Chương 2: Chúng ta nên kết thúc
Tiêu An Tô
17/11/2019
Ba năm trước đây, Cố Thanh vì cứu cô mà bị xe đánh bay, trở thành người thực vật.
Ba mẹ Cố chất vấn, tự bản thân mình cảm thấy áy náy, khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội. Rõ ràng cô và Cố Thanh không hợp nhau, tuy nhiên bởi vì chính mình mà người nọ phải nằm ở trên giường bệnh.
Cô không chịu nổi lương tâm khiển trách, nấp ở quầy rượu mượn rượu giải sầu, nhưng sau khi tỉnh lại lại bất ngờ phát hiện mình nằm ở trên giường Bạc Lương.
Người đàn ông thuộc về Cố Thanh!
"Ngủ với tôi, sẽ phải phụ trách tôi!" Người đàn ông cười vô lại nói.
"Nhưng anh là chồng chưa cưới của Cố Thanh!"
Trên mặt Cố Vãn biểu hiện không quan tâm, nhưng đáy lòng lại vô cùng tự trách, sao lại uống say đần độn u mê lên giường không nên lên!
"Vậy bây giờ cô không có ý định thừa nhận? Chính cô chủ động leo lên giường của tôi! Nếu như cô không thừa nhận, vậy tôi sẽ dứt khoát đến trước mặt cha mẹ cô nói?" Người đàn ông phúc hắc trêu chọc.
"Đừng!" Giọng Cố Vãn cả kinh thất sắc, sợ hãi cầu xin anh đừng làm vậy.
Cô và Cố Thanh là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ từ trước đến nay rất xấu.
Mẹ là người thứ ba nhúng tay vào nhà họ Cố, mười mấy năm trước đã vứt bỏ mình, ném cô trở về nhà họ Cố.
Ba Cố mẹ Cố không chào đón cô, cho nên qua nhiều năm cô bị người ghét khắp nơi, tựa như chuột chạy qua đường ở nhà họ Cố.
Nếu như ba mẹ Cố biết mình hại chết con gái bảo bối của bọn họ, bây giờ còn lên giường chồng chưa cưới của Cố Thanh, cô sẽ không có ngày yên bình!
"Phải làm sao anh mới ngậm miệng!" Cố Vãn dứt khoát nói điều kiện.
"Thay thế Cố Thanh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ kín miệng như bình!" Người đàn ông đưa ra điều kiện.
Cố Vãn giận đến muốn rút ra khỏi hai bàn tay anh.
Cố Vãn cô đời này hận nhất chính là bị so sánh với Cố Thanh, hiện tại ở trong mắt người này lại thành vật thay thế cho Cố Thanh đang hôn mê?
Nhưng cô lại không có cách nào, cắn răng chấp nhận.
Nhưng có ai biết sự ép buộc ban đầu, lại trở thành say mê luân hãm sau này.
Đần độn u mê trong ba năm, cô lần lượt trầm luân ở trong sự dịu dàng của người đàn ông này.
Mỗi một nơi người nọ dẫn mình đến, mỗi một món quà, mỗi một chữ từng nói, mình cũng có thể nhớ rõ ràng, cũng chỉ vì rung động.
Từ ngoan cố chống cự lúc đầu, càng về sau lại thành nộp vũ khí đầu hàng.
Cô, thua đến rối tinh rối mù.
Trong lúc cô nghi ngờ có phải Bạc Lương cũng động lòng với mình, nhưng tỉnh dậy vô số đêm, đều nhìn thấy anh ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm gương mặt mình, dáng vẻ kia giống như xuyên thấu qua mình, nhìn Cố Thanh. . .
Sự si tâm vọng tưởng ngày càng tăng của cô cũng lần lượt tan biến.
Người anh yêu. . . Vẫn là Cố Thanh!
Ba năm làm bạn, suy nghĩ nào đó sinh ra trong lòng mình lại trở thành một trò cười.
Cô từng nói vô số lần muốn đoạn tuyệt loại quan hệ này, lại bị cứng rắn ngăn chặn.
Người đàn ông lạnh lùng bóp cằm của cô cười âm lãnh: "Tôi chưa kêu dừng trò chơi này, cô còn muốn rời đi? Cố Vãn, tốt nhất là cô đừng hòng mơ tưởng!"
Đúng vậy, cô chỉ là một tiểu tam không lên được mặt bàn, ban đầu là tự cô bò lên giường của anh.
Là cô bắt đầu đoạn quan hệ bẩn thỉu này, cô lại có tư cách gì mà kêu dừng?
Thậm chí, Cố Vãn cũng biết mình hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, ngu ngốc lưu luyến những ngày ở bên cạnh anh mà thôi.
Nhưng cho đến hai tuần lễ trước, tất cả đã khác, cũng hoàn toàn khiến cho Cố Vãn biết đúng là mình ở trong lòng người đàn ông này, vẫn thua Cố Thanh.
Hai tuần lễ trước, Bạc Lương kêu cô thiết kế chiếc nhẫn cô thích, sau khi cô thiết kế xong, tâm tình thấp thỏm đưa cho anh. Hạnh phúc cũng lặng lẽ nảy sinh trong đáy lòng.
Mấy ngày trước lúc cô nghe tin Bạc Lương cưới, cô cho là Bạc Lương cũng thích mình, chế tạo ra chiếc nhẫn kia cũng vì muốn cầu hôn với mình.
Nhưng không nghĩ tới, chiếc nhẫn mình tỉ mỉ thiết kế lại được đeo vào ngón áp út của Cố Thanh mới vừa tỉnh lại.
Mà mẹ của Bạc Lương - Hạ Vũ Hà, người phụ nữ ưu nhã xuất thân cao quý đó đẩy điện thoại tới trước mặt cô, phía trên chính là cuộc đối thoại của Bạc Lương và bà, rõ ràng chính là ngày hôm qua, cũng chính là ngày Cố Thanh mới vừa tỉnh lại!
"Tôi cho là, cô có thể ở bên cạnh Bạc Lương ba năm, người Bạc Lương muốn kết hôn sẽ là cô, nhưng không nghĩ tới. Em gái cô vừa tỉnh lại, nó đã không thể chờ đợi yêu cầu hoàn thành hôn ước. Xem ra cô vẫn thua em gái cô nửa phần!"
Lời giễu cợt của Hạ Vũ Hà còn văng vẳng bên tai, Cố Vãn cảm nhận lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán sau lưng mình, lại cảm thấy làm thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim đã lạnh lẽo.
"Bạc Lương, chúng ta nên kết thúc."
Ba mẹ Cố chất vấn, tự bản thân mình cảm thấy áy náy, khiến cô cảm thấy áp lực gấp bội. Rõ ràng cô và Cố Thanh không hợp nhau, tuy nhiên bởi vì chính mình mà người nọ phải nằm ở trên giường bệnh.
Cô không chịu nổi lương tâm khiển trách, nấp ở quầy rượu mượn rượu giải sầu, nhưng sau khi tỉnh lại lại bất ngờ phát hiện mình nằm ở trên giường Bạc Lương.
Người đàn ông thuộc về Cố Thanh!
"Ngủ với tôi, sẽ phải phụ trách tôi!" Người đàn ông cười vô lại nói.
"Nhưng anh là chồng chưa cưới của Cố Thanh!"
Trên mặt Cố Vãn biểu hiện không quan tâm, nhưng đáy lòng lại vô cùng tự trách, sao lại uống say đần độn u mê lên giường không nên lên!
"Vậy bây giờ cô không có ý định thừa nhận? Chính cô chủ động leo lên giường của tôi! Nếu như cô không thừa nhận, vậy tôi sẽ dứt khoát đến trước mặt cha mẹ cô nói?" Người đàn ông phúc hắc trêu chọc.
"Đừng!" Giọng Cố Vãn cả kinh thất sắc, sợ hãi cầu xin anh đừng làm vậy.
Cô và Cố Thanh là chị em cùng cha khác mẹ, quan hệ từ trước đến nay rất xấu.
Mẹ là người thứ ba nhúng tay vào nhà họ Cố, mười mấy năm trước đã vứt bỏ mình, ném cô trở về nhà họ Cố.
Ba Cố mẹ Cố không chào đón cô, cho nên qua nhiều năm cô bị người ghét khắp nơi, tựa như chuột chạy qua đường ở nhà họ Cố.
Nếu như ba mẹ Cố biết mình hại chết con gái bảo bối của bọn họ, bây giờ còn lên giường chồng chưa cưới của Cố Thanh, cô sẽ không có ngày yên bình!
"Phải làm sao anh mới ngậm miệng!" Cố Vãn dứt khoát nói điều kiện.
"Thay thế Cố Thanh ở bên cạnh tôi, tôi sẽ kín miệng như bình!" Người đàn ông đưa ra điều kiện.
Cố Vãn giận đến muốn rút ra khỏi hai bàn tay anh.
Cố Vãn cô đời này hận nhất chính là bị so sánh với Cố Thanh, hiện tại ở trong mắt người này lại thành vật thay thế cho Cố Thanh đang hôn mê?
Nhưng cô lại không có cách nào, cắn răng chấp nhận.
Nhưng có ai biết sự ép buộc ban đầu, lại trở thành say mê luân hãm sau này.
Đần độn u mê trong ba năm, cô lần lượt trầm luân ở trong sự dịu dàng của người đàn ông này.
Mỗi một nơi người nọ dẫn mình đến, mỗi một món quà, mỗi một chữ từng nói, mình cũng có thể nhớ rõ ràng, cũng chỉ vì rung động.
Từ ngoan cố chống cự lúc đầu, càng về sau lại thành nộp vũ khí đầu hàng.
Cô, thua đến rối tinh rối mù.
Trong lúc cô nghi ngờ có phải Bạc Lương cũng động lòng với mình, nhưng tỉnh dậy vô số đêm, đều nhìn thấy anh ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm gương mặt mình, dáng vẻ kia giống như xuyên thấu qua mình, nhìn Cố Thanh. . .
Sự si tâm vọng tưởng ngày càng tăng của cô cũng lần lượt tan biến.
Người anh yêu. . . Vẫn là Cố Thanh!
Ba năm làm bạn, suy nghĩ nào đó sinh ra trong lòng mình lại trở thành một trò cười.
Cô từng nói vô số lần muốn đoạn tuyệt loại quan hệ này, lại bị cứng rắn ngăn chặn.
Người đàn ông lạnh lùng bóp cằm của cô cười âm lãnh: "Tôi chưa kêu dừng trò chơi này, cô còn muốn rời đi? Cố Vãn, tốt nhất là cô đừng hòng mơ tưởng!"
Đúng vậy, cô chỉ là một tiểu tam không lên được mặt bàn, ban đầu là tự cô bò lên giường của anh.
Là cô bắt đầu đoạn quan hệ bẩn thỉu này, cô lại có tư cách gì mà kêu dừng?
Thậm chí, Cố Vãn cũng biết mình hiểu nhưng lại giả bộ hồ đồ, ngu ngốc lưu luyến những ngày ở bên cạnh anh mà thôi.
Nhưng cho đến hai tuần lễ trước, tất cả đã khác, cũng hoàn toàn khiến cho Cố Vãn biết đúng là mình ở trong lòng người đàn ông này, vẫn thua Cố Thanh.
Hai tuần lễ trước, Bạc Lương kêu cô thiết kế chiếc nhẫn cô thích, sau khi cô thiết kế xong, tâm tình thấp thỏm đưa cho anh. Hạnh phúc cũng lặng lẽ nảy sinh trong đáy lòng.
Mấy ngày trước lúc cô nghe tin Bạc Lương cưới, cô cho là Bạc Lương cũng thích mình, chế tạo ra chiếc nhẫn kia cũng vì muốn cầu hôn với mình.
Nhưng không nghĩ tới, chiếc nhẫn mình tỉ mỉ thiết kế lại được đeo vào ngón áp út của Cố Thanh mới vừa tỉnh lại.
Mà mẹ của Bạc Lương - Hạ Vũ Hà, người phụ nữ ưu nhã xuất thân cao quý đó đẩy điện thoại tới trước mặt cô, phía trên chính là cuộc đối thoại của Bạc Lương và bà, rõ ràng chính là ngày hôm qua, cũng chính là ngày Cố Thanh mới vừa tỉnh lại!
"Tôi cho là, cô có thể ở bên cạnh Bạc Lương ba năm, người Bạc Lương muốn kết hôn sẽ là cô, nhưng không nghĩ tới. Em gái cô vừa tỉnh lại, nó đã không thể chờ đợi yêu cầu hoàn thành hôn ước. Xem ra cô vẫn thua em gái cô nửa phần!"
Lời giễu cợt của Hạ Vũ Hà còn văng vẳng bên tai, Cố Vãn cảm nhận lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán sau lưng mình, lại cảm thấy làm thế nào cũng không sưởi ấm được trái tim đã lạnh lẽo.
"Bạc Lương, chúng ta nên kết thúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.