Thời Gian Không Phải Là Dĩ Vãn
Chương 3: Quá Khứ
Người vô danh
22/07/2021
Âm thanh khiến cho cô ấy nghe thấy và nhìn thấy tôi. Lúc đó tôi không nhìn rõ mặt cô ấy do tôi mới bị té sấp mặt nhưng tôi đoán cô ấy cũng trạc tuổi tôi thôi do theo như tôi thấy thì khi cô ấy chạy qua tôi thì tôi nghe thấy cô ấy nói đi nói lại.
“ Xin lỗi do em mới vô trường! Em xin lỗi! Em xin lỗi.”. Chắc là cô ấy sợ vi phạm lỗi ở nhà trường là ko được nuôi con vật trong trường đây mà
Sau khi phủi sạch bụi bẩn lên thì thấy có chiếc khăn tay thiêu họa tiết khá đẹp rơi ở gần đó mà cô gái ấy đã biến mất tiêu rồi.
“ Chắc là của cô ấy đây. Có nên để lại chỗ cũ không nhỉ. Thôi để giữ rồi tra lại sau cũng được”. Tôi nghĩ v và cất hộp mèo của cô ấy vào chỗ mát rồi tìm đường ra.
“Cậu mới đi đâu vậy Sana?”.
“ Tôi mới đi có việc xíu thôi. Cậu có thể chỉ cho tôi đường đến văn phòng trường được không? Tôi có việc cần đến đó.”
Sau khi đến nơi tôi vào chỉ muốn đưa chiếc khăn tay cho thầy giáo ở đó và nhờ tìm lại thôi. Tôi không muốn giữ chiếc khăn tay ấy vì… tôi sợ mọi người gặp phiền phức chỉ vậy thôi.
“ Lại muộn rồi! Haizzz”. Tôi vừa chạy vừa nói.
Hôm nay là buổi học đầu tiên của tôi khi lên cấp 3 và chưa gì tôi đã…. muộn rồi.
“ Thưa thầy cho em vào lớp”. Tôi vừa thở vừa nói.
“Chưa gì buổi đầu mà anh đã đi học muộn rồi nhỉ!”. Sự giạn dữ hiện rõ trên mặt thầy. Và chuyện gì cũng tới, tôi biết ngay là thầy sẽ gọi tôi lên giải cái bài mà thầy đang dạy đây mà.
“ Thưa thầy em không biết làm”. Tôi nhìn đề nói và lặng lẽ về chỗ.
“ Sau tiết gặp tôi ở phòng giáo viên!”. Thầy nói nhưng lộ rõ vẻ ngạc nhiên ở trên mặt.
“Kiểu này thằng đó xong đời rồi. Thầy nổi tiếng khó tính mà nó làm vậy thì xong rồi”. Mọi người trong lớp xì xào nhưng tôi vẫn nghe thấy, tôi cũng không muốn nói gì nhiều “Mệt mỏi lắm!”.
“ Cậu biết làm bài đó phải không?”. Sazu nói với tôi như vậy.
“ Sao cậu lại nghĩ như vậy?”. Tôi có chút ngạc nhiên đáp.
“ Đơn giản là cậu gạch chân đúng chỗ trọng tâm của bài toán, điểm đó chỉ có chú ý mới để ý được mà cậu mới vô mà sao có thể tìm được cơ chứ!”.
“ Do trùng hợp thôi ý mà”. Tôi bối rối trả lời.
‘ừm coi như là vậy đi”. Sazu cười và nói. Công nhận trong học tập cậu ta khác hẳn nhỉ.
Và chuyện gì cũng tới. Giờ học cũng đã hết và tôi phải xuống phòng giáo viên gặp thầy giáo. Haizzz! Mệt mỏi.
“ Kiểu gì cũng phải trực nhật đây” . Tôi thầm nghĩ như vậy. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần để bị chửi rồi.
“ Xin lỗi do em mới vô trường! Em xin lỗi! Em xin lỗi.”. Chắc là cô ấy sợ vi phạm lỗi ở nhà trường là ko được nuôi con vật trong trường đây mà
Sau khi phủi sạch bụi bẩn lên thì thấy có chiếc khăn tay thiêu họa tiết khá đẹp rơi ở gần đó mà cô gái ấy đã biến mất tiêu rồi.
“ Chắc là của cô ấy đây. Có nên để lại chỗ cũ không nhỉ. Thôi để giữ rồi tra lại sau cũng được”. Tôi nghĩ v và cất hộp mèo của cô ấy vào chỗ mát rồi tìm đường ra.
“Cậu mới đi đâu vậy Sana?”.
“ Tôi mới đi có việc xíu thôi. Cậu có thể chỉ cho tôi đường đến văn phòng trường được không? Tôi có việc cần đến đó.”
Sau khi đến nơi tôi vào chỉ muốn đưa chiếc khăn tay cho thầy giáo ở đó và nhờ tìm lại thôi. Tôi không muốn giữ chiếc khăn tay ấy vì… tôi sợ mọi người gặp phiền phức chỉ vậy thôi.
“ Lại muộn rồi! Haizzz”. Tôi vừa chạy vừa nói.
Hôm nay là buổi học đầu tiên của tôi khi lên cấp 3 và chưa gì tôi đã…. muộn rồi.
“ Thưa thầy cho em vào lớp”. Tôi vừa thở vừa nói.
“Chưa gì buổi đầu mà anh đã đi học muộn rồi nhỉ!”. Sự giạn dữ hiện rõ trên mặt thầy. Và chuyện gì cũng tới, tôi biết ngay là thầy sẽ gọi tôi lên giải cái bài mà thầy đang dạy đây mà.
“ Thưa thầy em không biết làm”. Tôi nhìn đề nói và lặng lẽ về chỗ.
“ Sau tiết gặp tôi ở phòng giáo viên!”. Thầy nói nhưng lộ rõ vẻ ngạc nhiên ở trên mặt.
“Kiểu này thằng đó xong đời rồi. Thầy nổi tiếng khó tính mà nó làm vậy thì xong rồi”. Mọi người trong lớp xì xào nhưng tôi vẫn nghe thấy, tôi cũng không muốn nói gì nhiều “Mệt mỏi lắm!”.
“ Cậu biết làm bài đó phải không?”. Sazu nói với tôi như vậy.
“ Sao cậu lại nghĩ như vậy?”. Tôi có chút ngạc nhiên đáp.
“ Đơn giản là cậu gạch chân đúng chỗ trọng tâm của bài toán, điểm đó chỉ có chú ý mới để ý được mà cậu mới vô mà sao có thể tìm được cơ chứ!”.
“ Do trùng hợp thôi ý mà”. Tôi bối rối trả lời.
‘ừm coi như là vậy đi”. Sazu cười và nói. Công nhận trong học tập cậu ta khác hẳn nhỉ.
Và chuyện gì cũng tới. Giờ học cũng đã hết và tôi phải xuống phòng giáo viên gặp thầy giáo. Haizzz! Mệt mỏi.
“ Kiểu gì cũng phải trực nhật đây” . Tôi thầm nghĩ như vậy. Tôi cũng chuẩn bị tinh thần để bị chửi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.