Chương 40: Sẽ không bao giờ yêu anh
Tiêu An Tô
03/03/2020
Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Trình Phi, hai mắt nhìn thẳng, nhưng không
nhìn thấy phần dịu dàng thuộc về mình từ trong mắt đối phương, nếu có
thì chẳng qua chỉ là giả dối!
"Bây giờ anh còn nhắc tới Tiểu Sâm ở trước mặt tôi? Thì ra anh là ông chủ lớn, thì ra là có công ty, tôi vẫn thật không biết, thật là uổng công anh đau khổ khi thấy khi thấy Tiểu Sâm không có tiền hóa trị, khóc rống khi thấy chúng tôi không mua nổi thuốc tốt hơn, trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Trình Phi, anh có cảm thấy muốn đứa bé khỏe hơn một chút không? Bây giờ anh đang nói chuyện đứa bé với tôi sao? Trình Phi, ngươi không biết thẹn sao!"
"..."
Trình Phi bị hỏi một câu cũng không nói ra được.
Siết quả đấm thật chặt, cổ họng trầm thấp: "Đúng, đúng là anh không thể nhìn thấy em hy sinh mình vì con anh ta như vậy, anh hận sao đứa bé kia không chết đi, Cố Vãn, cho tới bây giờ anh chỉ cần một mình em, anh chờ em mười lăm năm, nhưng em có từng nhìn anh một cái không!"
"Tên cặn bã!"
Cố Vãn giận đến cả người phát run, hung hăng tát Trình Phi một cái.
Trình Phi cười xòa: "Em đánh đi, cho dù em đánh! Nói cho cùng Cố Vãn em theo Bạc Lương, mà không theo anh không phải là bởi vì tiền của hắn sao? Bây giờ anh có tiền, em còn không đi theo anh sao?"
Anh ta tự tay dựng thẳng giấy chuyển nhượng Bạc Lương đã ký trước mặt Cố Vãn.
"Bây giờ anh có tiền, anh muốn làm gì thì làm cái đó! Anh không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai! Cố Vãn, bây giờ anh cho em cơ hội lựa chọn một lần nữa, rốt cuộc là em theo anh đi hay là ở lại với Bạc Lương!"
"Chát —— "
Lại một cái tát hung hăng văng ra, nhưng lúc muốn tát thêm một cái nữa lại bị Trình Phi bắt được cổ tay.
Cố Vãn giận đến nổi trận lôi đình: "Trình Phi anh nằm mơ đi, kiếp này tôi sẽ không bao giờ nhìn anh, anh cho là tôi thích tiền của Bạc Lương sao? Anh sai rồi, cho dù sau này anh trở thành người giàu nhất thế giới, tôi cũng sẽ không yêu anh!"
"Em!"
Trình Phi giận đến cả người phát run.
Lạnh lùng âm hiểm nhìn cô, giễu cợt nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ xem, các người có thể chống đỡ tới khi nào."
Anh ta vừa đi, Cố Thanh cũng đi theo, lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Vãn còn liếc cô một cái.
Mọi người đi, văn kiện cũng cầm đi.
Cả thân thể Cố Vãn mềm nhũn, gần như co quắp, thật may là Bạc Lương bên cạnh phản ứng cực nhanh ôm chặt cô, mới tránh khỏi ngã xuống đất.
"Vãn Vãn..."
Cố Vãn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, lần đầu tiên mới phát hiện, thì ra là lúc người trước mặt nhìn mình, ánh mắt có cẩn thận, có quý trọng, sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn như năm năm trước, chẳng qua là cho tới bây giờ mình cũng chưa từng nghĩ sự dịu dàng này là thuộc về mình!
"Tại sao anh lại làm như vậy... Trình Phi chỉ là một tên cặn bã, tại sao anh lại ký văn kiện đó... Sau này anh phải làm sao, giang sơn anh khổ cực tạo ra, sau này phải làm sao..."
Người đàn ông ôm lấy cô, cười: "Vì em, chút tiền này tính là gì, ngay cả cái mạng này cũng là của em."
Từng chữ anh nói vang vọng ở trong lòng, dường như tất cả những chuyện đã qua lại hiện lên ở trước mắt.
Hốc mắt Cố Vãn chua sót, không khống chế được nước mắt trong suốt bốc ra ngoài, chợt cô ôm cổ đối phương, khóc ròng, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, em không nên lừa anh, em chính là Cố Vãn, Bạc Lương, thật xin lỗi..."
Hốc mắt Bạc Lương cũng hơi ửng đỏ, sửa soạn lại cho người trước mặt, vươn tay phủ lên tóc rối bên tai cô, cười: "Cuối cùng em cũng thừa nhận em chính là Cố Vãn. Vãn Vãn, em có biết nhiều năm qua anh vẫn luôn nhớ em, anh hối hận bao nhiêu."
"Bây giờ anh còn nhắc tới Tiểu Sâm ở trước mặt tôi? Thì ra anh là ông chủ lớn, thì ra là có công ty, tôi vẫn thật không biết, thật là uổng công anh đau khổ khi thấy khi thấy Tiểu Sâm không có tiền hóa trị, khóc rống khi thấy chúng tôi không mua nổi thuốc tốt hơn, trong lòng anh đang suy nghĩ gì? Trình Phi, anh có cảm thấy muốn đứa bé khỏe hơn một chút không? Bây giờ anh đang nói chuyện đứa bé với tôi sao? Trình Phi, ngươi không biết thẹn sao!"
"..."
Trình Phi bị hỏi một câu cũng không nói ra được.
Siết quả đấm thật chặt, cổ họng trầm thấp: "Đúng, đúng là anh không thể nhìn thấy em hy sinh mình vì con anh ta như vậy, anh hận sao đứa bé kia không chết đi, Cố Vãn, cho tới bây giờ anh chỉ cần một mình em, anh chờ em mười lăm năm, nhưng em có từng nhìn anh một cái không!"
"Tên cặn bã!"
Cố Vãn giận đến cả người phát run, hung hăng tát Trình Phi một cái.
Trình Phi cười xòa: "Em đánh đi, cho dù em đánh! Nói cho cùng Cố Vãn em theo Bạc Lương, mà không theo anh không phải là bởi vì tiền của hắn sao? Bây giờ anh có tiền, em còn không đi theo anh sao?"
Anh ta tự tay dựng thẳng giấy chuyển nhượng Bạc Lương đã ký trước mặt Cố Vãn.
"Bây giờ anh có tiền, anh muốn làm gì thì làm cái đó! Anh không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai! Cố Vãn, bây giờ anh cho em cơ hội lựa chọn một lần nữa, rốt cuộc là em theo anh đi hay là ở lại với Bạc Lương!"
"Chát —— "
Lại một cái tát hung hăng văng ra, nhưng lúc muốn tát thêm một cái nữa lại bị Trình Phi bắt được cổ tay.
Cố Vãn giận đến nổi trận lôi đình: "Trình Phi anh nằm mơ đi, kiếp này tôi sẽ không bao giờ nhìn anh, anh cho là tôi thích tiền của Bạc Lương sao? Anh sai rồi, cho dù sau này anh trở thành người giàu nhất thế giới, tôi cũng sẽ không yêu anh!"
"Em!"
Trình Phi giận đến cả người phát run.
Lạnh lùng âm hiểm nhìn cô, giễu cợt nói: "Được, vậy tôi sẽ chờ xem, các người có thể chống đỡ tới khi nào."
Anh ta vừa đi, Cố Thanh cũng đi theo, lúc đi ngang qua bên cạnh Cố Vãn còn liếc cô một cái.
Mọi người đi, văn kiện cũng cầm đi.
Cả thân thể Cố Vãn mềm nhũn, gần như co quắp, thật may là Bạc Lương bên cạnh phản ứng cực nhanh ôm chặt cô, mới tránh khỏi ngã xuống đất.
"Vãn Vãn..."
Cố Vãn nghe tiếng ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, lần đầu tiên mới phát hiện, thì ra là lúc người trước mặt nhìn mình, ánh mắt có cẩn thận, có quý trọng, sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn như năm năm trước, chẳng qua là cho tới bây giờ mình cũng chưa từng nghĩ sự dịu dàng này là thuộc về mình!
"Tại sao anh lại làm như vậy... Trình Phi chỉ là một tên cặn bã, tại sao anh lại ký văn kiện đó... Sau này anh phải làm sao, giang sơn anh khổ cực tạo ra, sau này phải làm sao..."
Người đàn ông ôm lấy cô, cười: "Vì em, chút tiền này tính là gì, ngay cả cái mạng này cũng là của em."
Từng chữ anh nói vang vọng ở trong lòng, dường như tất cả những chuyện đã qua lại hiện lên ở trước mắt.
Hốc mắt Cố Vãn chua sót, không khống chế được nước mắt trong suốt bốc ra ngoài, chợt cô ôm cổ đối phương, khóc ròng, nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật rất xin lỗi, em không nên lừa anh, em chính là Cố Vãn, Bạc Lương, thật xin lỗi..."
Hốc mắt Bạc Lương cũng hơi ửng đỏ, sửa soạn lại cho người trước mặt, vươn tay phủ lên tóc rối bên tai cô, cười: "Cuối cùng em cũng thừa nhận em chính là Cố Vãn. Vãn Vãn, em có biết nhiều năm qua anh vẫn luôn nhớ em, anh hối hận bao nhiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.