Chương 81: Thức ăn cho chó và đồng đội
Tửu Tiểu Thất
11/08/2019
Chuyển ngữ: Lynx
Beta: Mạc Y Phi
Giải thi đấu Cúp Lôi Đình được một người tên là Trâu Lôi Đình sáng lập, dùng danh nghĩa cá nhân anh ta. Trâu Lôi Đình là Streamer cấp thần ngày trước của Đậu Hà Lan TV, cũng là một trong những người góp vốn vào Đậu Hà Lan TV, vì vậy giải thi đấu cúp Lôi Đình cũng có liên quan đến Đậu Hà Lan TV, bình thường ngay cả truyền hình trực tiếp cũng tiến hành tuyên truyền.
Tranh giải Cúp Lôi Đình có hạng mục Vương Giả Vinh Diệu, tiền thưởng hạng nhất là mười vạn nhân dân tệ, điều kiện đăng kí là trong đội ngũ có ít nhất một Streamer kí hợp đồng với Đậu Hà Lan TV.
Trần Ứng Hổ giới thiệu qua về giải thi đấu Cúp Lôi Đình, Hướng Noãn nghe thấy hạng nhất được mười vạn nhân dân tệ nên cảm thấy khá hứng thú: “Được, phải tham gia chứ.”
“Chị Nhân cũng muốn đi.” Trần Ứng Hổ nói: “Bốn người rồi, còn thiếu một người nữa.”
Hướng Noãn nghĩ đến Lãng Quên. Lãng Quên là một người chơi giỏi, bình thường chuyện này nên nghĩ đến anh ta đầu tiên: “Lãng Quên thì sao?”
“Lãng Quên đang huấn luyện, không nên xin nghỉ vì việc này.”
Trịnh Đông Khải và Oai Oai càng không được. Tuy Cúp Lôi Đình cũng được tổ chức sau giờ làm việc, có thể dự thi chủ yếu dựa vào thực lực của Streamer, coi như nửa tuyển thủ nhà nghề, tóm lại là kiếm cơm dựa vào trò chơi, tiêu chuẩn cũng cao hơn so với thi đấu giữa các trường đại học. Trần Ứng Hổ đã nói chuyện với Dương Nhân từ trước, Dương Nhân cảm thấy kỹ năng của Trịnh Đông Khải và Oai Oai còn chưa đủ tốt, tham gia giải này chỉ có thể bị người khác bắt nạt, không có ý nghĩa gì.
Thật ra thì bọn họ có một thí sinh thích hợp, nhưng Trần Ứng Hổ cân nhắc một lúc, không biết có nên mở miệng nói hay không.
Lâm Sơ Yến luôn ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện, không tham gia bàn luận, lúc này Gia Cát Lượng của anh đang đeo năm tràng hạt trên người, dùng đôi chân vừa dài vừa to đuổi theo kẻ địch.
Đuổi theo mới phát hiện tình hình không hợp lý, định quay đầu chạy nhưng đáng tiếc đã muộn, quân tiếp viện của kẻ địch đã đến, chạy đến từ hai bên, tên địch máu tàn ấy vốn đang bị anh đuổi theo cũng đột nhiên quay đầu, ba đánh một, định đánh chết anh.
Hướng Noãn thấy Gia Cát Lượng bị vây trong bản đồ nhỏ, cô dự đoán một chút, cảm giác không kịp cứu, vì vậy không đi hỗ trợ mà thừa dịp binh lực bên địch đang trống thì nhân cơ hội đẩy trụ.
Lâm Sơ Yến hơi buồn rầu hỏi: “Em không định cứu bạn trai em sao???”
Ba chữ “bạn trai em” khiến Hướng Noãn nóng mặt, cô ho khan một tiếng, nói: “Dù sao cũng chết mà.”
Lâm Sơ Yến: “Nếu anh không chết, em phải gọi anh là “chồng”.”
Hướng Noãn: “Nếu anh chết, anh phải gọi em là “bố”.”
Truyền hình trực tiếp tràn ngập bình luận “ha ha ha”.
Hướng Noãn không tin Lâm Sơ Yến có thể sống được, dù thao tác anh có tốt như thế nào đi nữa, thuộc tính anh hùng vẫn như vậy. Cô mượn tầm nhìn của đồng đội để theo dõi tình huống chỗ anh. Anh hùng Gia Cát Lượng nếu thao tác tốt có thể đối mặt với kẻ địch, lúc này Lâm Sơ Yến đã đánh chết một kẻ địch, đánh tàn phế một tên, tất nhiên máu của anh cũng sắp xuống đáy.
Đây là kết quả tốt nhất rồi, không phải tiếc chút nào.
Cô thấy quân sư Gia Cát Lượng anh tuấn đẹp trai ngã xuống, mang theo sự hối hận và không cam lòng cùng với chút nỗi sợ hãi khi sắp phải gọi “bố”.
Hướng Noãn không nhịn được bật cười: “Ha ha… Ối!!!” Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Gia Cát Lượng lại đứng lên tại chỗ.
Sao lại vậy?
Đứng lên tại chỗ, chỉ có thể là anh đã mua Giáp Hồi Sinh. Hướng Noãn nhìn sang phần trang bị, quả nhiên Lâm Sơ Yến đã trang bị thêm một món đồ “Người hiền bảo hộ”, cũng chính là Giáp Hồi Sinh, sau khi chết hai giây sẽ sống lại tại chỗ, cũng hồi phục một ít máu.
Vấn đề là anh mua trang bị này lúc nào? Rõ ràng vừa rồi cô không thấy mà…
Lúc này hai kẻ địch đã chuẩn bị rút lui, hiển nhiên bọn họ cũng như Hướng Noãn, không hề đề phòng trước sức sống quật cường của Gia Cát Lượng nên phản ứng bị chậm nửa giây.
Gia Cát Lượng tự do tự tại, sử dụng đại chiêu giết chết tên địch máu tàn kia.
Hướng Noãn đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, đại chiêu của Lâm Sơ Yến hồi rất nhanh, vừa rồi anh luôn giữ lại đại chiêu, chẳng lẽ là vì giờ khắc này???
Tình huống trên chiến trường đột nhiên thay đổi, lúc này Gia Cát Lượng giết người xong thì lập tức bỏ chạy, còn sót lại một tên địch đại khái cũng mất lý trí, đuổi theo anh không tha, Hướng Noãn nghe thấy Lâm Sơ Yến yếu ớt kêu “cứu người”, lúc này cô mới kịp phản ứng, vội vàng đi giúp anh.
Lúc xử lý xong tên địch thứ ba, tên địch chết đầu tiên mới nhắn trên kênh cộng đồng, chất vấn tại sao Gia Cát Lượng lại mua Giáp Hồi Sinh sớm như vậy.
Giáp Hồi Sinh là trang bị cuối cùng, mua quá sớm lại không tốt.
Lâm Sơ Yến trả lời: “Sợ chết.”
Kẻ địch nhắn lại một chuỗi dấu chấm lửng.
Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến: “Rốt cuộc anh mua Giáp Hồi Sinh khi nào?”
“Trước khi chết, bán trang bị đi rồi mua lại.”
Hướng Noãn không tin: “Không thể nào, làm sao kịp được? Đây là tốc độ tay nhanh như thế nào chứ?”
Lâm Sơ Yến nhẹ nhàng cười: “Em biết tại sao tốc độ tay của anh lại nhanh như thế không?”
Trực giác của Hướng Noãn cho rằng anh sẽ trả lời không đứng đắn, vội vàng nói: “Anh im miệng mau…”
“Bởi vì anh luyện piano từ nhỏ… Em nghĩ cái gì vậy?”
Lúc này người xem đều bị nụ cười của Lâm Sơ Yến làm cho mù mắt chó, bọn họ rối rít bình luận.
“Thật ra Streamer không cần chơi game nữa đâu, cứ như vậy thôi tôi có thể nhìn thêm một trăm năm nữa.”
“Trêu bạn gái cũng có thể luyện tập được sao?”
“Luyện piano từ nhỏ! Nam thần thật là giỏi.”
“Đừng trách Noãn Thần không tin, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tôi cũng không tin! Đệt, thời gian chỉ trong nháy mắt, căn bản không nhìn rõ cái quỷ gì.”
“Ha ha ha, tôi chỉ muốn đến xem kết quả ân ái, kết quả không cẩn thận lại thấy được cảnh này.”
“Noãn Thần đang nghĩ gì vậy? Nói to lên cho mọi người cùng nghe nào!”
“Streamer truyền bá tư tưởng 18+, tố cáo thôi.”
“Chỉ có mình tôi phát hiện anh Hổ nói ít đi sao? Thương anh Hổ quá.”
"Thương anh Hổ +1. Anh Hổ không nên chơi với bọn họ, bọn họ là người xấu.”
“Có thể ép một người nói nhiều thành như vậy, tôi bái phục.”
…
“Em tức giận.” Đột nhiên Hướng Noãn nói.
Trong lòng Lâm Sơ Yến thấp thỏm: “Anh sai rồi, đừng giận mà.”
Khán giả không nói gì, nam thần nhận sai nhanh quá rồi đấy! Dù sao cũng phải hỏi trước tại sao cô ấy tức giận chứ…
“Ngay trước mặt nhiều người như vậy anh nói chuyện bậy bạ với em, em còn mặt mũi nào nữa?” Ngược lại Hướng Noãn khẽ lên tiếng.
Kênh bình luận đã bắt đầu có người nói cô ra vẻ, chê bai cô các kiểu.
Trên trán Lâm Sơ Yến đổ mồ hôi, sợ cô thấy những bình luận này càng thêm tức giận, vội vàng dỗ dành cô: “Được, sau này anh sẽ thay đổi, xin lỗi em, tha thứ cho anh lần này nhé.”
“Vậy cũng không được, trừ phi anh đồng ý với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh đồng ý trước đi.”
“Được, anh đồng ý.”
“Anh không được ép em gọi anh là chồng.”
Lâm Sơ Yến híp mắt cắn răng, thầm nghĩ lần này kẻ ngốc cũng thông minh đấy.
Lúc này tiếng lòng của người xem truyền hình trực tiếp đều là: Vất vả lắm mới cầm dưa lên, cắn một cái lại phát hiện là thức ăn cho chó.
Cuối cùng Hướng Noãn khiến Lâm Sơ Yến vòng vo một lúc, trong lòng thầm đắc ý, cô không muốn nói chuyện với Lâm Sơ Yến, vì vậy hỏi Trần Ứng Hổ: “Anh Hổ, sao anh không nói chuyện?”
“Anh nói thì hai người sẽ nghe sao?”
“À à, em xin lỗi anh Hổ.”
“Không sao.”
“Ngày mai anh Hổ định chơi gì?”
“Anh không chơi mà muốn đi dạo phố Lão Phượng.”
Đột nhiên Hướng Noãn nghĩ ra một ý tưởng, cô nói với Lâm Sơ Yến: “Lâm Sơ Yến, không bằng chúng ta…”
Lời còn chưa nói ra đã bị anh cắt ngang: “Không được.”
Hướng Noãn lè lưỡi: “Em nói này, cả ngày anh với em ở cùng nhau không chán sao…”
Cô vừa nói như vậy, vốn không có ý định để anh trả lời, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên anh chen vào: “Không chán.”
Khiến trong nháy mắt cô đột nhiên quên mất từ cần nói.
Một lúc sau, Hướng Noãn mới lên tiếng: “Em muốn nói là, thật ra em cũng muốn gặp chị Nhân, không bằng rủ chị ấy rồi mọi người đi chơi cùng nhau. Dù sao trước khi thi đấu cũng cần luyện tập độ ăn ý trước, đúng không anh Hổ?”
Trần Ứng Hổ cảm thấy rất có lý.
