Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 55

Mộng Tiêu Nhị

15/11/2019

Tp.HCM, 21/10/19

Editor: Xiao He

Thời Quang vào phòng nghỉ rửa tay, lại bị khung hình đặt trên tủ đầu giường của Úy Minh Hải hấp dẫn.

Trong khung hình là tấm ảnh chụp chung của ba và mẹ, mẹ đang dựa vào vai của ba.

Ngày mới nhận ba, Úy Minh hải đã cho cô xem vài tấm hình của mẹ, thế nhưng tấm ảnh chụp chung này cô lại chưa từng thấy bao giờ.

Bên cạnh tấm ảnh đó là hình cô đứng ở cửa biệt thự tỏng viện, không biết ông đã chụp cô lúc nào.

Có tiếng đập cửa, "Đào Đào? Con xong chưa?" Úy Minh Hải đứng ở ngoài gọi cô.

"Xong rồi ạ." Thời Quang bỏ khung ảnh xuống, đi vào phòng rửa tay.

Úy Minh Hải đẩy cửa bước vào, trong bồn rửa tay còn tiếng nước chảy, "Thấy ảnh rồi sao?" Trong phòng cũng không có gì, chỉ có mỗi tấm hình đó là có thể thu hút được cô.

"Dạ." Thời Quang đã rửa tay xong.

Cô chỉ vào tủ đầu giường, "Để hai khung hình thì hơi nhiều, chuyển một cái để ở tủ bên kia đi ạ."

Úy Minh Hải: "Cứ để chung một chỗ đi."

Một nhà ba người của ông cả đời này không thể nào chụp chung một khung hình, cứ để như vậy xem như là ảnh chụp gia đình.

"Ra ngoài ăn chút gì đi." Ông lại đưa mắt nhìn hai tấm hình đó, nắm tay Thời Quang kéo ra ngoài.

Thời Quang không nhắc lại chuyện tấm ảnh nữa, "Có gì ăn vậy ạ?"

"Đồ ăn vặt."

"Ba lấy đâu ra vậy?"

"Mượn của mấy thư ký."

"..."

Úy Minh Hải lấy mấy đồ ăn vặt lấy được từ bên thư ký đưa hết cho cô, thịt khô, trái cây sấy, bánh quy, sô cô la, rong biển...tổng cộng hơn mười loại.

Thời Quang khui một túi trái cây sấy ra ăn, mùi vị không tệ, "Công ty của ba cho ăn vặt à?"

Úy Minh Hải: "Trong quy định không được ăn được ăn lúc đi làm, nhưng ngày nào bọn họ chả ăn."

Thời Quang cười, "Ba cũng biết sao?"

Úy Minh Hải đi rót một ly nước cho cô, "Dùng đầu óc suy nghĩ một chút liền ra." Tuy nhiên trước giờ ông cũng không quản những chuyện này, chỉ cần không ăn trước mặt ông là được.

Thời Quang lấy một miếng xoài khô đưa tới miệng ba, ra hiệu ông nếm thử, nói về chuyện quy định công ty: "Giống như trong trường học không cho phép trốn học, nhưng vẫn có vài học sinh không nghe lời vậy."

Úy Minh Hải hỏi: "Con từng trốn rồi sao?"

Thời Quang gật đầu, từng trốn một lần, cô có một môn tự chọn buổi tối, vừa đúng lúc tối đó trên trường có buổi tọa đàm với người nổi tiếng, cô liền trốn học đi qua đó nghe thử.

Nói đến tọa đàm danh nhân, Úy Minh Hải: "Ăn tết xong trường con khai giảng, ba có một buổi tọa đàm ở trường con." Bên phía nhà trường trước đó có mời ông, nhưng thư ký Trần đều từ chối hết.

Trước đó không lâu, ông quyên tiền cho trường cũ một lần nữa, lần này còn nhiều hơn so với những lần trước, ông lại được mời một lần nữa, thư ký Trần đành đồng ý.

Thời Quang bỏ đồ ăn vặt xuống, cảm thấy vô cùng hứng thư, "Chủ đề buổi tọa đàm là gì vậy ba?"

Úy Minh Hải: "Cũng không phải chủ đề gì mới lạ, chủ yếu là tâm sự những chuyện mà trong sách vở không dạy qua." Đến lúc đó ông sẽ nói một chút về chủ đề khởi nghiệp mà cô quan tâm đến.

Thời Quang: "Đến lúc đó con sẽ tới cổ vũ cho ba, làm người nghe chăm chú nhất."

Úy Minh Hải tưởng thật.

Rất nhanh đã tới mười một giờ, giám đốc bên kia đã sớm tới đây.

Thời Quang ôm đồ ăn vặt đi vào bên trong phòng nghỉ, vừa ăn sô cô la, nhìn chằm chằm về phía khung ảnh, sau đó cô cầm điện thoại chụp lại tấm ảnh chung của ba mẹ mình.

Nhìn ảnh chụp một lúc, cô nhắn tin cho Mẫn Lộ, [Chị Văn Văn, chị còn hình em lúc nhỏ không? Không cần là bản gốc cũng được.]

Mẫn Lộ buông tài liệu trong tay, đóng màn hình máy tính lại, cầm điện thoại ra ngoài.

Vừa tới cửa bộ phận thiết kế, liền bắt gặp Úy Lam và Nam Địch, Nam Địch vừa mới được thuê vào, thế nhưng lại không thuộc quyền quản lý của cô, cứ trực tiếp báo cáo công việc cho Úy Lam.

Những nhân viên mới tới nhận chức không ít, cô chỉ ấn tượng với Nam Địch, lòng dạ khá sâu, dù sao cô cũng chưa tiếp xúc nhiều nên cũng chưa rõ.



Úy Lam cười cười, "Định ra ngoài sao?"

Mẫn Lộ chỉ vào điện thoại, "Đi trả lời điện thoại."

Nam Địch chào Mẫn Lộ, "Giám đốc Mẫn, sau này xin giúp đỡ nhiều hơn."

Mẫn Lộ cười nhạt một tiếng, "Hi vọng cô cũng vậy."

Úy Lam đi sát cạnh Nam Địch: "Bình thường Mẫn Lộ tùy vào tâm trạng mà có thái độ tốt hay xấu với người khác, nói nhiều hay ít cũng vậy, trong nhà có quyền lực, điều kiện cô ấy khá tốt, hơn nữa thanh mai trúc mã của cô ấy chính là cổ đông thứ hai của AIO, Thời Cảnh Nham, hiện giờ Thời tổng đang đi công tác ở Hồng Kông, khi nào anh ấy trở về, tôi đưa cô qua đó nhìn tôn đại Phật kia một chút."

Nam Địch nhìn Úy Lam: "Thời Cảnh Nham? Là Thời tổng của Thời Vũ đó sao?"

Úy Lam gật đầu, "Đúng vậy, không phải hôm nay cô thấy chú út của tôi rồi sao? Thời Cảnh Nham cũng giống với chú út vậy, khí chất không khác bao nhiêu."

Cô dẫn Nam Địch tới bộ phận thiết kế, bàn giao vài việc cho Nam Địch: "Đi theo học hỏi Mẫn Lộ một ít, mới vừa vào làm bị ức hiếp cũng là chuyện bình thường, công ty nào cũng có quy định và phân cấp chức vụ, đúng sai như thế nào cô phải tự hiểu lấy."

Nam Địch: "Cảm ơn Úy tổng."

Cằm Úy Lam khẽ nhếch, ra hiệu cô đi vào, cô quay người bước đi.

Mặc dù bây giờ Mẫn Lộ đã cai thuốc, thế nhưng lúc thèm hút cô cũng thấy khó chị, cô cầm điếu thuốc lên chơi, gọi điện cho Thời Quang.

"Sao lại muốn tìm ảnh hồi nhỏ vậy?"

Thời Quang không nói mình đang xem ảnh ba mẹ, tùy tiện tìm một cái cớ, "Đang lướt diễn đàn, thấy có người khoe ảnh lúc bé lại nhận ra em không có tấm nào."

Hồi nhỏ bà Đào cũng không chụp nhiều ảnh cho cô, chỉ có Mẫn Lộ nhiệt tình lúc nào cũng chụp cho cô, đều là hình ở cảnh vườn hoa trong viện.

Hiện giờ cô không còn nhớ hình dáng lúc nhỏ của mình như thế nào nữa, nghe nói dù lớn rồi nhưng cô vẫn mang những nét của lúc bé.

Mẫn Lộ nghiêm túc suy nghĩ: "Trong một quyển sách cũ của chị có lưu một tấm thì phải, nếu em không vội thì tối về chị tìm cho em."

Thời Quang: "Không vội ạ."

Mẫn Lộ biết Thời Cảnh Nham đi công tác, không thể về kịp trong một hai ngày, cô hỏi Thời Quang, tối mai có muốn ra ngoài đi chơi với cô một chút không.

Tối mai là thứ sáu, Thời Quang áy náy nói: "Mai không được rồi, em phải đi ăn cơm chung với Úy Phong."

Người đàn ông đầu óc có vấn đề kia, Mẫn Lộ cảm thấy đi ăn chung với Úy Phong khiến cô vô cùng mất hứng.

Từ sau lần ra mắt đó, cô vẫn chưa gặp lại Úy Phong, trước kia thỉnh thoảng cô vẫn sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy Úy Phong, bởi vì giữa hai người có nhiều bạn chung, thế nhưng gần đây lại chưa từng thấy mặt nhau.

Mẫn Lộ thổi thổi làn khói, "Vậy em đi ăn với Úy Phong xong, kêu anh ấy đưa em qua chỗ hội sở chị hay tới đi, giới thiệu cho em vài siêu mẫu, bình thường bọn họ đều bận rộn vô cùng, tuần lễ thời trang vừa kết thúc, liền rảnh rỗi được mấy ngày."

Thời Quang lại chú ý tới câu siêu mẫu, "Có phải bọn họ rất cao không? Hôm đó em có nên mang theo giày cao gót không, em sợ phải ngước cổ lên nói chuyện với bọn họ."

Mẫn Lộ: "...Bảo bối, em là tìm kiếm cảm hứng thiết kế, không phải đi đọ chân dài." Cô cao một mét bảy, đứng trước mặt bạn bè, luôn có cảm giác như chim non nép vào người.

Thời Quang: "Phong cách thiết kế tầm thường của em, sao có thể lọt vào mắt xanh của các chị ấy."

Mẫn Lộ động viên cô, "Tầm thường gì chứ, yên tâm đi, sẽ có ngày những thiết kế của em làm lóa mắt bọn họ."

Mẫn Lộ còn phải quay lại làm việc, nói tào lao mấy câu liền vội vàng cúp máy.

Thời Quang đem sắp xếp lại những công việc gần đây, nhận ra được mình rất bận.

Tối nay muốn ăn cơm với Thời Yến Lãng, tối mai lại đi với Úy Phong, sau khi ăn xong còn phải đi gặp bạn bè của Mẫn Lộ, sau đó còn cần chuẩn bị quà sinh nhật cho ba.

Thời Quang nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Em đánh son màu hồng đẹp, hay màu cam quýt đẹp hơn? Đáp máy bay trả lời sớm nha:)]

Thời Cảnh Nham đáp máy bay cũng chưa trả lời, anh gặp được bạn tốt là Hàn Bái ở cổng sân bay.

Lần này anh tới để tham gia một hội nghị tài chính, thuận tiện đi gặp một khách hàng, Hàn Bái cũng tới để họp.

Để cho tiện nói chuyện, hai người ngồi chung một chiếc xe quay về khách sạn.

Nói đến dự án hợp tác ngành hàng không, Hàn Bái hỏi: "Cậu là muốn đối đầu với Úy Minh Hải sao?"

Thời Cảnh Nham: "Là ông ấy muốn đối đầu với mình."

Hàn Bái trêu ghẹo anh, "Cậu đây là không muốn lấy vợ sao?"

Chuyện của Thời Cảnh Nham và Thời Quang, bạn bè đều đã biết gần hết, anh cũng không có che giấu, ngoại trừ người trong nhà.

Tư tưởng của ông bà nội vẫn còn bảo thủ, vẫn cần cho bọn họ thời gian để thích nghi, nếu hai người biết mối quan hệ của anh với Đào Đào, đoán chừng sẽ tìm cách ngăn cản.

Chú tư cũng vậy, chắc hẳn không thể nào chấp nhận, dù sao Đào Đào cũng nhỏ hơn anh rất nhiều.

Hàn Bái nói tới: "Nhóm chat đang chuẩn bị đuổi cậu ra ngoài đấy."



Bọn họ có một nhóm bạn thân trên WeChat, trước đây không biết ai lại đặt tên cho nhóm, gọi là "Nhóm những chàng trai độc thân đào hoa."

Thời Cảnh Nham liếc xéo Hàn Bái: "Các cậu rảnh rỗi quá đúng không?"

Hàn Bái: "Không phải ý của mình mình, ngoài cậu ra, tất cả mọi người đều đồng ý, cậu làm vai vế của mọi người đảo lộn hết cả."

Sau này khi Thời Cảnh Nham kết hôn với Thời Quang, liền gọi Úy Minh Hải là ba, đương nhiên bọn họ cũng phải gọi Thời Cảnh Nham một tiếng chú.

Lúc đầu bọn họ không nhỏ hơn Úy Minh Hải bao nhiêu, miễn cưỡng có thể coi là ngang hàng, kết quả bây giờ ai cũng chậm hơn Úy Minh Hải một đứa con, ai cũng không bằng.

Hàn Bái cười nói: "Chủ nhóm chuẩn bị kick cậu ra rồi, đang cân nhắc để cho Úy Minh Hải vào, về sau cậu gọi tụi mình một tiếng chú, tớ cảm thấy như vậy khá tốt."

Thời Cảnh Nham: "..."

Anh chỉ hướng cửa xe, "Bớt nói nhảm đi, coi chừng bị đuổi xuống đấy."

Đùa giỡn đủ rồi, tiếp tục nói đến chuyện Úy Minh hải.

Thời Cảnh Nham hỏi Hàn Bái: "Lần trước đối phó với Úy Minh Hải, có cảm giác gì?"

Có vài lần Hàn Bái phải đối đầu trực tiếp với Úy Minh Hải trên thương trường, nguyên nhân đều do vợ của hắn, vợ hắn cạnh tranh với Úy Minh Hải thất bại, hắn đành phải đi thu nhập cục diện rối rắm.

Cuộc đối đầu ấy kéo dài gần một năm, tốn thời gian lẫn lực lượng, hai bên đều tốn không ít tiền.

Muốn nói có cảm nghĩ gì sao?

"Cạnh tranh trên thương trường là chuyện thường, thế nhưng không nên đối đầu trực tiếp với Úy Minh Hải, kết quả thắng hay thua đều phải phụ thuộc vào tâm tình của ông ta."

Nói đến Úy Minh Hải, Hàn Bái lại nghĩ tới một chuyện, khoảng thời gian trước, có người bạn gặp được Úy Minh Hải trong buổi tối từ thiện, trong bữa tiệc không hiểu sao lại nói đến chuyện liên quan đến con cái.

Úy Minh Hải mới nói được ba câu lại nhắc tới con gái bảo bối của mình, chỉ cần nói đến món ăn yêu thích của con gái, ông có thể trò chuyện đến nửa ngày.

Bạn Hàn Bái nói đùa: Úy tổng, rốt cuộc ông cũng có điểm yếu rồi.

Úy Minh Hải cười, tuyệt không che giấu: Không khác là mấy.

Hàn Bái nói với Thời Cảnh Nham: "Bây giờ cậu muốn giành lấy hạng mục từ tay người ta, lại muốn bắt cóc cô công chúa nhỏ được người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia, Úy Minh Hải sẽ bỏ qua cho cậu sao?"

Thời Cảnh Nham nhàn nhạt trả lời: "Mình nhìn Đào Đào lớn lên từ nhỏ tới giờ."

Anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện báo cho Thời Quang một tiếng, anh đã tới Hồng Kông.

Nào biết cô đã nhắn tin cho anh, hỏi anh: [Em đánh son màu hồng đẹp, hay là màu cam quýt đẹp hơn? Đáp máy bay trả lời sớm nha.]

Thời Cảnh Nham đưa màn hình di động tới cho Hàn Bái xem: "Gặp phải tình huống như vậy, cậu sẽ trả lời vợ mình như thế nào?"

Đây không phải là một câu hỏi đơn giản, trả lời không hợp ý có thể mất mạng như chơi.

Hàn Bái chỉ cho anh một chiêu, "Cậu cứ trả lời như vậy, màu hồng phấn thích hợp với nhan sắc em, màu cam quýt lại hợp với khí chất của em, đều hợp mắt anh cả."

Thời Cảnh Nham suy nghĩ hai giây, vẫn là dựa theo ý của Hàn Bái mà trả lời Thời Quang.

Vừa gõ chữ vừa nói chuyện với Hàn Bái: "Nếu hỏi đến màu khác, thì nên trả lời sao cho thích hợp?"

Hàn Bái: "Tùy ý mà nói, khuôn mặt, kiểu tóc, màu mắt, màu da, tính cách, chiều cao,... không phải có rất nhiều thứ để nói hay sao?"

Hàn Bái nói thật, "Dù sao cậu cũng nên nhớ kỹ, đừng nói thích hết, phụ nữ sẽ nói cậu đang lừa dối họ. Cũng đừng nói cái gì cũng không hợp, cô ấy tự mua, khẳng định phải thích thì mới mua, cậu mà nói không đẹp, cô ấy sẽ cười hì hì, nhưng sau đó sẽ tìm cách làm thế nào để giày vò cậu, khiến cậu bị giày vò đến chết mà không biết lý do."

Thời Cảnh Nham cười, "Cậu dày dặn kinh nghiệm thật đấy."

Hàn Bái ho nhẹ hai tiếng, cũng không đáp lại.

Thời Cảnh Nham rất nhanh liền nhận được tin nhắn trả lời của Thời Quang: [Đường Mật cũng nói em hợp với màu hồng phấn, em cũng thích màu cam quýt ấy.] sau đó lại cho thêm hai cái icon hôn hôn.

Sau đó lại gửi thêm một tin: [Trong nhà vẫn còn mấy chục thỏi son môi, nhãn hiệu khác biệt, màu sắc cũng khác, tối về em đều thử hết, anh giúp em xem cái nào đẹp mắt nhất.]

Thời Cảnh Nham: "..."

Khuôn mặt, kiểu tóc, màu mắt, màu da, tính cách, chiều cao, bây giờ chỉ có sáu ý để khen cô, chỉ đáp ứng được sáu màu thôi, còn những màu khác thì khen như thế nào?

Anh chỉ chỉ màn hình di động, nói với Hàn Bái: "Cậu giúp tớ suy nghĩ đi, buổi tối tớ không tiện liên lạc."

Hàn Bái nhất thời cũng không nghĩ được nhiều như vậy, "Không phải bây giờ Úy Minh Hải vừa là ba vừa là mẹ sai? Buổi tối Đào Đào có hỏi cậu, cậu liền nói đang bận nói chuyện với mình, nói cô ấy tìm Úy Minh Hải hỏi thử, đẩy hết trách nhiệm qua cho Úy Minh Hải không phải tốt nhất sao?"

Thời Cảnh Nham: "..."

Có vẻ chỉ có thể dùng cách này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook