Chương 78
Mộng Tiêu Nhị
24/12/2019
Nha Trang, 23/12/19
Editor: Xiao He
Có lẽ là do oan gia ngõ hẹp, Thời Quang vừa mới bước vào sảnh lớn của GK, liền gặp được Úy Lam ở phía trước, lúc Úy Lam nhìn thấy cô, rõ ràng cũng giật mình.
Có không cam lòng.
Úy Lam liền cười nhạt, "Mấy hôm trước chị còn lo lắng, sợ em sẽ không về nữa, cứng rắn với chú út đến cùng chứ."
Thời Quang cũng cười lại, "Chị họ sợ em không trở về, sợ em không cứng rắn với ba em thật sao?"
Khóe miệng Úy Lam cứng đờ, xem ra dự cảm của cô tối qua không hề sai, chú út rất quan tâm với con nhóc này, hai cha con bọn họ lại làm lành với nhau rồi.
Cô đã sớm nhìn thấy thái độ của Thời Quang đối với những người có ác cảm với cô ấy, lần thứ nhất chính là hôm sinh nhật bà nội, cô ấy không hề cố kỵ mà nói lại Úy Lai, đừng nói chi là bây giờ không có ai xung quanh đây.
Mặc kệ Thời Quang có nói gì, giọng nói cô vẫn bình tĩnh như trước, "Thật đúng là một đứa bé nóng nảy, chú út nói không sai, em lúc nào cũng tùy hứng, không quan tâm đến gì cả."
Cô đổi đề tài, "Đúng rồi, ngày 20 tháng 4, công ty AIO của chị có buổi trình diễn thời trang ở Thượng Hải, chị cho em một ghế VIP trong khu khách mời, đến lúc đó em phải đến tham dự đấy, có không ít người nổi tiếng và người mẫu đều tới, nói không chừng lại có người nổi tiếng mà em yêu thích.
Thời Quang mỉm cười: "Cảm ơn chị họ đã quan tâm, vậy em đành cung kính không bằng tuân mệnh, hơn nữa, đúng thật là có người nổi tiếng mà em yêu thích, em thật sự thích Sara, đến lúc đó sẽ chụp với cô ấy vài tấm hình."
Úy Lam nhìn Thời Quang mấy giây, cô nhận ra Thời Quang di truyền khí chất của chú út, không thể nào phân biệt được thật giả trong ánh mắt của cô ấy.
Rõ ràng, Thời Quang rất để tâm đến Sara, nhưng lại như thể không có chuyện gì mà nói như thể mọi chuyện không liên quan đến cô ấy.
Cô cũng tỏ vẻ không biết, "Em thích Sara? Hai chị em chúng ta đúng là tâm linh tương thông, chị cũng thích cô ấy, trước đây cảm thấy thương hiệu chưa đủ nổi tiếng, sợ mời thì người ta lại không nhìn trúng mình, cho nên vẫn còn e ngại. Bây giờ may mà có Thời Cảnh Nham, có Thời Vũ làm hậu thuẫn, thì phát ngôn cũng công ty cũng khiến bọn họ tin tưởng hơn."
Thời Quang vẫn mỉm cười như cũ: "Vậy hôm nào chị phải mời anh ấy ăn cơm rồi, phải cảm ơn nồng nhiệt vào, em cũng phải có một phần đấy, đến lúc đó em sẽ ăn thật nhiệt tình."
Trong thoáng chốc, hai người nói chuyện giống như chị em tình thâm đang tâm sự với nhau vậy.
Úy Lam: "Vậy được, khi nào rảnh thì gọi điện cho chị, dù có mưa gió chị cũng chờ em."
Chủ đề này cứ như vậy mà ngừng lại, cô lại nhắc đến buổi trình diễn kia, "Vậy chị sẽ để một chỗ lại cho em, à mà, đến lúc đó em ngồi cạnh chú út, hay ngồi chung với Thời Cảnh Nham? Vị trí của hai người họ không gần nhau đâu.
Thời Quang: "Vậy em ngồi chung với ba em."
Úy Lam làm tư thế OK, cô nhìn đồng hồ đeo tay, giờ lên tập hồ sơ, "Chị còn phải chạy về văn phòng luật, hôm nào hẹn em đi trà chiều sau."
Thời Quang gật đầu: "Chị họ đi mau đi."
Còn vô cùng tự nhiên mà vẫy tay chào cô.
Hai người đi thoáng qua nhau trong nháy mắt, biểu cảm mỗi người đều thay đổi nhanh chóng.
Ra khỏi cao ốc GK, Úy Lam gọi điện thoại cho Nam Địch, hỏi cô ấy: "Phát âm tiếng anh của cô thế nào?" Cô nhớ rõ bên trong CV của Nam Địch có nhắc tới trình độ tiếng anh không tệ.
Nam Địch: "Không thể so sánh với phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng phiên dịch thông thường thì vẫn có thể."
Úy Lam "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Trình độ tiếng anh của tôi thế nào? Tôi không biết hỏi thế nào để không làm mất lòng em ấy."
Nam Địch nhớ rất rõ, Thời Quang không nói tiếng anh được.
Lúc ấy có một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài tới trường giao lưu, bên phía nhà trường đều ưu tiên cho những sinh viên giỏi tiếng anh ngồi ở hàng đầu, nói như vậy có thể giao lưu một số vấn đề với nhau.
Trong ký túc có bạn cùng phòng hỏi Thời Quang có muốn đi hay không, có thể giúp cô sắp xếp chỗ một chút, ngồi cạnh với nhà thiết kế tài giỏi này, Thời Quang từ chối: Tiếng anh của mình dở lắm.
Buổi giao lưu hôm thứ bảy ấy, cũng không thấy mặt Thời Quang.
Úy Lam nắm chắc: "Vậy được, tới ngày 20 tháng 4 cô phụ trách đón tiếp Sara, em họ tôi cũng thích cô ấy, nói muốn chụp ảnh với Sara, đến lúc đó cô làm phiên dịch viên tạm thời cho em ấy đi."
Ngừng một chút, cô nói thêm một câu: "Đến lúc đó sẽ có mặt chú út tôi và Thời Cảnh Nham nữa." Nam Địch không hiểu tại sao mình lại hỏi nhiều: "Tiếng anh của Thời tổng hẳn là rất giỏi phải không?" Cảm thấy không ổn, lại nói thêm: "Tiếng anh của Úy tổng cũng không tệ chút nào."
Úy Lam: "Cũng không tồi, bọn họ đều ở New York đã nhiều năm, chỉ có em họ tôi tiếng anh không được tốt lắm, đến lúc đó cô phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đấy."
Nam Địch đồng ý, "Được ạ."
Trên tầng.
Thời Quang đã tới văn phòng của Úy Minh Hải, hai phút trước ông mới nhận được điện thoại của Thời Quang, nói muốn tới văn phòng của ông chơi một chút, ông liền có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Ông tưởng áo bông nhỏ tới để tặng quà cho ông, nào ngờ cô lại cầm một chậu hoa xương rồng nhỏ.
Cây xương rồng cũng không sao, có còn hơn không.
Úy Minh Hải: "Muốn qua đây sao không gọi điện sớm cho ba? Ba chuẩn bị một chút đồ ăn vặt và trái cây cho con."
Thời Quang: "Con không đói bụng, buổi trưa ăn hơi nhiều." Cô ôm chậu xương rồng nhỏ trong tay, nhìn trái phải.
Úy Minh Hải biết cây xương rồng có thể chóng phóng xạ, liền nói với cô, "Để đằng sau máy tính là được rồi."
Thời QUang không nghe ông, mà để chậu xương rồng trên tài liệu trước mặt ông, uy hiếp: "Ba không được nhúc nhích, rơi một cái gai thì ba không yên với con đâu."
Úy Minh Hải nhìn cô suy nghĩ, cô không tới đây chỉ để tặng cây xương rồng cho ông, "Sao lại không vui rồi?"
Thời Quang: "Ngũ tạng lục phủ đều không vui." Cô dùng chân lấy một cái ghế gần đó, ngồi xuống, "Con tới là để uy hiếp ba làm việc giúp con."
Úy Minh Hải cười, chỉ vào cây xương rồng, "Đây là vũ khí của con?"
Thời Quang gật đầu, dựa vào trên mặt bàn, "Ba sợ không?"
Úy Minh Hải thuận theo cô, nói đùa rằng ông sợ, sau đó để cây xương rồng trên bàn máy tính, "Nói đi, sao vậy?"
Thời Quang đi thẳng vào vấn đề, "Úy Lam ký hợp đồng với bạn thân nhất của con rồi, bây giờ cô ấy đang đi thực tập ở AIO, chi tiết hợp đồng như thế nào con không rõ, bây giờ con muốn ba giúp con đem người về đây."
Úy Minh Hải không hiểu rõ, rót một li nước cho cô, để cô nói thật rõ mọi chuyện.
Thời Quang kể chi tiết AIO làm sao để có thể ký hợp đồng được với Đường Mật, một năm một mười nói tường tận mọi chuyện cho Úy Minh Hải, kể cả đợt tập trung huấn luyện lần này.
Im lặng vài giây, Úy Minh Hải mới lên tiếng: "Ba nói câu này có khả năng sẽ khiến con không vui."
Ông vừa nói câu này, Thời Quang liền cảm thấy... Có lẽ cô không nên tới đây.
Lúc đầu cô nằm sấp, vô ý thức ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Úy Minh Hải.
Cô không muốn nghe những câu đạo lý lớn lao kia, một câu cũng không muốn nghe.
"Ba đừng nói nữa, con hiểu rồi, con biết ba cũng khó xử."
Cô đưa tay ra, "Trả chậu hoa lại cho con."
Không cho ông ấy nữa.
Úy Minh Hải nhận ra con gái mình quá nhạy cảm, vì ông mà cô mẫn cảm như vậy.
Ông không nói ra được cảm giác trong lòng mình như thế nào, cầm tay cô, "Nghe ba nói hết đã, không có liên quan gì đến Đường Mật, là nói chuyện con mở công ty thôi."
Thời Quang cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, vẫn nghi ngờ Úy Minh Hải: "Ba muốn nói chuyện gì?"
Úy Minh Hải suy nghĩ một chút, cho dù cô không muốn nghe, ông cũng phải nói cho cô hiểu.
"Khi thành lập công ty, con nên học tập Úy lam, con bé có thể điều hành AIO tốt như thế đương nhiên phải là người có năng lực và khả năng quyết đoán.
Không riêng gì Úy Lam, sau này con còn gặp phải rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đã nói là đối thủ của con, đương nhiên bản thân họ cũng là những người tài giỏi.
Đừng vì những bài xích cá nhân của mình, như vậy con sẽ mất đi một cơ hội học tập tốt, con phải tìm hiểu thật cặn kẽ những khuyết điểm của đối thủ, biết mình biết ta, con tự nhiên sẽ thắng con bé."
Thời Quang lắng nghe rất nghiêm túc, cô ra hiệu Úy Minh Hải nói tiếp.
Úy Minh Hải nhắc tới Úy Lam: "Khuyết điểm của Úy Lam là ở chỗ con bé chưa suy nghĩ về lâu về dài được, chưa tính toán kĩ càng, lúc con bé đồng ý điều kiện của Thời Cảnh Nham, đó chính là sai lầm lớn nhất của con bé, triệt để phá hỏng đường lui của bản thân, bây giờ liền trở nên bị động rồi. Đây chính là thiếu xót của con bé, cũng là tấm gương để con học tập mà tránh né."
Thời Quang gật đầu, cũng ghi tạc trong lòng, bây giờ cô quan tâm nhất là: "Ba có giúp con đem Đường Mật về không?"
Úy Minh Hải chỉ chậu hoa nhỏ kia: "Không thấy ba đã nhận món quà của con rồi sao?"
Thời Quang yêu cầu ông: "Vậy ngày mai ba đi liền đi."
Úy Minh Hải đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô, "Được."
Thời Quang thở dài một chút, "Chị ấy vẫn luôn tìm cách làm khó dễ con."
Cô không có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết làm sao có thể phản ứng lại.
Úy Minh Hải: "Vậy con học hỏi con bé đi."
