Chương 5: Ngày thứ năm
Trọng Hi
23/01/2018
Khi Chung Nhất Minh tỉnh dậy, phát hiện mình ở trong một gian phòng xa lạ.
Căn phòng có bàn đọc sách, bàn trang điểm, tủ quần áo và các loại đồ dùng trong nhà, nhưng bên trên những vật dụng trong nhà không có đặt bất cứ một vật gì, còn phủ lên một lớp vải plastic trong suốt, còn có mấy thùng giấy chồng chất chặn trước cửa. Anh ngủ trên giường, đắp lên một cái chăn màu hồng có hình con lợn nhỏ. Đầu của anh có chút đau, anh nhớ mang máng hôm qua uống rất nhiều rượu, sau đó, không có sau đó...
Anh vén chăn lên rời giường, phát hiện trong chăn còn giấu một người đang ngủ, đó là Diệp Mỹ Linh bạn gái của anh.
Chuyện này... Xảy ra chuyện gì?
Diệp Mỹ Linh mặc đồ ngủ, mà anh vẫn mặc đồng phục hôm qua, hẳn là chưa từng xảy ra chuyện rất đặc biệt gì?
"Mỹ Linh, Mỹ Linh..." Chung Nhất Minh cúi người lay nhẹ người cô.
"Ừm?" Diệp Mỹ Linh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, phản ứng chậm mất mấy giây mới ý thức được là Chung Nhất Minh, nhớ tới chuyện hôm qua, nói: "Nhất Minh, cậu tỉnh rồi à?"
"Đây là nơi nào? Nhà của cậu sao?"
"Ừm."
"Tại sao mình lại ở chỗ này?"
"Hôm qua cậu say, không liên lạc được với người nhà của cậu, mình kéo cậu về đây." Hôm qua, lúc hai người đang hôn môi rất hưng phấn, thì Chung Nhất Minh bỗng nhiên say choáng váng. Bởi vì điện thoại di động của anh có cài mật mã, cô không có cách nào liên lạc được với người nhà của anh, đành phải kéo anh về nhà. Lại sợ cha mẹ trở về thấy cô dẫn con trai về nhà, khóa trái cửa phòng của mình, còn mang mấy thùng giấy đựng đồ chặn trước cửa, đề phòng cha mẹ dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Chung Nhất Minh không có ấn tượng gì đối với chuyện hôm qua, anh chỉ nhớ rõ hôm qua anh mua mấy chai bia (*) giá rẻ ở cửa hàng, ngồi bên lề đường uống, mấy chuyện về sau đều quên sạch.
"Làm sao cậu có thể tìm được mình?" Anh hỏi.
"Chính cậu đi đến dưới nhà của mình, gọi điện thoại cho mình."
"A..." Anh không có một chút ấn tượng nào.
"Lần sau đừng uống rượu nữa, cậu còn chưa trưởng thành."
"Ừm..." Anh giống như đồng ý với cô, nhưng lại chỉ như một lời đáp lại không có ý nghĩa.
Anh cầm lấy điện thoại di động của mình ở trên tủ đầu giường, nhìn xem thời gian một chút: "Mình phải về trường học." Nói xong, đi đến trước cửa phòng, trước cửa có mấy cái rương rất nặng, anh đẩy sang một bên.
"Không được, cậu không thể ra ngoài như vậy. Mẹ mình đang ở bên ngoài!" Diệp Mỹ Linh vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt anh, đưa tay ngăn anh mở cửa, nói: "Cha mẹ mình mà biết mình dẫn con trai về nhà, mình sẽ chết chắc."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài, cậu mới có thể đi ra."
"Không được!" Trường học có thể không đi, nhưng con người có ba gấp không thể nhịn, anh ngừng một chút nói: "Mình muốn đi toilet."
"Rất gấp?"
Anh gật đầu một cái.
"Cậu chờ một chút, để mình dò xét đường một chút." Diệp Mỹ Linh nói xong, mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra, nhìn xung quanh một chút, nghe được mẹ Diệp đang ở nhà bếp nấu bữa sáng, về phần cha Diệp có lẻ tối hôm qua vui vẻ đưa tiễn nên uống rất nhiều rượu, vẫn chưa tỉnh.
Lấy phòng của cô làm trung tâm nhà bếp và phòng vệ sinh ở hai hướng ngược nhau.
Cô ngoắc tay vào trong phòng ngủ gọi Chung Nhất Minh, khẽ nói: "Mau tới đây!" Hé mở cánh cửa phòng ngủ ra một chút, chỉ về phía phòng vệ sinh nói: "Bên kia, đi nhanh về nhanh!"
Chung Nhất Minh nhẹ nhàng bước nhanh đến phòng vệ sinh, mở cửa, khép cửa, Diệp Mỹ Linh đi theo sau yểm hộ.
"Mỹ Linh, dậy rồi sao?" Ngay lúc Chung Nhất Minh vừa vặn đóng cửa phòng vệ sinh lại, mẹ Diệp vừa vặn bưng điểm tâm đi ra.
"Hơ... dạ..." Diệp Mỹ Linh không quá dứt khoát đáp lại.
Mẹ Diệp thấy cô đi về phía phòng vệ sinh, nói: "Mau đi rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm."
"Dạ... vâng ạ..." Diệp Mỹ Linh kiên trì đi vào phòng vệ sinh.
Lúc Chung Nhất Minh đang cởi quần giải quyết ba gấp, thì Diệp Mỹ Linh mở cửa đi vào.
"Cậu..." Chung Nhất Minh nhìn thấy cô đi vào, kéo quần lót vừa mới cởi lên, nói: "Cậu vào đây làm gì?"
"Vừa rồi mẹ mình nhìn thấy mình đứng ở ngoài cửa, nói mau vào rửa mặt..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bất đắc dĩ giải thích.
"Cậu ở chỗ này, làm sao mình có thể đi được?" Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, nghẹn nước tiểu một đêm, anh không thể nhịn thêm nữa.
"Mình... Mình không nhìn cậu là được!" Diệp Mỹ Linh nói chuyện ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xoay người đưa lưng về phía anh.
Chung Nhất Minh buông lỏng một hơi, tiếp tục đi vệ sinh.
Diệp Mỹ Linh lưng quay về phía anh nghe được tiếng nước tiểu róc rách của anh, sau đó là tiếng xả nước, phòng vệ sinh nhỏ tràn ngập không khí lung túng, khuôn mặt cô đỏ ửng nóng bừng, không biết làm sao...
"Được rồi." Giọng nói của Chung Nhất Minh cố gắng tỏ ra bình thản, không lộ vẻ xấu hổ.
"A!" Lỗ tai Diệp Mỹ Linh dán sát vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, hình như mẹ Diệp đang bận bịu cái gì đó ở ngoài phòng khác, dù sao tạm thời không thể đi ra ngoài: "Chờ một chút đi!" Sau đó đi đến bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Xoạt, cô áp lỗ tai lên cửa để nghe, có vẻ mẹ Diệp vẫn còn ở ngoài phòng khách, quay đầu lại hỏi Chung Nhất Minh: "Cậu có muốn đánh răng rửa mặt không?" Dù sao vẫn không thể đi ra ngoài, kiếm chuyện gì đó để làm.
"Cũng được." Anh thờ ơ trả lời.
Diệp Mỹ Linh cầm bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ca súc miệng đưa cho anh.
"Dùng của cậu sao?" Cậu con trai nhướng mày, không thể tin được.
"Cậu có bệnh thích sạch sẽ sao? Nhưng mà ở đây không có cái mới..." Diệp Mỹ Linh ra vẻ khó xử.
"Không có." Anh nhận đồ đánh răng rửa mặt trong tay cô, bắt đầu đánh răng, dùng khăn mặt của cô để rửa mặt.
"Cộc… cộc…!" Mẹ Diệp đứng bên ngoài phòng vệ sinh gõ cửa hai cái, nói: "Mỹ Linh, sao lâu như vậy rồi còn còn chưa có đi ra? Bữa sáng đều sắp nguội rồi!"
"Con... Con táo bón!" Diệp Mỹ Linh nhìn lấy Chung Nhất Minh ở bên cạnh, có chút nhăn nhăn nhó nhó phun ra mấy chữ, ấp úng cho qua.
Chuông Nhất Minh che miệng, để không bật cười thành tiếng.
"Bình thường bảo con ăn nhiều rau xanh một chút, nhưng con không chịu nghe!" Mẹ Diệp lải nhải một chút, sau đó rời đi.Diệp Mỹ Linh nghe thấy mẹ Diệp mở cửa phòng ngủ, vội vàng nói với Chung Nhất Minh: "Đi, đi mau!" Sau đó hai người nhẹ nhàng chạy về phòng ngủ của Diệp Mỹ Linh.
