Chương 15
Tử Văn
11/07/2014
“Con có liên lạc với Quý Y Phàm không?”
Nghe được thím hỏi han, Thường Trọng Vĩ hơi ngẩn ra, “Gì cơ?”
Lý Diệu Phương trêu ghẹo nhìn anh gần như không hề động qua bữa ăn trên bàn, “Nếu như nhớ cô ấy thì gọi điện cho cô ấy, nhìn con xem bộ dáng cứ không yên lòng.”
Thường Trọng Vĩ cúi đầu, không biết mình biểu hiện đến rõ ràng như vậy. Anh là nhờ Quý Y Phàm, nhưng cũng không muốn thừa nhận chuyện này. Anh luôn luôn không muốn chịu bất kỳ câu thúc gì, cho dù là kết hôn, cũng không muốn mất đi tự do, mất đi quyền làm chủ cuộc sống của m
nh, nhưng vẻ mặt đau thương của cô vẫn quấn lấy anh không rời.
“Trọng Vĩ, con đã đủ lớn rồi, thím không muốn quản con, nhưng——” Lý Diệu Phương khẽ thở dài nhìn chồng của mình và William ngồi ở đối diện, “Con cũng thật nên thay đổi thái độ làm việc của con, không phải William cũng từng nói với con, báo giá và thiết kế của chúng ta ông ấy đều rất hài lòng sao, chỉ còn một số chi tiết nhỏ là có thể đạt được sự đồng thuận ký kết, cho nên con cũng không cần đến đây một chuyến.” Bà nhẹ giọng hỏi: “Con đột nhiên chạy tới đây, có phải xảy ra tranh cãi với Y Pham rồi phải không?”
“Không có.” Thường Trọng Vĩ cầm lấy dao nĩa phủ nhận. Về chuyện của anh và Quý Y Phàm, anh không muốn nói về quá nhiều với những người khác.
“Tôi thấy có thể là bởi vì Trọng Vĩ làm việc đến liều mạng, cho nên khiến Quý tiểu thư tức giận.” Trên mặt William mang theo ý cười nhàn nhạt, “Lần trước khi chúng tôi đang dùng chat webcam họp, Quý tiểu thư tức giận xông vào, tôi nhìn ra được, cảm thấy cô ấy tức giận bởi vì nửa đêm cậu còn làm việc.”
Lý Diệu Phương hơi kinh hãi nhìn cháu trai, “Có chuyện này?”
Thường Trọng Vĩ không quá tình nguyện gật đầu, cho dù ở trước mặt anh chính là chú, thím của anh và William lúc nào cũng chiếu cố anh trong suốt những năm qua, anh cũng không muốn cuộc sống riêng tư của anh bày ở dưới ánh mặt trời.
“Nhiều năm như vậy, cậu thực sự chưa từng thay đổi.” Nghĩ đến quá khứ, mắt màu lam của William lấp lánh tỏa sáng, “Tôi vẫn còn nhớ, khi cha mẹ cậu qua đời, cậu chỉ là một chàng trai trẻ cứ như vậy xông vào văn phòng của tôi ở New York, muốn tôi xem bản thiết kế của cậu, dũng khí và tính khí liều mình làm việc của cậu làm tôi tán thưởng, nhưng đây cũng không phải là tôi tán đồng cậu chỉ biết làm việc mà hy sinh sức khỏe và cuộc sống của cậu.”
Nghe William nói tới quá khứ, Thường Trọng Vĩ miễn cưỡng tác động khóe miệng. Khi đó anh một lòng chỉ nghĩ đến thành công, phát dương quang đại sự nghiệp của cha mẹ, không để cha mẹ đã chết thất vọng, những năm qua, anh cũng luôn lấy điều này coi là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc sống, về phần khác, anh thật sự không có nghĩ tới.
“Lần trước tôi đi bệnh viện cũng đã gặp qua vị tiểu thư ấy.” William nhìn vợ chồng Thường Duy Đức nói: “Chỉ là một ánh mắt, ngay cả những người đứng xem cũng có thể dễ dàng nhìn ra được cô ấy rất quan tâm Trọng Vĩ. Cả đời người đàn ông khó được nhất, chính là thời khắc gặp được một người phụ nữ đặt mình ở trong lòng.”
“Đúng vậy.” Lý Diệu Phương không ngừng gật đầu, “Cho nên tôi mới hy vọng nó có thể nắm chắc thật tốt.”
“Cậu nên gọi điện thoại cho cô ấy.” William đề xuất trúng trọng tâm, “Nếu có thời gian, có thể cùng đi nghỉ với cô ấy, ở Florida tôi có căn nhà nhỏ nghỉ ngơi, khi nào có nhu cầu cho cậu sử dụng.”
Anh quả thật rất muốn gọi điện thoại cho Quý Y Phàm, nhưng không thể! Những năm qua, anh luôn quen một mình, mọi thứ đều quen làm theo kế hoạch của mình. Mà Quý Y Phàm xuất hiện khiến mọi thứ đều không khống chế được, mà tình cảm như vậy làm anh cảm thấy sợ.
“Cám ơn.” Thường Trọng Vĩ dương môi dưới, uyển chuyển từ chối, “Nhưng những ngày tiếp theo sẽ rất bận.”
“Bận không thể trở thành cớ.” Lý Diệu Phương không tán thành nhíu mày, “Trước kia thím có nghe phu nhân chủ quản của Y Phàm nói qua chuyện của cô ấy, lúc trước cha mẹ của cô ấy vì trả nợ, một ngày gồm ba phần công việc, mỗi ngày ngủ không đến ba giờ, cuối cùng tuổi còn trẻ thì quá vất vả mà chết, để lại cô bé Y Phàm, cô ấy còn bị đám thân thích ăn thịt người không nhả xương bắt nạt.” Bà thở dài, “Con đấy! Nếu như lại đặt công việc ở hàng đầu như vậy, thím thấy hù dọa cô ấy cũng dọa chết rồi, cũng không dám ở cùng với con nữa.”
“Cha mẹ của cô ấy quá vất vả mà chết?!”
“Con không biết sao?” Lý Diệu Phương khó hiểu nhìn anh, “Cô ấy chính là có đoạn quá khứ không vui ấy, cho nên mới quan tâm tới con lúc nào cũng đặt công việc ở hàng đầu tiên, mà không để ý thân thể của chính mình, thực ra thì cô ấy là sợ mất đi con, đứa nhỏ đáng thương.”
Lời thím nói đánh vào trái tim cố tình khép kín của Thường Trọng Vĩ. Anh biết cha mẹ cô đều chết, nhưng trước giờ không biết nguyên nhân chết, nhớ tới mỗi lần cô phát hiện anh liều mình làm việc thì căm thù tới tận xương, làn sóng giác ngộ đột nhiên đánh tới.
Mọi thứ Quý Y Phàm làm, ngoại trừ hy vọng anh quý trọng mình hơn, cô cũng không yêu cầu xa vời thứ khác, cô làm đều chỉ là vì mục đích này.
Mà cuối cùng anh lại làm gì với cô? Anh rũ mí mắt xuống giấu đi buồn rầu hiện lên ở đáy mắt.
Lý Diệu Phương nhịn không được vỗ vỗ chồng của mình, “Sao ông ngồi ở một bên không nói lời nào, ông cũng phải khuyên bảo nó, khuyên nó thay đổi tính tình.”
Thường Duy Đức liếc nhìn cháu trai một cái, “Cá tính của nó không phải bà không biết, nếu như nói nó mà hữu dụng, nó đã sớm khỏi cần chúng ta lo lắng rồi.”
“Ông——” Bà bất đắc dĩ khẽ quở trách, “Trọng Vĩ đều là bị ông làm hư.”
Ông cười hiền. Sau khi anh trai và chị dâu qua đời, dưới gối không con ông liền đối xử Trọng Vĩ như con trai mình, ông quan tâm anh, cũng không thua kém bất kỳ một người nào khác.
“Yên tâm đi, William đã cho tôi một đề xuất, tôi đã đồng ý rồi, ký hiệp ước, về sau Trọng Vĩ có thể thoái mái một chút.”
“Đây là ý gì?” Thường Trọng Vĩ khó hiểu hỏi.
“Tôi với chú của cậu đều cảm thấy cậu nên thay đổi thái độ sinh hoạt của cậu.”
Anh nghiêng đầu, tò mò nhìn William.
“Chúng tôi cùng làm một quyết định, có lẽ cậu sẽ không tán thành, nhưng tôi tin rằng, về lâu dài mà nói, quyết định này là vì tốt cho cậu.” William mỉm cười vỗ vỗ tay của anh, “Đề án quy hoạch xây dựng khu nghỉ mát này vẽ rất lớn, nếu như giao toàn quyền cho cậu, tôi thấy cậu cũng phải ở lại Mỹ mấy năm, cùng với vợ của cậu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù vợ của cậu bằng lòng cùng cậu đến Mỹ, có lẽ cậu cũng sẽ bận đến ba ngày hai bữa không vào cửa, cho nên tôi nghĩ một cách làm điều hòa, cho cậu hợp tác với một nhà kiến trúc khác ở Mỹ.”
Thường Trọng Vĩ ngẩn người, “Nhưng tôi không cần——”
“Trước hết nghe tôi nói xong.” William nâng tay ngăn cản anh, “Mấy năm nay cậu cho bản thân mình áp lực quá lớn, chú cậu nói qua với tôi, ông ấy không khuyên được cậu, vậy thì do tôi làm thôi.” Ha ha cười hỏi: “Cậu còn nhớ Khưu tiểu thư không?”
Trong lòng anh dâng lên dự cảm chẳng lành, “Khưu tiểu thư?!”
“Đúng! Lần này tôi tiếp xúc với cô ấy, cô ấy chủ động đề cập với tôi thực ra cô ấy đã từng nói đến kết hôn với anh trai của cậu.” William nhìn Thường Duy Đức, “Sau đó tôi hỏi Duy Đức, ông ấy cũng chứng thực chuyện này, chẳng qua là anh trai của cậu đã qua đời vì một tai nạn, cho nên cô ấy đã đứt duyên phận với Thường gia của cậu. Duy Đức nói ở trước đây, ông ấy chưa thấy qua Khưu tiểu thư, nhưng nghe nói anh trai đã chết của cậu mới quen biết cô ấy có một tháng đã vội vàng muốn cưới cô ấy vào nhà, có thể thấy được cậu ta thật sự yêu cô ấy, tôi nghĩ đối với cô ấy, có lẽ cậu có ấn tượng về cô ấy.”
Sắc mặt của Thường Trọng Vĩ hơi thay đổi.
Chú, thím của anh đối với chuyện tình cảm phức tạp của anh và anh trai cũng không hề biết gì, giống như cha mẹ đã chết của mình, đều chỉ cho rằng cô ấy là bạn gái của anh trai, nhưng từ đầu không biết, thực ra thì cô ấy lượn vòng ở giữa hai anh em họ.
“Cô ấy xin tôi cho cô ấy một cơ hội để giúp đỡ cậu, dù sao cậu cũng là em trai của người đàn ông cô ấy yêu, cô ấy rất quan tâm đến cậu.” William nói tiếp.
Khưu Tuyết San, đời này anh không muốn nhấc đến quan hệ với người phụ nữ này nữa, bởi vì sự tồn tại của cô ấy, gián tiếp hại chết anh trai của anh, bắt đầu từ khi đó, anh đã rất hận cô ấy.
Thường Duy Đức nhạy cảm chú ý tới biểu cảm kỳ lạ của cháu trai: “Có vấn đề gì sao?” Ông nhẹ giọng hỏi.
Quá khứ đã qua, nếu toàn bộ được bày ra, chỉ sợ tâm trạng đã sớm khôi phục lại bình tĩnh của chú, thím sẽ phải chịu đã kích lần nữa, cho nên khẽ lắc đầu.
“An bày này đối với Tuyết San và con đều tốt, công ty Tuyết San gặp phải nguy cơ, đúng lúc cần án kiện này.” Thường Duy Đức thản nhiên nói: “Chú là thấy nể mặt anh trai đã chết của con mới chìa tay giúp đỡ.”
“Nhưng chú, cô ấy——”
“Cô ấy đến rồi.” William mỉm cười đứng lên, tầm mắt rơi ở phía sau Thường Trọng Vĩ, “Mọi người hẳn là đã lâu không gặp rồi.”
Nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, vẻ mặt của anh bởi vì đè nén tức giận mà trở nên lạnh cứng.
“Có chút phong độ, con trai, để một nửa công trình cho người khác mà thôi, tức giận cái gì chứ?” Lý Diệu Phương nghĩ rất đơn thuần, kéo cháu trai, muốn anh đứng dậy như một quý ông. “Nhìn mặt con cũng đã xanh rồi.”
Thường Trọng Vĩ lạnh mặt đứng dậy, xoay người đối mặt với Khưu Tuyết San. Trên mặt cô treo một nụ cười ngọt ngào, nhưng đối với anh mà nói, nụ cười này giống như là hoa plastic không có sự sống.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, anh lại được lần nữa đối mặt với cô, nhưng lại phải trở thành đối tác làm việc với cô, đây thật sự là một chuyện nực cười.
*
* *
Mặc dù rất muốn nhịn xuống, nhưng ánh mắt của Quý Y Phàm vẫn bị nước mắt làm cho mơ hồ, khóc quá lâu, cổ họng của cô cũng đau rồi.
Sau khi ông Lý ngã chỉ chống đỡ được vài ngày thì ra đi, bởi vì ông không có người thân, cho nên do cô làm chủ, chọn ngày lành chôn cất.
Sau khi ông Lý qua đời tất cả di sản đều để lại cho cô, mặc dù con số không lớn, nhưng vừa vặn có thể hoàn lại khoản tiền lúc trước cô mượn của Thường Trọng Vĩ, cô nghĩ, có lẽ là ở một nơi nào đó ông trời đã an bày xong, để họ hoàn toàn chấm dứt.
Mấy ngày qua, cô không có chủ động liên lạc với anh, bởi vì cô ép mình buông tay, nhưng ở sâu trong nội tâm lại cứ ôm hy vọng nho nhỏ, ở mấy đêm cô đơn túc trực bên linh cữu cho ông Ly, cô luôn hy vọng có thể nhận được điện thoại của anh, nhưng cuối cùng cô thất vọng.
Đến thời điểm này, cô không còn tự lừa dối mình nữa, đối với anh, cô hết hy vọng! Nếu sự quan tâm và tình yêu của cô không đủ làm anh cảm động hoặc làm bất kỳ thay đổi gì, duyên phận hai người thì dừng lại ở đây!
Trong quá trình xử lý tang sự, cô đóng gói hết đồ ở nhà ông Lý, nhà ở trả lại cho chính phủ, bể cá thần tiên này cô thật không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Trước khi chết ông Lý hơi thở mong manh dặn dò, muốn cô đưa cho Thường Trọng Vĩ, nhưng cô cho rằng lúc trước anh nói muốn chăm sóc đàn cá thần tiên này chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nếu như thật sự đưa đi, nói không chừng sẽ bị anh ném ra ngoài.
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Gió nhẹ thổi tới một cảm giác man mát, mùa thu đảo mắt đã qua, mùa đông bước đến gần, một năm sắp kết thúc, mà ông Lý cũng kết thúc cuộc đời dài dằng dặc của mình.
Nghĩa trang quốc quân tọa lạc ở trên núi Ngủ Chỉ, đây là nơi ông Lý an nghỉ, ít nhất ở chỗ này có rất nhiều trưởng quan và đồng bào, ông Lý sẽ không còn là một người cô đơn nữa.
“Chị, chúng ta về đi.” Liễu Đình Á ở một bên vỗ nhẹ vào cô.
Quý Y Phàm lau nước mắt trên mặt, gật đầu.
“Chị, em nghe nói chị không có kết hôn.”
Cô lại gật đầu.
“Tại sao?” Liễu Đình Á tò mò hỏi.
“Hai bọn chị không thích hợp.” Anh muốn không phải là cô có thể cho, giống vậy, cô muốn, anh cũng không thể cho.
Yêu là một thứ tình cảm kỳ lạ, càng chung đụng với anh, cô càng ngày càng yêu anh yêu đến sâu sắc, nhưng ngoài công việc của anh ra, cuộc sống dường như không hề muốn cái khác nữa, mặc dù cô rất cứng rắn, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ, khát vọng mọi thứ mà người phụ nữ bình thường vốn muốn có.
Vốn tưởng rằng chỉ cần có sự ổn định, thì có được hết thảy, nhưng bây giờ mới phát hiện cô sai đến thái quá.
Mặc dù gần đây bận rộn việc hậu sự của ông Lý, nhưng chỉ cần yên tĩnh lại, tâm tư của cô vẫn cứ quanh quẩn bên anh, tự hỏi liệu anh có ngoan ngoãn ăn ba bữa một ngày hay không, có chăm sóc tốt bản thân hay không, cuối cùng nghĩ đến, chung quy không khỏi tự mình cười nhạo mình, tự mình đẩy mình vào một lập trường buồn cười ngu không ai bằng.
Cô nhớ tới lời nói của ông Lý——
Nên quý trọng không quý trọng, nên nắm chắc không nắm chắc… Duy nhất lưu lại một thứ gọi là tiếc nuối.
Có phải bọn họ cũng phải chờ đến khi kết thúc cuộc đời mới phát hiện, hóa ra phần hai bên không thể nói ra mới là tiếc nuối trong lòng của mình?
Nghe được thím hỏi han, Thường Trọng Vĩ hơi ngẩn ra, “Gì cơ?”
Lý Diệu Phương trêu ghẹo nhìn anh gần như không hề động qua bữa ăn trên bàn, “Nếu như nhớ cô ấy thì gọi điện cho cô ấy, nhìn con xem bộ dáng cứ không yên lòng.”
Thường Trọng Vĩ cúi đầu, không biết mình biểu hiện đến rõ ràng như vậy. Anh là nhờ Quý Y Phàm, nhưng cũng không muốn thừa nhận chuyện này. Anh luôn luôn không muốn chịu bất kỳ câu thúc gì, cho dù là kết hôn, cũng không muốn mất đi tự do, mất đi quyền làm chủ cuộc sống của m
nh, nhưng vẻ mặt đau thương của cô vẫn quấn lấy anh không rời.
“Trọng Vĩ, con đã đủ lớn rồi, thím không muốn quản con, nhưng——” Lý Diệu Phương khẽ thở dài nhìn chồng của mình và William ngồi ở đối diện, “Con cũng thật nên thay đổi thái độ làm việc của con, không phải William cũng từng nói với con, báo giá và thiết kế của chúng ta ông ấy đều rất hài lòng sao, chỉ còn một số chi tiết nhỏ là có thể đạt được sự đồng thuận ký kết, cho nên con cũng không cần đến đây một chuyến.” Bà nhẹ giọng hỏi: “Con đột nhiên chạy tới đây, có phải xảy ra tranh cãi với Y Pham rồi phải không?”
“Không có.” Thường Trọng Vĩ cầm lấy dao nĩa phủ nhận. Về chuyện của anh và Quý Y Phàm, anh không muốn nói về quá nhiều với những người khác.
“Tôi thấy có thể là bởi vì Trọng Vĩ làm việc đến liều mạng, cho nên khiến Quý tiểu thư tức giận.” Trên mặt William mang theo ý cười nhàn nhạt, “Lần trước khi chúng tôi đang dùng chat webcam họp, Quý tiểu thư tức giận xông vào, tôi nhìn ra được, cảm thấy cô ấy tức giận bởi vì nửa đêm cậu còn làm việc.”
Lý Diệu Phương hơi kinh hãi nhìn cháu trai, “Có chuyện này?”
Thường Trọng Vĩ không quá tình nguyện gật đầu, cho dù ở trước mặt anh chính là chú, thím của anh và William lúc nào cũng chiếu cố anh trong suốt những năm qua, anh cũng không muốn cuộc sống riêng tư của anh bày ở dưới ánh mặt trời.
“Nhiều năm như vậy, cậu thực sự chưa từng thay đổi.” Nghĩ đến quá khứ, mắt màu lam của William lấp lánh tỏa sáng, “Tôi vẫn còn nhớ, khi cha mẹ cậu qua đời, cậu chỉ là một chàng trai trẻ cứ như vậy xông vào văn phòng của tôi ở New York, muốn tôi xem bản thiết kế của cậu, dũng khí và tính khí liều mình làm việc của cậu làm tôi tán thưởng, nhưng đây cũng không phải là tôi tán đồng cậu chỉ biết làm việc mà hy sinh sức khỏe và cuộc sống của cậu.”
Nghe William nói tới quá khứ, Thường Trọng Vĩ miễn cưỡng tác động khóe miệng. Khi đó anh một lòng chỉ nghĩ đến thành công, phát dương quang đại sự nghiệp của cha mẹ, không để cha mẹ đã chết thất vọng, những năm qua, anh cũng luôn lấy điều này coi là mục tiêu quan trọng nhất trong cuộc sống, về phần khác, anh thật sự không có nghĩ tới.
“Lần trước tôi đi bệnh viện cũng đã gặp qua vị tiểu thư ấy.” William nhìn vợ chồng Thường Duy Đức nói: “Chỉ là một ánh mắt, ngay cả những người đứng xem cũng có thể dễ dàng nhìn ra được cô ấy rất quan tâm Trọng Vĩ. Cả đời người đàn ông khó được nhất, chính là thời khắc gặp được một người phụ nữ đặt mình ở trong lòng.”
“Đúng vậy.” Lý Diệu Phương không ngừng gật đầu, “Cho nên tôi mới hy vọng nó có thể nắm chắc thật tốt.”
“Cậu nên gọi điện thoại cho cô ấy.” William đề xuất trúng trọng tâm, “Nếu có thời gian, có thể cùng đi nghỉ với cô ấy, ở Florida tôi có căn nhà nhỏ nghỉ ngơi, khi nào có nhu cầu cho cậu sử dụng.”
Anh quả thật rất muốn gọi điện thoại cho Quý Y Phàm, nhưng không thể! Những năm qua, anh luôn quen một mình, mọi thứ đều quen làm theo kế hoạch của mình. Mà Quý Y Phàm xuất hiện khiến mọi thứ đều không khống chế được, mà tình cảm như vậy làm anh cảm thấy sợ.
“Cám ơn.” Thường Trọng Vĩ dương môi dưới, uyển chuyển từ chối, “Nhưng những ngày tiếp theo sẽ rất bận.”
“Bận không thể trở thành cớ.” Lý Diệu Phương không tán thành nhíu mày, “Trước kia thím có nghe phu nhân chủ quản của Y Phàm nói qua chuyện của cô ấy, lúc trước cha mẹ của cô ấy vì trả nợ, một ngày gồm ba phần công việc, mỗi ngày ngủ không đến ba giờ, cuối cùng tuổi còn trẻ thì quá vất vả mà chết, để lại cô bé Y Phàm, cô ấy còn bị đám thân thích ăn thịt người không nhả xương bắt nạt.” Bà thở dài, “Con đấy! Nếu như lại đặt công việc ở hàng đầu như vậy, thím thấy hù dọa cô ấy cũng dọa chết rồi, cũng không dám ở cùng với con nữa.”
“Cha mẹ của cô ấy quá vất vả mà chết?!”
“Con không biết sao?” Lý Diệu Phương khó hiểu nhìn anh, “Cô ấy chính là có đoạn quá khứ không vui ấy, cho nên mới quan tâm tới con lúc nào cũng đặt công việc ở hàng đầu tiên, mà không để ý thân thể của chính mình, thực ra thì cô ấy là sợ mất đi con, đứa nhỏ đáng thương.”
Lời thím nói đánh vào trái tim cố tình khép kín của Thường Trọng Vĩ. Anh biết cha mẹ cô đều chết, nhưng trước giờ không biết nguyên nhân chết, nhớ tới mỗi lần cô phát hiện anh liều mình làm việc thì căm thù tới tận xương, làn sóng giác ngộ đột nhiên đánh tới.
Mọi thứ Quý Y Phàm làm, ngoại trừ hy vọng anh quý trọng mình hơn, cô cũng không yêu cầu xa vời thứ khác, cô làm đều chỉ là vì mục đích này.
Mà cuối cùng anh lại làm gì với cô? Anh rũ mí mắt xuống giấu đi buồn rầu hiện lên ở đáy mắt.
Lý Diệu Phương nhịn không được vỗ vỗ chồng của mình, “Sao ông ngồi ở một bên không nói lời nào, ông cũng phải khuyên bảo nó, khuyên nó thay đổi tính tình.”
Thường Duy Đức liếc nhìn cháu trai một cái, “Cá tính của nó không phải bà không biết, nếu như nói nó mà hữu dụng, nó đã sớm khỏi cần chúng ta lo lắng rồi.”
“Ông——” Bà bất đắc dĩ khẽ quở trách, “Trọng Vĩ đều là bị ông làm hư.”
Ông cười hiền. Sau khi anh trai và chị dâu qua đời, dưới gối không con ông liền đối xử Trọng Vĩ như con trai mình, ông quan tâm anh, cũng không thua kém bất kỳ một người nào khác.
“Yên tâm đi, William đã cho tôi một đề xuất, tôi đã đồng ý rồi, ký hiệp ước, về sau Trọng Vĩ có thể thoái mái một chút.”
“Đây là ý gì?” Thường Trọng Vĩ khó hiểu hỏi.
“Tôi với chú của cậu đều cảm thấy cậu nên thay đổi thái độ sinh hoạt của cậu.”
Anh nghiêng đầu, tò mò nhìn William.
“Chúng tôi cùng làm một quyết định, có lẽ cậu sẽ không tán thành, nhưng tôi tin rằng, về lâu dài mà nói, quyết định này là vì tốt cho cậu.” William mỉm cười vỗ vỗ tay của anh, “Đề án quy hoạch xây dựng khu nghỉ mát này vẽ rất lớn, nếu như giao toàn quyền cho cậu, tôi thấy cậu cũng phải ở lại Mỹ mấy năm, cùng với vợ của cậu chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù vợ của cậu bằng lòng cùng cậu đến Mỹ, có lẽ cậu cũng sẽ bận đến ba ngày hai bữa không vào cửa, cho nên tôi nghĩ một cách làm điều hòa, cho cậu hợp tác với một nhà kiến trúc khác ở Mỹ.”
Thường Trọng Vĩ ngẩn người, “Nhưng tôi không cần——”
“Trước hết nghe tôi nói xong.” William nâng tay ngăn cản anh, “Mấy năm nay cậu cho bản thân mình áp lực quá lớn, chú cậu nói qua với tôi, ông ấy không khuyên được cậu, vậy thì do tôi làm thôi.” Ha ha cười hỏi: “Cậu còn nhớ Khưu tiểu thư không?”
Trong lòng anh dâng lên dự cảm chẳng lành, “Khưu tiểu thư?!”
“Đúng! Lần này tôi tiếp xúc với cô ấy, cô ấy chủ động đề cập với tôi thực ra cô ấy đã từng nói đến kết hôn với anh trai của cậu.” William nhìn Thường Duy Đức, “Sau đó tôi hỏi Duy Đức, ông ấy cũng chứng thực chuyện này, chẳng qua là anh trai của cậu đã qua đời vì một tai nạn, cho nên cô ấy đã đứt duyên phận với Thường gia của cậu. Duy Đức nói ở trước đây, ông ấy chưa thấy qua Khưu tiểu thư, nhưng nghe nói anh trai đã chết của cậu mới quen biết cô ấy có một tháng đã vội vàng muốn cưới cô ấy vào nhà, có thể thấy được cậu ta thật sự yêu cô ấy, tôi nghĩ đối với cô ấy, có lẽ cậu có ấn tượng về cô ấy.”
Sắc mặt của Thường Trọng Vĩ hơi thay đổi.
Chú, thím của anh đối với chuyện tình cảm phức tạp của anh và anh trai cũng không hề biết gì, giống như cha mẹ đã chết của mình, đều chỉ cho rằng cô ấy là bạn gái của anh trai, nhưng từ đầu không biết, thực ra thì cô ấy lượn vòng ở giữa hai anh em họ.
“Cô ấy xin tôi cho cô ấy một cơ hội để giúp đỡ cậu, dù sao cậu cũng là em trai của người đàn ông cô ấy yêu, cô ấy rất quan tâm đến cậu.” William nói tiếp.
Khưu Tuyết San, đời này anh không muốn nhấc đến quan hệ với người phụ nữ này nữa, bởi vì sự tồn tại của cô ấy, gián tiếp hại chết anh trai của anh, bắt đầu từ khi đó, anh đã rất hận cô ấy.
Thường Duy Đức nhạy cảm chú ý tới biểu cảm kỳ lạ của cháu trai: “Có vấn đề gì sao?” Ông nhẹ giọng hỏi.
Quá khứ đã qua, nếu toàn bộ được bày ra, chỉ sợ tâm trạng đã sớm khôi phục lại bình tĩnh của chú, thím sẽ phải chịu đã kích lần nữa, cho nên khẽ lắc đầu.
“An bày này đối với Tuyết San và con đều tốt, công ty Tuyết San gặp phải nguy cơ, đúng lúc cần án kiện này.” Thường Duy Đức thản nhiên nói: “Chú là thấy nể mặt anh trai đã chết của con mới chìa tay giúp đỡ.”
“Nhưng chú, cô ấy——”
“Cô ấy đến rồi.” William mỉm cười đứng lên, tầm mắt rơi ở phía sau Thường Trọng Vĩ, “Mọi người hẳn là đã lâu không gặp rồi.”
Nghe được tiếng bước chân từ xa đến gần, vẻ mặt của anh bởi vì đè nén tức giận mà trở nên lạnh cứng.
“Có chút phong độ, con trai, để một nửa công trình cho người khác mà thôi, tức giận cái gì chứ?” Lý Diệu Phương nghĩ rất đơn thuần, kéo cháu trai, muốn anh đứng dậy như một quý ông. “Nhìn mặt con cũng đã xanh rồi.”
Thường Trọng Vĩ lạnh mặt đứng dậy, xoay người đối mặt với Khưu Tuyết San. Trên mặt cô treo một nụ cười ngọt ngào, nhưng đối với anh mà nói, nụ cười này giống như là hoa plastic không có sự sống.
Làm thế nào cũng không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, anh lại được lần nữa đối mặt với cô, nhưng lại phải trở thành đối tác làm việc với cô, đây thật sự là một chuyện nực cười.
*
* *
Mặc dù rất muốn nhịn xuống, nhưng ánh mắt của Quý Y Phàm vẫn bị nước mắt làm cho mơ hồ, khóc quá lâu, cổ họng của cô cũng đau rồi.
Sau khi ông Lý ngã chỉ chống đỡ được vài ngày thì ra đi, bởi vì ông không có người thân, cho nên do cô làm chủ, chọn ngày lành chôn cất.
Sau khi ông Lý qua đời tất cả di sản đều để lại cho cô, mặc dù con số không lớn, nhưng vừa vặn có thể hoàn lại khoản tiền lúc trước cô mượn của Thường Trọng Vĩ, cô nghĩ, có lẽ là ở một nơi nào đó ông trời đã an bày xong, để họ hoàn toàn chấm dứt.
Mấy ngày qua, cô không có chủ động liên lạc với anh, bởi vì cô ép mình buông tay, nhưng ở sâu trong nội tâm lại cứ ôm hy vọng nho nhỏ, ở mấy đêm cô đơn túc trực bên linh cữu cho ông Ly, cô luôn hy vọng có thể nhận được điện thoại của anh, nhưng cuối cùng cô thất vọng.
Đến thời điểm này, cô không còn tự lừa dối mình nữa, đối với anh, cô hết hy vọng! Nếu sự quan tâm và tình yêu của cô không đủ làm anh cảm động hoặc làm bất kỳ thay đổi gì, duyên phận hai người thì dừng lại ở đây!
Trong quá trình xử lý tang sự, cô đóng gói hết đồ ở nhà ông Lý, nhà ở trả lại cho chính phủ, bể cá thần tiên này cô thật không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Trước khi chết ông Lý hơi thở mong manh dặn dò, muốn cô đưa cho Thường Trọng Vĩ, nhưng cô cho rằng lúc trước anh nói muốn chăm sóc đàn cá thần tiên này chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nếu như thật sự đưa đi, nói không chừng sẽ bị anh ném ra ngoài.
Nghĩ đến đây, cô thở dài.
Gió nhẹ thổi tới một cảm giác man mát, mùa thu đảo mắt đã qua, mùa đông bước đến gần, một năm sắp kết thúc, mà ông Lý cũng kết thúc cuộc đời dài dằng dặc của mình.
Nghĩa trang quốc quân tọa lạc ở trên núi Ngủ Chỉ, đây là nơi ông Lý an nghỉ, ít nhất ở chỗ này có rất nhiều trưởng quan và đồng bào, ông Lý sẽ không còn là một người cô đơn nữa.
“Chị, chúng ta về đi.” Liễu Đình Á ở một bên vỗ nhẹ vào cô.
Quý Y Phàm lau nước mắt trên mặt, gật đầu.
“Chị, em nghe nói chị không có kết hôn.”
Cô lại gật đầu.
“Tại sao?” Liễu Đình Á tò mò hỏi.
“Hai bọn chị không thích hợp.” Anh muốn không phải là cô có thể cho, giống vậy, cô muốn, anh cũng không thể cho.
Yêu là một thứ tình cảm kỳ lạ, càng chung đụng với anh, cô càng ngày càng yêu anh yêu đến sâu sắc, nhưng ngoài công việc của anh ra, cuộc sống dường như không hề muốn cái khác nữa, mặc dù cô rất cứng rắn, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ, khát vọng mọi thứ mà người phụ nữ bình thường vốn muốn có.
Vốn tưởng rằng chỉ cần có sự ổn định, thì có được hết thảy, nhưng bây giờ mới phát hiện cô sai đến thái quá.
Mặc dù gần đây bận rộn việc hậu sự của ông Lý, nhưng chỉ cần yên tĩnh lại, tâm tư của cô vẫn cứ quanh quẩn bên anh, tự hỏi liệu anh có ngoan ngoãn ăn ba bữa một ngày hay không, có chăm sóc tốt bản thân hay không, cuối cùng nghĩ đến, chung quy không khỏi tự mình cười nhạo mình, tự mình đẩy mình vào một lập trường buồn cười ngu không ai bằng.
Cô nhớ tới lời nói của ông Lý——
Nên quý trọng không quý trọng, nên nắm chắc không nắm chắc… Duy nhất lưu lại một thứ gọi là tiếc nuối.
Có phải bọn họ cũng phải chờ đến khi kết thúc cuộc đời mới phát hiện, hóa ra phần hai bên không thể nói ra mới là tiếc nuối trong lòng của mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.