Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 55: Dã tâm
Kiều Uyển Ninh
18/01/2024
Lần mò trong bóng đêm Lâm Hiểu Phong bắt đầu cúi người ôm lấy Vương Ý
Vân vào lòng, anh nhanh chóng không chút do dự thúc mạnh vật nam tính
vào bên trong cô khiến cơ thể Vương Ý Vân giật nảy.
Cô gái nhỏ chịu không nổi áp bức do vật to lớn mang lại liền ưỡn cao ngực lên để mong dễ thở hơn một chút. Tuy nhiên, hành động này đã bị người đàn ông nào đó thu hết vào trong tầm mắt mình. Anh đưa tay ấn nhẹ cơ thể Vương Ý Vân nằm xuống rồi lại nhẹ nhàng vòng tay qua sau lưng đỡ cô ngồi lên, suốt cả quá trình đều vô cùng dịu dàng không dám mạnh bạo.
Vương Ý Vân lúc này gần như đã mê mang, cô không làm gì cứ để mặc cơ thể giao phó cho người đàn ông trước mắt. Thuận theo tư tế anh mong muốn Vương Ý Vân ngồi thẳng dậy, tay cô ôm lấy cổ anh rồi để cả người thản nhiên tựa vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông. Mặt cô để trên vai Lâm Hiểu Phong, đôi môi đỏ mọng chu chu lên hôn vào xương hàm của anh làm Lâm Hiểu Phong càng thêm thích thú.
Anh đặt hai tay ở ngay hông Vương Ý Vân rồi cứ thế đưa đẩy cơ thể cô theo nhịp, Vương Ý Vân cũng này cũng rất thuận theo ý chồng cứ thế tự động lắc lư cơ thể theo sự chỉ đạo của Lâm Hiểu Phong đến tận khi cao trào mới dừng lại.
Giây phút gần cuối bàn tay Vương Ý Vân bất giác siết chặt vai Lâm Hiểu Phong làm anh phải nhíu mày. Nhận ra đây là biểu hiện quen thuộc trên giường của vợ Lâm Hiểu Phong liền ôm cô vào lòng ghé sát tai thủ thỉ:
- Ý Vân, em sắp tới rồi phải không? Anh cũng thế! Bé ngoan, chịu đựng thêm chút nữa.
Tuy không tỉnh táo nhưng những lời Lâm Hiểu Phong nói Vương Ý Vân đều nghe không sót một chữ. Cô gật nhẹ đầu rồi ậm ừ vài cái như trả lời anh sau đó tiếp tục làm theo sự chỉ đạo của người đàn ông nào đó.
Đưa đẩy khoảng 5 phút nữa bỗng cơ thể cả hai run lên, chỉ thấy Vương Ý Vân ngã người ra sau còn Lâm Hiểu Phong ngẩng mặt lên trời sau đó gầm lên một tiếng. Kết thúc cuộc hoan ái cả hai đều mệt mỏi nằm xuống giường thở hổn hển. Lâm Hiểu Phong để Vương Ý Vân gối đầu lên tai anh, cả hai cảm nhận da thịt lẫn nhau trong từng cơn thở gấp.
Khẽ choàng tay ôm lấy cơ thể cô Lâm Hiểu Phong hôn nhẹ vào trán Vương Ý Vân một cái, cái hôn vừa dịu dàng vừa ấm áp ấy dường như đã thành công trở thành liều thuốc thần kỳ đưa Vương Ý Vân vào giấc ngủ sâu. Ngó thấy vợ mình đã ngủ lúc này Lâm Hiểu Phong mới xuống khỏi giường, anh xả nước tắm trong bồn rồi vế Vương Ý Vân thả vào bên trong bồn tắm.