Sau khi Diệp Mỹ Linh ăn xong điểm tâm ở phòng khách về, len lén cầm một ít đồ ăn về phòng ngủ cho Chung Nhất Minh.
"Đến lúc nào mình mới có thể rời đi?" Anh nhướng mày, không kiên nhẫn hỏi. Bị nhốt ở trong căn phòng ngủ nhỏ xíu không thể chuyển động, cảm giác này thật không tốt, thậm chí có chút giống cảm giác yêu đương vụng trộm.
"Cha mình đã dậy rồi, xem tivi ở phòng khách. Cậu vẫn chưa thể đi!" Cô nói, đưa cho anh một hộ sửa tươi cùng một gói bánh quy.
Chung Nhất Minh không thích ăn ngọt, nhưng mà anh đói, đành phải ăn hết gói bánh quy, lại hỏi: "Chẳng phải nói bố mẹ câu phải ra ngoài sao? Lúc nào thì đi ra ngoài?"
Diệp Mỹ Linh nhớ đến hai người còn phải đi tham dự một buổi tiệc vào buổi tối: "Chắc là 5 giờ chiều sẽ đi."
"Còn phải đợi đến buổi chiều sao?" Lúc này nào mới được 8 giờ sáng, Lúc này mới 8 giờ sáng, còn phải ngây ngốc thêm bảy tám tiếng nữa mới có thể rời đi?
"Hoặc là lúc bọn họ ngủ trưa..."
Phòng của Diệp Mỹ Linh có cái ghế, tuy nhiên bị lộn ngược để trên bàn sách, bên trên còn phủ một lớp nhựa plastic trong suốt.
Hai người kết thúc đề tài, đều ngồi ở trên giường không nói gì, bầu không khí rất xấu hổ.
Hôm qua Chung Nhất Minh biết được tin cô sắp xuất ngoại, anh vẫn còn đang tức giận, hơn nữa anh cũng không nhớ rõ tối qua sau khi chính mình uống rượu say đã đi tìm cô, còn cả chuyện hai người hôn môi nữa. Mà Diệp Mỹ Linh thì thấy anh không nói lời nào, cho nên cô cũng không dám nói lời nào...
Hai người cứ an tĩnh ngồi trên trên giường như vậy, không nói gì, không có làm bất cứ chuyện gì, hai bên cũng không nhìn đối phương một cái. Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Mỹ Linh cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cậu có muốn lên Internet không? Nhà mình có wifi."
"Điện thoại di động sắp hết pin rồi."
"Cậu chờ một chút." Diệp Mỹ Linh nói xong mở cửa đi ra phòng khách cầm sạc pin về đưa cho anh sạc điện thoại di động.
Thực ra, cho dù điện thoại di động có điện, anh cũng không thể nào chơi điện thoại di động, anh để điện thoại di động lên trên tủ đầu giưởng sạc điện.
Anh ngồi ở trên giường, không có làm gì, cũng không nói chuyện.
"Nhất Minh, thứ hai mình phải đi sang nước Mỹ." Xem như cô chính thức nói cho anh biết.
Anh vẫn không nói lời nào như trước.
"Không phải mình cố ý không nói cho cậu biết, chỉ là mình không biết phải làm sao để nói cho cậu..."
"Hôm thứ hai tuần này mình mới biết mình chỉ còn một tuần nữa là phải xuất ngoại. Mình rất thích cậu, không muốn thanh xuân của mình có điều gì hối tiếc, cho nên mình đã tỏ tình với cậu… Mình vốn cho là cậu sẽ từ chối mình, ai ngờ cậu lại đồng ý..."
"Mỗi lần đi cùng với cậu mình đều cảm thấy rất vui vẻ, mình càng không dám nói cho cậu biết tình hình thực tế..."
...
Diệp Mỹ Linh vẫn một mực nói, anh vẫn im lặng như cũ, không có phải ứng gì, cô vẫn tiếp tục nói: "Nhất Minh, thật xin lỗi, mấy ngày nay đã làm phiền cậu..."
Nước mắt im lặng rơi xuống, lời nói đã nức nở: "Mình thật... thật sự rất thích cậu..." Cắn môi dưới, cố gắng để không phát ra tiếng khóc.
Bỗng nhiên một vòng tay ôm cô vào trong ngực.
"Nhất Minh." Cô khẽ gọi tên người con trai đang ôm mình.
"Mỹ Linh, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ?" Chúng ta hẹn hò không đến một tuần, đã phải chia tay, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ?
Cô duỗi hai tay ra, ôm eo của anh, khóc không thành tiếng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... hu hu..."
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôi lên trán của cô, hôn đôi mắt mang nước mắt của cô, hôn cái mũi ửng đỏ của cô, lại đến đôi môi mềm mại...
Anh thích cô thật lâu rồi, vẫn luôn giấu kín, không để cho người khác phát hiện.
Cô gái nhỏ như cô rất hay xấu hổ, hầu như không nói chuyện với con trai, vừa nó bạn trai nào chủ động nói chuyện với cô, cô đều lấp lửng tránh xa. Thế nên anh đã thích cô rất nhiều năm rồi, vẫn không tỏ tình.
Mãi cho đến ngày cô tỏ tình với anh, lại chạy trối chết, anh mới hiểu được tấm lòng của cô, quyết định hẹn hò với cô...
Mấy ngày ngắn ngủi, anh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện trong tương lai, bọn họ sẽ vẫn hẹn hò cho đến khi tốt nghiện đại học xong, sau đó từ đồng phục thay bằng áo cưới, dắt tay này cùng đi vào lễ đường, còn có chuyện sinh con dưỡng cái nữa...
Thế nhưng là, bọn họ vừa mới bắt đầu được một bước nhỏ, lại được biết cô phải xuất ngoại, anh phải tiếp nhận chuyện này như thế nào?
Anh dùng môi của mình cọ cọ mấy lần lên môi của cô, hút cánh môi của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, cô chủ động lè lưỡi, hai lưỡi quấn lại với nhau, mút lấy...
Anh đẩy ngã cô, đè nhẹ xuống giường, phóng túng hôn môi, hai tay di chuyển trên người của cô… Khi ngón tay của anh dừng ở trước ngực của cô, muốn cởi áo của cô, anh lại dừng động tác lại, ngừng hôn.
Cô mê luyến hôn lấy anh, khẽ ngẩng đầu, chạm đến môi anh lần nữa, tiếp tục hôn môi, tay của cô nắm lấy tay anh, ấn lên trên ngực của cô, cầm tay của anh sợ xoạng, nhẹ nhàng xoa...
Chung Nhất Minh rút tay ra khỏi tay của cô, sau đó ngồi dậy, không hôn môi với cô nữa, cố nén cảm giác xúc động trong lòng, nói: "Mỹ Linh, chúng ta không thể làm như thế này."
Nếu như hai ngày sau bọn họ nhất định phải chia tay, anh làm sao có thể không chịu trách nhiệm mà muốn cô được?
Diệp Mỹ Linh cũng ngồi dậy, ôm lấy cổ anh, năn nỉ nói: "Nhất Minh, em yêu anh. Muốn em, được không?"
"Mỹ Linh, chúng ta không thể làm như vậy." Hai tay của anh ôm lấy cô, hai người lại ngồi.
"Em muốn cho anh, em sợ sau này em sẽ không gặp được người nào tốt hơn anh ... hu hu..."
Cô gái trong ngực anh, khóc rất đau lòng, tim của anh thật đau...
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu cũng không nói gì...
Sau khi ăn cơm trưa xong, cha Diệp không có ngủ trưa, mà bắt đầu xử lý tẩy rửa đồ dùng trong nhà, bởi vì sắp xuất ngoại, nên phải phủ giấy nhựa lên mỗi đồ dùng trong nhà.
Diệp Mỹ Linh lại cầm một số ít đồ ăn vặt lên cho Chung Nhất Minh ăn trưa, nhìn dáng vẻ của cha Diệp, thì ít nhất cũng phải bận rộn đến xế chiều, trước lúc đi đến buổi tiệc mới thôi.
"Nếu không, ngủ trưa trước đi." Diệp Mỹ Linh đề nghị.
Thế là hai người nằm ở trên giường, cùng đắp một cái chăn chuẩn bị ngủ trưa.
Diệp Mỹ Linh ôm Chung Nhất Minh, khuôn mặt dán lên trước ngực anh nói: "Nhất Minh, anh thật sự không muốn sao?"
Một tay anh ôm đầu của cô, một tay ôm eo của cô, điều chỉnh tư thế ngủ, nhắm mắt lại nói: "Ngủ đi."
Hôm nay là thứ sáu ngày 22 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ năm.