Từ sau khi Lâm Sơ Yến yêu đương thì đều không muốn chơi với anh ta. Có một lần anh ta nhàm chán nói đùa với Lâm Sơ Yến, anh ta hỏi Lâm Sơ Yến nếu như anh ta và Hướng Noãn cùng rơi xuống nước, Lâm Sơ Yến sẽ cứu ai.
Lâm Sơ Yến nói anh ta tự cứu mình đi.
Sau đó hình như Lâm Sơ Yến tự cảm thấy lời nói quá nặng nên sửa lại, hỏi anh ta muốn gì.
Trần Ứng Hổ thầm nghĩ muốn gặp lại Khả Khả.
…
Dù sao Trần Ứng Hổ cũng cảm thấy rất cô đơn, anh ta lại không dám trở về tỉnh Z vì sợ bố mẹ thúc giục anh ta đưa bạn gái về giới thiệu. Bọn họ còn không biết bạn gái của anh ta đã biến thành con bướm bay đi rồi.
Tuy nói chơi cùng với đôi tình nhân này có hơi ngược tâm nhưng còn tốt hơn tự ngược một mình, đặt lên bàn cân so sánh lợi hại, anh ta bằng lòng chơi chung với bọn họ.
“Có được không?” Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến.
Lâm Sơ Yến cũng không từ chối. Dù sao cô muốn buộc tóc cho anh, anh còn không từ chối được.
“Em chính là khắc tinh của anh.” Anh nói: “Em hỏi Dương Nhân xem chị ấy có rảnh không?”
Bởi vì trước kia Dương Nhân từng đánh ông chủ bị thương nên bây giờ ông chủ họ Đặng kia liên tục chèn ép cô ấy, khiến cô ấy không tìm được việc, nghe nói ngày mai Hướng Noãn rủ đi chơi nên cô ấy vui vẻ đồng ý.
Trần Ứng Hổ nghĩ đến đồng đội thứ năm của bọn họ, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mới hỏi nhỏ: “Có cần tôi rủ cả anh họ tôi không?”
Beta: Mạc Y Phi
Giải thi đấu Cúp Lôi Đình được một người tên là Trâu Lôi Đình sáng lập, dùng danh nghĩa cá nhân anh ta. Trâu Lôi Đình là Streamer cấp thần ngày trước của Đậu Hà Lan TV, cũng là một trong những người góp vốn vào Đậu Hà Lan TV, vì vậy giải thi đấu cúp Lôi Đình cũng có liên quan đến Đậu Hà Lan TV, bình thường ngay cả truyền hình trực tiếp cũng tiến hành tuyên truyền.
Tranh giải Cúp Lôi Đình có hạng mục Vương Giả Vinh Diệu, tiền thưởng hạng nhất là mười vạn nhân dân tệ, điều kiện đăng kí là trong đội ngũ có ít nhất một Streamer kí hợp đồng với Đậu Hà Lan TV.
Trần Ứng Hổ giới thiệu qua về giải thi đấu Cúp Lôi Đình, Hướng Noãn nghe thấy hạng nhất được mười vạn nhân dân tệ nên cảm thấy khá hứng thú: “Được, phải tham gia chứ.”
“Chị Nhân cũng muốn đi.” Trần Ứng Hổ nói: “Bốn người rồi, còn thiếu một người nữa.”
Hướng Noãn nghĩ đến Lãng Quên. Lãng Quên là một người chơi giỏi, bình thường chuyện này nên nghĩ đến anh ta đầu tiên: “Lãng Quên thì sao?”
“Lãng Quên đang huấn luyện, không nên xin nghỉ vì việc này.”
Trịnh Đông Khải và Oai Oai càng không được. Tuy Cúp Lôi Đình cũng được tổ chức sau giờ làm việc, có thể dự thi chủ yếu dựa vào thực lực của Streamer, coi như nửa tuyển thủ nhà nghề, tóm lại là kiếm cơm dựa vào trò chơi, tiêu chuẩn cũng cao hơn so với thi đấu giữa các trường đại học. Trần Ứng Hổ đã nói chuyện với Dương Nhân từ trước, Dương Nhân cảm thấy kỹ năng của Trịnh Đông Khải và Oai Oai còn chưa đủ tốt, tham gia giải này chỉ có thể bị người khác bắt nạt, không có ý nghĩa gì.
Thật ra thì bọn họ có một thí sinh thích hợp, nhưng Trần Ứng Hổ cân nhắc một lúc, không biết có nên mở miệng nói hay không.
Lâm Sơ Yến luôn ngồi lắng nghe bọn họ nói chuyện, không tham gia bàn luận, lúc này Gia Cát Lượng của anh đang đeo năm tràng hạt trên người, dùng đôi chân vừa dài vừa to đuổi theo kẻ địch.
Đuổi theo mới phát hiện tình hình không hợp lý, định quay đầu chạy nhưng đáng tiếc đã muộn, quân tiếp viện của kẻ địch đã đến, chạy đến từ hai bên, tên địch máu tàn ấy vốn đang bị anh đuổi theo cũng đột nhiên quay đầu, ba đánh một, định đánh chết anh.
Hướng Noãn thấy Gia Cát Lượng bị vây trong bản đồ nhỏ, cô dự đoán một chút, cảm giác không kịp cứu, vì vậy không đi hỗ trợ mà thừa dịp binh lực bên địch đang trống thì nhân cơ hội đẩy trụ.
Lâm Sơ Yến hơi buồn rầu hỏi: “Em không định cứu bạn trai em sao???”
Ba chữ “bạn trai em” khiến Hướng Noãn nóng mặt, cô ho khan một tiếng, nói: “Dù sao cũng chết mà.”
Lâm Sơ Yến: “Nếu anh không chết, em phải gọi anh là “chồng”.”
Hướng Noãn: “Nếu anh chết, anh phải gọi em là “bố”.”
Truyền hình trực tiếp tràn ngập bình luận “ha ha ha”.
Hướng Noãn không tin Lâm Sơ Yến có thể sống được, dù thao tác anh có tốt như thế nào đi nữa, thuộc tính anh hùng vẫn như vậy. Cô mượn tầm nhìn của đồng đội để theo dõi tình huống chỗ anh. Anh hùng Gia Cát Lượng nếu thao tác tốt có thể đối mặt với kẻ địch, lúc này Lâm Sơ Yến đã đánh chết một kẻ địch, đánh tàn phế một tên, tất nhiên máu của anh cũng sắp xuống đáy.
Đây là kết quả tốt nhất rồi, không phải tiếc chút nào.
Cô thấy quân sư Gia Cát Lượng anh tuấn đẹp trai ngã xuống, mang theo sự hối hận và không cam lòng cùng với chút nỗi sợ hãi khi sắp phải gọi “bố”.
Hướng Noãn không nhịn được bật cười: “Ha ha… Ối!!!” Tiếng cười đột nhiên ngừng lại.
Gia Cát Lượng lại đứng lên tại chỗ.
Sao lại vậy?
Đứng lên tại chỗ, chỉ có thể là anh đã mua Giáp Hồi Sinh. Hướng Noãn nhìn sang phần trang bị, quả nhiên Lâm Sơ Yến đã trang bị thêm một món đồ “Người hiền bảo hộ”, cũng chính là Giáp Hồi Sinh, sau khi chết hai giây sẽ sống lại tại chỗ, cũng hồi phục một ít máu.
Vấn đề là anh mua trang bị này lúc nào? Rõ ràng vừa rồi cô không thấy mà…
Lúc này hai kẻ địch đã chuẩn bị rút lui, hiển nhiên bọn họ cũng như Hướng Noãn, không hề đề phòng trước sức sống quật cường của Gia Cát Lượng nên phản ứng bị chậm nửa giây.
Gia Cát Lượng tự do tự tại, sử dụng đại chiêu giết chết tên địch máu tàn kia.
Hướng Noãn đột nhiên có một suy nghĩ đáng sợ, đại chiêu của Lâm Sơ Yến hồi rất nhanh, vừa rồi anh luôn giữ lại đại chiêu, chẳng lẽ là vì giờ khắc này???
Tình huống trên chiến trường đột nhiên thay đổi, lúc này Gia Cát Lượng giết người xong thì lập tức bỏ chạy, còn sót lại một tên địch đại khái cũng mất lý trí, đuổi theo anh không tha, Hướng Noãn nghe thấy Lâm Sơ Yến yếu ớt kêu “cứu người”, lúc này cô mới kịp phản ứng, vội vàng đi giúp anh.
Lúc xử lý xong tên địch thứ ba, tên địch chết đầu tiên mới nhắn trên kênh cộng đồng, chất vấn tại sao Gia Cát Lượng lại mua Giáp Hồi Sinh sớm như vậy.
Giáp Hồi Sinh là trang bị cuối cùng, mua quá sớm lại không tốt.
Lâm Sơ Yến trả lời: “Sợ chết.”
Kẻ địch nhắn lại một chuỗi dấu chấm lửng.
Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến: “Rốt cuộc anh mua Giáp Hồi Sinh khi nào?”
“Trước khi chết, bán trang bị đi rồi mua lại.”
Hướng Noãn không tin: “Không thể nào, làm sao kịp được? Đây là tốc độ tay nhanh như thế nào chứ?”
Lâm Sơ Yến nhẹ nhàng cười: “Em biết tại sao tốc độ tay của anh lại nhanh như thế không?”
Trực giác của Hướng Noãn cho rằng anh sẽ trả lời không đứng đắn, vội vàng nói: “Anh im miệng mau…”
“Bởi vì anh luyện piano từ nhỏ… Em nghĩ cái gì vậy?”
Lúc này người xem đều bị nụ cười của Lâm Sơ Yến làm cho mù mắt chó, bọn họ rối rít bình luận.
“Thật ra Streamer không cần chơi game nữa đâu, cứ như vậy thôi tôi có thể nhìn thêm một trăm năm nữa.”
“Trêu bạn gái cũng có thể luyện tập được sao?”
“Luyện piano từ nhỏ! Nam thần thật là giỏi.”
“Đừng trách Noãn Thần không tin, nếu không phải tận mắt nhìn thấy tôi cũng không tin! Đệt, thời gian chỉ trong nháy mắt, căn bản không nhìn rõ cái quỷ gì.”
“Ha ha ha, tôi chỉ muốn đến xem kết quả ân ái, kết quả không cẩn thận lại thấy được cảnh này.”
“Noãn Thần đang nghĩ gì vậy? Nói to lên cho mọi người cùng nghe nào!”
“Streamer truyền bá tư tưởng 18+, tố cáo thôi.”
“Chỉ có mình tôi phát hiện anh Hổ nói ít đi sao? Thương anh Hổ quá.”
"Thương anh Hổ +1. Anh Hổ không nên chơi với bọn họ, bọn họ là người xấu.”
“Có thể ép một người nói nhiều thành như vậy, tôi bái phục.”
…
“Em tức giận.” Đột nhiên Hướng Noãn nói.
Trong lòng Lâm Sơ Yến thấp thỏm: “Anh sai rồi, đừng giận mà.”
Khán giả không nói gì, nam thần nhận sai nhanh quá rồi đấy! Dù sao cũng phải hỏi trước tại sao cô ấy tức giận chứ…
“Ngay trước mặt nhiều người như vậy anh nói chuyện bậy bạ với em, em còn mặt mũi nào nữa?” Ngược lại Hướng Noãn khẽ lên tiếng.
Kênh bình luận đã bắt đầu có người nói cô ra vẻ, chê bai cô các kiểu.
Trên trán Lâm Sơ Yến đổ mồ hôi, sợ cô thấy những bình luận này càng thêm tức giận, vội vàng dỗ dành cô: “Được, sau này anh sẽ thay đổi, xin lỗi em, tha thứ cho anh lần này nhé.”
“Vậy cũng không được, trừ phi anh đồng ý với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Anh đồng ý trước đi.”
“Được, anh đồng ý.”
“Anh không được ép em gọi anh là chồng.”
Lâm Sơ Yến híp mắt cắn răng, thầm nghĩ lần này kẻ ngốc cũng thông minh đấy.
Lúc này tiếng lòng của người xem truyền hình trực tiếp đều là: Vất vả lắm mới cầm dưa lên, cắn một cái lại phát hiện là thức ăn cho chó.
Cuối cùng Hướng Noãn khiến Lâm Sơ Yến vòng vo một lúc, trong lòng thầm đắc ý, cô không muốn nói chuyện với Lâm Sơ Yến, vì vậy hỏi Trần Ứng Hổ: “Anh Hổ, sao anh không nói chuyện?”
“Anh nói thì hai người sẽ nghe sao?”
“À à, em xin lỗi anh Hổ.”
“Không sao.”
“Ngày mai anh Hổ định chơi gì?”
“Anh không chơi mà muốn đi dạo phố Lão Phượng.”
Đột nhiên Hướng Noãn nghĩ ra một ý tưởng, cô nói với Lâm Sơ Yến: “Lâm Sơ Yến, không bằng chúng ta…”
Lời còn chưa nói ra đã bị anh cắt ngang: “Không được.”
Hướng Noãn lè lưỡi: “Em nói này, cả ngày anh với em ở cùng nhau không chán sao…”
Cô vừa nói như vậy, vốn không có ý định để anh trả lời, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên anh chen vào: “Không chán.”
Khiến trong nháy mắt cô đột nhiên quên mất từ cần nói.
Một lúc sau, Hướng Noãn mới lên tiếng: “Em muốn nói là, thật ra em cũng muốn gặp chị Nhân, không bằng rủ chị ấy rồi mọi người đi chơi cùng nhau. Dù sao trước khi thi đấu cũng cần luyện tập độ ăn ý trước, đúng không anh Hổ?”
Trần Ứng Hổ cảm thấy rất có lý.
Từ sau khi Lâm Sơ Yến yêu đương thì đều không muốn chơi với anh ta. Có một lần anh ta nhàm chán nói đùa với Lâm Sơ Yến, anh ta hỏi Lâm Sơ Yến nếu như anh ta và Hướng Noãn cùng rơi xuống nước, Lâm Sơ Yến sẽ cứu ai.
Lâm Sơ Yến nói anh ta tự cứu mình đi.
Sau đó hình như Lâm Sơ Yến tự cảm thấy lời nói quá nặng nên sửa lại, hỏi anh ta muốn gì.
Trần Ứng Hổ thầm nghĩ muốn gặp lại Khả Khả.
…
Dù sao Trần Ứng Hổ cũng cảm thấy rất cô đơn, anh ta lại không dám trở về tỉnh Z vì sợ bố mẹ thúc giục anh ta đưa bạn gái về giới thiệu. Bọn họ còn không biết bạn gái của anh ta đã biến thành con bướm bay đi rồi.
Tuy nói chơi cùng với đôi tình nhân này có hơi ngược tâm nhưng còn tốt hơn tự ngược một mình, đặt lên bàn cân so sánh lợi hại, anh ta bằng lòng chơi chung với bọn họ.
“Có được không?” Hướng Noãn hỏi Lâm Sơ Yến.
Lâm Sơ Yến cũng không từ chối. Dù sao cô muốn buộc tóc cho anh, anh còn không từ chối được.
“Em chính là khắc tinh của anh.” Anh nói: “Em hỏi Dương Nhân xem chị ấy có rảnh không?”
Bởi vì trước kia Dương Nhân từng đánh ông chủ bị thương nên bây giờ ông chủ họ Đặng kia liên tục chèn ép cô ấy, khiến cô ấy không tìm được việc, nghe nói ngày mai Hướng Noãn rủ đi chơi nên cô ấy vui vẻ đồng ý.
Trần Ứng Hổ nghĩ đến đồng đội thứ năm của bọn họ, nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa mới hỏi nhỏ: “Có cần tôi rủ cả anh họ tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.