Chương 34: Thời gian như thể quay ngược lại
Tô Hành Nhạc
24/08/2022
Dưới ánh trăng, đôi mắt Phí Minh Nghị hiện lên vẻ dịu dàng.
Mạnh Dao nhìn hồi lâu, cuối cùng cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Phí Minh Nghị dường như biết suy nghĩ của cô, ánh mắt có chút buồn bã, không nói gì, chỉ lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi."
Mạnh Dao gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Phí Minh Nghị bơi đến đầu kia, chống tay leo lên thuyền, Mạnh Dao vươn vai cố nén nước mắt, xoay người vén chăn trên người xuống, loạng choạng đi tới, đem khăn đưa cho anh: "Lau khô người đi."
Phí Minh Nghị nhận lấy, nhưng lại kéo một góc khoác lên cho cô: "Em mặc vào đi, đừng để cảm lạnh, Mã Thúc có khăn tắm ở đây."
Anh quấn chặt chăn cho cô, sau đó cúi xuống lấy trong tủ ra một chiếc khăn hơi cũ, lau nước trên tóc và cơ thể.
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, miệng giữ nguyên nụ cười.
Cô dường như không quan tâm đến lời từ chối vừa rồi.
Có những chuyện dù không nói ra nhưng cũng không cần giải thích.
Mạnh Dao kéo chăn nắm chặt hai tay, không thể nào ngước mắt lên được nữa.
Phí Minh Nghị mặc quần áo đi đến đuôi thuyền bắt đầu khua mái chèo, Mạnh Dao ngồi trở lại mũi thuyền, lấy chăn quấn chặt lấy người.
Ánh trăng lung linh trên mặt hồ, nhưng trước mắt cô chỉ còn lại một đống hỗn độn.
...
Đêm đó, cô lại mất ngủ.
...
Hôm sau, Mạnh Dao dậy từ rất sớm.
Nhang muỗi trong góc còn chưa cháy hết, không khí phảng phất mùi đàn hương.
Cô tự tay trang điểm để che đi dấu vết mất ngủ từ đêm qua.
Công nhân còn chưa đi làm, Mạnh Dao đã trở về phòng tiếp tục chụp ảnh, lại ngây ngẩn cả người.
Phí Minh Nghị đứng ở phía sau quan sát cô hồi lâu, sau đó quay lại xưởng thủ công mỹ nghệ, đem chiếc chén sứ hôm qua đi nung.
Chén sứ bên trên là hai hàng chữ:
Núi có mộc này không có nhánh,
Thích quân này quân đã biết
Cũng không ai đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua.
Mười một giờ, mọi công việc đã hoàn tất, hàng ngàn tấm ảnh đã được chụp xong.
Mạnh Dao phân loại ra, sau đó Phí Minh Nghị chọn ra hơn 200 bức ảnh, trong đó có bức ảnh dành riêng cho anh.
Mạnh Dao nói: "Đây là một bức ảnh rất đặc biệt, có thể tạo nên hiệu ứng quảng cáo cao."
Cô không giấu bức ảnh này, dường như việc chụp ảnh Phí Minh Nghị chỉ là do yêu cầu công việc.
Trong bức ảnh, qua mép cửa sổ, có thể thấy một người đàn ông đang vẽ tranh sứ, nét biểu cảm cổ điển và tao nhã, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu quảng cáo đồ sứ.
Đồ sứ chỉ là một vật chết, chỉ khi có người thổi hồn vào nó mới có thể tạo nên một kiệt tác.
Bức ảnh này xét về ánh sáng và bóng tối, góc độ và cách kể chuyện cũng đều rất xuất sắc.
Người phụ trách tiếp thị nghe xong gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng cũng không có nhiều kỳ vọng.
Ông chủ của anh không thích lộ mặt, trước kia có tin tức muốn phỏng vấn anh nhưng anh đều đẩy hết cho Thái xưởng, huống chi là đưa ảnh của anh lên catalogue.
Tuy nhiên, sau khi nghe Mạnh Dao nói, Phí Minh Nghị cười đáp: "Được"
Lúc này không những người trong văn phòng mà ngay cả Mạnh Dao cũng choáng váng.
Làm xong việc đã một rưỡi, hai người chuẩn bị trở về Ninh Thành.
Phí Minh Nghị xách hành lý của Mạnh Dao lên xe, đồng thời cầm theo một giỏ sơn trà rửa sạch sẽ của bà thím dưới căng tin.
"Khi còn sống ông ngoại trồng cho mẹ tôi, thấy em thích ăn nên tôi mang cho em ăn trên đường." Anh nói sau khi lên xe.
Phòng bếp có một cây sơn trà, ngày xưa ông ngoại anh tự tay trồng, giờ đã lớn um tùm.
Buổi trưa, dì ở căn tin chọn cho Mạnh Dao một ít, Mạnh Dao ăn vài trái, Phí Minh Nghị lại nhờ người đi hái thêm một ít. Nhanh mà không có q
Mạnh Dao nhìn hồi lâu, cuối cùng cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.
Nước mắt cô lăn dài trên má.
Phí Minh Nghị dường như biết suy nghĩ của cô, ánh mắt có chút buồn bã, không nói gì, chỉ lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi."
Mạnh Dao gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Phí Minh Nghị bơi đến đầu kia, chống tay leo lên thuyền, Mạnh Dao vươn vai cố nén nước mắt, xoay người vén chăn trên người xuống, loạng choạng đi tới, đem khăn đưa cho anh: "Lau khô người đi."
Phí Minh Nghị nhận lấy, nhưng lại kéo một góc khoác lên cho cô: "Em mặc vào đi, đừng để cảm lạnh, Mã Thúc có khăn tắm ở đây."
Anh quấn chặt chăn cho cô, sau đó cúi xuống lấy trong tủ ra một chiếc khăn hơi cũ, lau nước trên tóc và cơ thể.
Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, miệng giữ nguyên nụ cười.
Cô dường như không quan tâm đến lời từ chối vừa rồi.
Có những chuyện dù không nói ra nhưng cũng không cần giải thích.
Mạnh Dao kéo chăn nắm chặt hai tay, không thể nào ngước mắt lên được nữa.
Phí Minh Nghị mặc quần áo đi đến đuôi thuyền bắt đầu khua mái chèo, Mạnh Dao ngồi trở lại mũi thuyền, lấy chăn quấn chặt lấy người.
Ánh trăng lung linh trên mặt hồ, nhưng trước mắt cô chỉ còn lại một đống hỗn độn.
...
Đêm đó, cô lại mất ngủ.
...
Hôm sau, Mạnh Dao dậy từ rất sớm.
Nhang muỗi trong góc còn chưa cháy hết, không khí phảng phất mùi đàn hương.
Cô tự tay trang điểm để che đi dấu vết mất ngủ từ đêm qua.
Công nhân còn chưa đi làm, Mạnh Dao đã trở về phòng tiếp tục chụp ảnh, lại ngây ngẩn cả người.
Phí Minh Nghị đứng ở phía sau quan sát cô hồi lâu, sau đó quay lại xưởng thủ công mỹ nghệ, đem chiếc chén sứ hôm qua đi nung.
Chén sứ bên trên là hai hàng chữ:
Núi có mộc này không có nhánh,
Thích quân này quân đã biết
Cũng không ai đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua.
Mười một giờ, mọi công việc đã hoàn tất, hàng ngàn tấm ảnh đã được chụp xong.
Mạnh Dao phân loại ra, sau đó Phí Minh Nghị chọn ra hơn 200 bức ảnh, trong đó có bức ảnh dành riêng cho anh.
Mạnh Dao nói: "Đây là một bức ảnh rất đặc biệt, có thể tạo nên hiệu ứng quảng cáo cao."
Cô không giấu bức ảnh này, dường như việc chụp ảnh Phí Minh Nghị chỉ là do yêu cầu công việc.
Trong bức ảnh, qua mép cửa sổ, có thể thấy một người đàn ông đang vẽ tranh sứ, nét biểu cảm cổ điển và tao nhã, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu quảng cáo đồ sứ.
Đồ sứ chỉ là một vật chết, chỉ khi có người thổi hồn vào nó mới có thể tạo nên một kiệt tác.
Bức ảnh này xét về ánh sáng và bóng tối, góc độ và cách kể chuyện cũng đều rất xuất sắc.
Người phụ trách tiếp thị nghe xong gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng cũng không có nhiều kỳ vọng.
Ông chủ của anh không thích lộ mặt, trước kia có tin tức muốn phỏng vấn anh nhưng anh đều đẩy hết cho Thái xưởng, huống chi là đưa ảnh của anh lên catalogue.
Tuy nhiên, sau khi nghe Mạnh Dao nói, Phí Minh Nghị cười đáp: "Được"
Lúc này không những người trong văn phòng mà ngay cả Mạnh Dao cũng choáng váng.
Làm xong việc đã một rưỡi, hai người chuẩn bị trở về Ninh Thành.
Phí Minh Nghị xách hành lý của Mạnh Dao lên xe, đồng thời cầm theo một giỏ sơn trà rửa sạch sẽ của bà thím dưới căng tin.
"Khi còn sống ông ngoại trồng cho mẹ tôi, thấy em thích ăn nên tôi mang cho em ăn trên đường." Anh nói sau khi lên xe.
Phòng bếp có một cây sơn trà, ngày xưa ông ngoại anh tự tay trồng, giờ đã lớn um tùm.
Buổi trưa, dì ở căn tin chọn cho Mạnh Dao một ít, Mạnh Dao ăn vài trái, Phí Minh Nghị lại nhờ người đi hái thêm một ít. Nhanh mà không có q
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.