Căn phòng có bàn đọc sách, bàn trang điểm, tủ quần áo và các loại đồ dùng trong nhà, nhưng bên trên những vật dụng trong nhà không có đặt bất cứ một vật gì, còn phủ lên một lớp vải plastic trong suốt, còn có mấy thùng giấy chồng chất chặn trước cửa. Anh ngủ trên giường, đắp lên một cái chăn màu hồng có hình con lợn nhỏ. Đầu của anh có chút đau, anh nhớ mang máng hôm qua uống rất nhiều rượu, sau đó, không có sau đó...
Anh vén chăn lên rời giường, phát hiện trong chăn còn giấu một người đang ngủ, đó là Diệp Mỹ Linh bạn gái của anh.
Chuyện này... Xảy ra chuyện gì?
Diệp Mỹ Linh mặc đồ ngủ, mà anh vẫn mặc đồng phục hôm qua, hẳn là chưa từng xảy ra chuyện rất đặc biệt gì?
"Mỹ Linh, Mỹ Linh..." Chung Nhất Minh cúi người lay nhẹ người cô.
"Ừm?" Diệp Mỹ Linh dụi dụi đôi mắt nhập nhèm, phản ứng chậm mất mấy giây mới ý thức được là Chung Nhất Minh, nhớ tới chuyện hôm qua, nói: "Nhất Minh, cậu tỉnh rồi à?"
"Đây là nơi nào? Nhà của cậu sao?"
"Ừm."
"Tại sao mình lại ở chỗ này?"
"Hôm qua cậu say, không liên lạc được với người nhà của cậu, mình kéo cậu về đây." Hôm qua, lúc hai người đang hôn môi rất hưng phấn, thì Chung Nhất Minh bỗng nhiên say choáng váng. Bởi vì điện thoại di động của anh có cài mật mã, cô không có cách nào liên lạc được với người nhà của anh, đành phải kéo anh về nhà. Lại sợ cha mẹ trở về thấy cô dẫn con trai về nhà, khóa trái cửa phòng của mình, còn mang mấy thùng giấy đựng đồ chặn trước cửa, đề phòng cha mẹ dùng chìa khóa mở cửa đi vào.
Chung Nhất Minh không có ấn tượng gì đối với chuyện hôm qua, anh chỉ nhớ rõ hôm qua anh mua mấy chai bia (*) giá rẻ ở cửa hàng, ngồi bên lề đường uống, mấy chuyện về sau đều quên sạch.
"Làm sao cậu có thể tìm được mình?" Anh hỏi.
"Chính cậu đi đến dưới nhà của mình, gọi điện thoại cho mình."
"A..." Anh không có một chút ấn tượng nào.
"Lần sau đừng uống rượu nữa, cậu còn chưa trưởng thành."
"Ừm..." Anh giống như đồng ý với cô, nhưng lại chỉ như một lời đáp lại không có ý nghĩa.
Anh cầm lấy điện thoại di động của mình ở trên tủ đầu giường, nhìn xem thời gian một chút: "Mình phải về trường học." Nói xong, đi đến trước cửa phòng, trước cửa có mấy cái rương rất nặng, anh đẩy sang một bên.
"Không được, cậu không thể ra ngoài như vậy. Mẹ mình đang ở bên ngoài!" Diệp Mỹ Linh vội vàng xuống giường, chạy đến trước mặt anh, đưa tay ngăn anh mở cửa, nói: "Cha mẹ mình mà biết mình dẫn con trai về nhà, mình sẽ chết chắc."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ có thể chờ đến khi bọn họ đi ra ngoài, cậu mới có thể đi ra."
"Không được!" Trường học có thể không đi, nhưng con người có ba gấp không thể nhịn, anh ngừng một chút nói: "Mình muốn đi toilet."
"Rất gấp?"
Anh gật đầu một cái.
"Cậu chờ một chút, để mình dò xét đường một chút." Diệp Mỹ Linh nói xong, mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra, nhìn xung quanh một chút, nghe được mẹ Diệp đang ở nhà bếp nấu bữa sáng, về phần cha Diệp có lẻ tối hôm qua vui vẻ đưa tiễn nên uống rất nhiều rượu, vẫn chưa tỉnh.
Lấy phòng của cô làm trung tâm nhà bếp và phòng vệ sinh ở hai hướng ngược nhau.
Cô ngoắc tay vào trong phòng ngủ gọi Chung Nhất Minh, khẽ nói: "Mau tới đây!" Hé mở cánh cửa phòng ngủ ra một chút, chỉ về phía phòng vệ sinh nói: "Bên kia, đi nhanh về nhanh!"
Chung Nhất Minh nhẹ nhàng bước nhanh đến phòng vệ sinh, mở cửa, khép cửa, Diệp Mỹ Linh đi theo sau yểm hộ.
"Mỹ Linh, dậy rồi sao?" Ngay lúc Chung Nhất Minh vừa vặn đóng cửa phòng vệ sinh lại, mẹ Diệp vừa vặn bưng điểm tâm đi ra.
"Hơ... dạ..." Diệp Mỹ Linh không quá dứt khoát đáp lại.
Mẹ Diệp thấy cô đi về phía phòng vệ sinh, nói: "Mau đi rửa mặt rồi ra ăn điểm tâm."
"Dạ... vâng ạ..." Diệp Mỹ Linh kiên trì đi vào phòng vệ sinh.
Lúc Chung Nhất Minh đang cởi quần giải quyết ba gấp, thì Diệp Mỹ Linh mở cửa đi vào.
"Cậu..." Chung Nhất Minh nhìn thấy cô đi vào, kéo quần lót vừa mới cởi lên, nói: "Cậu vào đây làm gì?"
"Vừa rồi mẹ mình nhìn thấy mình đứng ở ngoài cửa, nói mau vào rửa mặt..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, bất đắc dĩ giải thích.
"Cậu ở chỗ này, làm sao mình có thể đi được?" Hôm qua uống nhiều rượu như vậy, nghẹn nước tiểu một đêm, anh không thể nhịn thêm nữa.
"Mình... Mình không nhìn cậu là được!" Diệp Mỹ Linh nói chuyện ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng xoay người đưa lưng về phía anh.
Chung Nhất Minh buông lỏng một hơi, tiếp tục đi vệ sinh.
Diệp Mỹ Linh lưng quay về phía anh nghe được tiếng nước tiểu róc rách của anh, sau đó là tiếng xả nước, phòng vệ sinh nhỏ tràn ngập không khí lung túng, khuôn mặt cô đỏ ửng nóng bừng, không biết làm sao...
"Được rồi." Giọng nói của Chung Nhất Minh cố gắng tỏ ra bình thản, không lộ vẻ xấu hổ.
"A!" Lỗ tai Diệp Mỹ Linh dán sát vào cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, hình như mẹ Diệp đang bận bịu cái gì đó ở ngoài phòng khác, dù sao tạm thời không thể đi ra ngoài: "Chờ một chút đi!" Sau đó đi đến bồn rửa tay, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Xoạt, cô áp lỗ tai lên cửa để nghe, có vẻ mẹ Diệp vẫn còn ở ngoài phòng khách, quay đầu lại hỏi Chung Nhất Minh: "Cậu có muốn đánh răng rửa mặt không?" Dù sao vẫn không thể đi ra ngoài, kiếm chuyện gì đó để làm.
"Cũng được." Anh thờ ơ trả lời.
Diệp Mỹ Linh cầm bàn chải đánh răng, kem đánh răng, ca súc miệng đưa cho anh.
"Dùng của cậu sao?" Cậu con trai nhướng mày, không thể tin được.
"Cậu có bệnh thích sạch sẽ sao? Nhưng mà ở đây không có cái mới..." Diệp Mỹ Linh ra vẻ khó xử.
"Không có." Anh nhận đồ đánh răng rửa mặt trong tay cô, bắt đầu đánh răng, dùng khăn mặt của cô để rửa mặt.
"Cộc… cộc…!" Mẹ Diệp đứng bên ngoài phòng vệ sinh gõ cửa hai cái, nói: "Mỹ Linh, sao lâu như vậy rồi còn còn chưa có đi ra? Bữa sáng đều sắp nguội rồi!"
"Con... Con táo bón!" Diệp Mỹ Linh nhìn lấy Chung Nhất Minh ở bên cạnh, có chút nhăn nhăn nhó nhó phun ra mấy chữ, ấp úng cho qua.
Chuông Nhất Minh che miệng, để không bật cười thành tiếng.
"Bình thường bảo con ăn nhiều rau xanh một chút, nhưng con không chịu nghe!" Mẹ Diệp lải nhải một chút, sau đó rời đi.Diệp Mỹ Linh nghe thấy mẹ Diệp mở cửa phòng ngủ, vội vàng nói với Chung Nhất Minh: "Đi, đi mau!" Sau đó hai người nhẹ nhàng chạy về phòng ngủ của Diệp Mỹ Linh.
Sau khi Diệp Mỹ Linh ăn xong điểm tâm ở phòng khách về, len lén cầm một ít đồ ăn về phòng ngủ cho Chung Nhất Minh.
"Đến lúc nào mình mới có thể rời đi?" Anh nhướng mày, không kiên nhẫn hỏi. Bị nhốt ở trong căn phòng ngủ nhỏ xíu không thể chuyển động, cảm giác này thật không tốt, thậm chí có chút giống cảm giác yêu đương vụng trộm.
"Cha mình đã dậy rồi, xem tivi ở phòng khách. Cậu vẫn chưa thể đi!" Cô nói, đưa cho anh một hộ sửa tươi cùng một gói bánh quy.
Chung Nhất Minh không thích ăn ngọt, nhưng mà anh đói, đành phải ăn hết gói bánh quy, lại hỏi: "Chẳng phải nói bố mẹ câu phải ra ngoài sao? Lúc nào thì đi ra ngoài?"
Diệp Mỹ Linh nhớ đến hai người còn phải đi tham dự một buổi tiệc vào buổi tối: "Chắc là 5 giờ chiều sẽ đi."
"Còn phải đợi đến buổi chiều sao?" Lúc này nào mới được 8 giờ sáng, Lúc này mới 8 giờ sáng, còn phải ngây ngốc thêm bảy tám tiếng nữa mới có thể rời đi?
"Hoặc là lúc bọn họ ngủ trưa..."
Phòng của Diệp Mỹ Linh có cái ghế, tuy nhiên bị lộn ngược để trên bàn sách, bên trên còn phủ một lớp nhựa plastic trong suốt.
Hai người kết thúc đề tài, đều ngồi ở trên giường không nói gì, bầu không khí rất xấu hổ.
Hôm qua Chung Nhất Minh biết được tin cô sắp xuất ngoại, anh vẫn còn đang tức giận, hơn nữa anh cũng không nhớ rõ tối qua sau khi chính mình uống rượu say đã đi tìm cô, còn cả chuyện hai người hôn môi nữa. Mà Diệp Mỹ Linh thì thấy anh không nói lời nào, cho nên cô cũng không dám nói lời nào...
Hai người cứ an tĩnh ngồi trên trên giường như vậy, không nói gì, không có làm bất cứ chuyện gì, hai bên cũng không nhìn đối phương một cái. Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Mỹ Linh cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cậu có muốn lên Internet không? Nhà mình có wifi."
"Điện thoại di động sắp hết pin rồi."
"Cậu chờ một chút." Diệp Mỹ Linh nói xong mở cửa đi ra phòng khách cầm sạc pin về đưa cho anh sạc điện thoại di động.
Thực ra, cho dù điện thoại di động có điện, anh cũng không thể nào chơi điện thoại di động, anh để điện thoại di động lên trên tủ đầu giưởng sạc điện.
Anh ngồi ở trên giường, không có làm gì, cũng không nói chuyện.
"Nhất Minh, thứ hai mình phải đi sang nước Mỹ." Xem như cô chính thức nói cho anh biết.
Anh vẫn không nói lời nào như trước.
"Không phải mình cố ý không nói cho cậu biết, chỉ là mình không biết phải làm sao để nói cho cậu..."
"Hôm thứ hai tuần này mình mới biết mình chỉ còn một tuần nữa là phải xuất ngoại. Mình rất thích cậu, không muốn thanh xuân của mình có điều gì hối tiếc, cho nên mình đã tỏ tình với cậu… Mình vốn cho là cậu sẽ từ chối mình, ai ngờ cậu lại đồng ý..."
"Mỗi lần đi cùng với cậu mình đều cảm thấy rất vui vẻ, mình càng không dám nói cho cậu biết tình hình thực tế..."
...
Diệp Mỹ Linh vẫn một mực nói, anh vẫn im lặng như cũ, không có phải ứng gì, cô vẫn tiếp tục nói: "Nhất Minh, thật xin lỗi, mấy ngày nay đã làm phiền cậu..."
Nước mắt im lặng rơi xuống, lời nói đã nức nở: "Mình thật... thật sự rất thích cậu..." Cắn môi dưới, cố gắng để không phát ra tiếng khóc.
Bỗng nhiên một vòng tay ôm cô vào trong ngực.
"Nhất Minh." Cô khẽ gọi tên người con trai đang ôm mình.
"Mỹ Linh, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ?" Chúng ta hẹn hò không đến một tuần, đã phải chia tay, cậu muốn mình phải làm sao bây giờ?
Cô duỗi hai tay ra, ôm eo của anh, khóc không thành tiếng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi... hu hu..."
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôi lên trán của cô, hôn đôi mắt mang nước mắt của cô, hôn cái mũi ửng đỏ của cô, lại đến đôi môi mềm mại...
Anh thích cô thật lâu rồi, vẫn luôn giấu kín, không để cho người khác phát hiện.
Cô gái nhỏ như cô rất hay xấu hổ, hầu như không nói chuyện với con trai, vừa nó bạn trai nào chủ động nói chuyện với cô, cô đều lấp lửng tránh xa. Thế nên anh đã thích cô rất nhiều năm rồi, vẫn không tỏ tình.
Mãi cho đến ngày cô tỏ tình với anh, lại chạy trối chết, anh mới hiểu được tấm lòng của cô, quyết định hẹn hò với cô...
Mấy ngày ngắn ngủi, anh đã nghĩ đến rất nhiều chuyện trong tương lai, bọn họ sẽ vẫn hẹn hò cho đến khi tốt nghiện đại học xong, sau đó từ đồng phục thay bằng áo cưới, dắt tay này cùng đi vào lễ đường, còn có chuyện sinh con dưỡng cái nữa...
Thế nhưng là, bọn họ vừa mới bắt đầu được một bước nhỏ, lại được biết cô phải xuất ngoại, anh phải tiếp nhận chuyện này như thế nào?
Anh dùng môi của mình cọ cọ mấy lần lên môi của cô, hút cánh môi của cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng của cô, cô chủ động lè lưỡi, hai lưỡi quấn lại với nhau, mút lấy...
Anh đẩy ngã cô, đè nhẹ xuống giường, phóng túng hôn môi, hai tay di chuyển trên người của cô… Khi ngón tay của anh dừng ở trước ngực của cô, muốn cởi áo của cô, anh lại dừng động tác lại, ngừng hôn.
Cô mê luyến hôn lấy anh, khẽ ngẩng đầu, chạm đến môi anh lần nữa, tiếp tục hôn môi, tay của cô nắm lấy tay anh, ấn lên trên ngực của cô, cầm tay của anh sợ xoạng, nhẹ nhàng xoa...
Chung Nhất Minh rút tay ra khỏi tay của cô, sau đó ngồi dậy, không hôn môi với cô nữa, cố nén cảm giác xúc động trong lòng, nói: "Mỹ Linh, chúng ta không thể làm như thế này."
Nếu như hai ngày sau bọn họ nhất định phải chia tay, anh làm sao có thể không chịu trách nhiệm mà muốn cô được?
Diệp Mỹ Linh cũng ngồi dậy, ôm lấy cổ anh, năn nỉ nói: "Nhất Minh, em yêu anh. Muốn em, được không?"
"Mỹ Linh, chúng ta không thể làm như vậy." Hai tay của anh ôm lấy cô, hai người lại ngồi.
"Em muốn cho anh, em sợ sau này em sẽ không gặp được người nào tốt hơn anh ... hu hu..."
Cô gái trong ngực anh, khóc rất đau lòng, tim của anh thật đau...
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu cũng không nói gì...
Sau khi ăn cơm trưa xong, cha Diệp không có ngủ trưa, mà bắt đầu xử lý tẩy rửa đồ dùng trong nhà, bởi vì sắp xuất ngoại, nên phải phủ giấy nhựa lên mỗi đồ dùng trong nhà.
Diệp Mỹ Linh lại cầm một số ít đồ ăn vặt lên cho Chung Nhất Minh ăn trưa, nhìn dáng vẻ của cha Diệp, thì ít nhất cũng phải bận rộn đến xế chiều, trước lúc đi đến buổi tiệc mới thôi.
"Nếu không, ngủ trưa trước đi." Diệp Mỹ Linh đề nghị.
Thế là hai người nằm ở trên giường, cùng đắp một cái chăn chuẩn bị ngủ trưa.
Diệp Mỹ Linh ôm Chung Nhất Minh, khuôn mặt dán lên trước ngực anh nói: "Nhất Minh, anh thật sự không muốn sao?"
Một tay anh ôm đầu của cô, một tay ôm eo của cô, điều chỉnh tư thế ngủ, nhắm mắt lại nói: "Ngủ đi."
Hôm nay là thứ sáu ngày 22 tháng 5 năm 201X, Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu ngày thứ năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.