Chương 12
Mộng Tiêu Nhị
15/11/2019
Tp.HCM, 26/07/19
Editor: Xiao He
Tới phòng, Úy Lai liền nhận được điện thoại của bạn học, nói chuyện hơn bốn mươi phút, nội dung của cuộc nói chuyện đều nói về soái ca lớp bên cạnh, lúc sau lại chuyển qua vị bạn gái của soái ca ấy.
Rốt cuộc đến phút thứ bốn mươi ba, Úy Lai cũng cúp máy.
Thời Quang cho rằng có thể bắt đầu rồi, nào biết cô bé còn muốn đi toilet, ở trong toilet hơn mười phút rồi vẫn chưa ra.
Vì tiền học phí, Thời Quang kiên nhẫn ở trong phòng chờ.
Trong phòng ngủ của Úy Lai có hai phòng nhỏ, đây mới đích thực là phòng công chúa, không thiếu một thứ gì.
Thời Quang nhìn tủ kính có đủ loại búp bê phiên bản giới hạn, phòng của đôi long phượng thai nhà cô còn kém xa.
Năm phút trôi qua, Úy Lai rốt cuộc cũng từ toilet đi ra, cô bé bước chân hơi khập khiễng, ấn đường nhíu chặt.
Cô bé không phải đi toilet mà ngồi trên bồn cầu xem di động, kết quả ngồi lâu chân hơi tê dại.
Thời Quang lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị trước ra, nghiêm túc nói chuyện với Úy Lai, lên kế hoạch làm sao để tăng hiệu quả học tập, Úy Lai thất thần ghé trên bàn sách, sau một lúc lâu ân hai tiếng.
Thời Quang "Nghe xong em còn yêu cầu gì nữa không?"
Úy Lai nhìn cô "Sao chị không ở nhà làm công chúa hưởng thụ, đi làm vậy chị có mệt không?"
Thời Quang nhìn bảng kế hoạch "Không phải tất cả mọi người đều có phúc khí cùng vận khí giống như em."
Úy Lai không hiểu, cũng lười hỏi thêm.
Cô bé hữu khí vô lực nói "Chị gái nhỏ, đã một giờ chiều, chị có thể về nhà, về sau hai ta phối hợp, em chơi kệ em, không bắt chị đền tiền học phí, OK?"
Trước đây bạn học có nói qua với cô, nói Úy Lai có "bệnh công chúa", Thời Quang hiện tại đã hiểu, liền không muốn cùng cô bé so đo.
Cô đem bảng kế hoạch cất đi, "Chủ nhật này liền chính thức học."
Úy Lai mất kiên nhẫn "Em biết rồi, sao chị lại giống mẹ em như vậy, lải nhải, phiền muốn chết."
Thời Quang lười phản ứng, cầm túi xuống lầu. Cô không nghĩ tới Úy Minh Hải vẫn còn ở phòng khách, đang xem tạp chí.
Không phải ông là tổng giám đốc, bận đến không có thời gian ngủ hay sao?
Úy Minh Hải nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu "Xong rồi sao?"
Thời Quang "Ân, chú Úy, con về đây."
Úy Minh Hải khép tạp chí đứng dậy, ông đã ở đây đợi hơn một tiếng, chính là muốn nói chuyện riêng với cô trong chốc lát, "Để ta đưa con ra cổng tiểu khu."
Thời Quang thụ sủng nhược kinh, nhà ông có nhiều dì giúp việc với bảo vệ như vậy, có thể tùy tiện bảo một người đi là được, sao phải tự mình đưa cô đi.
"Cảm ơn chú Úy."
Úy Minh Hải bước tới cửa, cùng Thời Quang sóng vai đi ra ngoài.
Thời Quang rối rắm một lát, không nói cũng không được, cô nhìn về Úy Minh Hải, "Úy thúc thúc, con có thể có một yêu cầu quá đáng không?"
Úy Minh Hải liếc nhìn cô một cái liền biết cô nghĩ gì, cười nhẹ, "Muốn mua chuộc ta sao? Không muốn ta nói cho Thời Cảnh Nham?"
Thời Quang " " cùng người như vậy ở chung quá nguy hiểm, cái gì cũng không thể nói dối được.
Cô hỏi ông "Được không ạ?" lại vội vàng giải thích "Anh con không cho con đi làm công, nếu anh ấy biết, khẳng định sẽ bắt con nghỉ việc."
Úy Minh Hải hiểu tâm lý của Thời Cảnh Nham, giống như ông sẽ không bao giờ để cháu gái mình chịu chút ủy khuất nào, Thời Cảnh Nham sủng ái Thời Quang như thế nào ông đã được trải nghiệm, vì muốn dắt Thời Quang đi báo danh, Thời Cảnh Nham thế nhưng lại cự tuyệt ông.
Ông đáp ứng Thời Quang "Việc này ta sẽ giấu giúp con."
Thế nhưng giấu diếm không phải biện pháp, sẽ có ngày sự việc cũng bị lộ.
Thời Quang lại một lần nữa cảm ơn ông, cô không biết Úy Minh Hải sẽ che giấu như thế nào, cũng đoán không ra.
Úy Minh Hải hỏi Thời Quang một chút về thời gian học thêm của Úy Lai, Thời Quang "Mỗi tuần ba buổi, tối thứ tư, sáng thứ bảy và chủ nhật."
Suy nghĩ vài giây, Úy Minh hải quyết định "Thứ tư giữ nguyên, mặt khác hai buổi kia đổi thành tối thứ sáu và thứ bảy đi." Như vậy cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi cả ngày.
Nghĩ đến cô trong khoảng thời gian này vẫn còn đi tập huấn, ông liền muốn cho cô nghỉ ngơi cuối tuần, ông đành nói dối "Cuối tuần này bắt đầu đi, chủ nhật này ta muốn dắt con bé đi chơi."
Dưới đáy lòng Thời Quang có chút hâm mộ với Úy Lai, cô đáp "Được ạ."
Úy Minh Hải đột nhiên không biết nói gì tiếp, Thời Quang cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ông.
Không khí giữa hai người có chút tẻ nhạt, không khí có chút ngượng ngùng.
Úy Minh Hải lựa lời hỏi "Nhà ngoại con là người ở đâu?"
Thời Quang "Bà ngoại con thực ra là người ở Bắc Kinh, ông ngoại thì nhậm chức trong quân đội ở Nam Kinh, sau này một nhà đều định cư ở Nam Kinh." Cô nói ông ngoại ở đây chính là phụ thân của Tần Minh Nguyệt.
Về thân thế cô, không cần thiết phải đề cập với một người xa lạ.
Kỳ thật, ông bà ngoại đối với cô cũng tốt.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nghỉ tết, cô đều tình nguyện ở nhà ông ngoại, cũng không muốn về nhà có Tần Minh Nguyệt ở đấy.
Úy Minh Hải lại nói "Khó trách con nói giọng miền nam, thì ra là lớn lên ở Nam Kinh."
Thời Quang "Ân."
Cô cũng không nói thêm điều gì.
Chưa nói được vài câu liền tới cổng tiểu khu, Úy Minh Hải tới cổng nhờ bảo an gọi một chiếc xe taxi cho Thời Quang.
Lúc đầu ông định lái xe đưa cô về, nhưng lại sợ mình quá nhiệt tình sẽ làm cô bị dọa, biến khéo thành vụng.
Xe taxi đi xa, rất nhanh đã nhập vào dòng xe, không phân biệt được chiếc nào với chiếc nào, Úy Minh Hải lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Thời Quang nhìn Úy Minh Hải qua kính xe, thẳng cho tới khi thân ảnh ông mơ hồ chỉ còn lại một điểm đen, không thấy rõ thân ảnh nữa.
Tới ngày hội diễn quân sự Thời Quang mới gặp được Thời Cảnh Nham, sáng sớm rời giường cô liền nhận được tin nhắn của Thời Cảnh Nham: Giữa trưa anh qua trường học thăm em.
Thời Quang kinh hỉ: Anh đi công tác về rồi à?"
Thời Cảnh Nham: Ân, mới trở về. Lần này đi công tác khá lâu, hai tuần.
Hỏi Thời Quang ngày thường ăn cơm ở đâu với ăn gì, giữa trưa đi ăn với Thời Cảnh Nham và Thời Yến Lãng, tới giờ cơm thì gặp.
Thời Yến Lãng buổi trưa mỗi ngày đều ăn hai món mặn, hôm nay ăn một phần thịt viên cùng một cái đùi gà, sáng nay hắn không ăn sáng, lại phải đi học buổi sáng, hiện tại đói không chịu được, cầm đùi gà lên định gặm trước.
Thời Cảnh Nham nhìn hắn "Chờ Đào Đào tới rồi ăn."
Thời Yến Lãng sao có thể đợi nổi, hiện tại đói đến độ ngực muốn dán vào lưng "Em hiện tại đói muốn xỉu rồi, em chỉ ăn hai miếng thôi."
Thời Cảnh Nham hỏi "Chưa ăn sáng à?"
Thời Yến Lãng gật đầu liên tục, từ khi chia tay đến giờ không có đồ ăn sáng mà ăn nữa.
Rốt cuộc ba hôm trước, hắn cũng thành công bị đá.
Lúc này trong nhà ăn bắt đầu có những sinh viên ăn mặc quân phục tiến vào, Thời Cảnh Nham nhìn về phía cửa nhà ăn, đều mang mũ giống nhau, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền tìm thấy Thời Quang, hướng cô vẫy tay.
Thời Quang cũng thấy được anh, bước nhanh tới.
"Anh." Thời Quang ngồi xuống bên cạnh Thời Cảnh Nham.
Phơi da một buổi sáng, má nàng cũng phiếm hồng.
Thời Cảnh Nham vặn chai nước soda đưa cho cô uống "Uống miếng nước trước đi." Anh lại từ trong túi lấy ra một tờ khăn ướt xé ra đưa cho cô "Rửa tay ăn cơm."
Thời Quang để nước soda lên trên bàn, bắt đầu dùng khăn ướt lau tay.
Thời Yến Lãng gặm xong một cái đùi gà, tay đầy dầu mỡ, hắn lười đi ra bên ngoài để rửa tay, xòe bàn tay ra trước mặt Cảnh Nham "Anh cho em khăn ướt với."
Thời Cảnh Nham không cho "Ra bồn rửa tay."
Thời Yến Lãng lười, một bước cũng không muốn đi, ngẩng mặt nhìn về phía anh "Không phải trong túi anh còn sao, đưa cho em một tờ đi."
Thời Cảnh Nham "Còn một tờ thôi, lát nữa Đào Đào ăn xong còn phải dùng."
Thời Yến Lãng " "
Thiếu chút nữa thổ huyết. Không cho thì thôi, hắn cũng không thèm. Cánh tay hắn duỗi ra, trực tiếp cướp cái khăn trong tay Thời Quang.
Thời Quang bị dọa hết hồn, cô cũng không cần nữa, liền không muốn so đo.
Ăn cơm xong, Thời Yến Lãng trở về ký túc xá nghỉ trưa, Thời Cảnh Nham mang Thời Quang đi siêu thị cạnh trường học, mua cho cô chút đồ ăn vặt.
Thời Quang mệt mỏi cả một buổi sáng, lúc này cũng bắt đầu mệt rã rời, không khỏi ngáp một cái, cô nhanh chóng dùng tay che miệng.
Tuy mệt nhưng cô không muốn về ký túc xá ngủ trưa, đã hai tuần rồi cô không gặp Thời Cảnh Nham, vẫn muốn ở với anh trong chốc lát.
Thời Cảnh Nham nhìn ra cô có vẻ mệt mỏi, không muốn đưa cô về ký túc xá, mà hỏi "Vào trong xe ngủ một lát đi."
Thời Quang không trả lời mà hỏi lại "Anh không bận trở về công ty sao?"
Thời Cảnh Nham "Hôm nay không bận."
Trên xe anh có để một túi đồ ăn vặt trên xe cho Thời Quang ăn trên xe.
Mới ra khỏi siêu thị không bao lâu Thời Cảnh Nham nhận được tin nhắn của Mẫn Lộ: Hôm nay ta ăn trưa cùng Úy Lam, Úy Lam biết bên cậu muốn xâm nhập thị trường, nếu cậu muốn cổ phần Úy Lam có thể suy xét, bất qua tớ khuyên cậu nên từ bỏ điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị của AIO, lát nữa tớ mở loa ngoài, Úy Lam đang bên cạnh, hai người nói chuyện với nhau đi.
Rất nhanh sau đó, Mẫn Lộ lại gửi tới: Đã nói giúp cậu.
Thời Cảnh Nham: Đã biết.
Nắng mặt trời buổi trưa khá độc, ở dưới trời nắng hai mươi phút liền đổ mồ hôi, ngẫu nhiên có một trận gió lớn thổi qua, thổi tới nóng cả mặt.
Đi qua một đoạn đường có cây xanh, tiếp theo chính là một đoạn không có gì che chắn, cả mặt đường bị chưng cả một buổi sáng, mặt đất đều bốc hơi nóng lên.
Thời Cảnh Nham vừa rồi quên mang theo dù, từ bên này đi tới chỗ đậu xe phải mất vài phút.
Anh kéo Thời Quang về phía bên trái, dùng thân thể che nắng cho cô một chút, lại kéo cổ áo quân phục của cô che cổ lại.
Thời Quang phơi nắng đã quen, "Anh, em không nóng."
Thời Cảnh Nham hỏi "Khi nào kết thúc tập huấn."
Thời Quang "Hôm nay và sáng mai còn phải tập duyệt."
Hôm nay là thứ năm, cuối tuần có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Thời Cảnh Nham suy nghĩ lại lịch trình của mình, buổi chiều ngày mai anh ở công ty, "Giữa trưa ngày mai anh tới đón em."
Thời Quang hỏi "Anh không bận à?"
Thời Cảnh Nham "Bận cũng không thể chậm trễ, em không còn làđứa trẻ còn cần phải ẵm bồng."
Thời Quang " "
Cô có điểm hiểu sai.
Thời Cảnh Nham đậu xe dưới một bóng cây, bất quá đã đậu hơn một tiếng, lúc này trong xe cũng nóng hôi hổi, so với bên ngoài cũng không khác là bao.
Anh mở điều hòa, nói Thời Quang đợi hai phút nữa hãy vào.
Thời Quang lấy mũ quạt quạt, không chút để ý nhìn bốn phía.
Hôm nay có Thời Cảnh Nham cùng Thời Yến Lãng hộ tống, không ai hỏi số WeChat của cô, mấy hôm nay cô đi nhà ăn ăn cơm, cơ bản mỗi lần đều có nam sinh hỏi xin số WeChat.
Hôm trước cô mới biết được mình xuất hiện đầu trang của diễn đàn, cũng không biết những người đó kiếm thông tin ở đâu mà biết được tên cô.
"Đào Đào, lên đi." Thời Cảnh Nham hạ cửa sổ xe kêu cô.
Thời Quang hoàn hồn, kéo ra cửa xe ngồi vào ghế phụ, mới ngắn ngủi vài phút, đã như tiến vào phòng điều hòa.
Thời Cảnh Nham đem ghế hạ xuống, thích hợp để cô nằm ngủ.
"Nhận lấy." Thời Cảnh Nham đưa tây trang của mình từ lưng ghế cho cô.
Thời Quang không cự tuyệt, nhận lấy đắp trên người.
Cô quay đầu về hướng cửa sổ, toàn bộ trong xe đều là hơi thở của anh, nháy mắt bao vây lấy cô.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn hôm nay từ chanh trên cây rơi xuống, vậy làm điều cá hầm cải chua đi, lại toan lại đồ ăn lại dư thừa.
Tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tủy cơ.
- ---------------------------------
Lời của editor:
Mấy hôm nay mình bị ghiền phim Tam sinh tam thế Thần tịch duyên, phim thật sự hay luôn đó >.
Dàn cast ai cũng diễn xuất sắc hết trơn.
Editor: Xiao He
Tới phòng, Úy Lai liền nhận được điện thoại của bạn học, nói chuyện hơn bốn mươi phút, nội dung của cuộc nói chuyện đều nói về soái ca lớp bên cạnh, lúc sau lại chuyển qua vị bạn gái của soái ca ấy.
Rốt cuộc đến phút thứ bốn mươi ba, Úy Lai cũng cúp máy.
Thời Quang cho rằng có thể bắt đầu rồi, nào biết cô bé còn muốn đi toilet, ở trong toilet hơn mười phút rồi vẫn chưa ra.
Vì tiền học phí, Thời Quang kiên nhẫn ở trong phòng chờ.
Trong phòng ngủ của Úy Lai có hai phòng nhỏ, đây mới đích thực là phòng công chúa, không thiếu một thứ gì.
Thời Quang nhìn tủ kính có đủ loại búp bê phiên bản giới hạn, phòng của đôi long phượng thai nhà cô còn kém xa.
Năm phút trôi qua, Úy Lai rốt cuộc cũng từ toilet đi ra, cô bé bước chân hơi khập khiễng, ấn đường nhíu chặt.
Cô bé không phải đi toilet mà ngồi trên bồn cầu xem di động, kết quả ngồi lâu chân hơi tê dại.
Thời Quang lấy bản kế hoạch đã chuẩn bị trước ra, nghiêm túc nói chuyện với Úy Lai, lên kế hoạch làm sao để tăng hiệu quả học tập, Úy Lai thất thần ghé trên bàn sách, sau một lúc lâu ân hai tiếng.
Thời Quang "Nghe xong em còn yêu cầu gì nữa không?"
Úy Lai nhìn cô "Sao chị không ở nhà làm công chúa hưởng thụ, đi làm vậy chị có mệt không?"
Thời Quang nhìn bảng kế hoạch "Không phải tất cả mọi người đều có phúc khí cùng vận khí giống như em."
Úy Lai không hiểu, cũng lười hỏi thêm.
Cô bé hữu khí vô lực nói "Chị gái nhỏ, đã một giờ chiều, chị có thể về nhà, về sau hai ta phối hợp, em chơi kệ em, không bắt chị đền tiền học phí, OK?"
Trước đây bạn học có nói qua với cô, nói Úy Lai có "bệnh công chúa", Thời Quang hiện tại đã hiểu, liền không muốn cùng cô bé so đo.
Cô đem bảng kế hoạch cất đi, "Chủ nhật này liền chính thức học."
Úy Lai mất kiên nhẫn "Em biết rồi, sao chị lại giống mẹ em như vậy, lải nhải, phiền muốn chết."
Thời Quang lười phản ứng, cầm túi xuống lầu. Cô không nghĩ tới Úy Minh Hải vẫn còn ở phòng khách, đang xem tạp chí.
Không phải ông là tổng giám đốc, bận đến không có thời gian ngủ hay sao?
Úy Minh Hải nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu "Xong rồi sao?"
Thời Quang "Ân, chú Úy, con về đây."
Úy Minh Hải khép tạp chí đứng dậy, ông đã ở đây đợi hơn một tiếng, chính là muốn nói chuyện riêng với cô trong chốc lát, "Để ta đưa con ra cổng tiểu khu."
Thời Quang thụ sủng nhược kinh, nhà ông có nhiều dì giúp việc với bảo vệ như vậy, có thể tùy tiện bảo một người đi là được, sao phải tự mình đưa cô đi.
"Cảm ơn chú Úy."
Úy Minh Hải bước tới cửa, cùng Thời Quang sóng vai đi ra ngoài.
Thời Quang rối rắm một lát, không nói cũng không được, cô nhìn về Úy Minh Hải, "Úy thúc thúc, con có thể có một yêu cầu quá đáng không?"
Úy Minh Hải liếc nhìn cô một cái liền biết cô nghĩ gì, cười nhẹ, "Muốn mua chuộc ta sao? Không muốn ta nói cho Thời Cảnh Nham?"
Thời Quang " " cùng người như vậy ở chung quá nguy hiểm, cái gì cũng không thể nói dối được.
Cô hỏi ông "Được không ạ?" lại vội vàng giải thích "Anh con không cho con đi làm công, nếu anh ấy biết, khẳng định sẽ bắt con nghỉ việc."
Úy Minh Hải hiểu tâm lý của Thời Cảnh Nham, giống như ông sẽ không bao giờ để cháu gái mình chịu chút ủy khuất nào, Thời Cảnh Nham sủng ái Thời Quang như thế nào ông đã được trải nghiệm, vì muốn dắt Thời Quang đi báo danh, Thời Cảnh Nham thế nhưng lại cự tuyệt ông.
Ông đáp ứng Thời Quang "Việc này ta sẽ giấu giúp con."
Thế nhưng giấu diếm không phải biện pháp, sẽ có ngày sự việc cũng bị lộ.
Thời Quang lại một lần nữa cảm ơn ông, cô không biết Úy Minh Hải sẽ che giấu như thế nào, cũng đoán không ra.
Úy Minh Hải hỏi Thời Quang một chút về thời gian học thêm của Úy Lai, Thời Quang "Mỗi tuần ba buổi, tối thứ tư, sáng thứ bảy và chủ nhật."
Suy nghĩ vài giây, Úy Minh hải quyết định "Thứ tư giữ nguyên, mặt khác hai buổi kia đổi thành tối thứ sáu và thứ bảy đi." Như vậy cuối tuần cô có thể nghỉ ngơi cả ngày.
Nghĩ đến cô trong khoảng thời gian này vẫn còn đi tập huấn, ông liền muốn cho cô nghỉ ngơi cuối tuần, ông đành nói dối "Cuối tuần này bắt đầu đi, chủ nhật này ta muốn dắt con bé đi chơi."
Dưới đáy lòng Thời Quang có chút hâm mộ với Úy Lai, cô đáp "Được ạ."
Úy Minh Hải đột nhiên không biết nói gì tiếp, Thời Quang cũng sẽ không chủ động nói chuyện với ông.
Không khí giữa hai người có chút tẻ nhạt, không khí có chút ngượng ngùng.
Úy Minh Hải lựa lời hỏi "Nhà ngoại con là người ở đâu?"
Thời Quang "Bà ngoại con thực ra là người ở Bắc Kinh, ông ngoại thì nhậm chức trong quân đội ở Nam Kinh, sau này một nhà đều định cư ở Nam Kinh." Cô nói ông ngoại ở đây chính là phụ thân của Tần Minh Nguyệt.
Về thân thế cô, không cần thiết phải đề cập với một người xa lạ.
Kỳ thật, ông bà ngoại đối với cô cũng tốt.
Khi còn nhỏ, mỗi khi nghỉ tết, cô đều tình nguyện ở nhà ông ngoại, cũng không muốn về nhà có Tần Minh Nguyệt ở đấy.
Úy Minh Hải lại nói "Khó trách con nói giọng miền nam, thì ra là lớn lên ở Nam Kinh."
Thời Quang "Ân."
Cô cũng không nói thêm điều gì.
Chưa nói được vài câu liền tới cổng tiểu khu, Úy Minh Hải tới cổng nhờ bảo an gọi một chiếc xe taxi cho Thời Quang.
Lúc đầu ông định lái xe đưa cô về, nhưng lại sợ mình quá nhiệt tình sẽ làm cô bị dọa, biến khéo thành vụng.
Xe taxi đi xa, rất nhanh đã nhập vào dòng xe, không phân biệt được chiếc nào với chiếc nào, Úy Minh Hải lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Thời Quang nhìn Úy Minh Hải qua kính xe, thẳng cho tới khi thân ảnh ông mơ hồ chỉ còn lại một điểm đen, không thấy rõ thân ảnh nữa.
Tới ngày hội diễn quân sự Thời Quang mới gặp được Thời Cảnh Nham, sáng sớm rời giường cô liền nhận được tin nhắn của Thời Cảnh Nham: Giữa trưa anh qua trường học thăm em.
Thời Quang kinh hỉ: Anh đi công tác về rồi à?"
Thời Cảnh Nham: Ân, mới trở về. Lần này đi công tác khá lâu, hai tuần.
Hỏi Thời Quang ngày thường ăn cơm ở đâu với ăn gì, giữa trưa đi ăn với Thời Cảnh Nham và Thời Yến Lãng, tới giờ cơm thì gặp.
Thời Yến Lãng buổi trưa mỗi ngày đều ăn hai món mặn, hôm nay ăn một phần thịt viên cùng một cái đùi gà, sáng nay hắn không ăn sáng, lại phải đi học buổi sáng, hiện tại đói không chịu được, cầm đùi gà lên định gặm trước.
Thời Cảnh Nham nhìn hắn "Chờ Đào Đào tới rồi ăn."
Thời Yến Lãng sao có thể đợi nổi, hiện tại đói đến độ ngực muốn dán vào lưng "Em hiện tại đói muốn xỉu rồi, em chỉ ăn hai miếng thôi."
Thời Cảnh Nham hỏi "Chưa ăn sáng à?"
Thời Yến Lãng gật đầu liên tục, từ khi chia tay đến giờ không có đồ ăn sáng mà ăn nữa.
Rốt cuộc ba hôm trước, hắn cũng thành công bị đá.
Lúc này trong nhà ăn bắt đầu có những sinh viên ăn mặc quân phục tiến vào, Thời Cảnh Nham nhìn về phía cửa nhà ăn, đều mang mũ giống nhau, anh chỉ cần liếc mắt một cái liền tìm thấy Thời Quang, hướng cô vẫy tay.
Thời Quang cũng thấy được anh, bước nhanh tới.
"Anh." Thời Quang ngồi xuống bên cạnh Thời Cảnh Nham.
Phơi da một buổi sáng, má nàng cũng phiếm hồng.
Thời Cảnh Nham vặn chai nước soda đưa cho cô uống "Uống miếng nước trước đi." Anh lại từ trong túi lấy ra một tờ khăn ướt xé ra đưa cho cô "Rửa tay ăn cơm."
Thời Quang để nước soda lên trên bàn, bắt đầu dùng khăn ướt lau tay.
Thời Yến Lãng gặm xong một cái đùi gà, tay đầy dầu mỡ, hắn lười đi ra bên ngoài để rửa tay, xòe bàn tay ra trước mặt Cảnh Nham "Anh cho em khăn ướt với."
Thời Cảnh Nham không cho "Ra bồn rửa tay."
Thời Yến Lãng lười, một bước cũng không muốn đi, ngẩng mặt nhìn về phía anh "Không phải trong túi anh còn sao, đưa cho em một tờ đi."
Thời Cảnh Nham "Còn một tờ thôi, lát nữa Đào Đào ăn xong còn phải dùng."
Thời Yến Lãng " "
Thiếu chút nữa thổ huyết. Không cho thì thôi, hắn cũng không thèm. Cánh tay hắn duỗi ra, trực tiếp cướp cái khăn trong tay Thời Quang.
Thời Quang bị dọa hết hồn, cô cũng không cần nữa, liền không muốn so đo.
Ăn cơm xong, Thời Yến Lãng trở về ký túc xá nghỉ trưa, Thời Cảnh Nham mang Thời Quang đi siêu thị cạnh trường học, mua cho cô chút đồ ăn vặt.
Thời Quang mệt mỏi cả một buổi sáng, lúc này cũng bắt đầu mệt rã rời, không khỏi ngáp một cái, cô nhanh chóng dùng tay che miệng.
Tuy mệt nhưng cô không muốn về ký túc xá ngủ trưa, đã hai tuần rồi cô không gặp Thời Cảnh Nham, vẫn muốn ở với anh trong chốc lát.
Thời Cảnh Nham nhìn ra cô có vẻ mệt mỏi, không muốn đưa cô về ký túc xá, mà hỏi "Vào trong xe ngủ một lát đi."
Thời Quang không trả lời mà hỏi lại "Anh không bận trở về công ty sao?"
Thời Cảnh Nham "Hôm nay không bận."
Trên xe anh có để một túi đồ ăn vặt trên xe cho Thời Quang ăn trên xe.
Mới ra khỏi siêu thị không bao lâu Thời Cảnh Nham nhận được tin nhắn của Mẫn Lộ: Hôm nay ta ăn trưa cùng Úy Lam, Úy Lam biết bên cậu muốn xâm nhập thị trường, nếu cậu muốn cổ phần Úy Lam có thể suy xét, bất qua tớ khuyên cậu nên từ bỏ điều kiện tham gia vào hội đồng quản trị của AIO, lát nữa tớ mở loa ngoài, Úy Lam đang bên cạnh, hai người nói chuyện với nhau đi.
Rất nhanh sau đó, Mẫn Lộ lại gửi tới: Đã nói giúp cậu.
Thời Cảnh Nham: Đã biết.
Nắng mặt trời buổi trưa khá độc, ở dưới trời nắng hai mươi phút liền đổ mồ hôi, ngẫu nhiên có một trận gió lớn thổi qua, thổi tới nóng cả mặt.
Đi qua một đoạn đường có cây xanh, tiếp theo chính là một đoạn không có gì che chắn, cả mặt đường bị chưng cả một buổi sáng, mặt đất đều bốc hơi nóng lên.
Thời Cảnh Nham vừa rồi quên mang theo dù, từ bên này đi tới chỗ đậu xe phải mất vài phút.
Anh kéo Thời Quang về phía bên trái, dùng thân thể che nắng cho cô một chút, lại kéo cổ áo quân phục của cô che cổ lại.
Thời Quang phơi nắng đã quen, "Anh, em không nóng."
Thời Cảnh Nham hỏi "Khi nào kết thúc tập huấn."
Thời Quang "Hôm nay và sáng mai còn phải tập duyệt."
Hôm nay là thứ năm, cuối tuần có thể nghỉ ngơi hai ngày.
Thời Cảnh Nham suy nghĩ lại lịch trình của mình, buổi chiều ngày mai anh ở công ty, "Giữa trưa ngày mai anh tới đón em."
Thời Quang hỏi "Anh không bận à?"
Thời Cảnh Nham "Bận cũng không thể chậm trễ, em không còn làđứa trẻ còn cần phải ẵm bồng."
Thời Quang " "
Cô có điểm hiểu sai.
Thời Cảnh Nham đậu xe dưới một bóng cây, bất quá đã đậu hơn một tiếng, lúc này trong xe cũng nóng hôi hổi, so với bên ngoài cũng không khác là bao.
Anh mở điều hòa, nói Thời Quang đợi hai phút nữa hãy vào.
Thời Quang lấy mũ quạt quạt, không chút để ý nhìn bốn phía.
Hôm nay có Thời Cảnh Nham cùng Thời Yến Lãng hộ tống, không ai hỏi số WeChat của cô, mấy hôm nay cô đi nhà ăn ăn cơm, cơ bản mỗi lần đều có nam sinh hỏi xin số WeChat.
Hôm trước cô mới biết được mình xuất hiện đầu trang của diễn đàn, cũng không biết những người đó kiếm thông tin ở đâu mà biết được tên cô.
"Đào Đào, lên đi." Thời Cảnh Nham hạ cửa sổ xe kêu cô.
Thời Quang hoàn hồn, kéo ra cửa xe ngồi vào ghế phụ, mới ngắn ngủi vài phút, đã như tiến vào phòng điều hòa.
Thời Cảnh Nham đem ghế hạ xuống, thích hợp để cô nằm ngủ.
"Nhận lấy." Thời Cảnh Nham đưa tây trang của mình từ lưng ghế cho cô.
Thời Quang không cự tuyệt, nhận lấy đắp trên người.
Cô quay đầu về hướng cửa sổ, toàn bộ trong xe đều là hơi thở của anh, nháy mắt bao vây lấy cô.
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn hôm nay từ chanh trên cây rơi xuống, vậy làm điều cá hầm cải chua đi, lại toan lại đồ ăn lại dư thừa.
Tấu chương 300 cái bao lì xì, trước 100, 200 tủy cơ.
- ---------------------------------
Lời của editor:
Mấy hôm nay mình bị ghiền phim Tam sinh tam thế Thần tịch duyên, phim thật sự hay luôn đó >.
Dàn cast ai cũng diễn xuất sắc hết trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.