Chương 1
Tạp Bỉ Khâu
23/03/2021
Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt LànhMột ngày nào đó năm hai mươi tuổi, Đào Tư Trĩ vừa mở ra một bộ phim điện ảnh trên máy tính, vừa chơi game trên di động yêu thương mà cậu vừa tải xuống.
Lúc đang chơi đến màn đối thoại thì cậu nghe thấy nam diễn viên điện ảnh nói: “Nếu nói đời người có bốn mùa, thì trước bốn mươi tuổi của tôi đều là mùa xuân.”
Cậu hơi đăm chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, rồi bắt đầu học người ta phân chia cuộc sống của mình như vậy: trước mười bảy tuổi của cậu có lẽ là không có mùa, sau mười tám tuổi là mùa xuân, mười chín tuổi thì biến thành lạnh lẽo, về sau chỉ còn lại mùa thu.
Hai mươi bốn tuổi, Đào Tư Trĩ tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại học viện nghiên cứu máy tính thuộc đại học U.
Giống như vài năm về trước, khúc nhạc chủ đạo trong cuộc sống đại học của Đào Tư Trĩ vẫn luôn là độc lai độc vãng, không có xã giao.
Vì không muốn cùng người khác ngủ chung nên Đào Tư Trĩ chọn học ngoại trú, cơ hội quen biết bạn học còn ít hơn so với hồi trung học. Lúc chụp ảnh tốt nghiệp của khoa chính quy, thậm chí Đào Tư Trĩ còn không nhớ hết toàn bộ tên của các bạn cùng lớp.
Nếu phải nói ngoại trừ học được tri thức chuyên ngành và điểm GPA cao, Đào Tư Trĩ đã gặt hái được gì khi học đại học và nghiên cứu sinh thì có lẽ chỉ còn rất nhiều card trong game di động yêu thương.
Nhưng cậu không quan tâm lắm, bởi vì vốn dĩ cậu cũng chẳng để ý đến mấy thứ này.
Mùa thu tới, Đào Tư Trĩ đi tìm việc. Cậu được công ty An Vĩnh – tập đoàn Internet lớn nhất thành phố tuyển chọn. Tháng hai năm sau, cậu đội gió lạnh thấu xương bắt đầu đi làm.
Khác với đại học U chỉ cách nhà có hai trạm, khuôn viên An Vĩnh nằm ở vùng mới khai phá, cách nhà Đào Tư Trĩ rất xa. Mỗi buổi sáng đi làm, Đào Tư Trĩ đều phải dậy trước sáu rưỡi, chuyển tàu điện ngầm ba lượt, đi bộ thêm hai mươi phút thì mới đến đúng giờ được.
Ba mẹ và anh trai cảm thấy Đào Tư Trĩ chuyển xe đi làm quá vất vả, nói cậu chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy nên bắt đầu thúc giục cậu học lái xe.
Đào Tư Trĩ không muốn học nên cậu thường làm bộ như đang suy nghĩ hoặc không nghe thấy.
Một tuần sau, Đào Tư Trĩ gầy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra. Người nhà lại bắt đầu bàn bạc muốn thuê hoặc mua đứt cho cậu một căn nhà nhỏ bên cạnh công ty. Nhưng vùng lân cận công ty rất ít chung cư, càng không dễ tìm nhà thích hợp, họ dẫn Đào Tư Trĩ tới xem vài lần vẫn chưa nhìn trúng cái nào.
Đào Tư Trĩ cảm thấy xem nhà vừa phiền vừa mệt, sau mấy lần phối hợp nhưng không có kết quả, cậu bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
May mắn là Đào Tư Trĩ đi từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại thành làm việc được ba tháng thì công ty đột nhiên tuyên bố chính sách phúc lợi đầu tiên, đó là chuẩn bị cung cấp ký túc xá dành cho nhân viên mới có nhu cầu.
Hiệu suất chấp hành của bộ phận hậu cần rất cao, mới thông báo chưa được bao lâu thì Tiểu Lý phụ trách liên lạc của bộ phận kỹ thuật đã cầm bản kê đến hỏi.
Đào Tư Trĩ vốn không hứng thú lắm với phúc lợi này, mắt cậu nhìn chằm chằm vào thủ tục điều chỉnh, không ngẩng đầu lên mà nói với Tiểu Lý: “Tôi không cần.”
Tiểu Lý là kiểu người dong dài, đứng bên cạnh cậu không chịu đi, cứ như cảm thấy rất kỳ lạ mà hỏi cậu: “Vì sao không cần, điều kiện tốt vậy cơ mà.”
Cuối cùng Đào Tư Dĩ ngẩng đầu, nói với cô: “Tôi không thích ở cùng người khác.”
Lý Tiêu lập tức nói với cậu: “Cậu chưa xem thông báo à, ký túc xá này là một người ở, bỏ lỡ là không còn nữa đâu.” Tay cô cầm bút, lại hỏi Đào Tư Trĩ lần nữa: “Cậu có ở một mình không?”
Đào Tư Trĩ trầm ngâm một chút, nói: “Có.” Lại di chuyển ánh mắt về phía màn hình.
Lý Tiêu gật đầu, gạch một cái trên bản kê, đi tới chỗ người khác.
Đào Tư Trĩ lại tiếp tục chuyên tâm hoàn thành công việc, mở tập tin bảng biểu của mình ra, viết nhật ký vào chỗ trống sau ngày mùng hai tháng tám: “Sắp phải ở ký túc xá đơn công ty cấp cho.”
Rồi lại nhắn trong group gia đình: “Con sắp ở trong ký túc xá rồi.” khiến mọi người dậy sóng.
Một tuần sau, Đào Tư Trĩ chuyển tới.
Vì có nhiều hành lý nên anh trai Đào Tư Viễn lái xe đưa cậu đến. Vốn dĩ mẹ cũng muốn theo đến nhưng bị anh trai từ chối bằng lý do “Con còn phải đi làm, không rảnh đưa mẹ về nhà.”
Đường đi làm ngày thứ hai hơi đông đúc, anh trai cậu vừa lái xe vừa cằn nhằn dặn dò một vài việc cần chú ý.
Đào Tư Trĩ không để tâm nghe bởi vì cậu tranh thủ làm nhiệm vụ hằng ngày trong game, hơn nữa cậu nhắm mắt cũng đoán được anh trai nói gì.
Chắc chắn vẫn nói y như tối qua: “Một tuần về nhà một lần”: “Không được chơi game quá muộn”: “Rảnh thì tiếp xúc với nhiều người hơn”: “Nhưng mà tiếp xúc nông sâu gì thì phải nói cho anh biết”.
Lúc gần tới nơi, Đào Tư Trĩ đã gom đủ 10 vé, lập tức đưa điện thoại đến trước mặt anh trai: “Anh ơi, rút giùm em.”
Chẳng biết vì sao anh trai cậu thở dài một cái rồi mới rút.
Hôm nay Đào Tư Viễn rất may mắn, rút được mấy SSR mà Đào Tư Trĩ chưa có.
Đã mấy tuần nay Đào Tư Trĩ chưa rút vé rồi, cậu vui đến nỗi đáp ứng yêu cầu quá đáng là năm sau học lái xe mà Đào Tư Viễn thừa cơ đưa ra. Sau khi Đào Tư Viễn thay cậu dọn đồ xong còn cho hắn chìa khóa dự phòng của ký túc xá.
Ký túc xá đơn của công ty đã đáp ứng tất cả những yêu cầu của Đào Tư Trĩ đối với phòng ở.
Không gian rất nhỏ, có phòng vệ sinh riêng, tốc độ mạng cực nhanh, giường thoải mái, còn có nhân viên vệ sinh tới cửa lấy quần áo đi giặt.
Sau khi dọn vào ký túc xa, ngoại trừ cuối tuần và ngày nghỉ thong thả bị ba mẹ và anh trai ra lệnh ép về nhà thì Đào Tư Trĩ luôn ở trong công ty.
Chưa được bao lâu, Tiểu Đào mới tốt nghiệp khóa này đã nổi tiếng khắp cả bộ phận thủ tục, năng lực nghiệp vụ tốt, rất tích cực tăng ca, không có chuyện gì thì không ra khỏi khuôn viên.
Cuộc sống như đường thẳng nối ba điểm ký túc xá, vị trí công tác, căn tin khiến Đào Tư Trĩ cảm thấy như cá gặp nước, cực kỳ tự tại. Cậu cảm thấy mùa thu của mình chuẩn bị kết thúc, mùa xuân sắp tới.
Đào Tư Trĩ còn từng lo rằng nếu như sau này bị bắt dọn đi, muốn mua nhà thì phải làm theo mẫu ký túc xá này.
Sau quá trình công tác cần cù chăm chỉ, đến cuối năm, Đào Tư Dĩ được bầu là nhân viên mới xuất sắc.
Cấp trên gọi cậu và đồng nghiệp cùng được khen thưởng là Tiểu Triệu tới phòng làm việc, đầu tiên là chúc mừng bọn họ rồi đưa cho hai người vé vào buổi họp hằng năm của công ty, nói: “Không phải người nào từng được khen thưởng xuất sắc cũng có vinh dự này đâu.”
Nhìn thấy hai chữ hằng năm, Đào Tư Trĩ thầm nghĩ: “Chắc là nhiều người lắm”. Cậu tương đối sợ đông người, ấp úng muốn cự tuyệt.
Cấp trên biết tính cậu, cũng nhìn ra ý cậu, đột nhiên bắt đầu giáo huấn triết lý cuộc đời: “Người trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều với xã hội”, “Bây giờ không phải thời đại chỉ nhìn vào năng lực” vân vân.
Đào Tư Trĩ bắt đầu thất thần, bỗng dưng bị một câu “Hơn nữa tỉ lệ trúng thưởng trong buổi họp hằng năm năm nay là cao nhất trong lịch sử, bỏ qua là hết cơ hội.” hấp dẫn lực chú ý.
Đào Tư Trĩ có một khuyết điểm, cậu không thể kháng cự hầu hết tất cả những hoạt động trúng thưởng. Bởi vậy nói đến cuối cùng, cậu không những nhận vé vào buổi họp hằng năm mà còn cảm ơn cấp trên.
Vào thứ sáu của tuần thứ ba sau giao thừa, tập đoàn sẽ cử hành tiệc tại tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa cạnh khuôn viên.
Phòng tiệc rất lớn, trong sảnh bày bảy tám mươi bàn tròn, sân khấu đặt phía trước, hai bên sân khấu mở màn hình điện tử lớn trực tiếp khung cảnh trên sân khấu.
Sau khi chủ tịch và tổng tài đọc diễn văn, tiệc tối bắt đầu.
Bầu khí tại đại đa số bàn lên cao, ăn uống linh đình, cũng có số ít bàn cực kỳ im lặng.
Phần lớn những người ngồi im lặng ở bàn ăn là người không giỏi xã giao như Đào Tư Trĩ và Lý Tiêu thuộc bộ phận hậu cần.)
Nhân sự rất quan tâm mà xếp chỗ để bọn họ ngồi góc ít người chú ý, khiến bọn họ không bị quấy rầy mà yên lặng ăn cơm, chuyên tâm chờ đợi mở thưởng.
Trước khi rút thăm trúng thưởng bắt đầu còn có mấy tiết mục biểu diễn, đúng lúc Đào Tư Trĩ ngồi bên cạnh loa bị nhạc làm cho đau lỗ tai, lại cảm thấy thật là buồn tẻ nên liền nói với đồng nghiệp một tiếng rồi định tránh ra bên ngoài phòng tiệc.
Bên ngoài không ít người, đồng hồ kêu nhắc nhở đã chín giờ tối, đến giờ làm nhiệm vụ hằng ngày rồi. Cậu lấy điện thoại ra, mở phần mềm, chăm chú chơi. Một lát sau, cậu bỗng nghe thấy có người gọi mình: “Đào Tư Trĩ.”
“Đào Tư Trĩ.”
Giọng nói này Đào Tư Trĩ quen. Lúc cậu vừa mới tốt nghiệp trung học, chẳng biết tại sao nó thường vang lên bên tai cậu, khiến cậu cảm thấy hơi phiền.
Giọng nói ấy có khi xuất hiện ở căn tin, có khi ở sân thể dục, có khi ở trong nhà, ở dưới lầu. Đào Tư Trĩ không rõ nguyên nhân xuất hiện giọng nói này, chỉ là mỗi lần nghe được cũng chẳng tìm thấy nơi giọng nói phát ra,
Mấy năm gần đây, cậu đã ít nghe được hơn, bởi vậy hôm nay Đào Tư Trĩ không nghĩ tới, cũng không ngẩng đầu nhìn. Đến tận khi giọng nói cách cậu càng ngày càng gần, khiến cậu nghi ngờ lần này không phải lãng tai.
Sau đó, cậu nhìn thấy một đôi giày da. Da giày màu đen, lau rất bóng, dẫm lên thảm đỏ. Thế rồi cậu lại nghe thấy: “Đào Tư Trĩ.”
Cậu đành phải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người vừa gọi mình.
Người này cao hơn cậu một cái đầu, mặc tây trang màu đen phẳng phiu, tóc cắt ngắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Đào Tư Trĩ, trên tay cầm một ly rượu.
Ngoại trừ có vẻ trưởng thành hơn thì hầu như bề ngoài của Tưởng Kha không thay đổi chút nào. Chẳng qua những ngang ngược và đùa cợt trong mắt mà Đào Tư Trĩ từng quen thuộc lại không còn nữa.
“Sao không nói gì?” Hắn nói: “Không nhận ra tôi?”
Đào Tư Trĩ đáp: “Có nhận ra.”
Tưởng Kha cười thản nhiên, hắn nhìn ánh mắt của Đào Tư Trĩ, tựa như cách Đào Tư Trĩ rất gần mà lại rất xa.
Thực tế, Đào Tư Trĩ cảm thấy mình đúng là đã sắp không nhận ra hắn mất rồi.
Trong bảy năm cách biệt, Tưởng Kha đã trở thành người trưởng thành chững chạc, khách sáo nói với Đào Tư Trĩ: “Đã lâu không gặp.” Mà Đào Tư Trĩ mãi vẫn cứ như trước đây không hề thay đổi.
Âm thanh khắp nơi rất ồn ào, là hoàn cảnh mà Đào Tư Trĩ không thích. Cậu cảm thấy không thoải mái, muốn tới một nơi yên lặng, vì thế nhìn quanh rồi lại mơ hồ nhìn về Tưởng Kha: “Ừm…gặp.”
Tưởng Kha không so đo việc cậu đọc rõ từng chữ, trong giọng nói mang theo ý cười: “Đào Tư Trĩ, em không thay đổi chút nào.”
Đào Tư Trĩ không tìm được nơi ít người, cũng không biết nói gì, lại nhìn về phía Tưởng Kha lần nữa, phát ra một âm đơn từ khoang mũi.
Tưởng Kha đẹp trai, hình tượng tốt, rất nhiều cô gái hóng gió ngoài sảnh đều đang nhìn hắn, rất khác với Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ chú ý tới màn hình di động nên dời ánh mắt khỏi người Tưởng Kha, cúi đầu, ngón cái tay phải chạm nhẹ màn hình, làm giao diện trò chơi lại sáng lên lần nữa.
“Lại đang chơi game sao?” Tưởng Kha bước tới, đến gần Đào Tư Trĩ một chút: “Vẫn là cái ngày trước à?”
Đào Tư Trĩ ngửi thấy mùi rượu, gục đầu đáp: “Không phải.”
Sau đó, cậu nghe thấy giọng Tưởng Kha tiếp tục hỏi: “Game bây giờ có phải rút vé không?”
Lòng cậu không yên, gật đầu coi như trả lời, cuối cùng bước một bước nhỏ sang bên cạnh, bả vai dán lên cột đá cẩm thạch.
Đá cẩm thạch hơi lạnh, Đào Tư Trĩ kề sát vào rất mạnh, tựa như bị một bàn tay vô hình ấn vào cây cột. Cậu cũng cảm thấy không quá thoải mái, nhưng vì nhiệm vụ còn chưa làm xong nên vẫn tiếp tục duy trì tư thế kỳ quái chơi game.
Tưởng Kha yên lặng nhìn khoảng ba mươi giây, mở miệng hỏi Đào Tư Trĩ: “Muốn tôi rút vé giúp không?”
Lúc này, Đào Tư Trĩ đã làm xong nhiệm vụ, phải quay về đợi rút thưởng hằng năm. Cậu ấn khóa màn hình, lầu bầu: “Không cần”, xoay người đi về sảnh. Cậu đi nhanh hơn lúc bình thường, cũng không biết vì sao nữa.
Lúc đến gần cửa lớn, Tưởng Kha ở phía sau gọi tên cậu. Cậu đành phải dừng chân, quay lại nhìn lần nữa.
Cậu thấy Tưởng Kha đứng ở nơi cách cậu ba thước, hơi cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.
Sở dĩ nói miễn cưỡng, bởi vì độ cong khóe miệng của Tưởng Kha rất mất tự nhiên, ánh mắt cũng hơi trốn tránh. Tưởng Kha đè thấp giọng, hỏi Đào Tư Trĩ: “Có thể xóa số điện thoại của tôi khỏi danh sách đen được không?”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn nghĩ ngợi, hỏi hắn: “Danh sách đen gì?”
“Anh không ở trong danh sách đen của tôi.” Đào Tư Trĩ nói.
Tưởng Kha ngẩn người, chút ít ý cười trong mắt cũng đã biến mất. Ngôn Tình Ngược
Đào Tư Trĩ nhìn biểu cảm của Tưởng Kha, cảm thấy có lẽ Tưởng Kha có rất nhiều điều muốn nói, cho nên không rời đi ngay.
Nhưng đợi chốc lát, Tưởng Kha cũng không nói gì, Đào Tư Trĩ vấn vương phần thưởng nên không còn kiên nhẫn chờ nữa, xoay người rời đi lần nữa.
Tưởng Kha không gọi cậu, cũng không chạy theo khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi tới chỗ của mình, ngồi bên cạnh đồng nghiệp không khéo ăn nói. Vài giây sau, điện thoại trong tay cậu sáng lên, Tưởng Kha gửi cho cậu một tin nhắn: “Năm kia tôi nhậm chức, năm nay được gọi lên tổng bộ, làm ở bộ phận kinh doanh.”
Đào Tư Trĩ đọc xong liền khóa màn hình.
Thật ra tin nhắn sắp xếp từ dưới lên trên, có thể nhìn thấy gần hai năm nay, ngày lễ ngày tết, cậu nhận được một vài tin nhắn chúc mừng từ Tưởng Kha.
Đào Tư Trĩ không thích trả lời tin nhắn của người khác, chưa từng trả lời.