Ông lấy một ví dụ, "Tựa như lần này, con bé ký kết với Đường Mật, vậy sau này con liền cướp Mẫn Lộ về, giữa Đường Mật và Mẫn Lộ, có thể thấy rõ được sự chênh lệch."
Sau đó, ông lại cho thêm một ví dụ, "Còn về Nam Địch, năng lực làm việc khá tốt, năng lực lĩnh ngộ cũng không tồi, chờ sau khi Úy Lam bồi dưỡng xong rồi rồi, con liền tìm một thời điểm thích hợp, cướp Nam Dịch về, bất kể trước đây có hiềm khích như thế nào, nhưng nếu dùng cô ấy để đối phó với Úy Lam, thì không ai có thể làm tốt hơn cô ấy. Đây chính là một cách đáp trả vô cùng lợi hại. Chờ sau khi mọi chuyện thúc, con liền cho Nam Địch ra nước ngoài, tỏ vẻ là cho thăng chức, nhưng thật chất là để cô ấy rời xa nội bộ công ty, hạn chế tiếp xúc với chuyện cơ mật, không cho cô ấy chút quyền lợi nào, để cô ấy biết khó mà lui, đây chẳng phải là đều giải quyết được hết đối thủ cho con rồi sao?"
Thời Quang nghe xong sửng sốt một chút, khó trách mọi người đều đánh giá ông, tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, không thèm làm thân với ai, chỉ cần đạt được lợi ích bản thân là được.
Giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn, "May mà con là con gái ba."
Cô lại hỏi: "Sau này ba và Thời Cảnh Nham cũng sẽ cạnh tranh như thế sao?"
Úy Minh Hải gật đầu, "Thời Cảnh Nham cũng không phải dạng người tốt gì, cậu ta cũng sẽ không thèm lấy lòng ta. Trên thương trường, kẻ mạnh chính là người chiến thắng, sao có thể để chuyện tình cảm dính vào? Gia đình mới chính là nơi để nói chuyện tình cảm. Nếu không phân biệt rõ ràng giữa chuyện công và tư, người mệt nhất chính là bản thân mình."
Hôm nay đúng dịp, ông nói thêm vài câu: "Đối với ba, mặc kệ lúc nào, đối với bà nội con, mẹ con và con, ba sẽ không bao giờ dùng tiền để giải quyết. Trước khi gặp được con, chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, ba đều không dùng đến tình cảm để nói chuyện, mất thời gian."
Úy Minh Hải nói xong cổ họng đều khát khô, đưa li nước cho cô, "Rót cho ba li nước."
Lần này Thời Quang rất nghe lời, rót cho Úy Minh Hải một li nước ấm.
Úy Minh Hải nói chuyện với cô thêm một lúc, sợ cô không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc một cách nhanh chóng, nên ông cũng không nói sâu thêm nữa.
Hôm nay Thời Quang được lợi ích không nhỏ, cũng có thể nói là được lời quá to.
Cô vòng qua bàn làm việc, dựa vào Úy Minh Hải, "Con cảm thấy ba không phải là ba con." Sự lạnh lùng trên thương trường đã phủ mờ tình cảm người cha ấm ấp, ôn nhu của ông.
Úy Minh Hải: "Ba đã từng nói, ba không phải là một người tốt, nhưng sẽ cố gắng là một người ba tốt."
Ông xoa xoa mái tóc dài của cô, phát hiện bím tóc kia vẫn còn, chưa có tháo ra, buổi sáng lúc đút trứng hấp cho cô ông cũng không chú ý lắm.
"Sao vẫn chưa tháo ra?" Có chút rối rồi.
Thời Quang: "Con quên."
Thật ra, cô không nỡ tháo.
Úy Minh Hải kéo một cái ghế tới, cho cô ngồi xuống: "Ba thắt tóc lại cho con, lần này sẽ thắt nhiều bím hơn."
Thời Quang: "Con không mang theo dây cột tóc."
Úy Minh Hải: "Trưa hôm nay ba ra siêu thị mua cho con mấy túi rồi." Ông lấy một túi từ trong ngăn kéo ra, là loại dây màu đen đơn giản.
Editor: Xiao He
Có lẽ là do oan gia ngõ hẹp, Thời Quang vừa mới bước vào sảnh lớn của GK, liền gặp được Úy Lam ở phía trước, lúc Úy Lam nhìn thấy cô, rõ ràng cũng giật mình.
Có không cam lòng.
Úy Lam liền cười nhạt, "Mấy hôm trước chị còn lo lắng, sợ em sẽ không về nữa, cứng rắn với chú út đến cùng chứ."
Thời Quang cũng cười lại, "Chị họ sợ em không trở về, sợ em không cứng rắn với ba em thật sao?"
Khóe miệng Úy Lam cứng đờ, xem ra dự cảm của cô tối qua không hề sai, chú út rất quan tâm với con nhóc này, hai cha con bọn họ lại làm lành với nhau rồi.
Cô đã sớm nhìn thấy thái độ của Thời Quang đối với những người có ác cảm với cô ấy, lần thứ nhất chính là hôm sinh nhật bà nội, cô ấy không hề cố kỵ mà nói lại Úy Lai, đừng nói chi là bây giờ không có ai xung quanh đây.
Mặc kệ Thời Quang có nói gì, giọng nói cô vẫn bình tĩnh như trước, "Thật đúng là một đứa bé nóng nảy, chú út nói không sai, em lúc nào cũng tùy hứng, không quan tâm đến gì cả."
Cô đổi đề tài, "Đúng rồi, ngày 20 tháng 4, công ty AIO của chị có buổi trình diễn thời trang ở Thượng Hải, chị cho em một ghế VIP trong khu khách mời, đến lúc đó em phải đến tham dự đấy, có không ít người nổi tiếng và người mẫu đều tới, nói không chừng lại có người nổi tiếng mà em yêu thích.
Thời Quang mỉm cười: "Cảm ơn chị họ đã quan tâm, vậy em đành cung kính không bằng tuân mệnh, hơn nữa, đúng thật là có người nổi tiếng mà em yêu thích, em thật sự thích Sara, đến lúc đó sẽ chụp với cô ấy vài tấm hình."
Úy Lam nhìn Thời Quang mấy giây, cô nhận ra Thời Quang di truyền khí chất của chú út, không thể nào phân biệt được thật giả trong ánh mắt của cô ấy.
Rõ ràng, Thời Quang rất để tâm đến Sara, nhưng lại như thể không có chuyện gì mà nói như thể mọi chuyện không liên quan đến cô ấy.
Cô cũng tỏ vẻ không biết, "Em thích Sara? Hai chị em chúng ta đúng là tâm linh tương thông, chị cũng thích cô ấy, trước đây cảm thấy thương hiệu chưa đủ nổi tiếng, sợ mời thì người ta lại không nhìn trúng mình, cho nên vẫn còn e ngại. Bây giờ may mà có Thời Cảnh Nham, có Thời Vũ làm hậu thuẫn, thì phát ngôn cũng công ty cũng khiến bọn họ tin tưởng hơn."
Thời Quang vẫn mỉm cười như cũ: "Vậy hôm nào chị phải mời anh ấy ăn cơm rồi, phải cảm ơn nồng nhiệt vào, em cũng phải có một phần đấy, đến lúc đó em sẽ ăn thật nhiệt tình."
Trong thoáng chốc, hai người nói chuyện giống như chị em tình thâm đang tâm sự với nhau vậy.
Úy Lam: "Vậy được, khi nào rảnh thì gọi điện cho chị, dù có mưa gió chị cũng chờ em."
Chủ đề này cứ như vậy mà ngừng lại, cô lại nhắc đến buổi trình diễn kia, "Vậy chị sẽ để một chỗ lại cho em, à mà, đến lúc đó em ngồi cạnh chú út, hay ngồi chung với Thời Cảnh Nham? Vị trí của hai người họ không gần nhau đâu.
Thời Quang: "Vậy em ngồi chung với ba em."
Úy Lam làm tư thế OK, cô nhìn đồng hồ đeo tay, giờ lên tập hồ sơ, "Chị còn phải chạy về văn phòng luật, hôm nào hẹn em đi trà chiều sau."
Thời Quang gật đầu: "Chị họ đi mau đi."
Còn vô cùng tự nhiên mà vẫy tay chào cô.
Hai người đi thoáng qua nhau trong nháy mắt, biểu cảm mỗi người đều thay đổi nhanh chóng.
Ra khỏi cao ốc GK, Úy Lam gọi điện thoại cho Nam Địch, hỏi cô ấy: "Phát âm tiếng anh của cô thế nào?" Cô nhớ rõ bên trong CV của Nam Địch có nhắc tới trình độ tiếng anh không tệ.
Nam Địch: "Không thể so sánh với phiên dịch chuyên nghiệp, nhưng phiên dịch thông thường thì vẫn có thể."
Úy Lam "ừ" một tiếng, lại hỏi: "Trình độ tiếng anh của tôi thế nào? Tôi không biết hỏi thế nào để không làm mất lòng em ấy."
Nam Địch nhớ rất rõ, Thời Quang không nói tiếng anh được.
Lúc ấy có một nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài tới trường giao lưu, bên phía nhà trường đều ưu tiên cho những sinh viên giỏi tiếng anh ngồi ở hàng đầu, nói như vậy có thể giao lưu một số vấn đề với nhau.
Trong ký túc có bạn cùng phòng hỏi Thời Quang có muốn đi hay không, có thể giúp cô sắp xếp chỗ một chút, ngồi cạnh với nhà thiết kế tài giỏi này, Thời Quang từ chối: Tiếng anh của mình dở lắm.
Buổi giao lưu hôm thứ bảy ấy, cũng không thấy mặt Thời Quang.
Úy Lam nắm chắc: "Vậy được, tới ngày 20 tháng 4 cô phụ trách đón tiếp Sara, em họ tôi cũng thích cô ấy, nói muốn chụp ảnh với Sara, đến lúc đó cô làm phiên dịch viên tạm thời cho em ấy đi."
Ngừng một chút, cô nói thêm một câu: "Đến lúc đó sẽ có mặt chú út tôi và Thời Cảnh Nham nữa." Nam Địch không hiểu tại sao mình lại hỏi nhiều: "Tiếng anh của Thời tổng hẳn là rất giỏi phải không?" Cảm thấy không ổn, lại nói thêm: "Tiếng anh của Úy tổng cũng không tệ chút nào."
Úy Lam: "Cũng không tồi, bọn họ đều ở New York đã nhiều năm, chỉ có em họ tôi tiếng anh không được tốt lắm, đến lúc đó cô phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình đấy."
Nam Địch đồng ý, "Được ạ."
Trên tầng.
Thời Quang đã tới văn phòng của Úy Minh Hải, hai phút trước ông mới nhận được điện thoại của Thời Quang, nói muốn tới văn phòng của ông chơi một chút, ông liền có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Ông tưởng áo bông nhỏ tới để tặng quà cho ông, nào ngờ cô lại cầm một chậu hoa xương rồng nhỏ.
Cây xương rồng cũng không sao, có còn hơn không.
Úy Minh Hải: "Muốn qua đây sao không gọi điện sớm cho ba? Ba chuẩn bị một chút đồ ăn vặt và trái cây cho con."
Thời Quang: "Con không đói bụng, buổi trưa ăn hơi nhiều." Cô ôm chậu xương rồng nhỏ trong tay, nhìn trái phải.
Úy Minh Hải biết cây xương rồng có thể chóng phóng xạ, liền nói với cô, "Để đằng sau máy tính là được rồi."
Thời QUang không nghe ông, mà để chậu xương rồng trên tài liệu trước mặt ông, uy hiếp: "Ba không được nhúc nhích, rơi một cái gai thì ba không yên với con đâu."
Úy Minh Hải nhìn cô suy nghĩ, cô không tới đây chỉ để tặng cây xương rồng cho ông, "Sao lại không vui rồi?"
Thời Quang: "Ngũ tạng lục phủ đều không vui." Cô dùng chân lấy một cái ghế gần đó, ngồi xuống, "Con tới là để uy hiếp ba làm việc giúp con."
Úy Minh Hải cười, chỉ vào cây xương rồng, "Đây là vũ khí của con?"
Thời Quang gật đầu, dựa vào trên mặt bàn, "Ba sợ không?"
Úy Minh Hải thuận theo cô, nói đùa rằng ông sợ, sau đó để cây xương rồng trên bàn máy tính, "Nói đi, sao vậy?"
Thời Quang đi thẳng vào vấn đề, "Úy Lam ký hợp đồng với bạn thân nhất của con rồi, bây giờ cô ấy đang đi thực tập ở AIO, chi tiết hợp đồng như thế nào con không rõ, bây giờ con muốn ba giúp con đem người về đây."
Úy Minh Hải không hiểu rõ, rót một li nước cho cô, để cô nói thật rõ mọi chuyện.
Thời Quang kể chi tiết AIO làm sao để có thể ký hợp đồng được với Đường Mật, một năm một mười nói tường tận mọi chuyện cho Úy Minh Hải, kể cả đợt tập trung huấn luyện lần này.
Im lặng vài giây, Úy Minh Hải mới lên tiếng: "Ba nói câu này có khả năng sẽ khiến con không vui."
Ông vừa nói câu này, Thời Quang liền cảm thấy... Có lẽ cô không nên tới đây.
Lúc đầu cô nằm sấp, vô ý thức ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Úy Minh Hải.
Cô không muốn nghe những câu đạo lý lớn lao kia, một câu cũng không muốn nghe.
"Ba đừng nói nữa, con hiểu rồi, con biết ba cũng khó xử."
Cô đưa tay ra, "Trả chậu hoa lại cho con."
Không cho ông ấy nữa.
Úy Minh Hải nhận ra con gái mình quá nhạy cảm, vì ông mà cô mẫn cảm như vậy.
Ông không nói ra được cảm giác trong lòng mình như thế nào, cầm tay cô, "Nghe ba nói hết đã, không có liên quan gì đến Đường Mật, là nói chuyện con mở công ty thôi."
Thời Quang cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, vẫn nghi ngờ Úy Minh Hải: "Ba muốn nói chuyện gì?"
Úy Minh Hải suy nghĩ một chút, cho dù cô không muốn nghe, ông cũng phải nói cho cô hiểu.
"Khi thành lập công ty, con nên học tập Úy lam, con bé có thể điều hành AIO tốt như thế đương nhiên phải là người có năng lực và khả năng quyết đoán.
Không riêng gì Úy Lam, sau này con còn gặp phải rất nhiều đối thủ cạnh tranh, đã nói là đối thủ của con, đương nhiên bản thân họ cũng là những người tài giỏi.
Đừng vì những bài xích cá nhân của mình, như vậy con sẽ mất đi một cơ hội học tập tốt, con phải tìm hiểu thật cặn kẽ những khuyết điểm của đối thủ, biết mình biết ta, con tự nhiên sẽ thắng con bé."
Thời Quang lắng nghe rất nghiêm túc, cô ra hiệu Úy Minh Hải nói tiếp.
Úy Minh Hải nhắc tới Úy Lam: "Khuyết điểm của Úy Lam là ở chỗ con bé chưa suy nghĩ về lâu về dài được, chưa tính toán kĩ càng, lúc con bé đồng ý điều kiện của Thời Cảnh Nham, đó chính là sai lầm lớn nhất của con bé, triệt để phá hỏng đường lui của bản thân, bây giờ liền trở nên bị động rồi. Đây chính là thiếu xót của con bé, cũng là tấm gương để con học tập mà tránh né."
Thời Quang gật đầu, cũng ghi tạc trong lòng, bây giờ cô quan tâm nhất là: "Ba có giúp con đem Đường Mật về không?"
Úy Minh Hải chỉ chậu hoa nhỏ kia: "Không thấy ba đã nhận món quà của con rồi sao?"
Thời Quang yêu cầu ông: "Vậy ngày mai ba đi liền đi."
Úy Minh Hải đều đáp ứng mọi yêu cầu của cô, "Được."
Thời Quang thở dài một chút, "Chị ấy vẫn luôn tìm cách làm khó dễ con."
Cô không có chút kinh nghiệm nào, cũng không biết làm sao có thể phản ứng lại.
Úy Minh Hải: "Vậy con học hỏi con bé đi."
Ông lấy một ví dụ, "Tựa như lần này, con bé ký kết với Đường Mật, vậy sau này con liền cướp Mẫn Lộ về, giữa Đường Mật và Mẫn Lộ, có thể thấy rõ được sự chênh lệch."
Sau đó, ông lại cho thêm một ví dụ, "Còn về Nam Địch, năng lực làm việc khá tốt, năng lực lĩnh ngộ cũng không tồi, chờ sau khi Úy Lam bồi dưỡng xong rồi rồi, con liền tìm một thời điểm thích hợp, cướp Nam Dịch về, bất kể trước đây có hiềm khích như thế nào, nhưng nếu dùng cô ấy để đối phó với Úy Lam, thì không ai có thể làm tốt hơn cô ấy. Đây chính là một cách đáp trả vô cùng lợi hại. Chờ sau khi mọi chuyện thúc, con liền cho Nam Địch ra nước ngoài, tỏ vẻ là cho thăng chức, nhưng thật chất là để cô ấy rời xa nội bộ công ty, hạn chế tiếp xúc với chuyện cơ mật, không cho cô ấy chút quyền lợi nào, để cô ấy biết khó mà lui, đây chẳng phải là đều giải quyết được hết đối thủ cho con rồi sao?"
Thời Quang nghe xong sửng sốt một chút, khó trách mọi người đều đánh giá ông, tâm ngoan thủ lạt, lãnh huyết vô tình, không thèm làm thân với ai, chỉ cần đạt được lợi ích bản thân là được.
Giờ phút này, cô cảm thấy thật may mắn, "May mà con là con gái ba."
Cô lại hỏi: "Sau này ba và Thời Cảnh Nham cũng sẽ cạnh tranh như thế sao?"
Úy Minh Hải gật đầu, "Thời Cảnh Nham cũng không phải dạng người tốt gì, cậu ta cũng sẽ không thèm lấy lòng ta. Trên thương trường, kẻ mạnh chính là người chiến thắng, sao có thể để chuyện tình cảm dính vào? Gia đình mới chính là nơi để nói chuyện tình cảm. Nếu không phân biệt rõ ràng giữa chuyện công và tư, người mệt nhất chính là bản thân mình."
Hôm nay đúng dịp, ông nói thêm vài câu: "Đối với ba, mặc kệ lúc nào, đối với bà nội con, mẹ con và con, ba sẽ không bao giờ dùng tiền để giải quyết. Trước khi gặp được con, chỉ cần là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết, ba đều không dùng đến tình cảm để nói chuyện, mất thời gian."
Úy Minh Hải nói xong cổ họng đều khát khô, đưa li nước cho cô, "Rót cho ba li nước."
Lần này Thời Quang rất nghe lời, rót cho Úy Minh Hải một li nước ấm.
Úy Minh Hải nói chuyện với cô thêm một lúc, sợ cô không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc một cách nhanh chóng, nên ông cũng không nói sâu thêm nữa.
Hôm nay Thời Quang được lợi ích không nhỏ, cũng có thể nói là được lời quá to.
Cô vòng qua bàn làm việc, dựa vào Úy Minh Hải, "Con cảm thấy ba không phải là ba con." Sự lạnh lùng trên thương trường đã phủ mờ tình cảm người cha ấm ấp, ôn nhu của ông.
Úy Minh Hải: "Ba đã từng nói, ba không phải là một người tốt, nhưng sẽ cố gắng là một người ba tốt."
Ông xoa xoa mái tóc dài của cô, phát hiện bím tóc kia vẫn còn, chưa có tháo ra, buổi sáng lúc đút trứng hấp cho cô ông cũng không chú ý lắm.
"Sao vẫn chưa tháo ra?" Có chút rối rồi.
Thời Quang: "Con quên."
Thật ra, cô không nỡ tháo.
Úy Minh Hải kéo một cái ghế tới, cho cô ngồi xuống: "Ba thắt tóc lại cho con, lần này sẽ thắt nhiều bím hơn."
Thời Quang: "Con không mang theo dây cột tóc."
Úy Minh Hải: "Trưa hôm nay ba ra siêu thị mua cho con mấy túi rồi." Ông lấy một túi từ trong ngăn kéo ra, là loại dây màu đen đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.