Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 19: Chờ đợi liệu có quá muộn?
Kiều Uyển Ninh
09/12/2023
Chát
Lại một cú tát nữa vang lên với âm thanh vang vọng xé tan đi sự tĩnh lặng, Vương Ý Vân nghiến răng kìm nén những giọt nước mắt vẫn đang không ngừng tuôn trào. Cô tự nhủ rằng bản thân phải thật mạnh mẽ để chờ Lâm Hiểu Phong đến.
Trước mặt Vương Ý Vân lúc này người phụ nữ vẫn chưa buông xuống sự tức giận, quả thật lời nói của Vương Ý Vân không hề sai. Cô ta đã nhiều lần tiếp cận Lâm Hiểu Phong nhưng anh lại chẳng mảy may để ý đến. Đã nhiều lần cô ta cùng anh tiếp xúc vậy mà đến cả một ánh mắt dịu dàng anh cũng chẳng thèm cho cô ta. Càng nghĩ người phụ nữ càng tức giận cũng chính vì điều này khiến người phụ nữ càng căm ghét Vương Ý Vân như thể hận không thể giết cô ngay lập tức.
Định giơ tay đánh thêm vài cái cho hả giận thì người phụ nữ bỗng khựng lại, cô ta ngẫm nghĩ đăm chiêu một hồi rồi lên tiếng:
- Tôi sẽ tạm thời tha cho cô, đợi Lâm Hiểu Phong đến tôi sẽ mang cô ra trao đổi. Tôi rất muốn xem giữa cô và tiền tài danh vọng anh ấy sẽ chọn cái nào. Haha!
Nói rồi cô ả bật lên một tràng cười khanh khách làm Vương Ý Vân run sợ, không phải cô không tin tưởng chồng mình mà chỉ là cô sợ anh sẽ không thể ứng phó. Công ty là tâm quyết mấy đời nhà họ Lâm nếu đổi lại là cô cô mong anh sẽ chọn nó. Nhưng trớ trêu thay ông trời lại đẩy cô vào tình cảnh phải lựa chọn, nếu là trước đây Vương Ý Vân nhất định sẽ không chần chừ mà làm Lâm Hiểu Phong khó xử. Nhưng bây giờ không giống, trong bụng cô còn có bé con, cô mong nó ra đời bình an và lớn lên vui vẻ. Chính vì thế Vương Ý Vân không thể không ích kỷ vì mình.
Phía bên này Lâm Hiểu Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, anh vò đầu bức tóc không yên âm thầm tự trách. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh rất bình tĩnh nhưng thực chất thâm tâm anh lại đang gào thét từng giây. Nỗi lo lắng bất an khiến Lâm Hiểu Phong như ngồi trên đống lửa. Cả có thể anh hừng hực nóng, trong đầu không thể suy nghĩ được gì mà chỉ biết tự mình đặt ra các câu hỏi. Nếu Ý Vân xảy ra chuyện thì sao? Nếu cô ấy không thể quay về bình an thì sẽ thế nào? Tại sao bản thân mình lại luôn lập đi lập lại một sai lầm? Vì sao có thể bỏ mặc cô giữa đường? Vì sao... Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi được đặt ra tuy nhiên chính anh cũng không thể ký giải.
Điều hối tiếc nhất của Lâm Hiểu Phong hiện tại là đã bỏ lại Vương Ý Vân một mình. Rõ ràng anh biết cô đang mang thai lại còn là phụ nữ nhưng anh lại chủ quan rằng bằng quyền lực của mình sẽ chẳng ai dám động đến cô đâu. Nghĩ đến đây ken lõi trong sự hối hận kia vẫn còn thêm một nỗi hận, Lâm Hiểu Phong căm hận người đã bày ra kế hoạch bắt cóc này hận người đã cả gan thách thức quyền lực và giới hạn của hai nhà Vương Lâm quyền lực.
Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi thư ký:
- Đã tra được chưa?
- Lâm thiếu, phu nhân đang ở trong một căn nhà hoang gần ngoại ô thành phố.
- Có tra được người bắt không?
- Vẫn chưa ạ! Bọn chúng mặc đồ đen lại bịt kín mặt nên rất khó nhận diện.
- Lập tức điều tra tiếp đi! Tôi không cần biết bằng cách nào nhất định phải điều tra cho bằng được.
- Vâng! Sếp yên tâm, tôi đã tra được biển số xe rồi không lâu nữa sẽ tra ra được danh tính kẻ bắt cóc.
- Được! Lái xe đến căn nhà hoang đó nhanh đi.
- Vâng!
Nói rồi thư ký đạp mạnh chân ga phóng đi vun vút trên đường, kèm theo nỗi lo của Lâm Hiểu Phong thì bên này Vương Ý Vân cũng chẳng tốt lành bình yên là mấy. Những tưởng người phụ nữ ấy sẽ tha cho mình một mạng nhưng không ngờ cô ta lại độc ác không tưởng.
Người phụ nữ trói Vương Ý Vân vào một chiếc ghế gỗ, hai tay cô bị cột chặt ra phía sau hai chân cũng bị khống chế với chân ghế. Điều duy nhất khác biệt hiện tại là cảm giác sợ hãi của Vương Ý Vân, cô hoảng loạn hét lên:
- Các người định làm gì? Chẳng phải nói sẽ đợi chồng tôi đến sao?
- Tôi đổi ý rồi! Tôi muốn chơi đùa với cô một chút.
- Cô định làm gì?
Nghe Vương Ý Vân hỏi người phụ nữ khẽ cười khẩy một cái rồi bước lại gần cô, khẽ dùng tay siết chặt cầm của Vương Ý Vân người phụ nữ lên tiếng:
- Vương Ý Vân, cô có gương mặt xinh đẹp thật đấy! Gương mặt này khiến tôi ganh tị hưm... nếu bây giờ tôi rạch vài bông hoa lên đây không biết sẽ thế nào ha?
- Cô...
- Cô gì mà cô?
Người phụ nữ vừa nói vừa hất mạnh tay làm Vương Ý Vân chao đảo, cô sợ hãi run lên từng đợt nói:
- Cô không sợ chồng tôi sẽ tính sổ với cô sao? Chẳng phải cô rất thích chồng tôi ư?
- Phải! Tôi thích chồng cô thậm chí là yêu anh ấy. Tôi biết Lâm Hiểu Phong rất chiều chuộng cô, tôi muốn xem nếu trên mặt cô xuất hiện thêm vài bông hoa liệu anh ấy có còn yêu cô nữa?
- Nếu cô làm vậy Hiểu Phong nhất định sẽ không tha cho cô.
- Hahaha! Cô dọa tôi đấy à? Nói cho cô biết, trước khi bắt cóc cô tôi đã tính toán rất kỹ. Tôi đầm bảo rằng đến danh tính của tôi anh ấy cũng sẽ nhận không ra chứ đừng nói chi đến chuyện trả đũa. Vương Ý Vân ơi Vương Ý Vân, cô đáng thương thật đấy! Kèo này cô không thắng nổi tôi đâu!
Lại một cú tát nữa vang lên với âm thanh vang vọng xé tan đi sự tĩnh lặng, Vương Ý Vân nghiến răng kìm nén những giọt nước mắt vẫn đang không ngừng tuôn trào. Cô tự nhủ rằng bản thân phải thật mạnh mẽ để chờ Lâm Hiểu Phong đến.
Trước mặt Vương Ý Vân lúc này người phụ nữ vẫn chưa buông xuống sự tức giận, quả thật lời nói của Vương Ý Vân không hề sai. Cô ta đã nhiều lần tiếp cận Lâm Hiểu Phong nhưng anh lại chẳng mảy may để ý đến. Đã nhiều lần cô ta cùng anh tiếp xúc vậy mà đến cả một ánh mắt dịu dàng anh cũng chẳng thèm cho cô ta. Càng nghĩ người phụ nữ càng tức giận cũng chính vì điều này khiến người phụ nữ càng căm ghét Vương Ý Vân như thể hận không thể giết cô ngay lập tức.
Định giơ tay đánh thêm vài cái cho hả giận thì người phụ nữ bỗng khựng lại, cô ta ngẫm nghĩ đăm chiêu một hồi rồi lên tiếng:
- Tôi sẽ tạm thời tha cho cô, đợi Lâm Hiểu Phong đến tôi sẽ mang cô ra trao đổi. Tôi rất muốn xem giữa cô và tiền tài danh vọng anh ấy sẽ chọn cái nào. Haha!
Nói rồi cô ả bật lên một tràng cười khanh khách làm Vương Ý Vân run sợ, không phải cô không tin tưởng chồng mình mà chỉ là cô sợ anh sẽ không thể ứng phó. Công ty là tâm quyết mấy đời nhà họ Lâm nếu đổi lại là cô cô mong anh sẽ chọn nó. Nhưng trớ trêu thay ông trời lại đẩy cô vào tình cảnh phải lựa chọn, nếu là trước đây Vương Ý Vân nhất định sẽ không chần chừ mà làm Lâm Hiểu Phong khó xử. Nhưng bây giờ không giống, trong bụng cô còn có bé con, cô mong nó ra đời bình an và lớn lên vui vẻ. Chính vì thế Vương Ý Vân không thể không ích kỷ vì mình.
Phía bên này Lâm Hiểu Phong cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, anh vò đầu bức tóc không yên âm thầm tự trách. Người ngoài nhìn vào có thể thấy anh rất bình tĩnh nhưng thực chất thâm tâm anh lại đang gào thét từng giây. Nỗi lo lắng bất an khiến Lâm Hiểu Phong như ngồi trên đống lửa. Cả có thể anh hừng hực nóng, trong đầu không thể suy nghĩ được gì mà chỉ biết tự mình đặt ra các câu hỏi. Nếu Ý Vân xảy ra chuyện thì sao? Nếu cô ấy không thể quay về bình an thì sẽ thế nào? Tại sao bản thân mình lại luôn lập đi lập lại một sai lầm? Vì sao có thể bỏ mặc cô giữa đường? Vì sao... Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi được đặt ra tuy nhiên chính anh cũng không thể ký giải.
Điều hối tiếc nhất của Lâm Hiểu Phong hiện tại là đã bỏ lại Vương Ý Vân một mình. Rõ ràng anh biết cô đang mang thai lại còn là phụ nữ nhưng anh lại chủ quan rằng bằng quyền lực của mình sẽ chẳng ai dám động đến cô đâu. Nghĩ đến đây ken lõi trong sự hối hận kia vẫn còn thêm một nỗi hận, Lâm Hiểu Phong căm hận người đã bày ra kế hoạch bắt cóc này hận người đã cả gan thách thức quyền lực và giới hạn của hai nhà Vương Lâm quyền lực.
Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi thư ký:
- Đã tra được chưa?
- Lâm thiếu, phu nhân đang ở trong một căn nhà hoang gần ngoại ô thành phố.
- Có tra được người bắt không?
- Vẫn chưa ạ! Bọn chúng mặc đồ đen lại bịt kín mặt nên rất khó nhận diện.
- Lập tức điều tra tiếp đi! Tôi không cần biết bằng cách nào nhất định phải điều tra cho bằng được.
- Vâng! Sếp yên tâm, tôi đã tra được biển số xe rồi không lâu nữa sẽ tra ra được danh tính kẻ bắt cóc.
- Được! Lái xe đến căn nhà hoang đó nhanh đi.
- Vâng!
Nói rồi thư ký đạp mạnh chân ga phóng đi vun vút trên đường, kèm theo nỗi lo của Lâm Hiểu Phong thì bên này Vương Ý Vân cũng chẳng tốt lành bình yên là mấy. Những tưởng người phụ nữ ấy sẽ tha cho mình một mạng nhưng không ngờ cô ta lại độc ác không tưởng.
Người phụ nữ trói Vương Ý Vân vào một chiếc ghế gỗ, hai tay cô bị cột chặt ra phía sau hai chân cũng bị khống chế với chân ghế. Điều duy nhất khác biệt hiện tại là cảm giác sợ hãi của Vương Ý Vân, cô hoảng loạn hét lên:
- Các người định làm gì? Chẳng phải nói sẽ đợi chồng tôi đến sao?
- Tôi đổi ý rồi! Tôi muốn chơi đùa với cô một chút.
- Cô định làm gì?
Nghe Vương Ý Vân hỏi người phụ nữ khẽ cười khẩy một cái rồi bước lại gần cô, khẽ dùng tay siết chặt cầm của Vương Ý Vân người phụ nữ lên tiếng:
- Vương Ý Vân, cô có gương mặt xinh đẹp thật đấy! Gương mặt này khiến tôi ganh tị hưm... nếu bây giờ tôi rạch vài bông hoa lên đây không biết sẽ thế nào ha?
- Cô...
- Cô gì mà cô?
Người phụ nữ vừa nói vừa hất mạnh tay làm Vương Ý Vân chao đảo, cô sợ hãi run lên từng đợt nói:
- Cô không sợ chồng tôi sẽ tính sổ với cô sao? Chẳng phải cô rất thích chồng tôi ư?
- Phải! Tôi thích chồng cô thậm chí là yêu anh ấy. Tôi biết Lâm Hiểu Phong rất chiều chuộng cô, tôi muốn xem nếu trên mặt cô xuất hiện thêm vài bông hoa liệu anh ấy có còn yêu cô nữa?
- Nếu cô làm vậy Hiểu Phong nhất định sẽ không tha cho cô.
- Hahaha! Cô dọa tôi đấy à? Nói cho cô biết, trước khi bắt cóc cô tôi đã tính toán rất kỹ. Tôi đầm bảo rằng đến danh tính của tôi anh ấy cũng sẽ nhận không ra chứ đừng nói chi đến chuyện trả đũa. Vương Ý Vân ơi Vương Ý Vân, cô đáng thương thật đấy! Kèo này cô không thắng nổi tôi đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.