Lúc đang chơi đến màn đối thoại thì cậu nghe thấy nam diễn viên điện ảnh nói: “Nếu nói đời người có bốn mùa, thì trước bốn mươi tuổi của tôi đều là mùa xuân.”
Cậu hơi đăm chiêu ngẩng đầu nhìn một cái, rồi bắt đầu học người ta phân chia cuộc sống của mình như vậy: trước mười bảy tuổi của cậu có lẽ là không có mùa, sau mười tám tuổi là mùa xuân, mười chín tuổi thì biến thành lạnh lẽo, về sau chỉ còn lại mùa thu.
Hai mươi bốn tuổi, Đào Tư Trĩ tốt nghiệp nghiên cứu sinh tại học viện nghiên cứu máy tính thuộc đại học U.
Giống như vài năm về trước, khúc nhạc chủ đạo trong cuộc sống đại học của Đào Tư Trĩ vẫn luôn là độc lai độc vãng, không có xã giao.
Vì không muốn cùng người khác ngủ chung nên Đào Tư Trĩ chọn học ngoại trú, cơ hội quen biết bạn học còn ít hơn so với hồi trung học. Lúc chụp ảnh tốt nghiệp của khoa chính quy, thậm chí Đào Tư Trĩ còn không nhớ hết toàn bộ tên của các bạn cùng lớp.
Nếu phải nói ngoại trừ học được tri thức chuyên ngành và điểm GPA cao, Đào Tư Trĩ đã gặt hái được gì khi học đại học và nghiên cứu sinh thì có lẽ chỉ còn rất nhiều card trong game di động yêu thương.
Nhưng cậu không quan tâm lắm, bởi vì vốn dĩ cậu cũng chẳng để ý đến mấy thứ này.
Mùa thu tới, Đào Tư Trĩ đi tìm việc. Cậu được công ty An Vĩnh – tập đoàn Internet lớn nhất thành phố tuyển chọn. Tháng hai năm sau, cậu đội gió lạnh thấu xương bắt đầu đi làm.
Khác với đại học U chỉ cách nhà có hai trạm, khuôn viên An Vĩnh nằm ở vùng mới khai phá, cách nhà Đào Tư Trĩ rất xa. Mỗi buổi sáng đi làm, Đào Tư Trĩ đều phải dậy trước sáu rưỡi, chuyển tàu điện ngầm ba lượt, đi bộ thêm hai mươi phút thì mới đến đúng giờ được.
Ba mẹ và anh trai cảm thấy Đào Tư Trĩ chuyển xe đi làm quá vất vả, nói cậu chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy nên bắt đầu thúc giục cậu học lái xe.
Đào Tư Trĩ không muốn học nên cậu thường làm bộ như đang suy nghĩ hoặc không nghe thấy.
Một tuần sau, Đào Tư Trĩ gầy đến nỗi mắt thường cũng có thể nhận ra. Người nhà lại bắt đầu bàn bạc muốn thuê hoặc mua đứt cho cậu một căn nhà nhỏ bên cạnh công ty. Nhưng vùng lân cận công ty rất ít chung cư, càng không dễ tìm nhà thích hợp, họ dẫn Đào Tư Trĩ tới xem vài lần vẫn chưa nhìn trúng cái nào.
Đào Tư Trĩ cảm thấy xem nhà vừa phiền vừa mệt, sau mấy lần phối hợp nhưng không có kết quả, cậu bắt đầu chống cự một cách tiêu cực.
May mắn là Đào Tư Trĩ đi từ trung tâm thành phố đến vùng ngoại thành làm việc được ba tháng thì công ty đột nhiên tuyên bố chính sách phúc lợi đầu tiên, đó là chuẩn bị cung cấp ký túc xá dành cho nhân viên mới có nhu cầu.
Hiệu suất chấp hành của bộ phận hậu cần rất cao, mới thông báo chưa được bao lâu thì Tiểu Lý phụ trách liên lạc của bộ phận kỹ thuật đã cầm bản kê đến hỏi.
Đào Tư Trĩ vốn không hứng thú lắm với phúc lợi này, mắt cậu nhìn chằm chằm vào thủ tục điều chỉnh, không ngẩng đầu lên mà nói với Tiểu Lý: “Tôi không cần.”
Tiểu Lý là kiểu người dong dài, đứng bên cạnh cậu không chịu đi, cứ như cảm thấy rất kỳ lạ mà hỏi cậu: “Vì sao không cần, điều kiện tốt vậy cơ mà.”
Cuối cùng Đào Tư Dĩ ngẩng đầu, nói với cô: “Tôi không thích ở cùng người khác.”
Lý Tiêu lập tức nói với cậu: “Cậu chưa xem thông báo à, ký túc xá này là một người ở, bỏ lỡ là không còn nữa đâu.” Tay cô cầm bút, lại hỏi Đào Tư Trĩ lần nữa: “Cậu có ở một mình không?”
Đào Tư Trĩ trầm ngâm một chút, nói: “Có.” Lại di chuyển ánh mắt về phía màn hình.
Lý Tiêu gật đầu, gạch một cái trên bản kê, đi tới chỗ người khác.
Đào Tư Trĩ lại tiếp tục chuyên tâm hoàn thành công việc, mở tập tin bảng biểu của mình ra, viết nhật ký vào chỗ trống sau ngày mùng hai tháng tám: “Sắp phải ở ký túc xá đơn công ty cấp cho.”
Rồi lại nhắn trong group gia đình: “Con sắp ở trong ký túc xá rồi.” khiến mọi người dậy sóng.
Một tuần sau, Đào Tư Trĩ chuyển tới.
Vì có nhiều hành lý nên anh trai Đào Tư Viễn lái xe đưa cậu đến. Vốn dĩ mẹ cũng muốn theo đến nhưng bị anh trai từ chối bằng lý do “Con còn phải đi làm, không rảnh đưa mẹ về nhà.”
Đường đi làm ngày thứ hai hơi đông đúc, anh trai cậu vừa lái xe vừa cằn nhằn dặn dò một vài việc cần chú ý.
Đào Tư Trĩ không để tâm nghe bởi vì cậu tranh thủ làm nhiệm vụ hằng ngày trong game, hơn nữa cậu nhắm mắt cũng đoán được anh trai nói gì.
Chắc chắn vẫn nói y như tối qua: “Một tuần về nhà một lần”: “Không được chơi game quá muộn”: “Rảnh thì tiếp xúc với nhiều người hơn”: “Nhưng mà tiếp xúc nông sâu gì thì phải nói cho anh biết”.
Lúc gần tới nơi, Đào Tư Trĩ đã gom đủ 10 vé, lập tức đưa điện thoại đến trước mặt anh trai: “Anh ơi, rút giùm em.”
Chẳng biết vì sao anh trai cậu thở dài một cái rồi mới rút.
Hôm nay Đào Tư Viễn rất may mắn, rút được mấy SSR mà Đào Tư Trĩ chưa có.
Đã mấy tuần nay Đào Tư Trĩ chưa rút vé rồi, cậu vui đến nỗi đáp ứng yêu cầu quá đáng là năm sau học lái xe mà Đào Tư Viễn thừa cơ đưa ra. Sau khi Đào Tư Viễn thay cậu dọn đồ xong còn cho hắn chìa khóa dự phòng của ký túc xá.
Ký túc xá đơn của công ty đã đáp ứng tất cả những yêu cầu của Đào Tư Trĩ đối với phòng ở.
Không gian rất nhỏ, có phòng vệ sinh riêng, tốc độ mạng cực nhanh, giường thoải mái, còn có nhân viên vệ sinh tới cửa lấy quần áo đi giặt.
Sau khi dọn vào ký túc xa, ngoại trừ cuối tuần và ngày nghỉ thong thả bị ba mẹ và anh trai ra lệnh ép về nhà thì Đào Tư Trĩ luôn ở trong công ty.
Chưa được bao lâu, Tiểu Đào mới tốt nghiệp khóa này đã nổi tiếng khắp cả bộ phận thủ tục, năng lực nghiệp vụ tốt, rất tích cực tăng ca, không có chuyện gì thì không ra khỏi khuôn viên.
Cuộc sống như đường thẳng nối ba điểm ký túc xá, vị trí công tác, căn tin khiến Đào Tư Trĩ cảm thấy như cá gặp nước, cực kỳ tự tại. Cậu cảm thấy mùa thu của mình chuẩn bị kết thúc, mùa xuân sắp tới.
Đào Tư Trĩ còn từng lo rằng nếu như sau này bị bắt dọn đi, muốn mua nhà thì phải làm theo mẫu ký túc xá này.
Sau quá trình công tác cần cù chăm chỉ, đến cuối năm, Đào Tư Dĩ được bầu là nhân viên mới xuất sắc.
Cấp trên gọi cậu và đồng nghiệp cùng được khen thưởng là Tiểu Triệu tới phòng làm việc, đầu tiên là chúc mừng bọn họ rồi đưa cho hai người vé vào buổi họp hằng năm của công ty, nói: “Không phải người nào từng được khen thưởng xuất sắc cũng có vinh dự này đâu.”
Nhìn thấy hai chữ hằng năm, Đào Tư Trĩ thầm nghĩ: “Chắc là nhiều người lắm”. Cậu tương đối sợ đông người, ấp úng muốn cự tuyệt.
Cấp trên biết tính cậu, cũng nhìn ra ý cậu, đột nhiên bắt đầu giáo huấn triết lý cuộc đời: “Người trẻ tuổi nên tiếp xúc nhiều với xã hội”, “Bây giờ không phải thời đại chỉ nhìn vào năng lực” vân vân.
Đào Tư Trĩ bắt đầu thất thần, bỗng dưng bị một câu “Hơn nữa tỉ lệ trúng thưởng trong buổi họp hằng năm năm nay là cao nhất trong lịch sử, bỏ qua là hết cơ hội.” hấp dẫn lực chú ý.
Đào Tư Trĩ có một khuyết điểm, cậu không thể kháng cự hầu hết tất cả những hoạt động trúng thưởng. Bởi vậy nói đến cuối cùng, cậu không những nhận vé vào buổi họp hằng năm mà còn cảm ơn cấp trên.
Vào thứ sáu của tuần thứ ba sau giao thừa, tập đoàn sẽ cử hành tiệc tại tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa cạnh khuôn viên.
Phòng tiệc rất lớn, trong sảnh bày bảy tám mươi bàn tròn, sân khấu đặt phía trước, hai bên sân khấu mở màn hình điện tử lớn trực tiếp khung cảnh trên sân khấu.
Sau khi chủ tịch và tổng tài đọc diễn văn, tiệc tối bắt đầu.
Bầu khí tại đại đa số bàn lên cao, ăn uống linh đình, cũng có số ít bàn cực kỳ im lặng.
Phần lớn những người ngồi im lặng ở bàn ăn là người không giỏi xã giao như Đào Tư Trĩ và Lý Tiêu thuộc bộ phận hậu cần.)
Nhân sự rất quan tâm mà xếp chỗ để bọn họ ngồi góc ít người chú ý, khiến bọn họ không bị quấy rầy mà yên lặng ăn cơm, chuyên tâm chờ đợi mở thưởng.
Trước khi rút thăm trúng thưởng bắt đầu còn có mấy tiết mục biểu diễn, đúng lúc Đào Tư Trĩ ngồi bên cạnh loa bị nhạc làm cho đau lỗ tai, lại cảm thấy thật là buồn tẻ nên liền nói với đồng nghiệp một tiếng rồi định tránh ra bên ngoài phòng tiệc.
Bên ngoài không ít người, đồng hồ kêu nhắc nhở đã chín giờ tối, đến giờ làm nhiệm vụ hằng ngày rồi. Cậu lấy điện thoại ra, mở phần mềm, chăm chú chơi. Một lát sau, cậu bỗng nghe thấy có người gọi mình: “Đào Tư Trĩ.”
“Đào Tư Trĩ.”
Giọng nói này Đào Tư Trĩ quen. Lúc cậu vừa mới tốt nghiệp trung học, chẳng biết tại sao nó thường vang lên bên tai cậu, khiến cậu cảm thấy hơi phiền.
Giọng nói ấy có khi xuất hiện ở căn tin, có khi ở sân thể dục, có khi ở trong nhà, ở dưới lầu. Đào Tư Trĩ không rõ nguyên nhân xuất hiện giọng nói này, chỉ là mỗi lần nghe được cũng chẳng tìm thấy nơi giọng nói phát ra,
Mấy năm gần đây, cậu đã ít nghe được hơn, bởi vậy hôm nay Đào Tư Trĩ không nghĩ tới, cũng không ngẩng đầu nhìn. Đến tận khi giọng nói cách cậu càng ngày càng gần, khiến cậu nghi ngờ lần này không phải lãng tai.
Sau đó, cậu nhìn thấy một đôi giày da. Da giày màu đen, lau rất bóng, dẫm lên thảm đỏ. Thế rồi cậu lại nghe thấy: “Đào Tư Trĩ.”
Cậu đành phải chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người vừa gọi mình.
Người này cao hơn cậu một cái đầu, mặc tây trang màu đen phẳng phiu, tóc cắt ngắn, đôi mắt nhìn chằm chằm Đào Tư Trĩ, trên tay cầm một ly rượu.
Ngoại trừ có vẻ trưởng thành hơn thì hầu như bề ngoài của Tưởng Kha không thay đổi chút nào. Chẳng qua những ngang ngược và đùa cợt trong mắt mà Đào Tư Trĩ từng quen thuộc lại không còn nữa.
“Sao không nói gì?” Hắn nói: “Không nhận ra tôi?”
Đào Tư Trĩ đáp: “Có nhận ra.”
Tưởng Kha cười thản nhiên, hắn nhìn ánh mắt của Đào Tư Trĩ, tựa như cách Đào Tư Trĩ rất gần mà lại rất xa.
Thực tế, Đào Tư Trĩ cảm thấy mình đúng là đã sắp không nhận ra hắn mất rồi.
Trong bảy năm cách biệt, Tưởng Kha đã trở thành người trưởng thành chững chạc, khách sáo nói với Đào Tư Trĩ: “Đã lâu không gặp.” Mà Đào Tư Trĩ mãi vẫn cứ như trước đây không hề thay đổi.
Âm thanh khắp nơi rất ồn ào, là hoàn cảnh mà Đào Tư Trĩ không thích. Cậu cảm thấy không thoải mái, muốn tới một nơi yên lặng, vì thế nhìn quanh rồi lại mơ hồ nhìn về Tưởng Kha: “Ừm…gặp.”
Tưởng Kha không so đo việc cậu đọc rõ từng chữ, trong giọng nói mang theo ý cười: “Đào Tư Trĩ, em không thay đổi chút nào.”
Đào Tư Trĩ không tìm được nơi ít người, cũng không biết nói gì, lại nhìn về phía Tưởng Kha lần nữa, phát ra một âm đơn từ khoang mũi.
Tưởng Kha đẹp trai, hình tượng tốt, rất nhiều cô gái hóng gió ngoài sảnh đều đang nhìn hắn, rất khác với Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ chú ý tới màn hình di động nên dời ánh mắt khỏi người Tưởng Kha, cúi đầu, ngón cái tay phải chạm nhẹ màn hình, làm giao diện trò chơi lại sáng lên lần nữa.
“Lại đang chơi game sao?” Tưởng Kha bước tới, đến gần Đào Tư Trĩ một chút: “Vẫn là cái ngày trước à?”
Đào Tư Trĩ ngửi thấy mùi rượu, gục đầu đáp: “Không phải.”
Sau đó, cậu nghe thấy giọng Tưởng Kha tiếp tục hỏi: “Game bây giờ có phải rút vé không?”
Lòng cậu không yên, gật đầu coi như trả lời, cuối cùng bước một bước nhỏ sang bên cạnh, bả vai dán lên cột đá cẩm thạch.
Đá cẩm thạch hơi lạnh, Đào Tư Trĩ kề sát vào rất mạnh, tựa như bị một bàn tay vô hình ấn vào cây cột. Cậu cũng cảm thấy không quá thoải mái, nhưng vì nhiệm vụ còn chưa làm xong nên vẫn tiếp tục duy trì tư thế kỳ quái chơi game.
Tưởng Kha yên lặng nhìn khoảng ba mươi giây, mở miệng hỏi Đào Tư Trĩ: “Muốn tôi rút vé giúp không?”
Lúc này, Đào Tư Trĩ đã làm xong nhiệm vụ, phải quay về đợi rút thưởng hằng năm. Cậu ấn khóa màn hình, lầu bầu: “Không cần”, xoay người đi về sảnh. Cậu đi nhanh hơn lúc bình thường, cũng không biết vì sao nữa.
Lúc đến gần cửa lớn, Tưởng Kha ở phía sau gọi tên cậu. Cậu đành phải dừng chân, quay lại nhìn lần nữa.
Cậu thấy Tưởng Kha đứng ở nơi cách cậu ba thước, hơi cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười.
Sở dĩ nói miễn cưỡng, bởi vì độ cong khóe miệng của Tưởng Kha rất mất tự nhiên, ánh mắt cũng hơi trốn tránh. Tưởng Kha đè thấp giọng, hỏi Đào Tư Trĩ: “Có thể xóa số điện thoại của tôi khỏi danh sách đen được không?”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn nghĩ ngợi, hỏi hắn: “Danh sách đen gì?”
“Anh không ở trong danh sách đen của tôi.” Đào Tư Trĩ nói.
Tưởng Kha ngẩn người, chút ít ý cười trong mắt cũng đã biến mất. Ngôn Tình Ngược
Đào Tư Trĩ nhìn biểu cảm của Tưởng Kha, cảm thấy có lẽ Tưởng Kha có rất nhiều điều muốn nói, cho nên không rời đi ngay.
Nhưng đợi chốc lát, Tưởng Kha cũng không nói gì, Đào Tư Trĩ vấn vương phần thưởng nên không còn kiên nhẫn chờ nữa, xoay người rời đi lần nữa.
Tưởng Kha không gọi cậu, cũng không chạy theo khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cậu đi tới chỗ của mình, ngồi bên cạnh đồng nghiệp không khéo ăn nói. Vài giây sau, điện thoại trong tay cậu sáng lên, Tưởng Kha gửi cho cậu một tin nhắn: “Năm kia tôi nhậm chức, năm nay được gọi lên tổng bộ, làm ở bộ phận kinh doanh.”
Đào Tư Trĩ đọc xong liền khóa màn hình.
Thật ra tin nhắn sắp xếp từ dưới lên trên, có thể nhìn thấy gần hai năm nay, ngày lễ ngày tết, cậu nhận được một vài tin nhắn chúc mừng từ Tưởng Kha.
Đào Tư Trĩ không thích trả lời tin nhắn của người khác, chưa từng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.