Chương 7: Mùi tro cốt mẹ cô như thế nào
Tiêu An Tô
09/04/2020
Cố Thanh nói xong, cầm hủ tro cốt lên đi tới bên cạnh cửa sổ, đẩy cửa sổ, mở hủ tro cốt ra, giả bộ hướng xuống.
"Hôm nay gió thật to, cô nói xem đổ một hộp tro cốt lớn như vậy còn tìm được không?"
"Không. . .đừng! Cầu xin cô, đừng! Tôi uống, tôi uống!"
Cố Vãn bị dọa sợ kêu to, tay run run vội vàng uống canh Cố Thanh mang đến, canh đầy dầu mỡ không nhận ra được mùi gì, nhưng lúc này Cố Vãn hoàn toàn không quan tâm, lúc uống sạch một giọt cuối cùng, Cố Thanh cười.
"Cô trả hủ tro cốt lại cho tôi!"
Cố Thanh nhún nhún ném qua cho cô.
Tay Cố Vãn run run mở ra, bên trong rỗng tuếch.
"Cô lừa tôi!"
"Tôi cũng không lừa cô, tôi đã đưa cho cô một nửa tro cốt. Tôi rất hào phóng đúng không. Trong bát thuốc phá thai vừa rồi, một nửa tro cốt mẹ cô được hòa ở bên trong, như thế nào, mùi như thế nào?"
"Cố Thanh!" Trong mắt Cố Vãn hiện đầy tia máu.
Thứ cô mới vừa uống vào chính là tro cốt của mẹ!
"Oẹ —— "
Cố Thanh nhìn cô cười: "Đừng nôn, đó là một nửa tro cốt của mẹ cô, nôn thì sẽ không còn."
"Tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô!"
"Cô giết tôi thì sẽ không lấy được một nửa tro cốt kia. Muốn. Tối mai đừng xuất hiện tại hôn lễ, cút ra khỏi Tuyên Thành cho tôi, cút càng xa càng tốt!"
Cố Thanh âm ngoan nhìn cô.
Cô ta mới vừa đi, Cố Vãn đã ôm hủ tro cốt trống không gào khóc.
"Cố Thanh, tôi muốn giết cô giết cô!"
"Vãn Vãn. . ." Trình Phi ở ngoài cửa nghe giọng của Cố Vãn, vọt vào ôm cô vào lòng an ủi.
"Đừng khóc đừng tức giận! Ngoan ~ thân thể em còn chưa khỏi hẳn, ngàn vạn đừng nổi giận."
Cố Vãn nằm ở trong ngực Trình Phi liều mạng lắc đầu: "Cố Thanh đưa tro cốt của mẹ em cho em uống, cô ta khinh người quá đáng, thì ra là mười mấy năm trước mẹ em đã bị bọn họ giết. Em muốn báo thù! Em muốn báo thù, Trình Phi! Không báo thù em không cam lòng! Hu hu hu. . ."
"Được được được, báo thù, anh báo thù cho em!" Trình Phi kiên nhẫn an ủi.
Cố Vãn khóc khóc, sắc mặt chợt trắng bệch, máu tươi nửa người dưới chảy như trút nước, Trình Phi bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng gọi bác sĩ tới. . .
. . .
Tám giờ tối, Khách sạn Đặc Tư Thụy chuẩn bị một hôn lễ xa hoa, Bạc Lương nhìn một vòng hiện trường, quả nhiên, hoàn toàn không có người phụ nữ kia!
"Nghĩ gì thế? Sắp lên thảm đỏ, em vẫn có chút căng thẳng." Cố Thanh đứng ở bên cạnh anh nhìn mình và Bạc Lương tây trang thẳng thớm trong gương, khuôn mặt vui vẻ.
Chỉ cần qua hôm nay, người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Gương mặt cô ta có bảy tám phần giống Cố Vãn, thua Cố Vãn vài phần tươi sáng, hơn vài phần giả vờ vô tội và đáng yêu.
Bạc Lương nhìn áo cưới trên thân cô ta lại nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Cố Vãn ở phòng thử quần áo.
Cười lạnh: "Áo cưới này được mặc ở trên người cô thật đúng là hạ không ít cấp bậc!"
Sắc mặt Cố Thanh lập tức thay đổi.
"Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ!"
Bạc Lương xoay người sửa sang lại quần áo cho cô ta, cười nói: "Như cô mong muốn, tôi và cô kết hôn, nhưng Cố Thanh, tôi đã tự xin công ty điều đến phân bộ quản lý chi nhánh công ty ở Ý, ngày mai sẽ đi. Cô cứ hưởng thụ cuộc hôn nhân này đi."
"Hôm nay gió thật to, cô nói xem đổ một hộp tro cốt lớn như vậy còn tìm được không?"
"Không. . .đừng! Cầu xin cô, đừng! Tôi uống, tôi uống!"
Cố Vãn bị dọa sợ kêu to, tay run run vội vàng uống canh Cố Thanh mang đến, canh đầy dầu mỡ không nhận ra được mùi gì, nhưng lúc này Cố Vãn hoàn toàn không quan tâm, lúc uống sạch một giọt cuối cùng, Cố Thanh cười.
"Cô trả hủ tro cốt lại cho tôi!"
Cố Thanh nhún nhún ném qua cho cô.
Tay Cố Vãn run run mở ra, bên trong rỗng tuếch.
"Cô lừa tôi!"
"Tôi cũng không lừa cô, tôi đã đưa cho cô một nửa tro cốt. Tôi rất hào phóng đúng không. Trong bát thuốc phá thai vừa rồi, một nửa tro cốt mẹ cô được hòa ở bên trong, như thế nào, mùi như thế nào?"
"Cố Thanh!" Trong mắt Cố Vãn hiện đầy tia máu.
Thứ cô mới vừa uống vào chính là tro cốt của mẹ!
"Oẹ —— "
Cố Thanh nhìn cô cười: "Đừng nôn, đó là một nửa tro cốt của mẹ cô, nôn thì sẽ không còn."
"Tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô!"
"Cô giết tôi thì sẽ không lấy được một nửa tro cốt kia. Muốn. Tối mai đừng xuất hiện tại hôn lễ, cút ra khỏi Tuyên Thành cho tôi, cút càng xa càng tốt!"
Cố Thanh âm ngoan nhìn cô.
Cô ta mới vừa đi, Cố Vãn đã ôm hủ tro cốt trống không gào khóc.
"Cố Thanh, tôi muốn giết cô giết cô!"
"Vãn Vãn. . ." Trình Phi ở ngoài cửa nghe giọng của Cố Vãn, vọt vào ôm cô vào lòng an ủi.
"Đừng khóc đừng tức giận! Ngoan ~ thân thể em còn chưa khỏi hẳn, ngàn vạn đừng nổi giận."
Cố Vãn nằm ở trong ngực Trình Phi liều mạng lắc đầu: "Cố Thanh đưa tro cốt của mẹ em cho em uống, cô ta khinh người quá đáng, thì ra là mười mấy năm trước mẹ em đã bị bọn họ giết. Em muốn báo thù! Em muốn báo thù, Trình Phi! Không báo thù em không cam lòng! Hu hu hu. . ."
"Được được được, báo thù, anh báo thù cho em!" Trình Phi kiên nhẫn an ủi.
Cố Vãn khóc khóc, sắc mặt chợt trắng bệch, máu tươi nửa người dưới chảy như trút nước, Trình Phi bị dọa đến sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng gọi bác sĩ tới. . .
. . .
Tám giờ tối, Khách sạn Đặc Tư Thụy chuẩn bị một hôn lễ xa hoa, Bạc Lương nhìn một vòng hiện trường, quả nhiên, hoàn toàn không có người phụ nữ kia!
"Nghĩ gì thế? Sắp lên thảm đỏ, em vẫn có chút căng thẳng." Cố Thanh đứng ở bên cạnh anh nhìn mình và Bạc Lương tây trang thẳng thớm trong gương, khuôn mặt vui vẻ.
Chỉ cần qua hôm nay, người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về mình. Gương mặt cô ta có bảy tám phần giống Cố Vãn, thua Cố Vãn vài phần tươi sáng, hơn vài phần giả vờ vô tội và đáng yêu.
Bạc Lương nhìn áo cưới trên thân cô ta lại nghĩ đến ngày đó nhìn thấy Cố Vãn ở phòng thử quần áo.
Cười lạnh: "Áo cưới này được mặc ở trên người cô thật đúng là hạ không ít cấp bậc!"
Sắc mặt Cố Thanh lập tức thay đổi.
"Anh có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ!"
Bạc Lương xoay người sửa sang lại quần áo cho cô ta, cười nói: "Như cô mong muốn, tôi và cô kết hôn, nhưng Cố Thanh, tôi đã tự xin công ty điều đến phân bộ quản lý chi nhánh công ty ở Ý, ngày mai sẽ đi. Cô cứ hưởng thụ cuộc hôn nhân này đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.