Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 22

Mộng Tiêu Nhị

15/11/2019

Tp. HCM, 22/08/19

Editor: Xiao He

Úy Minh Hải đưa khăn giấy cho Thời Quang, ông hiểu cảm xúc của Thời Quang, được cha mẹ chăm sóc từ nhỏ, khó tránh khỏi cảm giác ủy khuất khi suy sụp nhất. Những lúc như vậy, tự nhiên sẽ tự mình cảm thấy khổ sở.

Ông suy nghĩ, ở một thế giới khác, con gái ông có chịu ủy khuất không? Nếu như vậy thì phải làm sao bây giờ? Cũng sẽ không tìm thấy ông.

Vừa rồi Thời Quang cũng không chảy nước mắt, tự kiềm nén lại, tuy nhiên vẫn nhận lấy khăn giấy của Úy Minh Hải, "Cảm ơn chú.

Úy Minh Hải cố gắng để cô quên đi đau buồn, nói lên suy nghĩ của mình "Chú cũng không biết cha mình trông như thế nào, khi chú hai tuổi ông ấy đã qua đời rồi, nhà của chú ở nông thôn, lúc ấy rất nghèo, một tấm ảnh cũng không có."

Thời Quang không biết làm sao để an ủi Úy Minh Hải, kỳ thật cô cũng không thể an ủi, bởi vì cô so với ông còn thảm hải hơn, cô không biết cha mẹ mình là ai, ngày ra đời là ngày mấy. Sinh nhật cô chính là ngày cô được bà Đào nhặt được.

Úy Minh Hải lần đầu tiên nói chuyện nhà mình trước mặt một người xa lạ, "Anh chị em trong nhà có tám người, đều là một mình mẹ tự tay nuôi lớn."

Thời Quang nhớ tới dáng hình của bà lão, là một người phụ nữ hiền lành mang đầy vẻ sương gió trải đời.

Tới tiệm nướng BBQ rồi, lúc này không phải giờ cao điểm nên không đông lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy tên cửa tiệm cô hoảng hốt một chút, tên giống với cửa tiệm mà cô với Thời Yến Lãng từng ăn, xem ra là một chuỗi cửa hàng.

Úy Minh Hải thấy cô nhìn chằm chằm tên bảng hiệu, hỏi "Con từng tới đây rồi sao?"

Thời Quang "Không ạ, chỉ là từng ăn một chi nhánh khác." Cô nói "Cánh gà nướng của họ ăn rất ngon."

Úy Minh Hải "Trừng hợp thật, mỗi lần chú ăn đều gọi cánh gà, những loại khác chú không ăn."

Thời Quang cười cười "Thật giống nhau."

Úy Minh Hải cũng cười, phát giác cô so với trong trí tưởng tượng của ông hoạt bát hơn nhiều, không khỏi sờ ót của cô, trong lòng tràn đầy hâm mộ, thậm chí có chút ghen tị với cha mẹ của cô.

Úy Minh Hải hôm nay tự mình lái xe tới, không muốn uống bia, ông hỏi Thời Quang muốn uống gì.

Ăn đồ nướng thì uống bia thì hợp nhất, nhưng mà Thời Cảnh Nham dặn cô, không được uống rượu bên ngoài, Thời Quang "Nước trái cây đi, nước lựu hoặc dưa hấu đều được."

Úy Minh Hải gọi hai li dưa hấy, kỳ thật ông không thích uống nước ngọt, ngày thường ngoại trừ uống rượu thì cũng chỉ uống nước lọc.

Hôm nay vì Thời Quang, ông liền gọi theo.

Giữa ông và Thời Quang có khoảng cách tuổi tác thế nên không có đề tài thích hợp để nói chuyện, cũng không thể cứ nói về gia đình ông, có khi Thời Quang cũng không có hứng thú. Sau bữa cơm này, có thể ông cũng không còn cơ hội gặp mặt với cô nữa.

"Có nghĩ tới muốn thực tập công ty nào chưa?"

Thời Quang lắc đầu, "Chuyên ngành con vẫn chưa chọn, chỉ có thể học những môn chung trước." Cô muốn đi làm ở một công ty thời trang, nhưng cũng là công việc part-time.

Úy Minh Hải chủ động giới thiệu "Cháu gái lớn của chú có một công ty thời trang, con hẳn từng nghe tên rồi, là AIO, nếu con cảm thấy hứng thú thì cuối mỗi tuần có thể qua đó thực tập, chú nói với con bé một tiếng là được."

Thời Quang không muốn có quan hệ với người nhà của Úy Minh Hải, Úy Lam cô đã từng gặp, giống như Úy Lai vậy, đều là một bộ dáng kiêu ngạo coi thường người khác. Hơn nữa, Mẫn Lộ cũng đi là bên đó, mối quan hệ quá phức tạp. Cô biết Úy Minh Hải làm vậy là muốn bồi thường cho cô, thế nhưng cô vẫn uyển chuyển từ chối "Cảm ơn chú, chờ con chọn được chuyên ngành sẽ tìm chú nhờ vả chuyện thực tập."

Úy Minh Hải nghe liền hiểu ra cô muốn từ chối. Cô vẫn còn bị đả kích với chuyện của Úy Lai. Nhưng Úy Lai lại không phải là con của ông, ông không thể thay mẹ Úy Lai quyết định được.

Nước dưa hấu được đưa lên, Úy Minh Hải cụng ly với cô "Hiếm khi chúng ta hiểu ý nhau như vậy, về sau không bận thì cứ ghé công ty chú, lúc nào cũng hoan nghênh con."

Thời Quang "Cảm ơn chú Úy."

Cô nhấp một ngụm nước dưa hấu, coi lời nói của Úy Minh Hải chỉ là xã giao.

"Chú Úy, con có một yêu cầu hơi quá đáng."

Úy Minh Hải "Sau này không cần khách sáo với chú như vậy."

Thời Quang "Chú đừng nhắc tới việc ngày hôm nay với anh con, cứ coi như chuyện gì cũng chưa xảy ra, con sẽ kiếm nơi khác làm việc."

Úy Minh Hải thành thật "Chú sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra được."

Ở trước mặt Thời Quang, trong từ điển của ông không có hai chữ biết ngượng là gì.

Bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, mặc dù Úy Minh Hải đã cố ý ăn chậm, nhưng hai tiếng vẫn trôi qua, ăn cũng xong rồi.

Sau này ông không có lý do gì để hẹn Thời Quang đi ăn nữa, nếu muốn hẹn, đứa bé này cũng không chắc sẽ đồng ý, tối nay cô đồng ý đi đã cho ông thể diện lắm rồi. Mà chút thể diện này, thật ra cũng không phải cho ông, mà là cho Thời Cảnh Nham.

Úy Minh Hải vẫn để Thời Quang xuống ở cổng trường, ông sợ đưa cô về ký túc xá, bạn học cô sẽ dị nghị, sau lại làm khó cô.

Từ hôm đó trở đi, Úy Minh Hải vẫn chưa gặp lại Thời Quang. Ông rất ít khi lướt điện thoại, thế nhưng mấy hôm nay không có việc gì ông lại nhìn bài đăng của bạn bè, nếu cô có đăng bài, ông còn có thể trò chuyện vài câu, nói với cô được hai ba câu. Thế nhưng tường nhà cô rất ít có hoạt động mới, mãi vẫn không có bài đăng nào. Bài đăng gần đây nhất là vào ngày 6 tháng 9, cô phát bài trời cao biển rộng.

Đảo mắt một chút liền tới mùa đông rồi.

Từ tháng mười đến giờ Thời Quang luôn bận rộn, cô tìm một công việc gia sư mới.

Lần này là do Phó Hàn giới thiệu cho cô, dạy một đứa bé học lớp một, là một bé trai.

Đứa bé ấy học Quý, cô rất có duyên với đứa bé này, quyết định dạy học cho nhóc con bởi vì nhũ danh của hai người phát âm giống nhau, đều kêu là Đào Đào, bất quá đây là bé Đào bướng bỉnh.

Ba của Đào Đào là bạn học cùng trường với bọn họ, đã sớm tốt nghiệp, mùa hè trước Phó hàn với Thời Yến Lãng nhận một hạng mục trong công ty của ba Đào Đào.

Cha mẹ cậu bé tìm gia sư vì nếu tiếp tục dạy học cho cậu sớm hay muộn cũng sẽ lên cơn đau tim vì tức mất.

Mẹ Đào Đào bởi vì dạy cậu mà phải rống đến mức hiện tại cổ họng cũng bị nhiễm trùng.

Thời Quang lần đầu đến nhà Đào Đào, mẹ Đào Đào liền kể cho cô nghe lịch sử tràn đầy nước mắt của mình mấy tiếng liền.

Từ khi cô dạy, Đào Đào nghe lời hơn rất nhiều, ít nhất là ở trước mặt cô, cậu bé vẫn rất nghiêm túc, nên giảng dạy vẫn hoàn thành đúng thời hạn.

Dong dong dài dài, nhích tới nhích lui thói hư tật xấu sửa được cũng không ít.



Mẹ Đào Đào nói đứa nhỏ này lớn lên cũng không phải thứ tốt gì, từ nhỏ chỉ biết nịnh hót mỹ nữ.

Thời Quang " "

Hôm nay là ngày cuối cùng của tháng 12, dạy xong hôm nay, mẹ Đào Đào nói với cô, tết Nguyên Đán cô không cần phải tới dạy, cô ấy cùng chồng đưa con ra ngoài chơi mấy hôm.

Mỗi lần ra về đều là Đào Đào tiễn cô ra tận thang máy, hôm nay cũng vậy. Đào Đào hoi cao, so với bạn bè cùng lứa đều cao hơn một đoạn, mới học lớp một những đã cao tới bả vai của cô.

Đào Đào nghiêng đầu "Đào Đào, trước tiên chúc chị ăn tết vui vẻ."

Thời Quang cười, đứa trẻ này chưa bao giờ gọi cô là cô giáo, lần nào cũng gọi cô là Đào Đào.

"Chị cũng chúc em năm mới vui vẻ, mỗi năm trưởng thành thêm một chút, càng ngày càng soái."

Đào Đài cười, ánh mắt giảo hoạt, "Em trưởng thành rồi thì chị có thưởng gì cho em không?"

Thời Quang "Nguyện vọng này có liên quan gì đến chị?"

Đào Đào gật đầu "ừ thì, cha em nói, em có thể chăm sóc cho chị."

Thời Quang "Để mẹ em nghe được, mẹ em liền xử lí hai cha con em."

Tới cửa thang máy, Đào Đào chờ cửa đóng lại, hướng cô vẫy tay nhỏ "Nữ thần, sang năm gặp."

"Hẹn sang năm."

Thời Quang từ tiểu khu nhà Đào Đào bước ra liền nhận được điện thoại của Phó Hàn.

Phó Hàn nắm rất rõ thời gian dạy học của Thời Quang, để theo đuổi Thời Quang, hắn mới giới thiệu công việc này cho cô, như vậy hắn liền có cớ tìm Thời Quang nói chuyện phiếm, không có việc gì cũng có thể hỏi tình hình học tập của Đào Đào.

"Em đang ở đâu?" Phó Hàn biết còn cố hỏi.

Thời Quang "Hôm nay em dạy Đào Đào, mới ra về."

Nhà Đào Đào cách nơi này cũng không xa, đi đường cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Phó Hàn "Anh đi đón em."

Phản ứng đầu tiên của Thời Quang chính là "Học trưởng tìm em có việc gì ạ?"

Phó Hàn "Không có việc gì, đêm nay cũng nhau đón tết đi, em mời khách, tiền lương tháng này chắc cũng phát rồi nhỉ?"

Tiền lương đã sớm được phát, gần đây Thời Quang vẫn luôn bận rộn với kì thi cuối kỳ, cũng không có thời gian mời khách.

Nhưng mà hôm nay thật sự không được, cô nói câu xin lỗi "Hôm nay em mời lại anh gấp đôi nhé."

Phó Hàn ngẩn ra, cô đây là đang cự tuyệt hắn?

Âm thanh của Thời Quang lần thứ hai truyền tới "Anh em nói hôm nay muốn đón em về nhà."

Phó Hàn " "

Lại là Thời Cảnh Nham, sao lần nào cũng có sự xuất hiện của anh ta =.=

"Được thôi, nhớ bù lại cho anh."

Thời Quang trở lại trường học, Thời Cảnh Nham đã chờ ở cổng trường từ sớm.

Vốn dĩ Thời Cảnh Nham muốn đi đón cô, cô không muốn, Thời Cảnh Nham nghĩ rằng cô vẫn còn dạy ở nhà Úy Lai, cô sợ đến lúc đó bị vạch trần, liền nói anh chờ ở cổng trường.

"Anh."

Thời Quang đến gần, gõ nhẹ vào cửa xe.

Thời Cảnh Nham mở cửa sổ xuống "Có lạnh không?"

Thời Quang lắc đầu "Hôm nay em mặc dày lắm."

Thời Cảnh Nham nói cô nhanh lên xe, mở cửa xe ra, sương gió lạnh bên ngoài cũng len lỏi vào theo, cô nhanh chóng đóng cửa xe lại.

Trong khoảng thời gian này Thời Cảnh Nham rất bận, cuối năm, các thể loại hội nghị, còn có họp thường niên của tập đoàn.

Cô cũng bận, bận từ nhà lên trường, bận rộn ôn tập cuối kỳ, nên một tháng chỉ gặp Thời Cảnh Nham được vài lần, mỗi lần ăn uống xong đều tạm biệt.

Lần gặp trước là sinh nhật của Mẫn Lộ, ba người bọn họ cùng nhau ăn bữa tối.

Thời Quang muốn thắt dây an toàn, Thời Cảnh Nham đã nhanh hơn cô một bước, cánh tay anh đã duỗi tới đây, cô không dám thở mạnh.

Thời Cảnh Nham hỏi "Không phải thứ tư với cuối tuần phải dạy Úy Lại học sao, hôm nay sao em đi được?"

Thời Quang nói dối "Cuối kỳ rồi, em dạy hai buổi thôi."

Thời Cảnh Nham gật đầu, không chút hoài nghi.

Thời Quang đổi đề tài "Hôm nay anh không đi xã giao à?"

Thời Cảnh Nham hỏi một đằng trả lời một nẻo "Ba ngày này anh không bận."

Thời Quang vốn định ba ngày này ở trong trường học bài, cô liền thay đổi ý định, về nhà ông nội ôn tập.

Những lại nhớ đến sách vở đều để ở ký túc xá, "Anh có thể quay về một chuyến không?"



Thời Cảnh Nham nghiêng đầu nhìn cô một cái "Sao vậy?"

Thời Quang "Em muốn về nhà ôn tập nhưng lại không mang sách."

Thời Cảnh Nham "Ngày mai anh dẫn em về trường lấy, tối nay đừng học, có khi về nhà đã là một hai giờ sáng, làm gì còn sức mà học."

Thời Quang liền bắt được tin tức trong câu nói đó, một hai giờ sáng mới về tới nhà?

"Hiện tại chúng ta không về sao?"

Thời Cảnh Nham "Không trở về."

Thời Quang chờ anh nói tiếp, kết quả di động anh lại vang lên.

Thời Cảnh Nham nhìn vào thông báo trên điện thoại, là mẹ anh, anh không nghe.

Mẹ anh có là kiểu người có lơ thì bà cũng không từ bỏ, tiếp tục gọi tới.

Thời Quang yên lặng nhìn anh, không biết là ai gọi tới.

Thời Cảnh Nham bất đắc dĩ nghe máy.

Câu đầu tiên mẹ Thời nói chính là "Di động nghe được này."

Thời Cảnh Nham "Mẹ có chuyện gì?"

Mẹ Thời cười hỏi lại "Con nói xem?"

Thời Cảnh Nham "Về sau mẹ có thể đừng dùng loại ngữ khí này được không?"

Mẹ Thời "Không thể." Hỏi anh đang ở đâu.

Thời Cảnh Nham chỉ nói "Đang lái xe."

Mẹ Thời "À..."

Thời Cảnh Nham không nói tiếp.

Mẹ Thời giả bộ hỏi "Khi nào con tới khách sạn, mẹ ra đón con."

Tối nay là buổi gặp mặt gia đình của Diệp gia, Diệp gia là nhà ông ngoại của anh.

Mỗi năm anh đều tham gia, năm nay là năm đầu tiên vắng mặt.

Anh đã nói với ông ngoại rồi, tối nay có việc, không qua được, ông ngoại cũng không ép, nói không đi cũng được, giờ mẹ anh gọi tới là cố ý trêu chọc anh.

Mẹ Thời hỏi lại lần nữa "Sao lại không trả lời mẹ?"

Thời Cảnh Nham thấp giọng nói "Con nói với ông ngoại rồi, tối nay con có việc, mọi người cứ ăn đi."

Mẹ Thời hỏi "Đào Đào đang ở cạnh con à?"

Thời Cảnh Nham ừ một tiếng.

Mẹ Thời suy nghĩ một lát "Vậy con dẫn Đào Đào qua đây đi, nhiều người càng vui, dù sao mọi người trong nhà ông ngoại cũng biết Đào Đào."

Thời Cảnh Nham không có ý định đi "Con sắp xếp xong hết rồi."

Mẹ Thời cười "Sắp xếp chuyện gì? Định tối nay cầu hôn Đào Đào?"

Thời Cảnh Nham "Mẹ có thể nói chuyện nghiêm túc một chút không?"

Mẹ Thời cố ý nói "Mẹ không biết nghiêm túc là gì, hay là con nói thử mẹ nghe."

Thời Cảnh Nham "Con cúp đây."

Thời Quang thấy anh để điện thoại qua một bên liền hỏi "Bác gái tìm anh à?"

Thời Cảnh Nham "Ừ, nhà ông ngoại anh tổ chức tiệc."

Hóa ra là như vậy, Thời Quang biết anh với ông ngoại quan hệ vô cùng tốt, hôm nay có bữa tiệc quan trọng như vậy mà anh vẫn chưa qua.

Suy nghĩ miên man một hồi, cô thử thăm dò "Có phải họ hàng trong nhà giới thiệu bạn gái cho anh không, anh không muốn đi à?"

Thời Cảnh Nham " "

Anh phát hiện Thời Quang rất giống mẹ của anh, không thể hiểu nổi tư duy nói chuyện này, câu nào cũng có thể làm người khác nghẹn chết.

"Anh quá đó, em ở nhà một mình không chán sao?"

Anh vô tình nói một câu thôi nhưng lại khiến nhịp tim cô đập loạn lên.

Thời Quang che giấu chút tâm tư này cảu mình "Không sao đâu, em có đón giao thừa với chị Văn Văn."

Thời Cảnh Nham "Hôm nay sinh nhật cô ấy, không có thời gian đi chơi với em đâu."

Thời Quang sửng sốt, sinh nhật Mẫn Lộ không phải đã sớm qua rồi sao.

Thời Cảnh Nham giải thích "Hôm nay là sinh nhật âm lịch của cô ấy."

Buổi chiều Mẫn Lộ đã nhắn cho anh, nói tối nay muốn qua nhà tìm Úy Minh Hải thổ lộ, bằng bất cứ giá nào, phải thổ lộ một lần, nghiêm túc mà thổ lộ.

Sáu năm, mặc kệ kết quả thế nào, cũng coi như là tự giúp bạn thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook