Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 82

Mộng Tiêu Nhị

26/12/2019

Nha Trang, 26/12/19

Editor: Xiao He

Sáng thứ hai ấy, Thời Quang và Đường Mật hẹn gặp nhau ở công ty.

Hai ngày này cô vẫn liên tục hoàn thiện lại thiết kế của mình, trang phục phong cách thu đông, trong đó có hai bộ trang phục màu sắc được phối hợp riêng biệt, thêm phụ kiện đang đặt làm riêng.

Sau khi hoàn thành, cô đưa thành quả cho Thời Cảnh Nham xem thử, hỏi anh có cảm giác gì hơn tác phẩm trước không.

Thời Cảnh Nham mờ mịt, "Sửa chỗ nào vậy?"

Lúc ấy cô thật sự muốn lấy sổ đập lên mặt anh, rõ ràng cô đã thay đổi toàn bộ thiết kế, vậy mà anh lại hỏi sửa chỗ nào.

Cô hỏi anh, bình thường anh mua đồ cho cô thì lấy tiêu chuẩn gì để lựa vậy?

Thời Cảnh Nham nói: Cứ chọn mấy thương hiệu nổi tiếng được nhiều phụ nữ thích là được thôi, bên trong có rất nhiều mẫu mã và phong cách, nếu không thích kiểu nào thì đều có thể đổi lại được.

Phụ nữ ai mà không thích đồ mắc tiền, cho dù đó là một món đồ không hề xinh đẹp, cũng không hề thực dụng, chỉ cần người khác mua không nổi là được.

Cô: "..."

Không cần hỏi cũng biết nhất định đây là những gì Hàn Bái nói với anh.

Mẫn Lộ từng nói: Trong mắt đàn ông, phụ nữ chỉ khác nhau khi mặc đồ và không mặc đồ, còn mặc quần áo nào thì cũng giống nhau cả thôi.

Cho nên quần áo của phụ nữ cũng chỉ để bản thân họ tự thưởng thức mà thôi.

Đây đúng là một câu nói vô cùng chí lý.

Lúc Thời Quang đứng dưới công ty, vừa đúng lúc thấy Đường Mật đang đứng ở trạm xe buýt.

Đường Mật vốn định bắt xe đi, nhưng xe buýt lại vừa tới, cô liền tranh thủ chen vào, bớt được mấy đồng tiền.

Cô chỉnh lại đầu tóc bị rối loạn, liền thấy được Thời Quang từ trên xe bước xuống qua kính trang điểm.

Cô quay người, "Đào Đào."

Thời Quang nhỏ giọng nói với tài xế vài câu, sau đó quay lại đi về hướng Đường Mật.

Đường Mật cảm thấy những chiếc xe mà Thời Quang đi, chiếc nào cũng đầy vẻ xa hoa sang chảnh, đường nét ưu mỹ, cô không biết thương hiệu của những chiếc xe này, tra thử Baidu, liền biết được hơn bảy triệu một chiếc.

Thực vô cùng hâm mộ cô ấy mà.

Cô cất di động vào trong túi, "Đột nhiên mình thật muốn làm em gái của Thời Cảnh Nham, có một người anh như vậy thật tốt."

Thời Quang nghĩ thầm, làm em gái của anh ấy cũng vô dụng thôi, không phải em gái nào anh ấy cũng đối xử tốt như vậy.

Nhưng mà chiếc xe này không phải là xe của Thời Cảnh Nham, cô nói với Đường Mật: "Là xe của ba mình, Úy Minh Hải."

Úy Minh Hải chuẩn bị một chiếc xe riêng cho cô, sau này cô sẽ đi chiếc này, thật ra không chỉ có một chiếc, còn một chiếc nữa cũng đi với cô, đó là bảo vệ của cô.

Cô cảm thấy không cần, Úy Minh Hải không chịu, nói cẩn thận không bao giờ là đủ, huống hồ, cô luôn là đứa bé trong mắt ông.

Mấy ngày nay không nhắc tới Úy Minh Hải, Đường Mật đã quên mất ông ấy, việc công ty gần đây quá bận rộn, chỉ nhớ Thời Yến Lãng, còn lại không có tâm tư nghĩ chuyện khác.

Cô ôm lấy cánh tay Thời Quang, cười không ngừng, "Mình nói này, mơ mộng một chút là được rồi, mới sáng sớm mà cậu đã mơ như vậy sao còn tâm trạng mà làm việc chứ? Coi chừng ba cậu từ Nam Kinh tới đánh cậu đó."

Thời Quang nhớ ra sau khai giảng Úy Minh Hải có một buổi hội thảo ở trường học, "Khai giảng có buổi hội thảo của Úy Minh Hải, đến lúc đó mình lấy một chỗ hàng đầu cho cậu, tiện thể giới thiệu cậu cho ông ấy luôn."

Nhưng mà không thể nào không có điều kiện được.

Cô cao hơn Đường Mật không ít, kéo cổ cô ấy qua, "Nếu Úy Minh Hải thật sự là ba mình, thì cậu sẽ làm thế nào?"

Đường Mật nhíu mày, "Gọi cậu một tiếng cô được chưa."

Đường Mật không tin, bởi vì mối quan hệ giữa Thời Cảnh Nham và Úy Minh Hải rất tốt, có mối quan hệ như vậy thì chỗ ngồi hàng đầu và một câu nói có là gì?

Về phần gọi ba, nếu là ba nuôi cũng là bình thường thôi.

Giống như có đôi lúc cô cũng nói với bạn học, một vị đại gia nào đó là ba ruột của cô, cô là con gái nhà quyền thế lại bị nhận nuôi, bạn bè không mắng cô bị bệnh mới là lạ.



Thời Quang không quan tâm Đường Mật có tin hay không, mấy ngày nay cô không tới công ty, hỏi Đường Mật mọi chuyện trong công ty thế nào rồi?Đường Mật: "Đảm bảo khiến cậu hài lòng."

Mấy hôm nay Đường Mật cần cù như một con ong mật, luôn đi qua đi lại giữa công ty TIME và công ty của Thời Yến Lãng, lần nào qua cũng để mượn đồ, cái gì cũng mượn, chiều hôm qua cô đi qua đó rất nhiều lần chỉ để mượn một li nước.

Phó Hàn rất hào phóng, đưa cả một bao cho cô.

Cô khó mà từ chối được, nhưng chỉ lấy ba cái.

Dự định hôm nay sẽ qua mượn tiếp.

Đường Mật hỏi cô, "Trang phục cậu thiết kế ổn chưa?"

Thời Quang gật đầu, "Chiều nay mình đi tìm vải."

Gần đây linh cảm sáng tác của Đường Mật đột nhiên tràn đầy, bộ sưu tập đầu xuân cùng với váy mùa hè cô cũng đã thiết kế được vài cái, nhưng cảm thấy vẫn chưa ổn lắm, "Khi nào cậu làm xong rồi thì giúp mình xem thử một chút đi."

Thời Quang đồng ý, "Ừ."

Đang nói chuyện, tiếng "leng keng" vang lên, thang máy đã đi đến tầng hai mươi hai, hai người ra khỏi thang máy.

Diện mạo của văn phòng đã hoàn toàn thay đổi, khác biệt một trời một vực với lần đầu tiên cô tới đây.

Thời Quang đi dạo hết tất cả phòng làm việc một lần, có một chút xa xỉ trong đấy.

Đường Mật nói: "Tiếc là chỗ này không đủ lớn, chờ sau này chúng ta đổi một văn phòng khác lớn hơn, tớ cam đoan chắc chắn không hề thua kém với không gian làm việc của AIO."

Văn phòng của Thời Quang tràn ngập nắng sớm, không tính là lớn, tầm mười mấy mét, sáng sủa sạch sẽ, ánh nắng xuyên qua khung cửa kính, từng dải nắng chiếu vào bàn làm việc, bên cạnh máy tính để một loạt chậu hoa nhỏ chi chít hoa đang nở rộ.

Đây cũng là nơi giấc mơ của cô bắt đầu.

Ở văn phòng được một lúc, Thời Quang đi tìm Thời Yến Lãng, cô tới thương lượng chuyện công việc, thuận tiện lấy danh thiếp của cô luôn.

Tối hôm qua Thời Yến Lãng không ngủ suốt một đêm, sau khi về nhà tắm rửa, thay quần áo liền bắt đầu tăng ca, buồn ngủ đến nỗi mắt mở không lên, hắn nhìn nhóc mít ướt, "Sao em lại nghèo đến như vậy chứ?"

Thời Quang không hiểu: "Sao vậy?"

Thời Yến Lãng: "Cô bạn Đường Mật của em, ngay cả giấy cũng hỏi mượn bên anh, em không thể mua hay sao?"

Thời Quang: "Em không có tiền."

Cô ngồi xuống đối diện Thời Yến Lãng, hỏi anh tiến độ công việc sao rồi, cô đã tìm được loại vải ưng ý, chuẩn bị tìm một xưởng gia công, tranh thủ ra một bộ sưu tập đầu tiên vào tháng năm.

Thời Yến Lãng: "Lỡ không có ai mua thì sao?"

Thời Quang: "..."Cô quơ lấy một chậu cây xương rồng trên bàn, thật muốn ném vào mặt anh.

Thời Yến Lãng rờ rờ cái cằm, nói đến việc tìm xưởng, "Định tìm ở đâu?"

Thời Quang: "Tìm ở Chiết Giang."

Thời Yến Lãng nửa đùa nửa thật, "Ba em có tiền như vậy, nói ông ấy mua một cái xưởng không được sao? Sao phải khổ sở đi tới nhà máy của Hoa gia? Cũng chưa chắc làm được như đúng ý em."

Tạm thời Thời Quang chưa nghĩ nhiều như vậy, chờ sau này quy mô công ty phát triển hơn, cô mới có quyết định tự mở một xưởng thiết kế.

Thời Yến Lãng hỏi cô khi nào đi Chiết Giang, Thời Quang ngẫm nghĩ, "Chắc tháng sau, thứ sáu em không có lớp, tranh thủ đi được thứ bảy và chủ nhật, ba ngày cũng đủ tìm một cái xưởng rồi."

Thời Yến Lãng: "Đến lúc đó anh đi với em, vừa vặn anh đi du lịch luôn." Nhà Phó Hàn là Thiệu Hưng, thuận tiện qua nhà cậu ta chơi đùa, cũng tạo cơ hội cho Phó Hàn thể hiện bản thân.

Thời Quang không ở công ty được lâu, chút việc vặt đều bị Đường Mật giành làm hết, cô đành tập trung vào thiết kế của mình.

Sau khi lấy được danh thiếp, bản kế hoạch dự án cũng khá ổn rồi.

Sáng nay lúc tài xế tới đón cô, cũng thuận tiện mang tới cho cô.

Thư ký Trần đã tìm một đội để lên bản kế hoạch này cho cô, sau khi xem xong cô mới biết được, hóa ra kinh doanh là phải như vậy, những hiểu biết trước đây của cô hoàn toàn đều chỉ liên quan đến thiết kế.

Bây giờ một bản kế hoạch đối với cô mà nói, không chỉ để rót vốn đầu tư nữa, mà còn nắm rõ con đường tương lai như thế nào.

Cô nhắn tin cho Thời Cảnh Nham: [Thời tổng, trưa nay hẹn anh nửa tiếng có được không?]

Thời Cảnh Nham: [Bây giờ tới đi.]

Hôm nay Thời Quang tới tìm Thời Cảnh Nham không phải để nói chuyện yêu đường, là thật tâm muốn nói chuyện đầu tư với anh, cô không cầm theo bản kế hoạch kia, chỉ là muốn tâm sự với anh suy nghĩ của mình.



Cô không biết kinh doanh, cũng không biết ý tưởng của mình có thể làm được hay không.

Lúc Thời Quang đến Thời Vũ, Thời Cảnh Nham vẫn chưa họp xong, cô ngồi trong phòng khác đợi anh một lúc.

Thời Cảnh Nham từ phòng họp ra đã nghe thư ký báo cáo, "Sao không cho cô ấy ngồi chờ trong phòng làm việc của tôi?"

Thư ký: "Cô ấy nói muốn tìm anh nói chuyện công việc."

Thời Cảnh Nham cũng không hiểu suy nghĩ của cô, không khỏi bước đi nhanh hơn.

Lúc nhìn thấy Thời Quang, anh liền giật mình.

Hôm nay trang phục của cô rất khác so với ngày thường, cột tóc, thay đổi cách trang điểm, trước đây cô thích nhất là son môi đỏ hồng, màu son hôm nay hình như hơi nhạt, anh suy nghĩ, giống như màu hơi trầm?

Sự thay đổi này khiến cho người khác cảm thấy cô thêm phần thành thục, cũng lộ ra mấy phần từng trải, già dặn.

Thời Cảnh Nham bước tới cười nhạt với cô, Thời Quang cũng mỉm cười đáp lại, cầm túi tài liệu theo, đi vào văn phòng với anh.

"Tìm anh có chuyện gì?"

Thời Cảnh Nham tự mình rót nước ấm cho cô, đặt trước mặt cô trên bàn trà.

Thời Quang: "Cám ơn."

Thời Cảnh Nham nhìn ra cô thật sự tới vì chuyện công việc, anh liền nghiêm túc lại, ngồi xuống đối diện cô.

Hai chân anh để song song, khẽ dựa vào ghế sô pha, tùy ý tự nhiên.

Thời Quang ngược lại có chút khách sáo, cô ngồi thẳng, lấy tài liệu trong túi ra, cô cũng tự mình chuẩn bị một chút tài liệu, suýt nữa thì quên mất, cô chưa đưa danh thiếp cho anh.

Cô lấy ra một tờ danh thiếp, hơi đứng dậy, đưa bằng hai tay, "Thời tổng, đây là danh thiếp của tôi."

Thời Cảnh Nham nhìn cô mấy giây, nhận lấy.

Thiết kế rất đơn giản, anh nhìn thêm lần nữa.

Đằng sau tên cô là chức vụ nhà thiết kế, cho tới nay điều cô mong muốn là muốn trở thành một nhà thiết kế, mà không phải là một bà chủ, nhưng vì áp lực từ mọi phía xung quanh, khiến cô trở nên bị động, từng bước từng bước một tiến về phía trước.

Thời Cảnh Nham cất danh thiếp, hỏi cô: "Muốn tìm anh là để nói chuyện kia sao?"

Thời Quang: "Về chuyện đầu tư, trước mắt em chỉ có thể dự đoán được khoảng thời gian đầu, thời gian sau con số vẫn chưa thực tế."

Nhưng mà khoảng thời gian đầu cần nhất chính là tiền, vì phải xâm nhập vào thị trường một cách nhanh chóng, để khách hàng biết tới thương hiệu này.

Cô trình bày những tác phẩm của mình ra, còn đưa ra mục tiêu trong vòng hai năm cho anh xem, "Em có thay đổi mục tiêu trong giai đoạn một chút, ở trang thứ hai, anh xem thử đi."

Thời Cảnh Nham lật xem, Thời Quang ở bên cạnh giảng giải cho anh hiểu.

Đôi lúc anh sẽ nhìn cô, ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí, nhưng sự khẩn trương trong ánh mắt vẫn vô cùng rõ ràng, tất cả đều rơi vào trong mắt anh.

Trong một chớp mắt anh mới nhận ra, đây không phải là khao khát nhất thời của cô, cô đã chuẩn bị thật lâu, đoán chừng mỗi một câu nói nãy giờ nói với anh, cô cũng đã luyện qua vô số lần trong lòng.

Cô không hề xem anh là một người bạn trai, chỉ là một nhà đầu tư mà thôi.

Thời Cảnh Nham cất những tài liệu này, bỏ vào trong túi tài liệu, anh quyết định sẽ không cho cô đi cửa sau, nếu đối xử riêng biệt với cô chính là phủ nhận những cố gắng của cô nãy giờ.

"Sau này anh sẽ quyết định và cho em một câu trả lời chắc chắn, về phần cuối cùng có bỏ vốn hay không và bỏ bao nhiêu không phải do anh quyết định."

Thời Quang thở phào, mọi suy nghĩ của cô anh đều hiểu được.

Cô đã sớm tưởng tượng tới khung cảnh cùng anh nói chuyện công việc như thế này.

Lần đầu tiên đến Bắc Kinh nhìn thấy Mẫn Lộ ngồi trước bàn ăn, tự tin và bình tĩnh nói chuyện về dự án với anh, cô liền ngóng trông, hi vọng sẽ có một ngày cô cũng được như vậy.

Thời Cảnh Nham thu hồi túi tài liệu, để chung với tập tài liệu của những người khởi nghiệp khác.

Anh quay người lại dựa vào mép bàn, đưa tay về hướng cô, "Tới đây."

Thời Quang bỏ túi xuống, thay đổi một vẻ mặt nhẹ nhõm, đi tới trước mặt anh.

Thời Cảnh Nham ôm cô vào trong ngực, cô gái bé nhỏ của anh, đã lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook