Chương 31: Tính kế Bạc Lương
Tiêu An Tô
22/02/2020
Cô sợ Bạc Lương có chuyện gì giấu cô, không cho cô biết, cô càng sợ Tiểu Sâm đã xảy ra chuyện.
Nhìn món ăn đầy bàn, trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô đang chờ người kia trở về.
Cuối cùng ——
"Boss, trước mắt đã có chút đầu đuôi rồi, chúng tôi đã tra được bây giờ Cố Thanh đang ở Tuyên Thành."
"Được, anh tra nhanh chút, tôi sợ không giấu được bao lâu."
"Vâng."
Nghe thấy cuộc đối thoại ngoài cửa truyền đến, xoạt một cái, Cố Vãn đứng dậy nhìn về phía cửa, đúng như dự đoán, mấy giây sau cửa đã được mở, bóng dáng Bạc Lương xuất hiện trước mặt.
"Anh về rồi à? Ăn cơm đi."
Nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ chờ mong mình trở về, Bạc Lương gần như trở về năm năm trước, Cố Vãn mỗi ngày ở nhà chờ anh về nhà, mỗi đêm sẽ hâm một ly sữa cho anh.
Vươn tay vén tóc rối ra sau tai cô vô cùng thân thiết: "Ừ, em nấu sao?"
Anh nhìn thức ăn trên bàn, mặt tràn đầy mừng rỡ.
Cố Vãn gật đầu, che giấu sự chột dạ trong lòng.
Vội vàng kéo tay anh ngồi xuống bàn, ra sức gắp thức ăn cho anh.
Bạc Lương nhìn hành động kỳ lạ của cô, buồn cười nói: "Rốt cuộc hôm nay em sao vậy?"
Lúc trước Cố Vãn không chủ động như thế này, vẫn luôn kháng cự anh.
"Tôi nghĩ nếu con tôi ở chỗ anh, tôi cũng không cần lo lắng. Anh đã bỏ tiền bao nuôi tôi, vậy tôi cũng nên hoàn thành bổn phận của nhân tình đúng không." Cố Vãn cười đáp.
Nhưng sắc mặt Bạc Lương lại hơi chìm, trong mắt của anh có thâm tình Cố Vãn nhìn không hiểu: "Anh chưa từng coi em là nhân tình!"
"Lạch cạch ——"
Đôi đũa trong tay Cố Vãn rơi xuống đất, sững sờ nhìn Bạc Lương, lúng túng cười cười: "Vậy sao?"
Người đàn ông mím môi không nói chuyện nữa.
Trong lúc nhất thời, không khí có chút yên tĩnh.
Đợi đến lúc Cố Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạc Lương đã đưa chén canh đến khóe miệng, bản năng phản ứng muốn ngăn cản, nhưng đối phương đã uống một hơi hết rồi.
Nhìn Bạc Lương uống canh xong từ từ nhắm mắt lại, Cố Vãn vươn ngón tay, cắn chặt môi, trong lúc nhất thời nghi ngờ chính mình làm đúng hay sai.
Nhíu mày đỡ người đàn ông đi xuống lầu.
Vừa lúc gặp hai người giúp việc quét dọn ở trên lầu đi xuống, nhìn thấy Bạc Lương ngủ có hơi ngạc nhiên, Cố Vãn vội vàng giải thích: "Tiên sinh quá mệt mỏi, bây giờ muốn đi lên nghỉ ngơi, các cô bận thì ra ngoài đi, đúng rồi, để cửa, lát tôi phải đi ra ngoài mua đồ cho tiên sinh."
Hai người giúp việc hai mắt nhìn nhau: "Nhưng tiên sinh từng nói cô không thể ra ngoài..."
"Các cô nghi ngờ lời tôi nói? Bây giờ tiên sinh ở đây, nếu không các cô đánh thức anh ấy dậy mà hỏi thử?"
"Không không không..."
Người giúp việc thấy Cố Vãn làm bộ muốn đánh thức Bạc Lương, bị dọa sợ đến vội vàng xua tay, giúp Cố Vãn đỡ Bạc Lương lên lầu rồi rời đi, mà Cố Vãn nhìn người đàn ông ngủ trên giường, trong lòng càng không ngừng đánh trống, không nhịn được khom người ấn một cái lên môi người đàn ông.
Lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, em cũng không muốn, nhưng em không thể không có Tiểu Sâm."
Vừa chạm vào đã tách ra, sau khi bờ môi tách ra, Cố Vãn hấp tấp rời khỏi biệt thự.
Nhưng cô hoàn toàn không chú ý, lúc cô vừa ra khỏi cửa, ngón tay người đàn ông ngủ trên giường nắm lại thật chặt.
Cố Vãn hấp tấp rời khỏi biệt thự nhà họ Bạc, đi tới địa chỉ trong bức thư Trình Phi gửi tới, vừa tới chỗ góc đường, Trình Phi mặc bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai chờ cô.
Cố Vãn ở phía sau anh ta, lập tức chú ý tới tư thế đi bộ kỳ lạ của Trình Phi.
Dường như chân què càng thêm què, mà cái chân lành kia cũng không có gì không đúng.
Một phát bắt được tay đối phương.
"Chân anh bị gì vậy?"
Nhìn món ăn đầy bàn, trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô đang chờ người kia trở về.
Cuối cùng ——
"Boss, trước mắt đã có chút đầu đuôi rồi, chúng tôi đã tra được bây giờ Cố Thanh đang ở Tuyên Thành."
"Được, anh tra nhanh chút, tôi sợ không giấu được bao lâu."
"Vâng."
Nghe thấy cuộc đối thoại ngoài cửa truyền đến, xoạt một cái, Cố Vãn đứng dậy nhìn về phía cửa, đúng như dự đoán, mấy giây sau cửa đã được mở, bóng dáng Bạc Lương xuất hiện trước mặt.
"Anh về rồi à? Ăn cơm đi."
Nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ chờ mong mình trở về, Bạc Lương gần như trở về năm năm trước, Cố Vãn mỗi ngày ở nhà chờ anh về nhà, mỗi đêm sẽ hâm một ly sữa cho anh.
Vươn tay vén tóc rối ra sau tai cô vô cùng thân thiết: "Ừ, em nấu sao?"
Anh nhìn thức ăn trên bàn, mặt tràn đầy mừng rỡ.
Cố Vãn gật đầu, che giấu sự chột dạ trong lòng.
Vội vàng kéo tay anh ngồi xuống bàn, ra sức gắp thức ăn cho anh.
Bạc Lương nhìn hành động kỳ lạ của cô, buồn cười nói: "Rốt cuộc hôm nay em sao vậy?"
Lúc trước Cố Vãn không chủ động như thế này, vẫn luôn kháng cự anh.
"Tôi nghĩ nếu con tôi ở chỗ anh, tôi cũng không cần lo lắng. Anh đã bỏ tiền bao nuôi tôi, vậy tôi cũng nên hoàn thành bổn phận của nhân tình đúng không." Cố Vãn cười đáp.
Nhưng sắc mặt Bạc Lương lại hơi chìm, trong mắt của anh có thâm tình Cố Vãn nhìn không hiểu: "Anh chưa từng coi em là nhân tình!"
"Lạch cạch ——"
Đôi đũa trong tay Cố Vãn rơi xuống đất, sững sờ nhìn Bạc Lương, lúng túng cười cười: "Vậy sao?"
Người đàn ông mím môi không nói chuyện nữa.
Trong lúc nhất thời, không khí có chút yên tĩnh.
Đợi đến lúc Cố Vãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạc Lương đã đưa chén canh đến khóe miệng, bản năng phản ứng muốn ngăn cản, nhưng đối phương đã uống một hơi hết rồi.
Nhìn Bạc Lương uống canh xong từ từ nhắm mắt lại, Cố Vãn vươn ngón tay, cắn chặt môi, trong lúc nhất thời nghi ngờ chính mình làm đúng hay sai.
Nhíu mày đỡ người đàn ông đi xuống lầu.
Vừa lúc gặp hai người giúp việc quét dọn ở trên lầu đi xuống, nhìn thấy Bạc Lương ngủ có hơi ngạc nhiên, Cố Vãn vội vàng giải thích: "Tiên sinh quá mệt mỏi, bây giờ muốn đi lên nghỉ ngơi, các cô bận thì ra ngoài đi, đúng rồi, để cửa, lát tôi phải đi ra ngoài mua đồ cho tiên sinh."
Hai người giúp việc hai mắt nhìn nhau: "Nhưng tiên sinh từng nói cô không thể ra ngoài..."
"Các cô nghi ngờ lời tôi nói? Bây giờ tiên sinh ở đây, nếu không các cô đánh thức anh ấy dậy mà hỏi thử?"
"Không không không..."
Người giúp việc thấy Cố Vãn làm bộ muốn đánh thức Bạc Lương, bị dọa sợ đến vội vàng xua tay, giúp Cố Vãn đỡ Bạc Lương lên lầu rồi rời đi, mà Cố Vãn nhìn người đàn ông ngủ trên giường, trong lòng càng không ngừng đánh trống, không nhịn được khom người ấn một cái lên môi người đàn ông.
Lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, em cũng không muốn, nhưng em không thể không có Tiểu Sâm."
Vừa chạm vào đã tách ra, sau khi bờ môi tách ra, Cố Vãn hấp tấp rời khỏi biệt thự.
Nhưng cô hoàn toàn không chú ý, lúc cô vừa ra khỏi cửa, ngón tay người đàn ông ngủ trên giường nắm lại thật chặt.
Cố Vãn hấp tấp rời khỏi biệt thự nhà họ Bạc, đi tới địa chỉ trong bức thư Trình Phi gửi tới, vừa tới chỗ góc đường, Trình Phi mặc bộ màu đen, đội mũ lưỡi trai chờ cô.
Cố Vãn ở phía sau anh ta, lập tức chú ý tới tư thế đi bộ kỳ lạ của Trình Phi.
Dường như chân què càng thêm què, mà cái chân lành kia cũng không có gì không đúng.
Một phát bắt được tay đối phương.
"Chân anh bị gì vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.