Bàn tay to lớn khéo léo dùng khăn lau sạch tất cả các vết dơ trên cơ thể cô cũng như xóa đi hầu hết dấu vết của cuộc hoan ái. Sau khi lau rửa cơ thể Vương Ý Vân sạch sẽ, Lâm Hiểu Phong dùng một chiếc khăn lớn quấn cô lại rồi ôn nhu ôm cô đặt trở lại giường.
Lâm Hiểu Phong kéo chăn đắp lên ngang cơ thể Vương Ý Vân, khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô chúc ngủ ngon rồi ra ngoài ban công phòng ngủ ngồi hóng gió. Dưới ánh trăng tròn sáng lấp lánh thân ảnh một người đàn ông ngồi tựa đầu vào ghế với điếu thuốc vẫn đang cháy trên tay sao lại trông cô đơn đến lạ. Nhìn Lâm Hiểu Phong bây giờ vô cùng lãnh đạm, gương mặt anh không nóng không lạnh nhưng dường như đang suy tư điều gì đó. Nét mặt lo lắng cộng thêm điếu thuốc đang hút dở khỏi phải nói cũng biết hẳn là đang lo nghĩ về chuyện của Vương Ý Vân.
Trước nay Lâm Hiểu Phong từng hút rất nhiều thuốc, anh tập tành hút thuốc từ khi vừa vào cấp 3 và bắt đầu từ đó chính là những chuỗi ngày không bao giờ có thể thiếu bao thuốc lá. Tuy nhiên sau khi cưới Vương Ý Vân anh đã từ bỏ thói quen này và không còn hút thuốc nữa. Dù lúc trước anh không thích Vương Ý Vân nhưng mỗi khi nhìn cô ho sặc sụa khi hít phải thuốc lá làm anh cảm thấy có chút không nỡ. Cứ thế tật xấu anh được anh bỏ đi, tuy nhiên nói bỏ đi nhưng thỉnh thoảng Lâm Hiểu Phong vẫn sẽ hút, anh thường hút mỗi khi làm việc căng thẳng hoặc đang phải suy nghĩ nhiều điều.
Đang trầm ngâm suy tư thì bỗng điện thoại của Lâm Hiểu Phong vang lên kéo anh về thực tại. Anh đưa tay nhấc lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhìn vào dòng tên hiển thị rồi bắt máy:
- Đã điều tra được chưa?
Đầu dây bên kia giọng nói của Ngô Phàm vang lên vô cùng gấp gáp:
- Lâm Thiếu, đã tra được rồi! Là do em ho của phu nhân Tình Vy và mẹ của cô ta bày ra trò hạ đẳng ấy. Mục đích của họ là muốn hạ bệ phu nhân khiến ngài mất mặt mà ly hôn với phu nhân. Ngoài ra hai người họ còn có thêm một dã tâm to gan lớn mật khác.
- Dã tâm to gan lớn mật? Là gì?
- Thưa sếp, thật ra lần này người họ nhắm đến vốn không phải là phu nhân mà là ngài.
- Tôi?
- Vâng! Họ vốn muốn chuốc thuốc ngài rồi đưa ngài lên giường gạo nấu thành cơm với Tĩnh tiểu thư. Tuy nhiên do đề phòng sự kiện thất bại lần trước lại e ngại sự thông minh sắc bén chả phu nhân nên quay sang hãm hại cô ấy trước. Vốn họ không muốn hại gì phu nhân chỉ là bỏ chút xuân dược vào bánh của phu nhân rồi nhân thời cơ ấy đoạt lấy ngài.
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì giận tím mặt, ham muốn anh đã đành vậy mà giờ còn dám động ray động chân với vợ con anh, đúng là chê sống lâu quá! Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong ra lệnh:
- Tiếp tục giam họ lại đợi chúng tôi về rồi tính.
- Vâng!
Tiếp sau câu nói đó là tiếng ngắt máy, Lâm Hiểu Phong đứng trước lan can phòng ngủ bàn tay nắm chặt lại, hàng chân mày chau lại miệng lẩm bẩm:
- Tôi nhất định khiến các người trả giá!
Dứt câu anh trở lại vào phòng, ngắm nhìn gương mặt vợ ngủ say anh khẽ nhoẻn miệng cười rồi ôm cô ngủ.
Cô gái nhỏ chịu không nổi áp bức do vật to lớn mang lại liền ưỡn cao ngực lên để mong dễ thở hơn một chút. Tuy nhiên, hành động này đã bị người đàn ông nào đó thu hết vào trong tầm mắt mình. Anh đưa tay ấn nhẹ cơ thể Vương Ý Vân nằm xuống rồi lại nhẹ nhàng vòng tay qua sau lưng đỡ cô ngồi lên, suốt cả quá trình đều vô cùng dịu dàng không dám mạnh bạo.
Vương Ý Vân lúc này gần như đã mê mang, cô không làm gì cứ để mặc cơ thể giao phó cho người đàn ông trước mắt. Thuận theo tư tế anh mong muốn Vương Ý Vân ngồi thẳng dậy, tay cô ôm lấy cổ anh rồi để cả người thản nhiên tựa vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông. Mặt cô để trên vai Lâm Hiểu Phong, đôi môi đỏ mọng chu chu lên hôn vào xương hàm của anh làm Lâm Hiểu Phong càng thêm thích thú.
Anh đặt hai tay ở ngay hông Vương Ý Vân rồi cứ thế đưa đẩy cơ thể cô theo nhịp, Vương Ý Vân cũng này cũng rất thuận theo ý chồng cứ thế tự động lắc lư cơ thể theo sự chỉ đạo của Lâm Hiểu Phong đến tận khi cao trào mới dừng lại.
Giây phút gần cuối bàn tay Vương Ý Vân bất giác siết chặt vai Lâm Hiểu Phong làm anh phải nhíu mày. Nhận ra đây là biểu hiện quen thuộc trên giường của vợ Lâm Hiểu Phong liền ôm cô vào lòng ghé sát tai thủ thỉ:
- Ý Vân, em sắp tới rồi phải không? Anh cũng thế! Bé ngoan, chịu đựng thêm chút nữa.
Tuy không tỉnh táo nhưng những lời Lâm Hiểu Phong nói Vương Ý Vân đều nghe không sót một chữ. Cô gật nhẹ đầu rồi ậm ừ vài cái như trả lời anh sau đó tiếp tục làm theo sự chỉ đạo của người đàn ông nào đó.
Đưa đẩy khoảng 5 phút nữa bỗng cơ thể cả hai run lên, chỉ thấy Vương Ý Vân ngã người ra sau còn Lâm Hiểu Phong ngẩng mặt lên trời sau đó gầm lên một tiếng. Kết thúc cuộc hoan ái cả hai đều mệt mỏi nằm xuống giường thở hổn hển. Lâm Hiểu Phong để Vương Ý Vân gối đầu lên tai anh, cả hai cảm nhận da thịt lẫn nhau trong từng cơn thở gấp.
Khẽ choàng tay ôm lấy cơ thể cô Lâm Hiểu Phong hôn nhẹ vào trán Vương Ý Vân một cái, cái hôn vừa dịu dàng vừa ấm áp ấy dường như đã thành công trở thành liều thuốc thần kỳ đưa Vương Ý Vân vào giấc ngủ sâu. Ngó thấy vợ mình đã ngủ lúc này Lâm Hiểu Phong mới xuống khỏi giường, anh xả nước tắm trong bồn rồi vế Vương Ý Vân thả vào bên trong bồn tắm.
Bàn tay to lớn khéo léo dùng khăn lau sạch tất cả các vết dơ trên cơ thể cô cũng như xóa đi hầu hết dấu vết của cuộc hoan ái. Sau khi lau rửa cơ thể Vương Ý Vân sạch sẽ, Lâm Hiểu Phong dùng một chiếc khăn lớn quấn cô lại rồi ôn nhu ôm cô đặt trở lại giường.
Lâm Hiểu Phong kéo chăn đắp lên ngang cơ thể Vương Ý Vân, khẽ cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô chúc ngủ ngon rồi ra ngoài ban công phòng ngủ ngồi hóng gió. Dưới ánh trăng tròn sáng lấp lánh thân ảnh một người đàn ông ngồi tựa đầu vào ghế với điếu thuốc vẫn đang cháy trên tay sao lại trông cô đơn đến lạ. Nhìn Lâm Hiểu Phong bây giờ vô cùng lãnh đạm, gương mặt anh không nóng không lạnh nhưng dường như đang suy tư điều gì đó. Nét mặt lo lắng cộng thêm điếu thuốc đang hút dở khỏi phải nói cũng biết hẳn là đang lo nghĩ về chuyện của Vương Ý Vân.
Trước nay Lâm Hiểu Phong từng hút rất nhiều thuốc, anh tập tành hút thuốc từ khi vừa vào cấp 3 và bắt đầu từ đó chính là những chuỗi ngày không bao giờ có thể thiếu bao thuốc lá. Tuy nhiên sau khi cưới Vương Ý Vân anh đã từ bỏ thói quen này và không còn hút thuốc nữa. Dù lúc trước anh không thích Vương Ý Vân nhưng mỗi khi nhìn cô ho sặc sụa khi hít phải thuốc lá làm anh cảm thấy có chút không nỡ. Cứ thế tật xấu anh được anh bỏ đi, tuy nhiên nói bỏ đi nhưng thỉnh thoảng Lâm Hiểu Phong vẫn sẽ hút, anh thường hút mỗi khi làm việc căng thẳng hoặc đang phải suy nghĩ nhiều điều.
Đang trầm ngâm suy tư thì bỗng điện thoại của Lâm Hiểu Phong vang lên kéo anh về thực tại. Anh đưa tay nhấc lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhìn vào dòng tên hiển thị rồi bắt máy:
- Đã điều tra được chưa?
Đầu dây bên kia giọng nói của Ngô Phàm vang lên vô cùng gấp gáp:
- Lâm Thiếu, đã tra được rồi! Là do em ho của phu nhân Tình Vy và mẹ của cô ta bày ra trò hạ đẳng ấy. Mục đích của họ là muốn hạ bệ phu nhân khiến ngài mất mặt mà ly hôn với phu nhân. Ngoài ra hai người họ còn có thêm một dã tâm to gan lớn mật khác.
- Dã tâm to gan lớn mật? Là gì?
- Thưa sếp, thật ra lần này người họ nhắm đến vốn không phải là phu nhân mà là ngài.
- Tôi?
- Vâng! Họ vốn muốn chuốc thuốc ngài rồi đưa ngài lên giường gạo nấu thành cơm với Tĩnh tiểu thư. Tuy nhiên do đề phòng sự kiện thất bại lần trước lại e ngại sự thông minh sắc bén chả phu nhân nên quay sang hãm hại cô ấy trước. Vốn họ không muốn hại gì phu nhân chỉ là bỏ chút xuân dược vào bánh của phu nhân rồi nhân thời cơ ấy đoạt lấy ngài.
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì giận tím mặt, ham muốn anh đã đành vậy mà giờ còn dám động ray động chân với vợ con anh, đúng là chê sống lâu quá! Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong ra lệnh:
- Tiếp tục giam họ lại đợi chúng tôi về rồi tính.
- Vâng!
Tiếp sau câu nói đó là tiếng ngắt máy, Lâm Hiểu Phong đứng trước lan can phòng ngủ bàn tay nắm chặt lại, hàng chân mày chau lại miệng lẩm bẩm:
- Tôi nhất định khiến các người trả giá!
Dứt câu anh trở lại vào phòng, ngắm nhìn gương mặt vợ ngủ say anh khẽ nhoẻn miệng cười rồi ôm cô ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.