Chương 29: Ngày đó cô chạy về phía anh, trên người quả thật có một tầng ánh sáng
Tô Hành Nhạc
24/08/2022
Anh thực sự chưa bao giờ nhận ra cô.
Năm đó anh đi khỏi Ninh Thành, đến Tô Thành học trung học, thiếu niên trở nên hận thù tất cả mọi người.
Anh đã bị quấy rối suốt ba năm cấp 2. Biết mình được người khác thích, không muốn bị quấy rầy nữa nên đã tìm người đóng giả làm bạn gái.
Anh tự nhận mình là một tên cặn bã, từ nhỏ anh biết Từ Ấu Ngưng thích anh nên đã lợi dụng cô ta.
Ngay ngày đầu tiên đi học anh đã bị một cô gái chặn đường.
Anh khó chịu bước qua câu chào hỏi của cô gái kia.
Đúng lúc Từ Ấu Ngưng đến, anh để cô ta thay mặt giải quyết.
Khi đó, anh thực sự không thích Mạnh Thời Yên, cũng không thích bất cứ ai, đặc biệt là những người theo đuổi anh.
Nhưng Mạnh Thời Yên là một cô gái có chính kiến.
Cô liên tục xuất hiện trước mặt anh, liên tục mua đồ ăn sáng cho anh, cuối cùng, cô thậm chí thay đổi vị trí của mình, ngồi ngay sau lưng anh.
Cô không ngại bày tỏ cảm xúc trước mặt mọi người.
Cô càng theo đuổi anh, anh càng hờ hững lạnh nhạt.
Anh chờ cô rút lui như những người khác, nhưng cuối cùng, cô lại khiến anh gặp rắc rối.
Sáng hôm đó, anh bị người ta chặn lại, một học sinh trung học năm hai hỏi: "Cậu là người mà Mạnh Thời Yên thích phải không, trông không tệ."
Anh biết có nhiều người đang theo đuổi cô, anh cũng không quan tâm, không ngờ bản thân lại gặp rắc rối vì cô.
Anh đã đánh một trận ác liệt ngày hôm đó, sự tàn nhẫn trong xương cốt của anh bị đánh thức.
Tay anh bị thương, đầu người kia trực tiếp bị anh đè lên một hòn đá sắc nhọn.
Những người đó cuối cùng cũng bỏ trốn, không còn dám gây sự với anh nữa, nhưng tâm trạng của anh đã tệ đến mức không thể phục hồi.
Vì vậy, khi cô đứng trước mặt anh, anh đã thốt ra câu nói kia - "Cậu mau biến đi."
Anh ghét con gái, nhưng anh không bao giờ nói xấu con gái.
Hôm đó anh quả thật là một tên khốn.
Sau đó, cô làm đổ thức ăn lên người anh, cô viết một lá thư xin lỗi cho anh vào ngày hôm sau, anh chỉ đáp lại – "Làm ơn tránh xa tôi ra!"
Anh ghét cô, cũng chán ghét sự quan tâm mà cô dành cho anh.
Ngay cả khi anh biết rằng một số việc không liên quan gì đến cô cả.
Sau đó, cô trở nên trầm mặc hơn, hết lần này đến lần khác không nhìn anh, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, không cố ý nói chuyện với anh, tránh chạm mặt anh, giống như hoàn toàn buông tay.
Những người xung quanh anh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng những gì anh nhìn thấy lại là những lời cô để lại trong bản nháp của anh.
- A Nghị, tôi vẫn sẽ thích cậu.
Anh đã sớm phát hiện ra rằng cô sẽ viết vào tập giấy nháp của anh, nhưng anh không quan tâm.
Bỏ qua luôn là phản ứng tốt nhất trong trường hợp này.
Cô đã viết ở một góc không dễ tìm được, giống như muốn nói với anh nhưng không dám để anh biết.
Khi anh nhìn thấy câu nói mà cô để lại trên tờ giấy nháp ngày hôm đó, anh đã lặng đi rất lâu.
Cuối cùng, anh xem như chưa từng thấy chúng.
Anh không quan tâm cô nghĩ gì, tốt nhất là đừng làm phiền anh.
Anh chỉ muốn yên lặng sống ở Tô Thành ba năm, không muốn gây chuyện, không muốn dính dáng đến bất kỳ ai.
Sau đó đến đại hội thể dục thể thao, cuộc đua tiếp sức 4x4.
Biết cô cũng tham gia, anh lại cảm thấy bực mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh không muốn tham gia những hoạt động do trường tổ chức, bao gồm cả buổi biểu diễn trong khuôn viên trường chào đón tân sinh viên, bao gồm cả đại hội thể thao này.
Nhưng thầy hiệu trưởng đã đến thảo luận với anh một cách thân thiện, anh không thể từ chối.
Buổi biểu diễn định hướng ban đầu là độc tấu violin của anh, nhưng cuối cùng trở thành màn hòa tấu của anh và Từ Ấu Ngưng.
Sau khi biết rằng chính Từ Ấu Ngưng chủ động tìm cô giáo để xin biểu diễn với anh, anh ngay lập tức chọn cách chấm dứt mối quan hệ với cô ta.
Từ đầu anh đã nói đây chỉ là đóng kịch, đừng vượt qua ranh giới.
Cô ta đã vượt qua ranh giới.
Anh chạy lượt cuối cùng trong cuộc chạy tiếp sức đó, cô đi trước anh, là do sự sắp đặt của giáo viên.
Anh nghĩ rằng đó là một trò chơi bình thường, nhưng cuối cùng khi cô chạy về phía anh, vì một lý do nào đó, mọi thứ xung quanh dường như yên tĩnh.
Anh biết tốc độ chạy của cô không có gì nổi bật, nhưng hôm đó, cô chạy rất nhanh.
Đôi mắt và cơ thể cô phát sáng, như thể cô có thể thiêu rụi bất cứ ai.
Anh vội đưa mắt đi chỗ khác vì hình ảnh quá chói mắt, như không muốn phân tâm.
Khi cuộc đua kết thúc, họ giành chiến thắng, cô đi đến trước mặt anh khi đám đông đã giải tán.
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "A Nghị, thực ra tôi cũng không tệ đúng không?"
Đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh trong một khoảng thời gian dài, ánh mắt cô khao khát những lời khen ngợi, nhưng anh chỉ liếc nhìn cô rồi bước đi.
Sau cuộc đua đó, anh bắt đầu nhận được nhiều thư tình và quà tặng hơn.
Từ Ấu Ngưng lại đến nói với anh rằng, lần trước cô ta đã sai rồi, không nên đưa ra quyết định khi chưa có sự đồng ý của anh, sau này sẽ không tái phạm nữa. Hiện tại có rất nhiều người đang theo đuổi anh, nếu hai người tiếp tục đóng kịch thì anh sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Anh đã đồng ý.
Anh chỉ không muốn bị quá nhiều người quấy rầy.
Sau khi anh quay lại với Từ Ấu Ngưng, cô đã chuyển đi nơi khác.
Vào lớp học ngày hôm đó, anh không thấy cô ngồi vào chỗ của mình, sau đó anh nghe thấy đám người Lương Húc nói:
"Này, Mạnh Thời Yên rốt cuộc chuyển chỗ rồi?"
"Không đâu, đã quá hạn chuyển chỗ lâu rồi."
"Đừng nói như vậy, tiểu Mạnh trông rất buồn..."
Anh không nhìn cô.
Không có lời nhắn nào sót lại trên tập giấy nháp của anh.
Anh nhìn những hình ảnh của đại hội thể thao khi chúng được dán trên bảng tin.
Anh luôn nghi ngờ bức ảnh mình nhìn thấy ngày hôm đó chỉ là ảo ảnh, chỉ khi nhìn thấy bức ảnh anh mới biết ngày hôm đó cô chạy về phía anh, trên người quả thật có một tầng ánh sáng.
Đôi mắt của cô như có ngọn lửa, đó là hình ảnh máy ảnh không chụp được, chính là hình bóng của anh trong đôi mắt cô.
Sau đó, Từ Ấu Ngưng bị ngã cầu thang.
Sau đó, cô bước đến và nói: A Nghị, tôi thực sự không đẩy cô ấy, cô ấy tự ngã, tôi chỉ muốn ôm cô ấy lại.
Anh không trả lời.
Sau đó, khi cô đột nhiên không đến lớp, nhiều người tò mò và hỏi bạn bè của cô, nhưng không ai biết lý do.
Anh không bao giờ bận tâm, anh vẫn đến lớp mỗi ngày, tiếp tục sống lặng lẽ.
Chỗ ngồi của cô luôn bỏ trống, giấy tờ chồng chất hết lớp này đến lớp khác, bụi bặm tích tụ.
Cho đến một ngày, khi đang trong lớp thể dục, anh vô tình liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước vào lớp học của bọn họ.
Anh đặt quả bóng rổ trong tay xuống, im lặng một lúc rồi quay trở lại lớp học của mình.
Không có ai trong lớp.
Trên bàn học của cô, tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, không còn sót lại một thứ gì.
Anh quan sát một lúc, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Cuốn sách nháp được mở ra, ở góc của trang giữa là dòng viết cuối cùng của cô.
—— Phí Minh Nghị, tạm biệt.
Lời cuối cùng ướt đẫm nước mắt.
Sau này không ai gặp lại cô, có người nói cô chuyển trường. Anh vào lớp rồi lại lướt qua chỗ ngồi trống đó, nhưng anh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Sau đó, anh cũng hoàn toàn "chia tay" với Từ Ấu Ngưng.
Giấy không thể gói được lửa, cuối cùng âm mưu của cô ta đã bị phanh phui.
"Tại sao cậu làm điều này?"
"Bởi vì tôi sợ rằng cậu thực sự sẽ thích cô ấy." Từ Ấu Ngưng nói.
||||| Truyện đề cử: Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! |||||
Tháng năm năm đó, anh rời khỏi Tô Thành, nhưng đi đâu thì không ai biết.
Khi quay lại, anh tiếp tục sống cuộc sống của mình như trước đây.
Mọi người dường như đã quen, và cái tên Mạnh Thời Yên ngày càng ít được nhắc đến.
Sau đó, số hiệu học sinh được sắp xếp lại, số hiệu học sinh của cô đã được thay thế hoàn toàn.
Người đến người đi, mọi dấu ấn đều từ từ bị xóa nhòa.
Sau đó, anh bắt đầu yêu và thường xuyên thay đổi bạn gái.
Không ai biết tại sao, chỉ có anh biết, anh chỉ muốn xóa đi vết tích ai đó đã để lại trong trái tim anh.
Một người đã rời đi, tất cả mọi người đều quên cô ấy.
Một người đã rời đi, nhưng anh bắt đầu nhớ đến cô ấy.
Sau này lên đại học, ở nơi xa lạ, anh chưa từng nghĩ tới chuyện có bạn gái.
Sau hai năm học tập nghiêm túc, anh cảm thấy buồn chán và lại bắt đầu tự đày đọa bản thân.
Làm nhiều việc, kiếm nhiều tiền, nhưng luôn cảm thấy mình mất phương hướng.
Anh như người lang thang vô định, sống không có mục đích.
Vẫn có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng anh thậm chí không thèm nhìn bất kỳ ai trong số họ.
Anh thấy khó chịu khi luôn vô thức tìm hình bóng cô trong số những cô gái theo đuổi mình.
Sau khi tốt nghiệp, anh thành lập một công ty, đầu tư nhiều lĩnh vực.
Những người xung quanh anh bắt đầu thắc mắc, tại sao chưa từng thấy anh có bạn gái dù có nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy.
Mọi người liên tục giới thiệu bạn gái cho anh, thúc giục anh hẹn hò
Anh trở nên mệt mỏi. Sau đó anh gặp Hạ Mộng và thỏa thuận với cô ta.
Ngày đó, Hạ Mộng trang điểm hình nốt ruồi ở khóe mắt, cô ta tỏ ra hoạt bát, mơ hồ có hình dáng của Mạnh Dao ngày xưa.
Sau bao nhiêu năm, dường như cuối cùng anh cũng phải chịu thua bản thân mình.
Lúc đầu, anh thực sự không thích Mạnh Thời Yên, nhưng trước khi anh kịp nhận ra, cô đã khắc ghi một dấu ấn trong trái tim anh.
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn thường nhớ về những bức ảnh ngày xưa.
Những dòng chữ cô viết, những lời cô nói, cách cô chạy đến bên anh, và cả những giọt nước mắt cô rơi vì anh.
Anh chưa bao giờ thấy cô khóc, nhưng trong đoạn phim đó, nước mắt cô từng giọt một lăn dài.
Nhưng anh không bao giờ tìm kiếm cô nữa, cũng không bao giờ nghĩ sẽ tìm thấy cô.
Trong hai năm, Hạ Mộng đã trở thành "bạn gái" của anh.
Không ai tin rằng anh nghiêm túc, mọi người đều biết rằng Hạ Mộng chỉ là bình phong, anh chắc chắn sẽ có một bạn gái nghiêm túc.
Sau này, anh cũng rất muốn tìm một người.
Sau khi lưu lạc nhiều năm như vậy, xung quanh có rất nhiều người, nhưng dường như chưa bao giờ anh tìm thấy chỗ dừng chân.
Tất cả bạn bè của anh đều bắt đầu kết hôn và sinh con, vì vậy anh cũng có mơ ước về một gia đình.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ biết mình thích gì và muốn gì.
Anh đã gặp rất nhiều người, thử rất nhiều người nhưng đều không có kết quả.
Nhưng ngày hôm đó, trong khách sạn, khi nhìn thấy cô đứng ở hiên lặng lẽ đợi xe, dường như cuối cùng anh cũng đã tìm được người mình muốn ở bên cạnh trọn đời.
Anh thực sự không nhận ra cô.
Những năm đó, anh chưa từng nhìn kỹ cô, xung quanh anh có quá nhiều cô gái.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà cô để lại trong anh chính là đôi mắt một mí với nụ cười luôn rạng rỡ.
Và nốt ruồi ở khóe mắt của cô dường như làm cho bầu trời đêm bừng sáng khi cô cười.
Vào đêm đó, khi cô lặng lẽ đứng cạnh anh, anh cảm thấy đây chính là người mà anh đang tìm kiếm.
Năm đó anh đi khỏi Ninh Thành, đến Tô Thành học trung học, thiếu niên trở nên hận thù tất cả mọi người.
Anh đã bị quấy rối suốt ba năm cấp 2. Biết mình được người khác thích, không muốn bị quấy rầy nữa nên đã tìm người đóng giả làm bạn gái.
Anh tự nhận mình là một tên cặn bã, từ nhỏ anh biết Từ Ấu Ngưng thích anh nên đã lợi dụng cô ta.
Ngay ngày đầu tiên đi học anh đã bị một cô gái chặn đường.
Anh khó chịu bước qua câu chào hỏi của cô gái kia.
Đúng lúc Từ Ấu Ngưng đến, anh để cô ta thay mặt giải quyết.
Khi đó, anh thực sự không thích Mạnh Thời Yên, cũng không thích bất cứ ai, đặc biệt là những người theo đuổi anh.
Nhưng Mạnh Thời Yên là một cô gái có chính kiến.
Cô liên tục xuất hiện trước mặt anh, liên tục mua đồ ăn sáng cho anh, cuối cùng, cô thậm chí thay đổi vị trí của mình, ngồi ngay sau lưng anh.
Cô không ngại bày tỏ cảm xúc trước mặt mọi người.
Cô càng theo đuổi anh, anh càng hờ hững lạnh nhạt.
Anh chờ cô rút lui như những người khác, nhưng cuối cùng, cô lại khiến anh gặp rắc rối.
Sáng hôm đó, anh bị người ta chặn lại, một học sinh trung học năm hai hỏi: "Cậu là người mà Mạnh Thời Yên thích phải không, trông không tệ."
Anh biết có nhiều người đang theo đuổi cô, anh cũng không quan tâm, không ngờ bản thân lại gặp rắc rối vì cô.
Anh đã đánh một trận ác liệt ngày hôm đó, sự tàn nhẫn trong xương cốt của anh bị đánh thức.
Tay anh bị thương, đầu người kia trực tiếp bị anh đè lên một hòn đá sắc nhọn.
Những người đó cuối cùng cũng bỏ trốn, không còn dám gây sự với anh nữa, nhưng tâm trạng của anh đã tệ đến mức không thể phục hồi.
Vì vậy, khi cô đứng trước mặt anh, anh đã thốt ra câu nói kia - "Cậu mau biến đi."
Anh ghét con gái, nhưng anh không bao giờ nói xấu con gái.
Hôm đó anh quả thật là một tên khốn.
Sau đó, cô làm đổ thức ăn lên người anh, cô viết một lá thư xin lỗi cho anh vào ngày hôm sau, anh chỉ đáp lại – "Làm ơn tránh xa tôi ra!"
Anh ghét cô, cũng chán ghét sự quan tâm mà cô dành cho anh.
Ngay cả khi anh biết rằng một số việc không liên quan gì đến cô cả.
Sau đó, cô trở nên trầm mặc hơn, hết lần này đến lần khác không nhìn anh, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa, không cố ý nói chuyện với anh, tránh chạm mặt anh, giống như hoàn toàn buông tay.
Những người xung quanh anh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng những gì anh nhìn thấy lại là những lời cô để lại trong bản nháp của anh.
- A Nghị, tôi vẫn sẽ thích cậu.
Anh đã sớm phát hiện ra rằng cô sẽ viết vào tập giấy nháp của anh, nhưng anh không quan tâm.
Bỏ qua luôn là phản ứng tốt nhất trong trường hợp này.
Cô đã viết ở một góc không dễ tìm được, giống như muốn nói với anh nhưng không dám để anh biết.
Khi anh nhìn thấy câu nói mà cô để lại trên tờ giấy nháp ngày hôm đó, anh đã lặng đi rất lâu.
Cuối cùng, anh xem như chưa từng thấy chúng.
Anh không quan tâm cô nghĩ gì, tốt nhất là đừng làm phiền anh.
Anh chỉ muốn yên lặng sống ở Tô Thành ba năm, không muốn gây chuyện, không muốn dính dáng đến bất kỳ ai.
Sau đó đến đại hội thể dục thể thao, cuộc đua tiếp sức 4x4.
Biết cô cũng tham gia, anh lại cảm thấy bực mình, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Anh không muốn tham gia những hoạt động do trường tổ chức, bao gồm cả buổi biểu diễn trong khuôn viên trường chào đón tân sinh viên, bao gồm cả đại hội thể thao này.
Nhưng thầy hiệu trưởng đã đến thảo luận với anh một cách thân thiện, anh không thể từ chối.
Buổi biểu diễn định hướng ban đầu là độc tấu violin của anh, nhưng cuối cùng trở thành màn hòa tấu của anh và Từ Ấu Ngưng.
Sau khi biết rằng chính Từ Ấu Ngưng chủ động tìm cô giáo để xin biểu diễn với anh, anh ngay lập tức chọn cách chấm dứt mối quan hệ với cô ta.
Từ đầu anh đã nói đây chỉ là đóng kịch, đừng vượt qua ranh giới.
Cô ta đã vượt qua ranh giới.
Anh chạy lượt cuối cùng trong cuộc chạy tiếp sức đó, cô đi trước anh, là do sự sắp đặt của giáo viên.
Anh nghĩ rằng đó là một trò chơi bình thường, nhưng cuối cùng khi cô chạy về phía anh, vì một lý do nào đó, mọi thứ xung quanh dường như yên tĩnh.
Anh biết tốc độ chạy của cô không có gì nổi bật, nhưng hôm đó, cô chạy rất nhanh.
Đôi mắt và cơ thể cô phát sáng, như thể cô có thể thiêu rụi bất cứ ai.
Anh vội đưa mắt đi chỗ khác vì hình ảnh quá chói mắt, như không muốn phân tâm.
Khi cuộc đua kết thúc, họ giành chiến thắng, cô đi đến trước mặt anh khi đám đông đã giải tán.
Cô nhẹ nhàng hỏi anh: "A Nghị, thực ra tôi cũng không tệ đúng không?"
Đó là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh trong một khoảng thời gian dài, ánh mắt cô khao khát những lời khen ngợi, nhưng anh chỉ liếc nhìn cô rồi bước đi.
Sau cuộc đua đó, anh bắt đầu nhận được nhiều thư tình và quà tặng hơn.
Từ Ấu Ngưng lại đến nói với anh rằng, lần trước cô ta đã sai rồi, không nên đưa ra quyết định khi chưa có sự đồng ý của anh, sau này sẽ không tái phạm nữa. Hiện tại có rất nhiều người đang theo đuổi anh, nếu hai người tiếp tục đóng kịch thì anh sẽ tránh được rất nhiều phiền phức.
Anh đã đồng ý.
Anh chỉ không muốn bị quá nhiều người quấy rầy.
Sau khi anh quay lại với Từ Ấu Ngưng, cô đã chuyển đi nơi khác.
Vào lớp học ngày hôm đó, anh không thấy cô ngồi vào chỗ của mình, sau đó anh nghe thấy đám người Lương Húc nói:
"Này, Mạnh Thời Yên rốt cuộc chuyển chỗ rồi?"
"Không đâu, đã quá hạn chuyển chỗ lâu rồi."
"Đừng nói như vậy, tiểu Mạnh trông rất buồn..."
Anh không nhìn cô.
Không có lời nhắn nào sót lại trên tập giấy nháp của anh.
Anh nhìn những hình ảnh của đại hội thể thao khi chúng được dán trên bảng tin.
Anh luôn nghi ngờ bức ảnh mình nhìn thấy ngày hôm đó chỉ là ảo ảnh, chỉ khi nhìn thấy bức ảnh anh mới biết ngày hôm đó cô chạy về phía anh, trên người quả thật có một tầng ánh sáng.
Đôi mắt của cô như có ngọn lửa, đó là hình ảnh máy ảnh không chụp được, chính là hình bóng của anh trong đôi mắt cô.
Sau đó, Từ Ấu Ngưng bị ngã cầu thang.
Sau đó, cô bước đến và nói: A Nghị, tôi thực sự không đẩy cô ấy, cô ấy tự ngã, tôi chỉ muốn ôm cô ấy lại.
Anh không trả lời.
Sau đó, khi cô đột nhiên không đến lớp, nhiều người tò mò và hỏi bạn bè của cô, nhưng không ai biết lý do.
Anh không bao giờ bận tâm, anh vẫn đến lớp mỗi ngày, tiếp tục sống lặng lẽ.
Chỗ ngồi của cô luôn bỏ trống, giấy tờ chồng chất hết lớp này đến lớp khác, bụi bặm tích tụ.
Cho đến một ngày, khi đang trong lớp thể dục, anh vô tình liếc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước vào lớp học của bọn họ.
Anh đặt quả bóng rổ trong tay xuống, im lặng một lúc rồi quay trở lại lớp học của mình.
Không có ai trong lớp.
Trên bàn học của cô, tất cả đã được thu dọn sạch sẽ, không còn sót lại một thứ gì.
Anh quan sát một lúc, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Cuốn sách nháp được mở ra, ở góc của trang giữa là dòng viết cuối cùng của cô.
—— Phí Minh Nghị, tạm biệt.
Lời cuối cùng ướt đẫm nước mắt.
Sau này không ai gặp lại cô, có người nói cô chuyển trường. Anh vào lớp rồi lại lướt qua chỗ ngồi trống đó, nhưng anh biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Sau đó, anh cũng hoàn toàn "chia tay" với Từ Ấu Ngưng.
Giấy không thể gói được lửa, cuối cùng âm mưu của cô ta đã bị phanh phui.
"Tại sao cậu làm điều này?"
"Bởi vì tôi sợ rằng cậu thực sự sẽ thích cô ấy." Từ Ấu Ngưng nói.
||||| Truyện đề cử: Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! |||||
Tháng năm năm đó, anh rời khỏi Tô Thành, nhưng đi đâu thì không ai biết.
Khi quay lại, anh tiếp tục sống cuộc sống của mình như trước đây.
Mọi người dường như đã quen, và cái tên Mạnh Thời Yên ngày càng ít được nhắc đến.
Sau đó, số hiệu học sinh được sắp xếp lại, số hiệu học sinh của cô đã được thay thế hoàn toàn.
Người đến người đi, mọi dấu ấn đều từ từ bị xóa nhòa.
Sau đó, anh bắt đầu yêu và thường xuyên thay đổi bạn gái.
Không ai biết tại sao, chỉ có anh biết, anh chỉ muốn xóa đi vết tích ai đó đã để lại trong trái tim anh.
Một người đã rời đi, tất cả mọi người đều quên cô ấy.
Một người đã rời đi, nhưng anh bắt đầu nhớ đến cô ấy.
Sau này lên đại học, ở nơi xa lạ, anh chưa từng nghĩ tới chuyện có bạn gái.
Sau hai năm học tập nghiêm túc, anh cảm thấy buồn chán và lại bắt đầu tự đày đọa bản thân.
Làm nhiều việc, kiếm nhiều tiền, nhưng luôn cảm thấy mình mất phương hướng.
Anh như người lang thang vô định, sống không có mục đích.
Vẫn có rất nhiều người theo đuổi anh, nhưng anh thậm chí không thèm nhìn bất kỳ ai trong số họ.
Anh thấy khó chịu khi luôn vô thức tìm hình bóng cô trong số những cô gái theo đuổi mình.
Sau khi tốt nghiệp, anh thành lập một công ty, đầu tư nhiều lĩnh vực.
Những người xung quanh anh bắt đầu thắc mắc, tại sao chưa từng thấy anh có bạn gái dù có nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy.
Mọi người liên tục giới thiệu bạn gái cho anh, thúc giục anh hẹn hò
Anh trở nên mệt mỏi. Sau đó anh gặp Hạ Mộng và thỏa thuận với cô ta.
Ngày đó, Hạ Mộng trang điểm hình nốt ruồi ở khóe mắt, cô ta tỏ ra hoạt bát, mơ hồ có hình dáng của Mạnh Dao ngày xưa.
Sau bao nhiêu năm, dường như cuối cùng anh cũng phải chịu thua bản thân mình.
Lúc đầu, anh thực sự không thích Mạnh Thời Yên, nhưng trước khi anh kịp nhận ra, cô đã khắc ghi một dấu ấn trong trái tim anh.
Nhiều năm trôi qua, anh vẫn thường nhớ về những bức ảnh ngày xưa.
Những dòng chữ cô viết, những lời cô nói, cách cô chạy đến bên anh, và cả những giọt nước mắt cô rơi vì anh.
Anh chưa bao giờ thấy cô khóc, nhưng trong đoạn phim đó, nước mắt cô từng giọt một lăn dài.
Nhưng anh không bao giờ tìm kiếm cô nữa, cũng không bao giờ nghĩ sẽ tìm thấy cô.
Trong hai năm, Hạ Mộng đã trở thành "bạn gái" của anh.
Không ai tin rằng anh nghiêm túc, mọi người đều biết rằng Hạ Mộng chỉ là bình phong, anh chắc chắn sẽ có một bạn gái nghiêm túc.
Sau này, anh cũng rất muốn tìm một người.
Sau khi lưu lạc nhiều năm như vậy, xung quanh có rất nhiều người, nhưng dường như chưa bao giờ anh tìm thấy chỗ dừng chân.
Tất cả bạn bè của anh đều bắt đầu kết hôn và sinh con, vì vậy anh cũng có mơ ước về một gia đình.
Tuy nhiên, anh chưa bao giờ biết mình thích gì và muốn gì.
Anh đã gặp rất nhiều người, thử rất nhiều người nhưng đều không có kết quả.
Nhưng ngày hôm đó, trong khách sạn, khi nhìn thấy cô đứng ở hiên lặng lẽ đợi xe, dường như cuối cùng anh cũng đã tìm được người mình muốn ở bên cạnh trọn đời.
Anh thực sự không nhận ra cô.
Những năm đó, anh chưa từng nhìn kỹ cô, xung quanh anh có quá nhiều cô gái.
Ấn tượng sâu sắc nhất mà cô để lại trong anh chính là đôi mắt một mí với nụ cười luôn rạng rỡ.
Và nốt ruồi ở khóe mắt của cô dường như làm cho bầu trời đêm bừng sáng khi cô cười.
Vào đêm đó, khi cô lặng lẽ đứng cạnh anh, anh cảm thấy đây chính là người mà anh đang tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.