Thời Gian Không Nghe Lời

Chương 96

Mộng Tiêu Nhị

11/01/2020



ngồi trong phòng khách, trong nhà vắng lặng, tựa như có thể nghe được âm thanh bơi qua bơi lại của mấy con cá nhiệt đới trong bể cá.

Buổi trưa cứ như vậy trôi qua.

Thư ký tới báo cáo, nói mười phút trước chủ tịch Úy có gọi điện thoại tới.

Úy Phong gật đầu, "Tôi qua đó ngay." Bây giờ anh mới mở máy lên, có không ít cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Anh cũng không gọi lại, đi tới văn phòng chủ tịch ở tầng trên.

Thư ký Trần thông báo, Úy Minh Hải đang ngồi trong phòng trà chờ anh.

Úy Phong bất ngờ, hôm nay chú út có chút rảnh rỗi thoải mái nha.

Úy Minh Hải đang ngồi pha trà, ra hiệu anh ngồi xuống.

Úy Phong không hiểu trà đạo, anh ở nước ngoài đã lâu, uống cà phê đã quen, nhưng theo anh biết, chú út cũng không hiểu trà đạo, bọn họ đều bị công việc chiếm hết thời gian, ngoại trừ thời gian tập luyện thể thao và ra ngoài du lịch, căn bản cũng không có sở thích gì tao nhã.

Úy Minh Hải đưa một li trà nhỏ tới, "Nếm thử thế nào, chú mới học được đấy."

Úy Phong: "Hôm nay Đào Đào tới ạ?"

Chỉ có Đào Đào mới khiến tâm trạng chú út thay đổi như vậy.

Úy Minh Hải: "Ừ, ăn cơm xong liền về tăng ca rồi."

Ông cũng rót một li cho mình, để dụng cụ xuống, nhấp một ngụm, cũng không thấy có gì khác với li trà bỏ túi lọc vào.

Hai chú cháu nói chuyện, vẫn luôn không nhắc tới chủ đề kia.

Úy Minh Hải mở miệng, "Chuyện giữa cháu và Mẫn Lộ là như thế nào? Cô ấy theo đuổi cháu?"

Cánh tay đang cầm li trà nhỏ của Úy Phong bỗng dừng lại, tam giác tình cảm này là chủ đề mẫn cảm nhất với anh và chú út, bây giờ lại bị đem ra nói trực tiếp như vậy, chí ít là thời điểm này anh vẫn có chút bất ngờ.

Anh nhìn chằm chằm Úy Minh Hải hai giây, "Sao chú lại hỏi chuyện này?"

Úy Minh Hải: "Con cứ trả lời vấn đề của chú là được."



Úy Phong: "Không phải, con thích cô ấy."

Úy Minh Hải cũng không rót thêm trà, hỏi tiếp: "Bao lâu rồi?"

Úy Phong: "Bảy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy là ở nhà Tả Thụy."

Nói xong, anh nhìn chú út.

Hi vọng có thể nhìn thấy được chút biểu cảm nào đó của ông.

Người chú này, tất cả mọi cảm xúc của ông, chỉ khi đối mặt với Đào Đào mới có thể biểu hiện ra ngoài.

Li trà quá nhỏ, chỉ cần uống một ngụm là đã hết li rồi.

Úy Minh Hải lấy thêm một li trong khay trà cho Úy Phong, sau đó lấy điện thoại gọi một cuộc, còn mở loa ngoài.

Úy Phong không hiểu tình huống bây giờ là như thế nào, dưới góc nhìn của anh, cũng không nhìn thấy tên người gọi.

Chẳng hiểu tại sao, anh có chút bất an, sợ người ở đầu bên kia là Mẫn Lộ.

Điện thoại được nối máy rất nhanh, một giọng nói truyền đến, "Hải, có chuyện gì sao?" Tiếng phổ thông của Tả Thụy thật rất tệ, nhưng vẫn nằng nặc phải bắt chước cách uốn lưỡi ở âm cuối như giọng Bắc Kinh của Mẫn Lộ.

Úy Minh Hải: "Nói chuyện dễ nghe nhỉ!" Ông cũng không quanh co lòng vòng, hỏi trực tiếp: "Cô biết Úy Phong theo đuổi Mẫn Lộ không?"

Trong điện thoại im lặng mấy giây, Tả Thụy cảm thấy không thể nói dối được, Úy Minh Hải giống với ba cô, không có chứng cứ sẽ không tới để xác nhận, cô thành thật khai báo: "Ừm."

Úy Minh Hải: "Cô biết khi nào?"

Tả Thủy: "Biết chuyện gì? Là Úy Phong thích Văn Văn hay là Úy Phong quyết định theo đuổi Văn Văn?"

Úy Minh Hải: "Chuyện gì cũng nói."

Tả Thụy do dự một lát, vẫn ăn ngay nói thật: "Lần đầu tiên đi theo chú tới nhà tôi, đã thích Văn Văn rồi, có một lần liên hệ đến trường tôi, hỏi xin số điện thoại của Văn Văn, tôi nói với anh ấy, Văn Văn cũng có người cô ấy thích rồi, đó chính là chú. Sau đó, Úy Phong cũng không liên lạc với tôi nữa, còn nói tôi đừng nói với ai chuyện anh ấy thích Văn Văn."

Còn khi nào Úy Phong quyết định theo đuổi Văn Văn, cô không rõ thời điểm lắm, đại khái là, "Có lẽ khi chú tìm thấy Đào Đào ấy, Úy Phong cảm thấy Văn Văn đã quyết định buông tay rồi, chú cũng sẽ không cho cậu ấy cơ hội, chắc là như vậy, tôi không có hỏi, có hỏi anh ấy cũng không chịu nói."

Úy Minh Hải: "Hai người bọn họ đi xem mắt là cô sắp xếp sao?"



Tả Thụy: "..."

Ngay cả chuyện này cũng biết sao?

Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến mà.

"Ừm."

Chuyện tranh thủ làm "thịt" một chiếc xe của Úy Phong cô liền lướt qua.

Úy Minh Hải đã hỏi xong những chuyện cần biết, "Cúp đây."

Tả Thụy: "?"

Cứ như vậy?

Úy Minh Hải chấm dứt cuộc trò chuyện, nhìn về Úy Phong, "Lúc trước chú không xác định được là giữa cháu và Mẫn Lộ, rốt cuộc ai là người chủ động trước, chú sợ cháu bị tình cảm làm mờ mắt mà quyết định sai lầm, cũng sợ khi cháu khôi phục lý trí rồi lại làm tổn thương cô ấy."

Bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, có một số việc cũng trở nên đơn giản hơn.

Hôm nay ông muốn pha trà là để nói chuyện thẳng thắn với Úy Phong một chút.

"Nếu con đã yêu thầm được nhiều năm như vậy, chú cũng không có lý do gì để khuyên con từ bỏ, nhưng giữa con và Mẫn Lộ, có thể tới được với nhau hay không, thì không ai dám chắc.

Chỉ khi nào hai người ở chung một chỗ, nếu như con chỉ muốn vui đùa, chú sẽ không tha cho con.

Trước khi nhận lại Đào Đào, Mẫn Lộ chỉ là một người qua đường đối với chú mà thôi, bây giờ thì khác rồi, cô ấy cùng bà Đào và cả Thời gia đều là ân nhân của chú."

Sau khi thành thật với nhau, trong lòng Úy Phong như dậy sóng.

Giữa đàn ông với nhau, có một số chuyện không cần nói quá nhiều, anh chỉ nói một câu với Úy Minh Hải: "Cảm ơn chú út."

Úy Minh Hải: "Con bị Mẫn Lộ từ chối sao?"

Úy Phong: "...Dạ."

Lúc này Úy Minh Hải mới uống li trà của mình, đã có chút nguội, cảm giác không giống với uống trà nóng, áo bông nhỏ thích nhất là uống trà xanh ướp lạnh, sau này ông sẽ tự pha cho cô, thêm một chút đường phèn và mật ong, hương vị cũng khá ngon.

Ông nói chuyện tiếp với Úy Phong: "Con đừng vội tìm Mẫn Lộ, chờ chú giải quyết một vài rắc rối rồi sẽ giải thích với con."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nghe Lời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook