức không phải đều ăn mặc vậy sao? Nếu con không muốn ra ngoài làm, mẹ sẽ giúp con mở công ty, tự mẹ sẽ làm bà chủ, con gái của ta không thể kém so với người khác được………”
“Mẹ, con không muốn mua…..” Đông Hiểu Hi còn đang muốn từ chối, một nữ nhân viên trẻ tuổi của cửa hàng đã đi tới, nói với Trần Thanh Hoa: “Quý cô, cô thật tinh mắt nha, đây là mẫu mới nhất năm nay của CHANEL, vừa mới nhập về, chỉ có hai bộ, khác màu nhau, cô lấy bộ màu vàng nhạt này đặc biệt rất hợp với vị tiểu thư đây….”
Trần Thanh Hoa vội vàng kiêu ngạo nói với nhân viên cửa hàng: “Đây là con gái của tôi.”
“Phải không? Trông cô trẻ quá, tôi còn nghĩ hai người là chị em…..”
Mình có thật như vậy sao? Đông Hiểu Hi sờ sờ gương mặt mình, oán thầm một chút. Cuối cùng bị mẹ cô liên tục thúc bách đẩy mạnh vào phòng thay quần áo. Cô thay bộ váy CHANEL màu vàng nhạt kia vào, đứng trước gương, thật sự có chút không thể tin được người phụ nữ đoan trang tú lệ trước mắt lại chính là mình, xem ra kiểu tóc nào xứng với quần áo đó, khó trách mọi người hiện tại đều bắt đầu chú ý bao bì, không chỉ có sản phẩm, con người cũng vậy …
Chỉ là khi cô nhìn đến giá tiền phía sau liền lui bước, mẹ lại sống chết nhất định không cho thoát, hơn nữa lại nói với cô đã trả tiền rồi, không mua cũng không được, còn nói nếu muốn thực tâm trả hiếu, hôm nay nhất định phải nghe lời bà.
Suốt một buổi sáng, Trần Thanh Hoa đem con gái mình sửa soạn từ đầu đến chân, mà dù sao Đông Hiểu Hi cũng có dáng người tốt, mặc cái gì cũng đều đẹp, cả người nhìn qua đúng là nhẹ nhàng, tú lệ, bước ra khỏi cửa bây giờ chính là một cô gái ngây thơ thanh thoát. Mẹ cô cười tươi rói, cứ theo phong cách này mua thêm hai bộ nữa mới bằng lòng bỏ qua. Sau đó, hai người lại vào khu quần áo trẻ con, Đông Hiểu Hi lập tức không hề keo kiệt, chọn tới chọn lui, mua cho Trạm Trạm mấy bộ thời trang trẻ em, đều là nhãn hiệu FolliFollie. Cô hiện tại đã không quá để ý người khác nhìn mình thế nào nữa, nhưng lại rất để ý người khác thấy Trạm Trạm của cô thế nào, để ý người khác có thích Trạm Trạm hay không.
Dạo phố xong, Trần Thanh Hoa gọi điện cho Đông Vạn Lương, mới biết hai ông cháu kia đi công viên trò chơi, nhất thời đang chơi vui còn chưa thể quay về, bà liền lôi kéo con gái đến khách sạn bên cạnh, rủ cô đi ăn đại tiệc Pháp quốc chính tông. Đông Hiểu Hi thấy mẹ đặc biệt vui vẻ, cũng không muốn làm bà tụt hứng, liền đi theo bà vào một nhà hàng Pháp tên PROVENCE CAFE.
Nhưng là lúc vừa bước vào cửa hàng ăn, một thân ảnh tuấn dật liền đập vào mắt cô. Cô không nghĩ tới mình cùng Lam Thành lại không hẹn mà gặp thế này …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.