Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Chương 4: Tỏ Bày

Cẩm Y Chi Hạ - Góc nhỏ của Fanti

06/11/2021

Kim Hạ trong lòng băn khoăn về Lục Dịch rất nhiều. Vừa nghĩ ngợi vừa thở dài:

- Rốt cuộc thì mình bị gì vậy nhỉ? Đã bảo né người đó ra một chút, cuối cùng…

- Không biết anh ấy… Người có gia đình rồi mà bỏ nhẫn ra cũng đâu thiếu! Mình nên làm gì bây giờ!

Chợt cô thấy tin nhắn đến:

- Kim Hạ, ra gốc táo trước cửa nhà em được không!

- Dạ???

Kim Hạ đi ra thấy Dịch Nhi lon ton:

- Cô Kim Hạ xinh đẹp!

- Ôi! Dịch Nhi à! Từ từ nào!

Dịch Nhi nhào đến ôm lấy Kim Hạ:

- Con nhớ cô quá!

- Vậy sao? Cô cũng nhớ con!

- Ba thật hư!

- Sao ba con lại hư?

- Ba không đón cô qua nhà con chơi! Ba hư!

- Không phải đâu! Là cô bận quá!

- Cô bênh ba!

Lục Dịch bật cười:

- Phải, là ba hư! Bây giờ ba đưa con đến nhà cô Kim Hạ rồi đây!

- Cô Kim Hạ ơi, cô đi công viên cùng con đi ạ!

- Việc này…

Kim Hạ phân vân nhìn Lục Dịch, chỉ thấy anh mỉm cười ấm áp:

- Em cứ cân nhắc đi! Nếu tiện thì anh và Dịch Nhi sẽ mời cơm em luôn!

- Dạ em…

Dịch Nhi níu áo Kim Hạ:

- Cô ơi! Cô đi cùng con đi!

- Vậy cô đi thay đồ rồi sẽ đi cùng con được không?

- Hoan hô, cô đồng ý đi rồi. Ba ơi!

Lục Dịch mở cửa xe, Kim Hạ ôm Dịch Nhi ngồi bên ghế phụ. Anh nhoài người kéo dây an toàn cho cả hai rồi cười:

- Đi nào!

- Đi thôi ba ơi!

Vừa đến công viên, Lục Dịch quẹt thẻ đi vào:

- Con thích chơi cầu phao và lâu đài bóng nhất phải không?

- Dạ!

- Vậy ba đưa con ra đó nhé!

- Vâng.

Dịch Nhi đi giữa, vui vẻ nắm tay cả Lục Dịch và Kim Hạ, đôi môi xinh xắn không ngừng cười nói vui vẻ.

Lục Dịch và Kim Hạ ngồi bàn bên ngoài chờ, anh mỉm cười đưa trà cho cô:

- Uống trà đào tắc đi em!

- Cảm ơn anh!

- Thực ra anh cũng đoán em băn khoăn chuyện gì?

- Dạ?

- Dịch Nhi không phải con đẻ của anh!

- Sao ạ?

- Anh cũng chưa từng kết hôn!

- Ơ!

- Anh không muốn em hiểu nhầm! Khi anh đi du học, anh thường xuyên tới các Cô nhi viện làm thiện nguyện. Có một lần được lên báo mạng.

- Vâng ạ!

- Một buổi tối cách đây ba năm, lúc đó, anh đang có chuyến đi đào tạo chuyển giao công nghệ ở Pháp. Anh phải đi một năm, nhưng trước khi anh về nước hai tháng, có người bỏ Dịch Nhi trước cửa phòng của anh!

- Ôi!

- Anh đã nhờ rất nhiều nguồn thông tin tìm kiếm, và hỏi bảo vệ trước cửa chi nhánh của Tập đoàn bên ấy. Nhưng khổ một nỗi xem lai cam vẫn không nhận diện nổi người đã bỏ lại con! Anh dám chắc người đó phải biết anh, mới dám làm chuyện này. Nhưng anh thật sự không muốn đào sâu nữa.

- Anh là vì danh dự của người đó!

- Ừ, nhưng rắc rối lại đến với anh.

- Em hiểu rồi, nhiều người không tin anh không phải…

- Ừ! Ngay đến ba anh còn sốc, anh đưa kết quả ADN cho ông xem, ông còn cười.

Lục Dịch kể lại câu chuyện khi đó, anh nói với ba:

- Ba à, ba hiểu tính con mà!

- Với gia thế nhà chúng ta, kết quả ADN này cũng chẳng làm người ta tin con được!

- Ba! Nhưng…

- Là con và đứa trẻ có duyên! Nhưng nuôi con một mình mà là đàn ông vất vả lắm con ạ!

- Khi xưa mẹ mất, ba nuôi được con, giờ con nuôi Dịch Nhi được. Chỉ cần ba tin con!

- Ba tin con! Cũng sẽ cùng con cố gắng. Thôi cất giấy tờ đi. Thiên hạ nói ba ngày, chẳng nói được ba năm đâu con!

- Cảm ơn ba!

- Mai đưa thằng bé đi Nhà Thờ rửa tội xong con định chọn ai làm cha đỡ đầu!

- Lam Thanh Huyền được không ạ?

- Tốt quá ấy chứ! Ta tưởng con sẽ chọn Sầm Phúc!

- Sầm Phúc đương nhiên là tốt, nhưng vẫn mải chơi ba ạ, Lam Thanh Huyền sẽ tốt hơn.

- Được rồi!

Kim Hạ nghe xong gật đầu:

- Vậy là anh đã rất vất vả!

- Chúa lòng lành đã ban phước, Dịch Nhi rất ngoan. Mới đầu khi anh trở lại, bổ sung thêm Dịch Nhi vào hồ sơ, cả văn phòng Tập đoàn đều sốc.

- Em hiểu!

- Họ bảo anh là ăn chơi mang về sản phẩm. Đến khổ!

- Cũng tốt mà!

- Hả?

- Họ tin Dịch Nhi là con đẻ của anh, bé con lớn lên cũng sẽ chẳng bị áp lực chuyện là con nuôi!

- Ừ! Có lý lắm!

Hai người nhìn nhau cười lặng lẽ.

Kim Hạ thấy Dịch Nhi gọi vang liền đi ra, lấy khăn tay của mình thấm mồ hôi trên trán bé con rồi đưa tay lên lưng sờ sờ.

- Anh có mang đồ dự trữ cho Dịch Nhi không?

- Anh có! Trong balo đây!

- Thế để em thay áo cho bé! Ướt hết thế này thấm ngược mồ hôi không tốt!

- Được, vậy cùng đi nào!

Dịch Nhi vui vẻ rửa tay bên bồn nước rồi được Lục Dịch thay áo cho, Kim Hạ lấy nước ấm lau nhẹ nhẹ:

- Xem con này, ướt hết cả!

- Hì hì! Nhưng con rất vui ạ!

- Vậy giờ con muốn đi đâu!

- Con thích đu ngựa ạ! Nhưng...

- Sao thế?

- Cả ba và cô cùng ngồi với con được không ạ?

Lục Dịch bật cười:

- Dịch Nhi, để hai cô cháu ngồi được không? Ba còn trông đồ!

- Nhưng…

- Hay anh ngồi với Dịch Nhi, em trông đồ cho!

- Không, ai lại…

- Ơ! Không phải con ngựa cưỡi đâu ạ!

- Là sao?

- Con ngựa mà đằng sau có xe cơ ạ!

- À! Ba hiểu rồi!

Hai người cùng nắm tay Dịch Nhi đi chơi tiếp, bé con vui vẻ:

- Ba ơi! Ba chụp ảnh đi!

Trong khung hình, cả ba người rạng rỡ vô cùng, Dịch Nhi nhìn mãi tấm ảnh trong điện thoại rồi ôm lấy tay của Lục Dịch và Kim Hạ:

- Ước gì…

- Sao thế con…

- Ước gì ngày nào con cũng được thế này!

Lục Dịch đùa:

- Ngày nào cũng đi công viên á?

- Không ạ!

- Ý con sao nào?

- Là ngày nào cũng có ba và cô Kim Hạ đi với con thế này.

Lục Dịch xoa đầu con:

- Anh bạn nhỏ! Chúng ta sẽ mời cô Kim Hạ đi ăn món gì nhỉ?

Vừa lúc đó tiếng chuông điện thoại vang nhẹ:

- Này, ba có nấu vài món, hay là mời Kim Hạ qua nhà ăn cơm?

- Dạ???

- Có gì mà ngạc nhiên thế?

- Để con hỏi ý cô ấy!

- Lục Dịch à! Con nghĩ người ta dễ dàng gật đầu sao?

- Vậy ý của ba là “xử trước tấu sau” sao?

- Cũng gần như vậy, haha!

Lục Dịch thì thầm với Dịch Nhi liền được tương trợ:

- Cô ơi, ông nội con hôm nay vào bếp!

- Vậy sao? Vậy con có muốn về nhà ăn cơm cùng ông không?

- Có ạ! Nhưng…

- Sao thế Dịch Nhi?

Bé con nhìn Kim Hạ bằng ánh mắt long lanh:

- Cô có thể tới nhà con ăn với con bữa cơm này không?

- Ấy, đâu có được!

- Đi mà cô!

Lục Dịch bồi thêm:

- Ba anh ngại em không đồng ý còn bảo anh “xử trước tấu sau” đấy!

- Há???

- Thôi ba anh nấu rồi, em qua ăn cùng cho Dịch Nhi vui nhé!



Kim Hạ bật cười:

- Cũng không khác “xử trước tấu sau” là mấy đâu anh.

- Vậy cùng về nhà thôi!

- Anh để em mua chút đồ đã!

- Không cần mua quà đâu!

- Đi mà!

- Được rồi!

Vào tới cổng, Kim Hạ bế Dịch Nhi đi xuống, Lục gia và chú Vạn cùng ra đón:

- Dạ, cháu chào bác, cháu chào chú!

- Ừ! Chào Kim Hạ, đây là chú Vạn, quản gia, kiêm vệ sĩ, kiêm cả lái xe, kiêm luôn bảo mẫu của Dịch Nhi! Haha!

Kim Hạ cười tươi:

- Chú thật sự rất chuyên nghiệp đó ạ!

- Haha! Cảm ơn cháu!

- Kim Hạ, mau vào nhà!

- Dạ!

Gia đình Lục Dịch ở trong một căn biệt thự rộng rãi nhưng bài trí ấm cúng, vừa đi vào nhà đã cảm thấy có sự dễ chịu:

- Thưa bác hình như cháu nghe có hương thơm của hoa Oải hương!

- Đúng đó, cháu xem kìa!

Trên mỗi bậc cửa sổ đều có một chậu Oải hương xinh xắn, Kim Hạ mỉm cười:

- Gian phòng rộng mà thực sự quá tinh tế bác ạ!

- Cảm ơn cháu!

- Dạ, cháu có mua chút đồ. Cháu cũng không biết nên …

- Cháu đã chăm sóc Dịch Nhi ở viện, thằng bé quý cháu như vậy cũng rất hiếm có!

- Thật ạ?

- Ừ! Nó không dạn dĩ cho lắm! Hơi nhút nhát!

- Cháu có thể mượn bếp của gia đình một chút không ạ!

- Được chứ!

Lục Dịch thay đồ xong đã thấy Kim Hạ đứng trong bếp vui vẻ nói chuyện với ba anh. Cô ép nước nho cho Dịch Nhi, ép dứa cho mình, còn nước quýt cho ba anh, chú Vạn, và pha cho anh một cốc trà chanh. Bữa cơm được bày ra gọn gàng và đẹp mắt, mọi người vui vẻ cùng nhau dùng cơm. Kim Hạ bèn nói với Dịch Nhi:

- Cô Kim Hạ có bất ngờ nhỏ cho con nhé!

Cô đứng dậy đi vào tủ lạnh, lấy ra năm hũ thạch nhỏ xinh xắn, đặt trước mặt từng người. Dịch Nhi reo lên:

- Ôi đẹp quá.

- Chiếc hình hoa hướng dương này, cháu làm cho bác ạ!

- Đẹp thật!

- Hình ô tô này cháu làm cho chú ạ!

- Quá chuẩn!

- Còn hình này của ba Dịch Nhi, một con cá mập!

- Hả?

- Còn đây là của Dịch Nhi, một chú gấu con!

- Của em đâu!

- Em có đây, một bông hoa đào!

Mọi người trầm trồ:

- Thạch rau câu mà đẹp như thế này, thực sự không nỡ ăn đâu!

- Dạ! Thời tiết mùa này hanh lắm. Cháu nghĩ ăn thạch rau câu rất mát, bác nếm thử xem sao ạ!

- Rất vừa vặn! Thanh mát vừa phải.

- Cháu làm đường ăn kiêng đấy ạ!

- Cảm ơn cháu! Chu đáo quá! Lại ngon miệng nữa!

Kim Hạ vui vẻ cười, Lục Dịch nhìn hình con cá mập của mình, cảm thấy hết sức cute liền chụp ảnh gửi cho Sầm Phúc:

- Ăn không?

- Haha! Anh mua ở đâu đẹp vậy?

- Bí mật!

Mọi người ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Dịch Nhi liền kéo Kim Hạ ra sân vườn:

- Cô Kim Hạ, cô ngồi xích đu cùng con đi!

- Nào, cô bế con lên đã nhé!

- Vâng!

Lục Dịch đi từ trong nhà ra, vui vẻ ngắm nhìn hai cô cháu, anh liền đi tới:

- Anh vào phòng một chút, hai cô cháu cứ thoải mái nhé!

- Vâng ạ!

Khoảng nửa tiếng, Kim Hạ thấy Dịch Nhi buồn ngủ liền bế vào. Lục Dịch cũng vừa đi tới liền cho Dịch Nhi đi đánh răng đi ngủ. Kim Hạ đắp chăn cho bé con xong mỉm cười:

- Chắc hôm nay Dịch Nhi vui lắm!

- Phải đấy! Đến ngủ mà cũng cười kìa!

- 9h rồi, em…

- Anh đưa em về nhé!

- Dạ…

- Đừng ngại!

- Vâng!

Kim Hạ lễ phép chào hỏi rồi ra về, trên đường trời đổ cơn mưa lớn, Lục Dịch tấp gọn xe vào một bãi đỗ xe bên lề đường:

- Tự nhiên có cơn giông này, chắc sắp chuyển mùa rồi.

- Sắp sang đông rồi anh nhỉ!

- Ừ! Em có mệt không?

- Em không ạ!

- Cảm ơn em hôm nay đã ở cạnh Dịch Nhi!

- Ôi! Có gì đâu ạ?

- Kim Hạ này!

- Dạ!

- Mai là thứ bảy, hay cùng đi Lễ Nhà Thờ với ba con anh được không?

Kim Hạ ngập ngừng:

- Dạ…

- Nếu em thấy anh quá…

- À không! Được ạ!

- Vậy 17h30 anh đón em!

- Vâng ạ!

Xe dừng trước gốc táo, Kim Hạ tháo dây an toàn rồi cười nhẹ nhàng:

- Em vào nhà đây ạ!

- Em cầm ô rồi vào kẻo ướt!

- Dạ! Anh về cẩn thận nhé!

- Vào nhà đi em!

Kim Hạ bước vào, khép cánh cổng lại, nghe thấy tiếng xe Lục Dịch đi rồi liền mở ra, thấy bóng xe anh khuất hẳn mới đi vào.

Tháng 9 qua đi, nhóm mới của Kim Hạ với điểm số trung bình cao thứ hai toàn Tổng đài đã được nhận thưởng nóng của cả Lion lẫn SeaStar. Kim Hạ cũng không ở lại nhóm nữa mà chuyển lên nhóm phân lớp điện thoại viên trên 18 tháng. Những nhóm này, điện thoại viên nghiệp vụ, kỹ năng đều vững, đa số đều đã tự mình giải quyết tất cả mọi trường hợp, hãn hữu lắm mới gọi Giám sát hỗ trợ. Tuy nhiên, khi ở nhóm này, số lượng cuộc gọi Kim Hạ phải chấm tất nhiên là nhiều hơn, thang điểm đánh giá tuy vẫn vậy, nhưng ở phân lớp lớn này, giao tiếp của điện thoại viên đa số đều cứng nhắc hơn, cuộc gọi dễ bị tính lỗi thái độ hơn.

Kim Hạ tự biết trong nhóm này thâm niên của mọi người đều cao hơn mình rất nhiều, vì thế trong ứng xử cũng rất mềm dẻo, chấm điểm thưởng phạt thông minh. Các thành viên cũng biết tiếng Kim Hạ từ nhóm cũ, vì thế họ cũng không có hành động quá đáng gì.

Ngày mùng 8, Kim Hạ như thường lệ gửi file xls chấm điểm đầu tháng cho điện thoại viên xem. 9033 cười vui vẻ:

- Xem này, tôi được Giám sát khen giọng nói ngọt ngào nhé!

- Linh Nhi, tiếng nói của chị rất hay, chiều nay họp nhóm em sẽ cho mọi người cùng nghe lại biểu dương chị.

9045 liền khều khều Kim Hạ:

- Kim Hạ, cuộc gọi của anh sao còn 9.1 mà không phải 10 hả em?

- Anh quên chào khách hàng haha!

- Ở nhỉ! Bay mất một cuộc gọi xuất sắc, tiếc thế!

- Anh cứ yên tâm! Sự nhiệt tình trong cuộc gọi của anh tốt như vậy, em chấm điểm thấy vô cùng thoải mái. Anh hãy cố gắng, KI của anh mà cao nhất tổng đài sẽ có phần thưởng!

- Thật hả?

- Thật chứ.

Buổi chiều, Kim Hạ họp nhóm:

- Thật sự là em mới nhận nhóm mình, nhưng em vô cùng bất ngờ và cảm thấy rất vui khi thấy mọi người đều rất chịu khó và ý thức rất cao trong công việc.

- Đều là vì đồng lương mà!

Cô bé lắc đầu:

- Em biết, mọi người rất áp lực, lưu lượng cuộc gọi càng cao, mọi người cũng vì thế mà viêm họng, đau đầu. Nhưng sự nhiệt tình mỗi khi các anh chị xưng danh số, em cảm nhận được hết.

- Kim Hạ, thực ra cũng là nhờ em!

- Dạ???

- Tụi chị nghe nói em ở nhóm cũ vô cùng nghiêm khắc…

- Em rất nghiêm khắc, nhưng nếu mọi người đều hiểu và tự giác thì sao em lại phải nghiêm khắc quá làm gì!

- Không! Còn nữa, em đào tạo rất hay. Thực ra tụi chị ở Tổng đài lâu rồi, nhưng gặp một Giám sát đào tạo theo cách truyền lửa như em tụi chị thấy hiếm có.

- Phải đấy. Hôm đầu tháng có lỗi phát sinh, cuộc gọi nhiều tới mức khản cổ. Anh còn gặp chuối, thế mà em chỉ vài câu đã khiến khách hàng cúp máy. Phục em!

- Em cảm ơn mọi người. Vậy mọi người hãy cố gắng lên nhé! Mỗi một cuộc gọi đổ về cho em chấm, em hy vọng mọi người sẽ không làm em cũng như chính bản thân mình thất vọng.

- Cảm ơn Kim Hạ!

- Bây giờ mọi người nghe lại cuộc gọi của chị Tào Linh Nhi nhé. Cuộc gọi này em đã gửi đi làm cuộc gọi mẫu cho công tác đào tạo ở SeaStar. Linh Nhi, tháng này KI của chị đang ở 8.9, hãy cố gắng để KI xuất sắc vượt đầu 9.1 nhé.

- Nhất định chị sẽ cố gắng.

Lục Dịch xem camera đào tạo, thấy Kim Hạ và điện thoại viên có sự kết nối rất cao vô cùng hài lòng.

Kim Hạ gặp Tiểu Hy cũng vừa đào tạo xong liền cùng lên xe bus đi về. Tiểu Hy vui vẻ:

- Tớ thấy cậu lên hương lắm đấy nhé!

- Thực ra tớ sợ chết khiếp haha!

- Công nhận, đón nhóm mới đã đành, một mạch lên thẳng nhóm >18 tháng như cậu, tớ sốc luôn!

- Chẳng hiểu nữa, tớ áp lực dã man!

- Đi ăn gì đi!

- Bánh xèo đi!

- Hí hí, đúng món tủ.

Kim Hạ lấy một chiếc lá cải đắng to, gắp bánh xèo rau thơm cuốn thành một vòng rồi đưa Tiểu Hy:

- Ăn đi nào!

- Òa, thơm nức. Ngon quá đi!

- Ăn xong đi ăn chè vừng không?

- Được quá ấy chứ. À, Kim Hạ đi mua áo không? Mùa đông đến rồi!

- Ừ, tớ muốn mua cho mẹ! Chúng ta cùng đi!

- Cái xước tóc của cậu đẹp thế! Mua ở đâu vậy!

- À được tặng ý mà!

- Cái này là hàng handmade ấy, mắc lắm đó! Còn nếu tự làm thì quả là khéo tay hết sức.



Kim Hạ không trả lời, nhai nhai bánh xèo ngon lành, cũng là để né tránh câu hỏi của Tiểu Hy.

Hai cô gái bước vào siêu thị, Kim Hạ liền nhìn thấy một bộ quần áo hình hổ con vô cùng xinh xắn, chiếc mũ lông ấm áp có hai cái tai đáng yêu, phía sau lưng áo còn có cái đuôi ngộ nghĩnh có thể tháo ra, chỉ ngắm thôi đã nghĩ tới Dịch Nhi. Dù sao cũng sắp Trung thu, tặng cho bé con cũng không có gì sai trái. Tiểu Hy cười ngọt:

- Sao thế? Muốn mua làm quà cho ai hả?

- Xinh quá! Sao đồ trẻ con lúc nào cũng đáng yêu quá vậy?

- Vậy cậu hãy sinh một bé, khỏi lăn tăn haha!

- Nào nào! Ái tình là phù du nha!

- Haha!

Lúc thanh toán, Kim Hạ khéo léo order luôn chiếc áo kia, nhưng ship về nhà mình, tránh khiến Tiểu Hy hiểu lầm.

Lục Dịch thấy Sầm Phúc mang công văn lên liền hỏi:

- Chị Lâm đi họp về chưa nhỉ?

- Chưa anh ạ!

- Sầm Phúc, tháng 9 anh thấy doanh số tại cửa hàng của thành phố tăng khá nhiều. Đây là dấu hiệu tốt. Sáng mai, em kiểm tra xem bên Phòng Kỹ thuật trên Tổng chuyển về đủ số máy đánh giá chất lượng cho anh chưa?

- Vâng!

- Sau đó, em phụ trách giám sát việc lắp đặt cho anh. Quản kỹ tầng 4 vào đấy!

- Vâng, em hiểu rồi.

- Nhớ chặt chẽ cẩn thận, hướng dẫn giao dịch viên hỗ trợ khách hàng sử dụng máy đánh giá hài lòng hay không nhé!

- OK! Mà này, em sắp phiêu dạt rồi đấy!

- Sao nhanh thế?

- Tháng 1 em đi đó. Anh mau kéo Trợ lý mới về đi! Em biết gì em còn truyền đạt hết cho!

- Chỉ còn hai tháng nữa thôi à?

- Vâng!

- Được rồi! Anh hiểu, không làm nhỡ việc học của em đâu!

Sầm Phúc vui vẻ rời đi, Lục Dịch thầm nghĩ đến việc bản thân cũng nên sắp xếp công việc được rồi. Chợt anh thấy tin nhắn của Kim Hạ:

- Em để túi đồ sau chậu hoa giấy trên sân thượng, lát sếp lấy giúp em nhé!

- Đồ gì thế em?

- Bí mật!

- Ồ!

Lục Dịch không nhịn được liền đi lên đó, thấy túi đồ bèn xách xuống. Trong đó là sáu chiếc bánh trung thu đựng trong chiếc hộp tự làm rất đẹp và bộ quần áo hổ con ấm áp xinh xắn cho Dịch Nhi, còn kèm cả một chiếc khăn đeo cổ có thêu tên bé con nữa. Lục Dịch cảm động trong lòng, liền thấy bản thân còn thiếu sót với Kim Hạ nhiều quá!

Đi làm về, Lục Dịch bèn cho Dịch Nhi thử bộ hổ con, anh gỡ tấm dính phía sau. Dịch Nhi đi tới đâu, cái đuôi lúc lắc theo tới đó, đáng yêu hết sức. Lục gia bật cười:

- Bộ đồ này chắc không phải con mua rồi!

- Vâng, là Kim Hạ mua ạ!

- Con bé chọn bộ đồ xinh quá! Nhìn Dịch Nhi vui chưa kìa!

- À, cô ấy có làm mấy chiếc bánh Trung thu các vị, còn viết thiệp chúc sức khỏe gia đình mình nữa đây!

- Chu đáo lắm!

Buổi tối, Kim Hạ nhảy từ xe bus xuống, thong dong đi bộ về nhà. Vì nhà Kim Hạ ngay mặt chợ, nằm phía sau bệnh viện Nhi nên 10h tối vẫn còn rất đông người. Cô bé mua một chiếc bắp ngô nướng, thong thả vừa đi vừa ăn. Chợt một ông lão gầy gò dường như bị thương ngã xuống dưới chân cô. Kim Hạ liền hốt hoảng kêu:

- Ông ơi! Ông sao thế ạ?

Người dân quanh đó liền đi tới:

- Ông cụ sao thế?

- Dạ, em không rõ, cụ bị ngã xong ngất rồi.

Có người bặm trợn lao tới:

- Con ranh, mày đụng vào ba tao, khiến ba tao bị ngã, mau đền đi!

- Anh kia! Tôi đi bộ, lấy gì đụng vào ba anh!

- Ai làm chứng mày đi bộ!

- Tôi còn vé xe bus vừa đi về đây! Anh đừng dàn dựng trò này!

- Ba tao đi đường bị ngã là do mày va vào ông ấy! Đền cho ba tao!

Kim Hạ cười :

- Anh đừng nghĩ diễn tuồng dễ thế? Anh không làm diễn viên được đâu! Ông cụ đang bị thương, nếu không phải do anh đánh thì cũng do anh đuổi. Sao? Tôi nói phải không?

- Mày không có bằng cớ!

- Vậy anh lấy bằng cớ gì nói tôi đụng vào ba anh?

Người dân liền nói vào:

- Ông cụ tự ngã mà!

- Là con thì đưa ba đi kiểm tra đi!

Hắn giở giọng:

- Ba cái gì. Chỉ có việc đi ăn xin còn không biết cách. Vô dụng. Lão tử cần tiền uống rượu cũng không cho!

- Này anh có là con người không thế?

- Sao có thể như thế hả?

- Thích thế thì sao?

Nhưng hắn không ngờ, Kim Hạ đã nóng máu từ nãy liền tung cước đạp vào bụng hắn ngã dúi dụi:

- Khốn nạn!

- Con ranh, mày…

Kim Hạ tức giận đạp thêm hai cái nữa, hắn ngã ngửa ra không sao dậy được. Người dân liền hoan hô:

- Đánh đúng lắm! Đáng đời.

Kim Hạ nắm chặt bàn tay, túm cổ áo kẻ nát rượu kia định tung cú đấm thì có bàn tay giữ cô lại:

- Kim Hạ! Kẻ bất lương sẽ có pháp luật.

- Anh!

- Cảnh sát sắp đến rồi, giúp ông cụ vào viện trước đã.

Vừa lúc đó, cảnh sát đi tới, xe cứu thương cũng đến ngay sau đó. Kim Hạ và Lục Dịch theo xe tới đồn để ghi nhận sự việc, camera được trích xuất lại xong xuôi, hai người cùng vào Bệnh viện Nhân dân Thành phố. Lục Dịch hỏi thăm tình hình rồi cùng Kim Hạ ngồi chờ. Bác sỹ bước ra:

- Tội quá, ông cụ già cả lại yếu nữa, mà vết thương nhiều lắm.

- Bị bạo hành phải không ạ!

- Có cả thủy tinh đây này! Chắc cụ ấy khổ tâm lắm! Chúng tôi chụp lại và làm giám định thương tật rồi. Nhưng vẫn cần người chăm sóc cho cụ. Có lẽ nên liên hệ viện dưỡng lão.

- Cảm ơn bác sỹ.

Lục Dịch nhìn Kim Hạ:

- Anh nghĩ chúng ta nên mời Đức Cha tới!

- Em cũng nghĩ vậy!

30 phút sau Cha xứ đi đến:

- Sức khỏe ông lão sao rồi các con!

- Dạ thưa Cha, ông cụ vừa tỉnh, Kim Hạ đã cho ông ăn được nửa bát cháo!

- Hãy để Cha vào thăm!

- Vâng!

Gương mặt già nua và còn nhiều vết thâm tím vừa nhìn thấy Cha xứ đã khóc:

- Cha ơi, con khổ quá ạ!

Cha xứ vội vàng nắm tay an ủi:

- Xin Chúa lòng lành thương xót con!

- Cha ơi!

- Đừng khóc, Chúa luôn bên con mà! Đừng khóc nữa!

- Xin Chúa tha tội cho đứa con ngu dại của con!

- Đừng khóc! Đừng khóc! Chúa rất nhân từ sẽ thương xót cho tấm lòng của con!

Lục Dịch thấy Kim Hạ mắt đỏ hoe liền kéo ra ngoài, cô gục đầu vào vai anh khóc nức nở.

- Em muốn giúp ông cụ!

- Anh biết!

- Anh đừng để người ta đưa cụ vào viện dưỡng lão!

- Được! Để anh xin với Đức Cha!

Một lúc sau, Cha xứ đi ra, khăn tay chấm lên đôi mắt còn ướt:

- Quá sức tội nghiệp các con ạ!

- Cha ơi!

- Thế này đi, mai Cha sẽ cho hai thầy thay nhau chăm sóc ông lão trước. Đợi ông ấy khỏe lại, Cha sẽ đón về trường Dòng.

- Nhưng…

- Con yên tâm, là ông lão bị bỏ đói nên sức khỏe suy kiệt, đợi phục hồi rồi sẽ đưa vào Thư viện trường Dòng trông coi sách thôi. Gọi là niềm vui tuổi già! Với lại ở đó có thiếu nhi thường xuyên ghé tới xem sách, chắc người già sẽ được xoa dịu vết thương nhiều đấy!

- Tốt quá ạ!

- Vậy thưa Cha, mai con sẽ làm công văn xin quỹ từ thiện của Tập đoàn tài trợ viện phí cho ông cụ. Sau đó sẽ trích thêm để gửi gắm Cha và các thầy.

- Chúng ta thì không cần, con có trích bao nhiêu cũng sẽ tặng cả cho ông lão thôi.

- Tạ ơn Cha đã mở rộng vòng tay!

- Chúa nhân từ ban bình an cho hai con, hai trái tim trong sáng của Chúa!

- Cha về bình an ạ!

- Các con cũng ra về bình an!

Lục Dịch thấy cảnh sát tới bệnh viện và cắt cử người ở lại trông nom ông cụ liền đưa Kim Hạ về.

- Em tung cước cũng tốt lắm.

- Anh không ngăn em thì hắn không còn răng ăn cháo!

- Anh không muốn em đến đồn vì lý do khác đâu!

- Vậy mà ông cụ vẫn xin Chúa tha cho hắn.

- Tấm lòng cha mẹ mà em!

- Nhưng…

- Được rồi! Cái bắp ngô rơi rồi, anh đưa em đi ăn gì nhé!

- Mai em off, nhưng anh phải đi làm mà!

- Sáng mai anh đi kiểm tra việc sử dụng máy đánh giá hài lòng nên có thể ngủ trên xe tới tận cửa hàng luôn.

- Vậy ăn mì thịt bò anh nhé!

- Đơn giản!

Ăn được nửa bát mì, Kim Hạ chợt ngẩng lên:

- Ủa! Nãy giờ rối tung! Em quên không hỏi? Sao anh lại ở ngay đó thế ạ?

- Thì anh sang tìm em!

- Dạ???

- Ăn đi đã!

Bát mì vừa hết, Kim Hạ cũng thấy cái đầu bớt căng thẳng, Lục Dịch gửi tiền xong rồi cùng cô đi bộ ngược lại để về nhà:

- Vốn anh sang tìm là muốn cho em xem cái này!

Lục Dịch mở video Hổ con Dịch Nhi lượn lờ quanh nhà với cái đuôi xinh xắn, Kim Hạ cười tươi:

- Dịch Nhi cưng quá đi! Nhưng mà…

- Sao thế?

- Anh gửi cho em được rồi? Lại phải qua tận nhà!

- Cũng may là anh qua cứu bồ!

- Mà đúng! Em nên đập cho hắn ngất rồi gọi cứu thương trước!

- Đúng rồi!

- Xem ra, nghe lời anh vẫn là chuẩn!

Nói rồi, Kim Hạ vui vẻ cười. Lục Dịch cũng cứ thế mà đem nụ cười đó vẽ một niềm vui trong trái tim của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook