Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Chương 8: Cầu Hôn

Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti

06/11/2021

Những chậu cây bên ngoài ô kính màu xanh trên sân thượng khẽ đung đưa theo hơi gió, Lục Dịch đưa Kim Hạ xuống rồi tiếp tục dự tiệc. Sầm Phúc thấy thế liền quay sang thì thầm:

- Bắt quả tang nhé!

- Xùy! Hóng hớt! Mau tìm ai đó đi!

- Kệ em, anh lo thân anh đi haha!

- Anh hoàn thành nhiệm vụ rồi, giờ đi tìm phần thưởng nữa thôi! Haha

- Thật gian manh!

- Quá khen!

Kim Hạ đang đứng bên Lâm Lăng nói chuyện thấy hai người kia thì thầm to nhỏ liền có cảm giác nhột nhột. Chợt cô thấy bóng dáng quen thuộc của Lan Diệp đi bên cạnh Nghiêm tổng, Lâm Lăng bật cười:

- Xem ra, Lan Diệp của chúng ta cũng đã có thể ở bên người đàn ông của mình rồi!

- Thật hả chị?

- À, cô ấy vốn dĩ tự mình theo đuổi hạnh phúc mà. Tính cách Lan Diệp chắc em cũng không lạ gì, mạnh mẽ quyết đoán lắm.

- Chị ấy đã muốn là phải làm bằng được ấy ạ!

- Ừ, có lúc tâm sự, thấy em ấy cũng mệt mỏi. Nhưng biết sao được, cá tính đã vậy rồi!

Lục Dịch tiến về phía đó:

- Chị đã ra gặp mấy sếp trên Bộ chưa?

- Chị với anh Đại Kiên thay em ra chào lấy lệ rồi.

- Lâm tỷ tỷ, đa tạ, đa tạ!

Lục Dịch nhìn đồng hồ, rồi rủ Kim Hạ đi về. Họ cùng nhau rời khỏi bữa tiệc, thong thả tản bộ. Anh nắm tay cô:

- Áo choàng có đủ ấm không em?

- Ấm mà anh, anh đừng lo!

- Em có bị đau chân không?

- Đôi sandal này rất thoải mái, em không cảm thấy khó chịu gì cả.

- Kim Hạ này!

- Dạ!

- Dịch Nhi rất yêu quý em! Đợi một thời gian nữa, mọi chuyện ổn định, anh sẽ tới gặp mẹ em xin phép đàng hoàng.

- Vâng ạ!

Hai bàn tay đan vào nhau. Mùa đông năm nay thật quá dịu dàng và ấm áp.

Trời về khuya, sương rơi nhiều. Lục Dịch gọi taxi rồi đưa Kim Hạ về. Đến trước cửa, anh đưa cô vào nhà rồi mới quay đi. Cô nắm tay anh đầy lưu luyến:

- Anh!

- Anh đây!

- Hay là…

- Taxi chở anh mà!

- Nhưng em vẫn thấy lo lo!

Kim Hạ liền chạy ra trả tiền rồi vẫy chiếc xe kia đi, Lục Dịch hóm hỉnh cười ghé vào tai cô thì thầm:

- Tính cho anh ngủ lại à? Hôm nay không mưa gió gì, sáng dậy mẹ em thấy thì no đòn!

- Anh mơ mộng quá rồi!

- Thế giờ sao em nhỉ?

- Em gọi Sầm Phúc rồi, lát nữa anh ấy sẽ qua đây, anh về cùng anh ấy cho yên tâm!

- Thế mà anh cứ tưởng…

Cô nhéo tay anh, cười vui vẻ.

Sáng hôm sau, Kim Hạ vẫn dậy đúng giờ đi Lễ ngày Chúa nhật cùng mẹ. Cô vẫn mặc đồng phục váy lụa trắng và áo hồng của Nhà thờ, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ấm. Vừa đi ra cửa đã thấy xe Lục Dịch ở đó, anh nhìn thấy liền chào hỏi lễ phép rồi đưa hai mẹ con cô đi Lễ. Kim Hạ ra ngồi ở phía sau thấy Dịch Nhi vẫn còn say ngủ:

- Anh cho cả Dịch Nhi đi cùng ạ?

- Ừ, ba anh sáng nay bay đi Thượng Hải rồi.

Tới khi vào khuôn viên, Kim Hạ đứng cầu nguyện dưới chân tượng Đức Mẹ, xong liền thấy mẹ cô thì thầm:

- Hai đứa…

- Dạ!

- Dạ là thế nào!

- Là như thế ạ!

Vừa lúc đó thấy Dịch Nhi chạy lon ton ra:

- Bà Viên, cô Kim Hạ! Con chào bà, con chào cô!

- Ui, tiểu bảo bối, đi Lễ sớm thế này có buồn ngủ không con?

- Không ạ!

Nói rồi nắm lấy tay bà:

- Bà ơi! Bà vào Lễ cùng con đi!

- Được được, chúng ta đi nào!

Lục Dịch đưa bàn tay của mình về phía Kim Hạ, họ cùng nhau vào Giáo đường cầu nguyện.

Kim Hạ sáng sớm đến văn phòng dọn dẹp, chuẩn bị tài liệu. Lục Dịch tới nơi gườm gườm nhìn cô:

- Sao không để anh đón?

- Thôi anh, ở cơ quan, em không muốn điều ra tiếng vào!

- Hừm! Liệu chừng đó!

- Hì hì, em pha cafe cho anh rồi nè!

- Còn phần cho em đây.

- Gì thế ạ?

- Nước cam vắt, sẽ đỡ đắng hơn nước cam ép nhiều!

- Cảm ơn anh ạ! À Dịch Nhi …

- Tối qua ba anh về rồi, ông bay đi họp lớp thôi mà.

- À vâng, thế thì….

- Sao nào?

Lục Dịch đứng đó liếc mắt nhìn Kim Hạ thấy cô cười hơi ngượng ngùng:

- Em quan tâm Dịch Nhi hơn là quan tâm anh rồi đó nhé!

- Anh này, còn tỵ với cả trẻ con!

- Chứ không à?

- Em làm cơm trưa cho cả anh đây này, ở đó tỵ với con trai!

- Thật hả?

Họ vui vẻ nhìn nhau rồi bắt đầu làm việc. Lục Dịch hướng dẫn Kim Hạ các hạng mục để chuẩn bị cho dự án xây dựng cửa hàng số 11, cô tiếp thu cũng rất nhanh.

Đến chiều, Kim Hạ còn đang ngồi check các loại thông tin liền thấy phần chat sáng lên:

- Kim Hạ, cuối tuần này Lục Dịch đi công tác, em có muốn đi theo không?

- Đột xuất phải không chị?

- Ừ, lẽ ra người đi là chị, nhưng chị lại phải đi Chiết Giang rồi.

- Vâng, thảo nào em thấy không có trong kế hoạch hoạt động?

- Sao nào? Có muốn đi theo quản người cho dễ không?

- Chị à!

- Hehe, cứ thế nhé. Chị update lên bây giờ!

- Dạ chị!

Cô liền gõ cửa đi sang phía anh:

- Chị Lâm vừa báo cuối tuần anh đi Thượng Hải đàm phán lô máy tính xách tay cho hệ thống siêu thị ạ!

- Anh nhận được thông tin rồi! Em nghiên cứu kỹ rồi cùng anh bàn phương án sao cho giá cả có lợi nhất.

- Vâng, em hiểu rồi.

- Hạng mục cửa hàng số 11 không được chậm trễ, em đôn đốc nhà thầu cho anh.

- Vâng ạ!

- Yêu cầu họ hoàn thành trong tháng 11 cho anh. Anh dự định 12 tháng 12 khai trương. Hiện tại phía bắc thành phố lượng dân cư đang về đó nhiều, nhà máy trong các khu công nghiệp được xây mới ngày một tăng.

- Hay em thiết kế mô hình xe lưu động tại các khu công nghiệp anh nhé!

- Cũng tốt, em lên phương án đi, giao cho phòng Kế hoạch tự triển khai. Em giám sát cho anh là được.

- Vâng ạ!

Lục Dịch thầm cười khen Kim Hạ thông minh và hiểu việc. Sự ăn ý này cần duy trì trong nửa năm nữa, khi Lâm Lăng chạy đua xong vị trí Phó tổng, anh có thể đương nhiên đàng hoàng ngồi vào vị trí Giám đốc. Lúc đó, anh sẽ tìm một vị trí tốt hơn cho Kim Hạ, hoặc vẫn giữ cô ở lại bên mình và để cô tự chọn lựa. Lâm Lăng lên Phó tổng, tiếng nói của Lâm gia - cổ đông lớn thứ 3 của Tập đoàn lại càng có trọng lượng. Mao Hải Phong dù chân năm tay mười cũng sẽ phải dè chừng.

Buổi trưa, Kim Hạ mang đồ sang chỗ Lục Dịch cùng ăn cơm. Cô làm cơm cuộn, salad cá ngừ,, dưa chua, canh giá đỗ. Anh vui vẻ chấm cơm với tương vừng, vừa ăn vừa nhìn máy tính. Kim Hạ buông đũa lấy hai tay quay đầu anh lại về phía mình:

- Sếp Lục, đây là giờ At Lunch, không phải giờ làm.

- Anh xem nốt cái này thôi!

- E hèm!

- À được rồi, anh ăn cùng em!

- Phải thế chứ!

Giữa chiều, Kim Hạ đã sang đưa Lục Dịch xem phác thảo dự án xe lưu động, anh đọc kỹ rồi gật đầu:

- Ổn rồi. Em quả nhiên là cựu Giám sát. Lên kế hoạch rất tốt. Em mang sang phòng Giám đốc đi. Sáng nay anh đã nói với chị ấy rồi.

- Vâng ạ!

Lâm Lăng đọc một hồi rồi cười:

- Kim Hạ này, lần sau cứ phác thảo thôi. Em làm thế này là phòng Kế hoạch tự dưng lười đi đấy!

- Dạ???

- Em là trợ lý của Lục Dịch, thế nên sự thông minh này đặt vào cậu ấy là được rồi. Chỉ lần này thôi, lần sau để phòng Kế hoạch tự xử. Đừng nhọc lòng, hiểu ý chị không?

Kim Hạ cười vui vẻ:

- Yes madam, hihi!

- Lục Dịch khéo thật đấy. Chọn được người đồng hành thế này, tương lai không xa chắc chắn sẽ có những bước tiến rất dài!

- Chị à!!!

- Thôi không trêu em nữa, mau về bên chỗ sếp Lục đi!

- Dạ em cảm ơn chị!

Lục Dịch thấy Kim Hạ đi về cười hỏi;

- Sao? Lâm tỷ có bảo em đang làm thay việc người khác không?

Kim Hạ chu môi:

- Anh cố ý!

- Tất nhiên rồi! Anh đã nói mà, năng lực của em còn nhiều điều cần bung ra! Anh làm vậy đâu có sai phải không?

- Nhưng mà… chị ấy không trách em, chỉ góp ý thôi!

- Đương nhiên rồi! Lâm tỷ là người vô cùng tinh ý. Thôi, anh làm phác thảo khác cho em rồi. Không để phòng Kế hoạch chơi được.

- Thật ạ! Hì hì.

Anh vuốt tóc cô rồi cười:



- Em xem tiếp về dự án máy tính xách tay đi! Việc đó cần giải quyết trước mắt.

- Rõ, thưa sếp!

Kim Hạ lên kế hoạch chi tiết xong xuôi, chuyển cho Lục Dịch đọc trước. Anh sửa lại một số chỗ rồi dặn dò:

- Dự án máy tính xách tay có liên quan rất lớn tới ba siêu thị trong thành phố, em nắm bắt được những điều này là anh thấy ổn rồi!

- Cũng là nhờ anh chỉ giáo nhiều cho em!

- Được rồi, em thu dọn đi, anh chở em về.

- Có ổn không anh? Em thấy…

Anh đứng dậy, nhéo má cô:

- Đến việc yêu em còn không dám công khai thì cuộc đời anh bỏ đi cho xong!

Kim Hạ bật cười:

- Ui da! Em biết rồi mà!

Anh vừa lái xe vừa cười:

- Hay về đón Dịch Nhi rồi đi đâu em nhỉ?

- Cũng được ạ! À, anh! Hay sang nhà em. Tối qua mẹ em nhắc Dịch Nhi suốt!

- Em đã nói với mẹ em chuyện Dịch Nhi chưa!

- Em chưa!

- Em từ từ rồi nói sau cũng được.

- Sao anh không để em nói trước cho mẹ đỡ nghĩ là…

- Mẹ em là người tình cảm, cứ để thế mới thấy bà thể hiện hết ra. Chứ…

- Anh thật là… tâm cơ khó lường…

Thấy cô lườm yêu mình, anh cười rồi đưa tay sang tìm tay cô:

- Kim Hạ, cảm ơn em!

- Dạ?

- Cảm ơn em đã ở bên anh!

- Vậy em cảm ơn anh đã đến bên em, được không?

Chú Vạn bế Dịch Nhi ra cho Lục Dịch rồi quay vào, Dịch Nhi hồ hởi:

- Mình đi đâu thế ba?

- Ra xe con sẽ biết!

Dịch Nhi được ba mở cửa sẵn liền nhanh nhảu kéo ra:

- A! Cô Kim Hạ!

- Dịch Nhi, từ từ nào, để cô ôm con nào!

- Ba ơi, đi đâu ạ!

- Sang nhà cô Kim Hạ ăn cơm, con chịu không?

- Hoan hô! Con được sang đuổi gà với bà!

- Ôi! Con tôi!

Mẹ Viên thấy ba người cùng về tủm tỉm cười. Thoắt cái đã thấy Dịch Nhi lon ton đi trước;

- Bà ơi, con chào bàaaaaa!

- Ui, tiểu bảo bối! Lại đây với bà!

Lục Dịch lễ phép chào hỏi rồi cùng Kim Hạ xuống bếp nấu ăn, mâm cơm nhanh chóng được dọn lên. Dịch Nhi ngồi trong lòng bà vui vẻ không ngừng:

- Bà ơi, gà có hai chân!

- Đúng rồi! Thế chó có mấy chân?

- Bốn ạ!

- Giỏi lắm, thế giờ con ăn gì nào?

- Con ăn soup ngô ạ!

Lục Dịch nhìn thấy liền cười:

- Từ hôm qua tới giờ, Dịch Nhi luôn nhắc tới bà và đàn gà! Cháu bí quá nên hôm nay làm phiền bác ạ!

- Không sao, thi thoảng rảnh cứ cho Tiểu Dịch Nhi sang đây. Nhà có trẻ con cũng vui lắm.

- Dạ, cháu cảm ơn bác!

- Mấy luống vườn hôm nọ bác đã gieo rau mầm rồi, đúng là may có cháu giúp.

- Không có gì đâu ạ!

- Thế mau ngồi ăn đi.

- Dạ!

Rồi anh vẫy con:

- Sang với ba cho bà ăn cơm nào con!

Dịch Nhi ngước đôi mắt to tròn nhìn bà liền được cứu ngay:

- Cháu ăn đi, để bà cháu ta ngồi với nhau!

Hết bữa ăn, Dịch Nhi lon ton theo Kim Hạ đi rửa bát. Lục Dịch pha trà rồi mời:

- Cháu mời bác dùng trà ạ!

- Cảm ơn cháu!

Bà trầm ngâm:

- Lục Dịch này!

- Vâng thưa bác.

- Lúc trưa Kim Hạ có gọi điện về nói cuối tuần hai đứa đi công tác.

- Vâng, đúng ạ, cuối tuần cháu và Kim Hạ phải bay đi Thượng Hải đàm phán công việc.

- Kim Hạ trông vậy thôi, từ bé tới giờ chưa từng đi xa nhà. Lúc trước muốn thi Thanh Hoa lắm, nhưng thương ta ở nhà một mình nên thôi đó.

- Bác! Xin bác yên tâm! Kim Hạ vẫn còn nhiều bỡ ngỡ trong công việc, nhưng là người thông minh. Cháu sẽ cố gắng hết sức hướng dẫn cho Kim Hạ có một tương lai thật tốt ở Tập đoàn.

- Vậy thì tốt rồi…

Vừa lúc đó, hai cô cháu vui vẻ đi ra. Dịch Nhi sà vào lòng bà làm nũng:

- Bà ơi! Cháu muốn xem bà thêu tranh.

- Được, chúng ta đi nào!

Lục Dịch cũng về phòng Kim Hạ ngồi:

- Anh ăn thử xem!

- Ngon quá!

- Hồng treo gió, nhiều mật lắm!

- Em tự làm đấy hả?

- Tất nhiên rồi! Em cho anh làm chuột bạch trước, ngon em mới mang qua biếu ông nội Dịch Nhi!

Lục Dịch tròn mắt:

- Này Viên Kim Hạ, em coi thường anh quá rồi đó!

- Sếp Lục! Đừng vậy mà! Anh uống thử cả trà này đi!

Nhấm nháp thử một chút, anh cười:

- Hơi đắng rồi cuối vị lại rất ngọt! Em làm từ tâm sen à?

- Vâng! Có cả lá sen, cánh hoa sen nữa anh ạ!

- Chắc sẽ hơi kén người uống, nhưng rất tốt cho sức khỏe!

- Nhưng bù lại dùng với bánh nướng, hoặc hồng này rất hợp anh ạ!

- Ừm, một thú ăn vặt dân dã lại bổ dưỡng. Em biếu ba chồng thì chuẩn rồi!

- Ba chồng???

- Sao???

Lục Dịch tiến về phía Kim Hạ đang đứng cạnh chiếc bàn nước của cô, dồn cô vào một góc:

- Không định chịu trách nhiệm về anh sao?

- Hả? Anh…

Kim Hạ còn chưa kịp nói hết câu, đã thấy đôi môi người kia chạm lên chóp mũi của mình. Cô thở khẽ:

- Anh gian manh!

- Em không thích anh gian manh???

- Anh…

Lục Dịch vòng tay mình ôm lấy eo cô:

- Ở cơ quan thì đương nhiên không thể làm chuyện bất minh. Thế nên anh không thể bỏ qua cơ hội này được.

- Lục Dịch!

Kim Hạ chưa bao giờ ở gần ai đến thế, cô cảm nhận rõ nhịp tim của anh đang đập:

- Sao không ôm anh?

- Em…

Lục Dịch cũng chẳng cần nghe nữa, đôi môi của anh chạm nhẹ lên má cô, rồi từ từ đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng nhất. Kim Hạ cảm thấy mình sắp không thở nổi khẽ khẽ chạm vào lưng anh:

- Đừng! Em…

- Anh quá đáng lắm sao?

- Không! Không phải…

- Anh làm em sợ à?

- Dạ…

- Anh xin lỗi!

Lục Dịch vuốt mái tóc dài của Kim Hạ:

- Em đừng sợ, anh sẽ không thế nữa.

- Em… em chưa bao giờ gần với ai như thế cả.

- Là lỗi của anh, chưa hỏi ý em…

- Anh có … có thất vọng không?

- Ngốc quá! Thất vọng gì chứ! Em như thế này, anh càng phải trân trọng. Đừng nghĩ linh tinh.

Lục Dịch nhìn sâu vào mắt Kim Hạ:

- Bé yêu! Đừng sợ! Nhé!

- Vâng ạ!

Anh thấy cô rụt rè vòng tay ra ôm lấy mình, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Người con gái trong sáng thế này, nhất định anh phải yêu thương và bảo vệ cô thật nhiều.

Trưa thứ bảy, vừa tan làm, Lục Dịch chở Kim Hạ đi mua đồ cho chuyến công tác năm ngày. Anh hướng dẫn cô tỉ mỉ, từ cách chọn quà cho đối tác, thậm chí đến túi đựng quà:

- Lần trước em nghiên cứu, ông chủ của BlueSea là người như thế nào?

- Mệnh Mộc và rất thích các loại đá ạ!

- Em xem. Viên Emerald này được không?

- Em nhớ ra rồi, ông ấy sinh tháng 5.

- Phải!

Gói xong quà, Lục Dịch liền kéo Kim Hạ tới một quầy khác:



- Bán hàng không nhỉ? Anh bạn?

- À. Xin chào.

- Anh Lam Thanh Huyền!!!

- Ô! Kim Hạ. Chào em!

Lục Dịch cười:

- Em ngạc nhiên lắm hả? Chính cậu ta, chủ thương hiệu nữ trang Y&M đó!

- Vậy nghề BO của anh ấy…

- Haha, thì một tay trái một tay phải!

- Anh giàu thật đó Tiểu Lam.

- Nào đâu có!

- Anh còn giấu! Chuỗi cửa hàng Y&M nổi tiếng như vậy…

- Em quá khen rồi…

- Thôi được rồi, đồ tôi nhờ cậu làm đã xong chưa?

- Có đây đây!

Lam Thanh Huyền đưa ra chiếc hộp màu xanh thiên thanh cho Lục Dịch. Anh mở ra xem qua liền bỏ vào túi áo rồi cười:

- Cảm ơn nhé.

- Khoan đã, không định cho tôi biết gì sao?

- Nói sau đi!

Sau đó liền kéo Kim Hạ rời khỏi đó!

Lục Dịch lái xe đi, Kim Hạ thắc mắc:

- Sao anh lại mua trang sức tặng một nơi? Còn vòng này lại mua chỗ Tiểu Lam?

- Quà tặng cho đối tác cần thương hiệu lớn, còn quà tặng cho người con gái của anh thì phải chọn một người thợ có tâm!

Kim Hạ ngượng ngùng cười:

- Mình đi đâu đây anh?

- Lát em sẽ biết!

- Hồi hộp ghê!

Kim Hạ ngủ một lát thì tỉnh do thấy xe cua nhiều đoạn. Lục Dịch mỉm cười:

- Sắp đến rồi em!

- Chỗ nào đây anh?

Xe dừng, Lục Dịch mở cửa xe cho cô rồi nắm tay cô đi, hai hàng thông vi vu dưới bầu trời xanh thắm, một căn nhà xinh xắn màu trắng với những ô cửa màu nâu xinh đẹp hiện ra trước mắt. Anh đưa cô một chiếc thẻ:

- Em quẹt đi!

- Vâng!

- Anh đã mua chỗ này, có sân vườn, có đủ mọi thứ cần thiết. Hy vọng sau này, cuối tuần có thể tới đây, tránh xa ồn ào đô thị, cùng em và Dịch Nhi yên bình nghỉ ngơi!

- Đẹp quá! Anh thật luôn làm em phải bất ngờ.

Bất chợt, Kim Hạ thấy Lục Dịch quỳ một chân xuống:

- Kim Hạ, làm vợ anh đi!

- Anh!

- Chúng ta sẽ ở bên nhau, bây giờ, sau này và mãi mãi được không em? Em hãy làm mẹ của Dịch Nhi, làm mẹ của các con chúng ta sau này được không?

- Lục Dịch, em…

- Anh chọn chiếc nhẫn này, chiếc vòng tay và sợi dây chuyền này, tất cả là hình ∞. Chắc em hiểu lòng anh!

Kim Hạ cảm động, đôi mắt long lanh gật đầu:

- Em đồng ý!

Lục Dịch ôm lấy cô hạnh phúc:

- Cảm ơn em!

Anh nâng bàn tay nhỏ lên môi mình, hôn một cái rồi trao nhẫn cho cô, đeo vòng tay và vòng cổ cho cô. Anh ôm lấy cô, hôn nhẹ lên trán rồi gặng hỏi:

- Chuyện lần trước trong phòng em, anh biết em sợ. Có phải em cảm thấy thiếu an toàn không?

- Vâng ạ!

- Anh biết, chung thân đại sự là quan trọng. Anh thật là thiếu sót. Thế nên sau này em đừng lo sợ nữa nhé!

- Cảm ơn anh!

- Nào! Anh luôn ở đây mà!

- Anh đã chu đáo như vậy. Em …

- Anh yêu em! Vậy mà lại để em suy nghĩ! Em chưa từng có mối quan hệ nào, lại cần sự rõ ràng. Anh …

Cô chặn ngón tay lên môi anh;

- Anh hiểu lòng em là được rồi!

- Vậy sau chuyến công tác này, anh sang nhà gặp mẹ thưa chuyện nhé!

- Vâng, anh quyết định là được.

Chuyến bay Thượng Hải không dài, Kim Hạ phải dậy sớm vẫn tựa vào Lục Dịch ngủ ngon lành. Anh lặng lẽ ngắm nhìn đôi má bầu bĩnh của cô, cảm thấy hạnh phúc thật nhiều.

- Dậy thôi em, sắp hạ cánh rồi!

- Nhanh thế anh nhỉ!

- Em uống chút nước đi cho đỡ khô cổ!

Anh bịt tai cô lại cho tới khi máy bay đáp xuống mặt đất thành công:

- Có bị ù tai không em?

- Không anh ạ!

- Nào! Từ từ cho mọi người xuống trước!

- Vâng!

Mọi thủ tục xong xuôi, Lục Dịch bắt taxi về khách sạn. Kim Hạ tò mò hỏi anh:

- Anh à! Chuyện thuê phòng…

- Phòng hai giường hehe.

Thấy má cô hồng lên anh cười:

- Em đừng lo!

- Em…đâu có lo!

Kim Hạ nhận phòng mới biết, hóa ra đây là phòng hai trong một, chia ô ngủ khá là dễ thương. Cô cười tươi:

- Thiết kế hay quá anh nhỉ!

- Đúng thế, anh thấy hợp với chúng ta bây giờ! Anh vẫn yên tâm hơn khi em ở cùng chỗ với anh.

- Hì hì!

- Sao nào? Em mệt không?

- Cũng hơi chút chút ạ!

- Ngủ thêm đi, anh treo đồ cho!

Lục Dịch mở tủ treo đồ cho Kim Hạ, thấy cô chuẩn bị đồ rất gọn gàng, màu sắc tươi sáng. Chỉ có duy nhất một chiếc blazer màu đen nhưng chiếc khuy cài làm bằng đá rất bắt mắt. Chiếc hộp nhỏ đựng xước hoa đào và kẹp tóc anh tặng được cất cẩn thận. Anh thầm vui trong lòng khi thấy cô nâng niu mọi thứ.

Đến giờ, khách sạn gọi báo bữa trưa đã xong, cô mặc chiếc váy len xanh và khoác áo trắng dễ thương. Anh thong thả lấy đồ ăn cho cô rồi cười:

- Tối nay em thích đi đâu, anh dẫn em đi. Cứ thoải mái một chút, chiều mai mới bắt đầu vào việc mà.

- Anh thông thạo hơn em, anh dẫn đâu em đi đó. Còn không thì ở phòng xem phim, ăn bắp rang bơ cũng được anh ạ!

Anh xoa đầu cô:

- Bé yêu của anh thật đơn giản ghê!

Thượng Hải một chiều đông không tuyết, Lục Dịch mua thêm áo ấm cho Kim Hạ, anh nắm tay cô đi dạo thảnh thơi trên Bến Thượng Hải mà cô từng chỉ thấy trong phim ảnh. Khu vực ven sông Hoàng Phố này khiến người ta cảm nhận rõ hơn về Thượng Hải có phần xưa cũ. Kim Hạ mê mải ngắm nghía những chiếc tàu, phà đầy màu sắc, nhẹ nhàng lướt trên sóng nước rồi thấy bản thân như đang chìm vào không gian tịch mịch của các toà nhà theo kiến trúc từ thời thuộc địa.

Lục Dịch nắm tay cô qua phố Nam Kinh, mua quạt giấy được làm thủ công về làm quà cho mọi người:

- Nhìn em có hơi trầm tư, chắc lại nghĩ tới Hứa Văn Cường và Phùng Trình Trình rồi.

- Hì hì, sao anh biết!

- Vậy anh đưa em đi tới chỗ này, chắc em sẽ quên hết mọi nỗi buồn.

Và quả thật, Kim Hạ khi vừa nhìn thấy chuột Mickey và Minnie ở Disneyland Thượng Hải thì đã quên mất tiêu những gì u ám vừa nghĩ tới. Giữa biển người trong công viên hoạt hình này, có anh luôn nắm tay cô cùng đi tàu lượn, cùng xem chuột Mickey, vịt Donald và những người bạn diễn kịch.

Buổi tối bên bờ sông Hoàng Phố, Lục Dịch ôm Kim Hạ từ phía sau, tì nhẹ cằm lên vai cô, chỉ cho cô xem rất nhiều tòa nhà nổi tiếng, Thượng Hải rực rỡ về đêm với những ánh đèn đủ màu sắc, rồi cuối cùng, họ cùng nhau ghé khu ẩm thực đường phố, cùng nhau thưởng thức những món ăn thực sự được coi là chính tông.

Về tới phòng, Kim Hạ lắc đầu cười:

- Em no sắp không thở nổi rồi!

- Em vui là được!

Trong lúc đợi Lục Dịch, Kim Hạ tranh thủ lướt xem tin tức. Bất chợt bắt gặp hình ảnh anh cài tóc cho cô lẫn trong rất nhiều khung hình khác trên tạp chí online của Tập đoàn. Nhìn chiếc nhẫn trên tay long lanh sáng, cô bật cười cảm thấy nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều.

Thực ra, Kim Hạ vốn dĩ có nỗi sợ riêng của mình, cô sợ anh với cô chỉ là qua đường, cũng sợ mất anh lúc nào không biết. Vì thế, khi anh có những hành động thân mật, cô vừa e ngại, vừa sợ anh cho rằng cô quá dễ dãi. Không phải cô không muốn tin anh, mà tâm lý của một cô gái lần đầu yêu đương, lại gặp một nam nhân quá xuất sắc, khiến Kim Hạ không tránh được những điều thiếu tự tin.

Còn đang ngẩn người nghĩ lung tung, cô thấy anh cầm lấy điện thoại của cô lên lướt lướt. Anh bật cười:

- Chưa kịp công bố, đã có người PR cho. Lại còn free!

- Anh thật là…

- Em biết không? Những tấm hình này không chỉ khẳng định mối quan hệ của chúng ta, mà còn đánh bật một cơ số vệ tinh không nên xuất hiện.

Anh cầm tay cô lên ngắm nhìn chiếc nhẫn:

- Tạ Ơn Chúa!

- Anh nói gì thế?

- Tạ Ơn Chúa đã mang em đến bên anh!

Anh đi sang tủ của mình lấy đồ rồi ngồi trước mắt cô cười:

- Anh mang cho em món đồ này, không biết em có thích không?

- Gì thế anh!

Cô mở ra liền cười ngọt ngào:

- Òa, pijama đôi với anh luôn này!

- Em thử đi xem thế nào!

- Vâng.

Kim Hạ thay xong liền chạy tới chỗ anh khoe:

- Anh này, đẹp không?

Anh cười vui vẻ:

- Đấy, thế này mới đúng chứ.

Cô tiến về phía anh nhưng vì chân quên chưa dẫm vào thảm, vẫn còn ướt nên trơn trượt. Anh cuống quýt đi ra đỡ lấy liền bị cô ngã nhào vào.

- Ui da!

- Anh có sao không?

- Ôi! Bé yêu hậu đậu!

- Em xin lỗi! Anh có sao không?

Cô vuốt vuốt lưng anh, anh cũng chỉ chờ có thế ôm thật cô chặt rồi hôn nhẹ lên má. Cô ngẩn người ra vài giây rồi nhéo má anh:

- Anh lừa em!

- Hì hì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook