Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 5

Mộng Tiêu Nhị

15/11/2019

Tp.HCM, 09/07/19

Editor: Xiao He

Thời Quang trở lại phòng ngủ, ngồi xếp bằng ở trên giường, cầm hộp di động nhìn một hồi lâu, lúc sau mở ra thật cẩn thận, lấy ra bắt đầu khởi động.

Một lúc sau, cô gửi tin nhắn cho Thời Cảnh Nham, đổi tên anh trong danh bạ sau lại xóa hết, cuối cùng chỉ để lại một từ Anh.

Thời Cảnh Nham nhắn lại rất nhanh hỏi: [Di động có thể sử dụng được rồi à.]

Thời Quang: [Dạ, em dùng được rồi.]

Thời Cảnh Nham: [Vậy em dùng tạm trước đi, từ từ hãy mua cái mới.]

Thời Quang: [Dạ.]

Sau đó cô không biết nhắn gì với anh tiếp, đành nói câu: [Chúc anh ngủ ngon.]

Thường ngày Thời Cảnh Nham chưa từng nhắn ngủ ngon với ai, anh gửi lại: [Ngủ ngon Thời Quang.]

Để điện thoại ở trên bàn, Thời Quang tắt đèn ngủ.

Một lát sau, cô lại sờ di động ở trên tủ đầu giường, đổi tên WeChat của Thời Cảnh Nham từ Anh thành Thời Cảnh Nham.

Sáng sớm hôm sau, 6 giờ Thời Quang đã rời khỏi giường, cô không có thói quen ngủ nướng.

Kéo màn cửa, ánh nắng ban mai chiếu sáng khắp căn phòng.

Trong viện, ông bà nội đang tập thể dục buổi sáng, Hắc Bối lại nghịch ngợm, tự mình chơi đồ chơi ở trên cỏ.

Thời Quang thay quần áo, đi xuống lầu.

Cầu thang bên cạnh phòng tập thể hình mới đổi, bên trong có phát ra âm thanh.

Thời Quang đi ngang qua nhìn vào bên trong xem thử, Thời Cảnh Nham đang chạy bộ trong phòng.

"Sao em không ngủ thêm đi?" Thời Cảnh Nham vừa chạy vừa nói với cô.

Thời Quang dựa trên khung cửa, "Thói quen rồi, nghỉ hè em vẫn luôn dậy sớm như vậy."

Trước đây ở nhà cha mẹ nuôi, cô đã có thói quen này.

Đôi long phượng thai ngoại trừ ban ngày thích ngủ ra, thời gian còn lại đều là cô chăm sóc hai đứa.

Hai đứa trẻ nghịch ngợm ấy lúc nào cũng không nghe lời, hai đứa nhỏ chơi với nhau một lúc liền bắt đầu cãi nhau, không cãi nhau thì cũng chính là đánh, không đứa nào nhường đứa nào.

Sau khi kết thúc một ngày, lúc nằm trên giường rồi, cô cảm thấy đầu như muốn nứt cả ra.

Thời Cảnh Nham hỏi: "Nghỉ hè cũng không ra ngoài chơi sao?"

Thời Quang lắc đầu, cô nói sang chuyện khác:

"Ngày nào anh cũng chạy bộ à?"

Thời Cảnh Nham "Ừ."

Cô tưởng có thể cho qua đề tài ấy rồi, nhưng Thời Cảnh Nham lại vòng trở về:

"Nghỉ mười một ngày anh dẫn em cùng Yến Lãng đi ra ngoài chơi."

Thời Quang không cần suy nghĩ mà từ chối ngay, cô còn phải đi dạy thêm cho Úy Lai.

Cô nói:

"Đi dạo trong Bắc Kinh cũng được rồi, em cũng không quen thuộc Bắc Kinh lắm."

Thời Cảnh Nham chạy xong 8km rồi, anh nói, "Bắc Kinh ngày nào cũng có thể đi, kì nghỉ này không ở trường, đi chơi xa một chút."

Nghỉ nhiều ngày như vậy, cô không thể về nhà chú tư, ở nhà với ông bà nội cũng nhàm chán.

Anh quyết định dẫn cô cùng Thời Yến Lãng ra nước ngoài chơi, tiện thể anh đi công tác luôn, cũng không làm chậm trễ công việc, nói với cô:

"Qua mấy ngày nữa, anh nói thư kí mang em đi làm thị thực."

Thời Quang " "

Chọn giữa đi chơi và kiếm tiền, cô khẳng định muốn vế sau hơn.

Tuy rằng, cô đặc biệt muốn cùng anh ra ngoài du lịch. Đành phải kiếm một lý do sứt sẹo:

"Đến lúc đó em có hẹn đi chơi với bạn rồi, có chuyện cần tâm sự."

Thời Cảnh Nham nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên cười "Có chuyện gì không thể nói với anh sao?"

Thời Quang thẹn thùng "Cũng không phải." Sau đó cũng không biết phải giải thích như thế nào cho anh hiểu.

Thời Cảnh Nham hiểu ý cô, hơi gật đầu:

"Được rồi, với tuổi của anh em cũng có thể gọi anh một tiếng chú rồi, đúng là có sự khác nhau." Anh cũng không miễn cưỡng, nói tùy ý cô.

Anh nói Thời Quang cứ đi dạo trong viện đi, không khí rất trong lành, anh lên lầu tắm rửa.

Thời Quang không đi ra viện mà theo phía sau anh lên lầu, "Anh."

Thời Cảnh Nham xoay người: "Làm sao vậy?"

Thời Quang "Ý em không phải chê anh già."

Thời Cảnh Nham duỗi tay xoa đầu cô:

"Đừng nghĩ nhiều, vừa rồi anh giỡn với em thôi, em tìm Hắc Bối chơi đi."

Thời Quang gật đầu, anh đi tới cửa phòng mình thì bước vô, cô đứng ở nơi đó mất hồn vài giây, vừa rồi anh chạm vào đầu cô, trên tóc vẫn còn lưu lại vài phần ôn nhu từ tay anh.

Trong viện, ông bà nội còn tập thể dục buổi sáng, cô qua đó chào hỏi vài câu, Thời Quang ngồi trên xích đu không để ý xung quanh mình, cô không thân với Hắc Bối, Hắc Bối cũng không thích quấn lấy cô.

Đột nhiên, Hắc Bối chạy nhanh về phía cổng lớn.Cánh cổng chậm rãi mở ra, một chiếc xe việt dã màu đỏ rực tiến vào, là Thời Yến Lãng.

Thời Quang trong lòng bực bội, người này sao lại tới sớm như vậy.

Lúc này mới 6 giờ rưỡi, hắn đã từ nhà chạy tới biệt thự rồi.

Không chỉ Thời Quang, cả ông bà nội cũng không tin nổi, ngày thường Thời Yến Lãng không ngủ đến 11 giờ sẽ không dậy.

"Yến Lãng, có chuyện gì không cháu?" Bà nội hỏi.



Thời Yến Lãng mở cửa xe bước xuống, Hắc Bối chạy tới bên người hắn, hắn liền không nhúc nhích, "Cháu ghé qua ăn cơm."

Lúc này Thời Quang mới nhìn kỹ, bộ dáng của hắn vẫn chưa tỉnh ngủ, lại tạo cảm giác ai cũng đừng lại gần, hôm nay tâm trạng của ông đây thực khó chịu.

Hôm nay Thời Yến Lãng mặc trang phục tình nhân với chiếc xe việt dã của mình, cùng là màu đỏ rực.

Mặt hắn nhìn vô cùng chán nản.

"Anh họ." Cô chủ động lên tiếng tiếp đón.

Thời Yến Lãng nâng mí mắt lên "Ừ."

Chắc chắn kiếp trước hắn mắc nợ nhóc mít ướt, nếu không mới sáng sớm chưa đến 6 giờ, Thời Cảnh Nham liền gọi điện cho hắn, kêu hắn tới biệt thự, nói buổi sáng mang Đào Đào đi ra ngoài chơi.

Hắn muốn rít gào tới nơi, nhưng nghe thanh âm như gió lạnh Siberia của Thời Cảnh Nham ra mệnh lệnh, hắn đành phải nghẹn khuất chính mình, chạy qua đây nhanh nhất có thể.

Tới khi ăn cơm, Thời Quang mới biết được, thật ra Thời Yến Lãng qua đây là muốn mang cô đi chơi, khó trách mới sáng sớm mà đã lao lực như vậy.

Thời Cảnh Nham từ trên lầu đi xuống, tóc vuốt keo, thay tây trang đen cùng áo sơ mi trắng, Thời Quang nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bần thần ăn đồ ăn trên bàn.

Thời Yến Lãng bỗng nhiên ngửi ngửi cái mũi

"Mùi gì thơm như vậy?"

Lúc này từ trong phòng bếp dì giúp việc bưng ra ra một dĩa gà nướng, vết thương lòng của hắn nhanh chóng được chữa khỏi, cười hì hì nhìn về phía Thời Cảnh Nham: "Cảm ơn anh."

Hắn cứ tưởng Thời Cảnh Nham cảm thấy có lỗi với mình, sớm như vậy gọi hắn đi cũng làm khó hắn quá.

Thời Cảnh Nham: "Cảm ơn anh làm gì?"

Dì giúp việc không để dĩa đùi gà trước mặt hắn, trực tiếp đưa qua cho Thời Quang phía bên kia.

Thời Yến Lãng trợn tròn mắt

"Không phải, này..này.."

Thời Cảnh Nham:

"Đây là làm cho Đào Đào, em kích động cái gì?"

Dì nói "Còn một dĩa nữa, mang lên liền đây."

Thời Yến Lãng liền không lên tiếng nữa, không khỏi nhìn về nhóc mít ướt, không phải con gái đều yêu cái đẹp, không dám ăn thịt sao.

Thời Quang nhìn về phía Thời Cảnh Nham, sao anh lại biết cô thích ăn đùi gà nướng, hơn nữa sáng nào cũng phải ăn.

Thời Cảnh Nham:

"Chú tư nói em không ăn thịt không vui."

Thời Quang " "

Cô không đụng vào cái đùi gà kia, mà đưa cho ông bà nội.

Ông nội xua tay:

"Ta với bà con tuổi đã lớn rồi, buổi sáng ăn rất ít."

Lại đem dĩa đồ ăn đẩy đến trước mặt Thời Quang.

Ăn cơm xong, Thời Cảnh Nham phải đến công ty, ông bà nội chuẩn bị đi chợ mua đồ ăn, đây là việc làm duy nhất bọn họ dành nhiều thời gian cho.

Thời Yến Lãng thúc giục Thời Quang, chạy nhanh lên lầu lấy váy.

Thời Quang không hiểu: "Váy nào?"

Thời Yến Lãng hỏi lại: "Em nói xem."

Thời Quang phát hiện nói chuyện với hắn thực tốn thời gian, rõ ràng có thể nói một câu rõ hết mọi chuyện, hắn một hai cứ thích lòng vòng, cô phải tự đoán:

"Anh cả nói anh dẫn em đi tìm tiệm may à?"

Thời Yến Lãng thầm nghĩ, xem như còn thông minh.

Hắn lấy chìa khóa xe "Anh ở trong xe chờ em."

Thời Quang trở lại phòng ngủ, tìm một cái túi xách đem váy bỏ vào bên trong rồi chạy xuống lầu, đi ngang qua thư phòng cô có chút cố ý nhìn thoáng vào bên trong.

Thời Cảnh Nham đang ở trong thu dọn tài liệu, một tay khác đang nghe điện thoại, "Úy tổng nói làm như thế, tôi đã biết."

Cô không dừng lại, cất bước rời đi.

Thời Yến Lãng chán đến chết dựa trên cửa xe, Thời Quang tới gần mới chú ý thấy hắn đang nghe điện thoại, bộ dáng mạnh miệng:

"Ừ, biết, cái gì."

Không biết bên kia điện thoại nói gì mà ấn đường hắn nhíu chặt, lúc sau trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn

"Em có phiền hay không? Mấy ngày này anh không rảnh."

Hắn nhìn nhóc mít ướt, tiếp tục to tiếng với điện thoại:

"Em nói anh còn có thể làm gì, đương nhiên là dẫn em gái đi chơi."

Thời Quang hiểu ra, hóa ra là cùng bạn gái cãi vả, không hiểu sao cô gái kia có thể nhẫn nhịn như vậy, nếu là cô đã sớm vứt bỏ hắn rồi.

Thời Yến Lãng không nói nữa, trực tiếp tắt máy.

Thời Quang cũng không muốn trễ hẹn của hắn, không muốn là lí do khiến cho đôi trẻ chia tay, cô nói:

"Lát nữa anh để em bên đường là được, em tự mình đi dạo."

Thời Yến Lãng:

"Anh vốn dĩ không có đi hẹn hò."

Hắn vẫn đang chờ bạn gái chia tay với mình, hắn không bao giờ chủ động chia tay với con gái, liền chờ bị đá, từ năm nhất đến năm hai, hắn đã bị đá ba lần.

Khai giảng chính là lần ba, lần này thành công bị đá, hắn tạm thời không muốn nói chuyện, rất vô vị, phòng thí nghiệm còn một đống việc chờ hắn làm, không rảnh nói chuyện yêu đương.

Thời Quang không tin nhìn hắn

"Anh quen bốn người bạn gái?"

Thời Yến Lãng nghiêng mắt nhìn cô:

"Em dùng ánh mắt gì nhìn anh đấy? Yêu đương cũng không phạm pháp, không hợp liền chia."



Thời Quang không thể nói chuyện với người như vậy, kéo cửa phụ ngồi lên.

Thời Cảnh Nham cũng từ biệt thự đi ra, đi đến bên sườn xe phía Thời Quang

"Muốn đi đâu cứ nói với Thời Yến Lãng."

Anh duỗi tay đem dây an toàn của cô thắt vào.

Khoảng cách quá gần, cô không dám hô hấp "Cảm ơn anh."

Thời Cảnh Nham "ừ" một tiếng, xoay người đi về xe của mình.

Sáng sớm tinh mơ, bọn họ đang trên đường cao tốc, dòng xe đi qua đi lại.

Thời Yến Lãng đeo kính râm, một tay cầm lái, tay còn lại để trên cửa sổ xe.

Một bộ dáng đại gia. Thời Quang lại cảm thấy bộ dạng này của hắn đầy bất lương, cô nói:

"Phía trước có chỗ dừng, anh để em xuống đó là được, anh muốn đi đâu thì đi đi."

Thời Yến Lãng quay mặt, cùng cô đối diện vài giây.

Hắn mang kính râm, Thời Quang cũng không biết hắn dùng ánh mắt gì nhìn cô.

Thời Yến Lãng rốt cuộc mở miệng:

"Em đây là chê anh lái kém sao?"

Thời Quang " "

Cô quay đầu nhìn về hướng khác, không thể tiếp tục nói chuyện.

Thời Yến Lãng ở trong lòng a một tiếng, cô đúng là tưởng hắn không có thời gian đi dạo với cô, muốn tìm một chỗ để thả cô xuống, nếu bị Thời Cảnh Nham biết được, còn không trực tiếp lột da hắn ra sao.

Khoảng nửa tiếng sau, trên đường cũng không ít xe hơn. Thời Yến Lãng mất kiên nhẫn:

"Lát nữa em lái đi, anh nghỉ hai phút." Thuận tiện chơi game chút.

Thời Quang "Em chưa có bằng lái."

Thời Yến Lãng không tin được, hắn đẩy kính râm lên, ngữ khí đầy nghi ngờ:

"Cả kì nghỉ hè em cũng không đi đến trung tâm luyện xe à?"

Thời Quang:

"Không luyện được, phải ở nhà trông hai đứa em."

Thời Yến Lãng câm miệng, hắn thiếu chút nữa đã quên, nhà thím tư còn có một đôi long phượng thai, nghe ông bà nội nói, đôi long phượng thai kia bị thím ấy chiều hư, quả thực quậy lên trời.

Trầm mặc vài phút, Thời Yến Lãng hỏi:

"Hai nhóc kia có khi dễ em không."

Thời Quang không nói nhiều:

"Vẫn ổn."

Cái gì mà vẫn ổn.

Thời Yến Lãng thức thời không nói nhiều, hắn cùng nhóc mít ướt không có gì để nói, hắn cũng không muốn nói tiếp, trong xe cứ yên lặng như vậy.

Lúc sau hắn mở nhạc, cả một đoạn đường hai người đều nhìn về hai hướng không nói gì.

Mãi cho tới khi đến nơi, Thời Quang mới hoàn hồn, hóa ra Thời Yến Lãng mang cô tới cố cung, cố cung cô đã từng tới năm 6 tuổi, nhưng lại không có quá nhiều ấn tượng.

Thời Yến Lãng cho Thời Quang xuống, dặn cô:

"Đi thăm quan trong cố cung, đừng chạy loạn, giữa trưa anh tới đón em, bây giờ anh đi tìm tiệm may."

Thời Quang thấy được trong mắt hắn đầy u oán, thành ý nói "Cám ơn anh."

Thời Yến Lãng không hé răng, đạp ga, rời đi.

Tới gần khai giảng, cố cung cũng không đông người như ngày thường, không tính lễ, Thời Quang đi dạo cả buổi sáng, Thời Yến Lãng hẹn 11 giờ ở bãi đỗ xe bên ngoài, chụp lại vị trí của mình gửi cho Thời Quang.

Thời Quang trở lại xe đã là một tiếng sau, đi cả một ngày, chân đều đau.

Cô hỏi Thời Yến Lãng trưa nay muốn ăn gì, cô mời.

Thời Yến Lãng nói:

"Về nhà ăn, bà nội nói giữa trưa làm rất nhiều đồ ăn."

Tìm được tiệm may phù hợp rồi, chủ tiệm là một người phụ nữ tám mươi tuổi.

Nghe nói vị này tay nghề tinh vị, khẳng định có thể đem váy cô sửa hoàn hảo.

Thời Yến Lãng liếc mắt nhìn nhóc mít ướt

"Buổi chiều ngủ đến 4 -5 giờ hãy đi."

Thời Quang nói: "Đi sớm đi, hôm nay có thể sửa xong là được."

Về nhà ăn cơm xong, Thời Yến Lãng liền ngủ trưa, một giấc này ngủ luôn đến 4 giờ chiều, tỉnh lại một thân mồ hôi lạnh, chết hắn rồi, báo thức không kêu.

Nhìn di động, chuông báo hẳn là bị hắn tắt rồi.

Váy của nhóc mít ướt chưa sửa xong, Thời Cảnh Nham trở về có bổ hắn hay không, hắn chạy nhanh vào toilet rửa mặt, hướng về phía trên lầu kêu:

"Thời Quang trễ rồi, còn ngủ à?"

Thời Quang ở phòng khách xem tạp chí

"Em ở đây."

Thời Yến Lãng bị dọa nhảy dựng, quay đầu liền thấy được nhóc mít ướt đang ngồi trên ghế sô pha, hắn ho nhẹ hai tiếng "Đi thôi."

Thời Yến Lãng tìm được tiệm may này ở cửa một tiểu khu xa hoa, cửa tiệm rất có khí chất, tuy nhiên tên cũng rất bình dị, tiệm may của Úy gia.

Thật khéo, giống với họ của cô bé cô chuẩn bị đi dạy, họ Úy.

- ----------------------------

Tác giả có lời muốn nói các người hắc ám hệ đại thúc Úy Hải Minh, đã đưa, ngày kế đạt, thính chú ý kiểm tra và nhận, không hài lòng lại tại chỗ chỉ gửi hồi, có thể gửi đến phó dog.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook