Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 67

Mộng Tiêu Nhị

16/11/2019

Tp.HCM, 16/11/19

Editor: Xiao He

Trước Tết Nguyên Tiêu một ngày, trời trong gió nhẹ.

Ánh nắng buổi sáng sớm rải đầy khắp cả vườn hoa, Thời Quang ngồi trên xích đu chậm rãi đu đưa, ánh mắt thất thần không biết đang nhìn tới nơi nào rồi.

Hai tiếng "tích tích" vang lên, Thời Quang giật mình, tỉnh táo trở lại.

"Sáng sớm em ngồi đây không lạnh sao?" Mẫn Lỗ từ trên xe bước xuống.

Thời Quang cười cười: "Em chịu được mà, sao giờ chị mới đi làm vậy?"

Mẫn Lộ: "Năm giờ sáng nay mới về tới nhà, chị nằm nghỉ một lát." Tết năm nay cô không dám ở nhà, sợ mẹ mình càm ràm cả ngày mất.

Mẹ cô nói chuyện mà không giữ lời, nhớ buổi tối hôm đó cô nói chuyện với Thời Cảnh Nham, bà sợ cô nghĩ quẩn, liền nói sẽ không hối cô kết hôn nữa.

Cô lại ngây thơ tin vào lời nói đó.

Kết quả một tuần sau, mẹ lại bắt đầu nhắc khéo: Văn Văn à, mẹ có một người bạn lâu năm muốn giới thiệu cho con...

Sau đó nói liên tục hơn nửa tiếng.

Lúc ăn tết thể nào cũng hội họp đông đủ cô dì chú bác khắp cả nước về, chắc chắn sẽ không thiếu người muốn giới thiệu đối tượng cho cô, cô lại sợ phiền phức, liền quyết định đi du lịch nước ngoài với Tả Thụy.

Vốn dĩ mùng mười đã trở về rồi, nhưng không ngờ bên kia lại có tuyết lớn nên chuyến bay bị hoãn lại.

Cô ngáp một cái, khoanh tay, dựa trên khung xích đu, "Em vừa suy nghĩ ngẩn ngơ gì vậy?"

Thời Quang cũng không giấu diếm: "Em đang suy nghĩ về bản kế hoạch cho dự án."

"Thật à, em trưởng thành rồi đấy." Mẫn Lộ cười, sờ sờ đầu cô, "Đúng là không quen, chị vẫn nghĩ rằng em hãy còn là một đứa trẻ, nhóc bé con của chị."

Bé con ấy đã lớn rồi, cô lại già thêm.

Lần gần đây nhất gặp Đào Đào còn ngồi chơi xích đu đã là chuyện của mười ba năm trước.

Lúc ấy cô vừa mới thất tình, khi ấy cô vẫn còn rất trẻ.

Thời Quang nhìn đồng hồ đeo tay, cũng đã gần chín giờ, nhắc nhở Mẫn Lộ: "Chị chưa đi sao? Sắp muộn rồi đấy."

Mẫn Lộ: "Chị chưa bao giờ được thưởng chuyên cần cả, một tuần đi trễ hết năm ngày rồi."

Thời Quang: "...Chị đi làm không nghiêm túc gì cả."

"Ha ha." Mẫn Lộ nói: "Chị vốn như vậy mà, đó là vấn đề của thời niên thiếu." Buổi tối cô mới có cảm hứng sáng tạo, có rất nhiều bản thảo được cô thiết kế vào đêm khuya, tới sáng cô lại ngủ bù.

Trước giờ Úy Lam không quan tâm đến chuyện của cô, chỉ cần hoàn thành công việc là được.

Đương nhiên là Úy Lam có muốn quản cũng không quản được.

Mẫn Lộ hơi đói, chuẩn bị đi ăn rồi mới tới công ty, "Hôm nay có rảnh không tới công ty chị chơi?"

Thời Quang: "Em có việc rồi, trưa nay phải ra ga tàu đón ba em."

Mẫn Lộ tưởng ba mà Thời Quang nhắc tới là Úy Minh Hải, "Ba em đúng là càng ngày càng cao giá, hận không thể ở bên cạnh em cả ngày à."

Mẫn Lộ không biết cô cãi nhau với Úy Minh Hải, Mẫn Lộ đã chăm chút tỉ mỉ làm ra chiếc váy kia như vậy, nếu nói với cô ấy là váy hỏng rồi, chắc chắn sẽ khiến cô ấy vô cùng đau lòng.

Chỉ có thể giấu thôi, để cô ấy vui được bao nhiêu ngày thì cứ vui.

"Không phải đón Úy Minh Hải."

Mẫn Lộ, "Chú tư tới à?"

"Đúng vậy, lúc ăn tết ông ấy bận việc, bây giờ mới tới được."

Lúc tới chúc tết ở nhà bà nội Úy vào mùng một tết, Thời Nhất Thịnh có nói với cô, ăn tết xong sẽ lại tới thăm cô.

Sau đó Thời Nhất Thịnh có hỏi cô, ở chỗ Úy Minh Hải như thế nào? Có vui vẻ không?

Cô nói: Rất tốt.

Di động Mẫn Lộ run lên, cô xoa xoa huyệt thái dương, lấy di động trong túi áo khoác ra, là Úy Phong, [Sao bây giờ chưa tới công ty? Lúc nào mới tới?]

Mẫn Lộ: [??] [Anh nhắn nhầm sao?]

Úy Phong: [Anh nhắn cho Mẫn Lộ.]

Mẫn Lộ: "..."



Cô hỏi: [Có chuyện gì?]

Úy Phong: [Anh đang ở AIO, tìm em có chút việc.] Một lúc sau cũng không nói rõ là chuyện gì, Mẫn Lộ cất điện thoại, nói với Thời Quang: "Em ngồi chơi một lát đi, chị đi làm đây."

Thời Quang vẫy tay chào cô, lại ngồi chơi xích đu tiếp, suy nghĩ thêm về bản kế hoạch của mình.

Cô tưởng rằng thời tiết lạnh giá có thể khiến đầu óc tỉnh táo minh mẫn thêm, nhưng ngồi cả buổi trời, vẫn không thể nghĩ ra được gì.

Không khí mùa đông vô cùng tiêu điều và hoang vu nhưng cũng không thể ngăn chặn được ưu thương trong lòng.

Thời Quang đứng dậy, quay trở về biệt thự.

Đường Mật gọi điện tới cho cô, "Hey, chúc mừng năm mới."

Thời Quang nghe được âm thanh ồn ào phía bên kia, "Đang dạo phố à?"

Đường Mật: "Không phải, mình vừa tới Bắc Kinh."

Hai phút trước, cô mới ngồi lên xe taxi, chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã gọi điện cho Thời Quang.

Thời Quang nhíu mày: "Cậu lên sớm như vậy làm gì thế?"

Còn mười ngày nữa các cô mới khai giảng, lúc này sợ không mấy sinh viên trong trường.

"Ký túc xá chỉ có mình cậu thôi, buổi tối ở một mình cậu không sợ sao?"

Đường Mật thở dài: "Cũng không còn cách nào khác mà."

Cô có hỏi rồi, dì quản lý có nói đã có mấy sinh viên ở tầng trên với cô tới rồi.

"Không sao đâu, mấy chị khóa trên cũng tới rồi mà." Bởi vì bọn họ cũng giống với cô, đều phải đi thực tập.

Thời Quang hỏi lại lần nữa, "Cậu tới sớm làm gì vậy?"

Đường Mật buồn bực nói: "Hôm qua phía nhân sự của AIO có thông báo mới, bảo ngày mai tới tập trung để đào tạo trước." Chi tiết cụ thể cũng chưa nhắc tới, chỉ thông báo chín giờ rưỡi sáng mai tập trung ở công ty.

Cô nhận ra AIO đang làm quá lên, tuy nhiên, với góc nhìn khác thì cũng coi như là một công ty có trách nhiệm với thực tâp sinh.

Phía nhân sự của AIO có thành lập một nhóm, bao gồm mười quản lý thực tập sinh, vừa thuộc trường học của cô, cũng thuộc các trường học thiết kế khác, bởi vì đều là những sinh viên trẻ, mới chỉ mười tám mười chín tuổi, đều phải chú tâm tới vấn đề an toàn, mỗi lần bọn họ đi thực tập hoặc là đi hỗ trợ tuần lễ thời trang, cũng sẽ báo cáo lại cho phụ huynh một tiếng.

Nếu được kết quả tốt, có thể mời các quản lý ấy đi tham dự event của công ty.

Nhưng công việc của mấy vị quản lý này không hề dễ dàng, bởi vì thường xuyên thông báo về những chuyến đi làm việc ở thành phố khác của các thực tập sinh, mà những vị phụ huynh ở nhà lại không hề yên lòng chút nào, hận không thể được báo cáo liên tục hai mươi tư giờ mỗi ngày.

Ba mẹ cô rất vui vẻ, nhưng người buồn nhất lại là cô, nếu cô lén lút từ chức, mấy giây sau chắc chắn ba mẹ sẽ biết được tin đó, bởi vì lúc đó sẽ bị loại khỏi đội...

Thời Quang không ngờ Úy Lam sẽ làm việc quyết đoán như vậy, đối với một đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn như cô lại không chừa một chỗ trống nào.

Lần tuyển dụng này AIO ký được với không ít sinh viên sắp tốt nghiệp, hơn nữa lại ký được với không ít thực tập sinh của trường học, tuy thành tích học tập của bọn họ không tốt lắm, thế nhưng lại rất có năng lực thiết kế.

AIO hội tụ rất nhiều nhà thiết kế nổi tiếng trên cả nước, thậm chí là quốc tế, môi trường làm việc tại AIO vô cùng tốt, hiếm có công ty trong nước nào có thể so sánh nổi.

Trong khoảng thời gian này Thời Quang luôn nghiên cứu lịch sử phát triển của AIO, phong cách quản lý đặc biệt rất giống với Úy Minh Hải.

Chính vì thế nên chỉ trong vài năm AIO mới có thể nhanh chóng chiếm lấy 35% thị trường thời trang nữ cả nước.

Năm ngoái, không chỉ chỉ số kinh doanh tăng ngoạn mục, mà số lượng cửa hàng của công ty cũng tăng đến con số 80, hơn nữa tất cả các cửa hàng đều trực thuộc quyền quản lý của công ty, rất khó để có thể quản lý một số lượng lớn cửa hàng trực tiếp như vậy, thế nên đây chính là một thành công của công ty.

Đường Mật không thể ngừng áy náy, "Đào Đào, tớ một lòng hướng về cậu."

Thời Quang đang thất thần bỗng nhiên cười, "Cậu nhất định phải là của tớ, trước tiên cậu cứ làm việc bên đó thật chăm chỉ đi, chờ tớ xây dựng công ty thật vững chắc rồi lại mời cậu về."

Đường Mật không hiểu rõ lắm về hợp đồng của mình với AIO, "Hình như đó là vị phạm hợp đồng thì phải?" Sau khi hợp đồng đã được đóng mộc xong xuôi hết rồi cô mới được đọc thật kĩ nội dung chi tiết bên trong.

Hóa ra ba mẹ đã lừa dối cô.

Thời Quang: "Chỉ cần bên tớ ổn định đi vào quỹ đạo kinh doanh, thì muốn mời cậu về vẫn được, không hề trái với điều khoản trong hợp đồng."

Mặc dù Thời Quang có gia thế, thế những sau lưng tổng giám đốc AIO cũng không hề đơn giản, Đường Mật nói với Thời Quang: "Giám đốc của chúng tớ gọi là Úy Lam, chắc cậu không biết đâu, thế nhưng chắc chắn đã nghe tới tên chú út của cô ấy, gọi là Úy Minh Hải, chính là chủ tịch tập đoàn GK."

Thời Quang: "Úy Minh Hải là ba của mình, chuyện của cậu là một vấn đề đơn giản thôi."

Đường Mật cười ha ha, cô nghĩ là Thời Quang đang chọc cười để cô vui vẻ hơn, nên cũng hùa theo: "Úy Minh Hải cũng là ba của mình, ba Úy."

Thời Quang: "..." Cô bất đắc dĩ nói: "Mình không nói giỡn với cậu, Úy Minh Hải là ba ruột của mình, mình được Thời gia nhận nuôi."

Đường Mật đã điều tra thông tin cá nhân của Úy Minh Hải, mặc dù không có ảnh chụp, thế nhưng vẫn có chút thông tin, ông đã bốn mươi tuổi, còn chưa lập gia đình.

Cô đột nhiên cảm thấy trò chơi này rất vui, cố ý hạ giọng nói với Thời Quang: "Mình nói cho cậu biết, mình là được Đường gia nhận nuôi, thật ra Úy Minh Hải mới là ba ruột của mình, thật đó, cậu có biết vì sao mình muốn tới AIO làm việc không? Chính là muốn tìm một cơ hội để Úy Minh Hải nhìn thấy mình, sau đó nhận lại mình đó."



Thời Quang: "..."

Đường Mật cười nắc nẻ,tài xế taxi nhìn cô mấy lần qua kính chiếu hậu.

Tài xế biết Úy Minh Hải là ai, bởi vì thường xuyên nghe tin tức buổi sáng, có một số tin tức kinh tế tài chính sẽ được nhắc tới.

Ông lắc đầu, mấy đứa bé bây giờ thật là...

Đường Mật thích thú, tiếp tục ảo tưởng: "Chờ sau khi mình nhận lại ba ruột rồi, sẽ mua lại AIO, rồi làm giám đốc, lúc đó cậu là giám đốc thiết kế, tiền kiếm được hai chúng ta chia đôi, sau đó đưa cho anh họ của cậu, chúng ta liền đi du lịch khắp thế giới đi."

Nói tới đó đột nhiên cô tò mò, "Đúng rồi, mình thấy có người để lại comment trên mạng, nói Úy Minh Hải rất đẹp trai, nhìn qua tưởng mới hơn ba mươi tuổi thôi."

Thời Quang: "Đúng vậy."

Đường Mật lấy ra một cái gương nhìn bản thân một chút, lắc đầu thở dài, "Sao mình cảm thấy mình còn già hơn cả ba vậy nhỉ?"

Thời Quang: "..." Cô đã bước vào bên trong vườn hoa của biệt thự, không đi vào phòng mà giẫm lên con đường sỏi lát trong vườn hoa, nghe Đường Mật tiếp tục mộng tưởng.

Đường Mật lại nói, "Cậu gặp Úy Minh Hải rồi sao?" Thời Cảnh Nham là thương nhân, chắc chắn quen biết với Úy Minh Hải, nếu Thời Quang đã gặp Úy Minh Hải rồi thì cũng không phải là chuyện gì kì lạ.

Thời Quang thật sự muốn nói rõ thân thế của mình cho Đường Mật biết, Đường Mật chưa hề giấu diếm cô chuyện, bao gồm cả chuyện trong nhà có bao nhiêu phòng, cô ấy cũng nói rất chi tiết.

Nếu cô không nói cho Đường Mật biết thân phận thật của mình, lỡ sau này Đường Mật nghe được từ Úy Lam, nhất định sẽ khiến cô ấy đau lòng lắm.

Trong điện thoại có ảnh chụp của mẹ với Úy Minh Hải, cô mở album ảnh ra.

Nhìn lại những tấm hình cũ, cảnh còn nhưng người lại không mà chua xót, cuối cùng cô vẫn nhớ tới ông.

Mỗi khi ăn tối xong, Úy Minh Hải luôn rửa thật nhiều trái cây, sau đó xem phim với cô, TV chiếu gì cũng không quan tâm, Úy Minh Hải sẽ kể cho cô một vài câu chuyện thú vị trong gia đình.

Suy nghĩ quẩn quơ một hồi, Thời Quang cúp điện, gửi một tấm hình cho Đường Mật: [Úy Minh Hải với người yêu.]

Điều khiến Đường Mật chú ý nhất trong tấm ảnh chính là Úy Minh Hải rất giống với Úy Lam, trong nội bộ công ty cô có vô tình nhìn thấy ảnh chụp tham gia hoạt động của Úy Lam.

Trên tấm ảnh ấy, Úy Lam rất giống với Úy Minh Hải trong ảnh chụp, lông mày cũng y chang.

Bởi vì Úy Minh Hải nhìn còn rất trẻ, mặc dù Úy Lam với Úy Minh Hải là chú cháu, thế nhưng cũng giống với anh em họ.

Đường Mật hỏi: [Quan hệ giữa Úy Minh Hải và Thời Cảnh Nham tốt không?]

Thời Quang: [Cũng được.]

Mấy phút sau đó Đường Mật cũng không trả lời lại, cô nghĩ là Đường Mật đã tới ký túc xá rồi, đang vội vàng thu xếp đồ đạc, cô cất điện thoại đi vào trong nhà.

Một giờ chiều Thời Nhất Thịnh mới đến, bây giờ trong nhà cô cũng không có việc gì, liền hỏi Thời Cảnh Nham: [Anh có đang bận không?]

Thời Cảnh Nham trả lời rất nhanh: [Sau mười một giờ thì rảnh rồi, em qua đây đi.]

Sau đó có một tin nhắn tới, là Đường Mật gửi tới một tấm ảnh, nhìn tấm hình kia, Thời Quang câm nín, sau đó cười.

Đường Mật đã chỉnh sửa thành ảnh chụp chung của cô ấy và Úy Minh Hải, tiêu đề: Tấm ảnh đầu tiên với ba nha~

Đường Mật không chỉ chỉnh sửa ảnh, còn đổi tên WeChat của ba Đường thành "Úy Minh Hải", sau đó screenshots màn hình lại cho Thời Quang xem: [Thấy không, Úy Minh Hải nhắn tin cho mình này (cười trộm)]

Cuộc đối thoại WeChat:

Úy Minh Hải: [Bảo bối, đến Bắc Kinh chưa?]

Tiểu công chúa Đường Đường: [Còn mười phút nữa ạ.]

Mười phút sau,

Úy Minh Hải: [Tới chưa?]

Tiểu công chúa Đường Đường: [Sắp rồi ạ.]

Úy Minh Hải: [Nhớ cầm theo hành lý của mình, đừng nhìn điện thoại suốt ngày như vậy, phải nhìn đường nữa, nhớ chưa!]

Thời Quang nhìn tin nhắn của ba Đường với Đường Mật mà hoảng hốt một chút.

Đường Mật vui đùa đủ rồi, vô album ảnh xóa hình của mình và Úy Minh Hải đi, lại đổi tên WeChat của ba mình lại.

Cô hỏi Thời Quang: [Cậu vui vẻ lên chút nào chưa?]

Thời Quang cười cười: [Ừ, năm mới thêm một ngày vui vẻ nữa.]

Đường Mật: [Mình vô trường học đây, mình sẽ cố gắng thực tập thật tốt, học thành tài sau này giúp đỡ cậu, bình thường trong trường cậu cần giúp gì cứ nói mình, con tim này luôn là của cậu (hôn hôn)]

Thời Quang nhắn lại cho cô vài cái icon, tìm áo khoác dài, cầm túi lên, đi tới tập đoàn Thời Vũ tìm Thời Cảnh Nham.

Bây giờ Thời Cảnh Nham đang ngồi chờ mười phút nữa Úy Lam sẽ tới đây tìm anh ký một số giấy tờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook