Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 84: Món quà bất ngờ
Kiều Uyển Ninh
18/02/2024
Lấy được thức ăn và đoạn camera Lâm Hiểu Phong đi thẳng ra khỏi quán cà phê, anh không nấng ná lại lâu vì sợ sẽ gây chú ý làm hỏng kế hoạch. Mặc dù cơn tức giận đã chạm đến đỉnh điểm nhưng tuyệt nhiên Lâm Hiểu Phong chẳng hề thể hiện ra ngoài, anh bình tĩnh đến lạ. Nếu là bình thường có lẽ Lâm Hiểu Phong đã ngay lập tức xử lý mọi chuyện nhưng lần này anh không làm thế. Sở dĩ Lâm Hiểu Phong không nổi quạu hay hành động ngay lập tức là vì anh cần thời gian để chuẩn bị.
Hiện tại Vương Ý Vân còn đang nằm viện, dù khu cô nằm là khu VIP và cũng đã được bố trí sẵn dàn vệ sĩ dày đặc nhưng nói gì thì nói ở đó vẫn là bệnh viện. Việc có người đột nhập hoặc cải trang là điều không thể tránh khỏi. Lâm Hiểu Phong tất nhiên không thể để bất kỳ vấn đề nào xảy ra với vợ và con mình nên cách tốt nhất là đợi khi Vương Ý Vân xuất viện.
Nhưng cũng không thể đợi quá lâu, anh sợ khoảng thời gian này Triệu Ly và người của cô ta sẽ chạy mất. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong nảy ra một ý, đầu tiên anh trích xuất đoạn camera trong quán ghi lại cuộc trò chuyện của cả hai làm bằng chứng. Bước tiếp theo anh rút điện thoại trong túi quần ra và ấn gọi cho thư ký, đầu dây bên kia giọng nói của Ngô Phàm vang lên:
- Lâm Tổng!
- Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của một người đàn ông cho cậu, tôi muốn nội trong 30 phút cậu phải điều tra tất cả thông tin liên quan đến anh ta và báo lại cho tôi.
- Vâng!
- Ngoài ra trong tay tôi đang giữ một đoạn camera có thể làm bằng chứng cho vụ tai nạn vừa rồi. Lát nữa cậu giúp tôi mua đến bệnh viện một ít món thanh đạm rồi sẵn tiện báo cáo tình hình điều tra.
- Tôi hiểu rồi ạ!
Nói rồi Lâm Hiểu Phong cúp máy và trở lại phòng bệnh, mở cánh cửa phòng bệnh anh thấy Vương Ý Vân đang nằm trên giường, cô xoay lưng về phía anh nhưng đắp chăn trùm kín cổ. Thấy lạ Lâm Hiểu Phong vội vàng bước tới, anh đặt thức ăn và nước uống xuống bàn rồi ngồi xuống bên giường lay lay người cô hỏi:
- Ý Vân, em ổn chứ? Sao lại trùm chăn kín mít thế? Em lạnh à? Hay là khó chịu ở đâu? Có phải bởi khi khi nãy lau người nên lạnh rồi không?
Vương Ý Vân nghe tiếng gọi thì mở mắt, cô nhìn Lâm Hiểu Phong nhưng không nói gì khiến anh càng thêm lo lắng:
- Em nói gì đi, em có khó chịu ở đâu không? Hay là lạnh? Hay em giận anh?
Vương Ý Vân nghe Lâm Hiểu Phong hỏi thì chỉ lắc đầu, cô chần chừ một hồi rồi nói:
- Em… em không sao!
Đến lúc này Lâm Hiểu Phong mới thở phào một hơi, nhưng nhìn biểu hiện của vợ mình anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi:
- Vậy sao em trùm mền kín mít thế? Bác sĩ nói rồi em vừa sinh em bé xong cần để cơ thể thoáng tránh trùm kín lại dễ sinh nhiệt.
- Hiểu Phong, anh không giận em sao?
Nghe Vương Ý Vân hỏi Lâm Hiểu Phong khẽ nhíu mày, anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại giận em?
- Vì em không cho anh chạm vào.
Đến lúc này Lâm Hiểu Phong mới à lên một tiếng, anh mỉm cười rồi dịu dàng xoa đầu Vương Ý Vân nói:
- Là lỗi của anh, anh sao lại giận em chứ. Là do anh suy nghĩ không thấu đáo nên mới ép buộc em. Anh biết em sinh con vất vả hơn nữa còn rất đau thế mà anh lại không chịu thông cảm. Anh chỉ nghĩ cho nhu cầu của bản thân mình mà làm em khó xử, anh xin lỗi. Từ nay sẽ không như vậy nữa, em tha thứ cho anh nha.
- Em không giận đâu! Em cũng biết anh đã rất cố gắng rồi, từ lúc coa thai Mẫn Nhi đến giờ chúng ta cũng không còn gần gũi nữa. Là em không nghĩ đến cảm giác của anh, phải là em xin lỗi mới đúng. Vì để chuộc lỗi nên em đã chuẩn bị cho anh một món quà, hi vọng anh thích.
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì rất thích, anh tò mò không biết món quà vợ mình sẽ tặng là gì nên hí hửng ra mặt. Anh áp sắt mặt mình lại gần mặt Vương Ý Vân, đặt lên má cô một nụ hôn anh hỏi:
- Em chuẩn bị quà gì cho anh vậy?
Nghe Lâm Hiểu Phong hỏi Vương Ý Vân không trả lời, cô âm thầm xoay hẳn người về phía anh sau đó bật tung chiếc mền đang đắp kín ngang cổ. Bên dưới chiếc mền đó là một khung cảnh vô cùng ái muội, Vương Ý Vân đang trong tư thế nằm nghiêng một bên, trên người cô là chiếc váy ngủ màu đỏ. Chiếc váy ngủ có cổ hình chữ V khoét sâu xuống tận hơn giữa ngực, toàn bộ chiếc váy là ren trong suốt chỉ trừ phần ngực là được che kín bằng vải đỏ. Ánh mắt cô mong đợi nhìn chằm chằm vào người đàn ông làm cả căn phòng bỗng trở nên nóng rực.
Lâm Hiểu Phong thấy cảnh này thì cũng bất ngờ không kém, anh đứng hình mất mấy giây rồi mới có thể lấy lại bình tĩnh. Nhìn Vương Ý Vân trong bộ váy ngủ xuyên thấu ấy anh thật sự không cách nào chịu được, cơ ngực Lâm Hiểu Phong căng cứng, cổ họng khô khốc còn cả cơ thể thì nóng rực. Anh nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thân thì bỗng từ đâu một bàn tay đặt trên vai anh.
Khi mở mắt ra Lâm Hiểu Phong càng ngỡ ngàng khi thấy Vương Ý Vân đang ôm chặt lấy anh. Cô nàng bạo dạng đè hẳn Lâm Hiểu Phong xuống giường làm anh bối rối. Giọng nói cô thì thầm:
- Hiểu Phong, món quà này anh thích chứ?
Lâm Hiểu Phong nghe cô hỏi thì cơ thể càng thêm ham muốn, anh nắm lấy hai cổ tay của Vương Ý Vân, ánh mắt ánh lên sự thích thú nói:
- Rất thích!
Hiện tại Vương Ý Vân còn đang nằm viện, dù khu cô nằm là khu VIP và cũng đã được bố trí sẵn dàn vệ sĩ dày đặc nhưng nói gì thì nói ở đó vẫn là bệnh viện. Việc có người đột nhập hoặc cải trang là điều không thể tránh khỏi. Lâm Hiểu Phong tất nhiên không thể để bất kỳ vấn đề nào xảy ra với vợ và con mình nên cách tốt nhất là đợi khi Vương Ý Vân xuất viện.
Nhưng cũng không thể đợi quá lâu, anh sợ khoảng thời gian này Triệu Ly và người của cô ta sẽ chạy mất. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong nảy ra một ý, đầu tiên anh trích xuất đoạn camera trong quán ghi lại cuộc trò chuyện của cả hai làm bằng chứng. Bước tiếp theo anh rút điện thoại trong túi quần ra và ấn gọi cho thư ký, đầu dây bên kia giọng nói của Ngô Phàm vang lên:
- Lâm Tổng!
- Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh của một người đàn ông cho cậu, tôi muốn nội trong 30 phút cậu phải điều tra tất cả thông tin liên quan đến anh ta và báo lại cho tôi.
- Vâng!
- Ngoài ra trong tay tôi đang giữ một đoạn camera có thể làm bằng chứng cho vụ tai nạn vừa rồi. Lát nữa cậu giúp tôi mua đến bệnh viện một ít món thanh đạm rồi sẵn tiện báo cáo tình hình điều tra.
- Tôi hiểu rồi ạ!
Nói rồi Lâm Hiểu Phong cúp máy và trở lại phòng bệnh, mở cánh cửa phòng bệnh anh thấy Vương Ý Vân đang nằm trên giường, cô xoay lưng về phía anh nhưng đắp chăn trùm kín cổ. Thấy lạ Lâm Hiểu Phong vội vàng bước tới, anh đặt thức ăn và nước uống xuống bàn rồi ngồi xuống bên giường lay lay người cô hỏi:
- Ý Vân, em ổn chứ? Sao lại trùm chăn kín mít thế? Em lạnh à? Hay là khó chịu ở đâu? Có phải bởi khi khi nãy lau người nên lạnh rồi không?
Vương Ý Vân nghe tiếng gọi thì mở mắt, cô nhìn Lâm Hiểu Phong nhưng không nói gì khiến anh càng thêm lo lắng:
- Em nói gì đi, em có khó chịu ở đâu không? Hay là lạnh? Hay em giận anh?
Vương Ý Vân nghe Lâm Hiểu Phong hỏi thì chỉ lắc đầu, cô chần chừ một hồi rồi nói:
- Em… em không sao!
Đến lúc này Lâm Hiểu Phong mới thở phào một hơi, nhưng nhìn biểu hiện của vợ mình anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi:
- Vậy sao em trùm mền kín mít thế? Bác sĩ nói rồi em vừa sinh em bé xong cần để cơ thể thoáng tránh trùm kín lại dễ sinh nhiệt.
- Hiểu Phong, anh không giận em sao?
Nghe Vương Ý Vân hỏi Lâm Hiểu Phong khẽ nhíu mày, anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh lại giận em?
- Vì em không cho anh chạm vào.
Đến lúc này Lâm Hiểu Phong mới à lên một tiếng, anh mỉm cười rồi dịu dàng xoa đầu Vương Ý Vân nói:
- Là lỗi của anh, anh sao lại giận em chứ. Là do anh suy nghĩ không thấu đáo nên mới ép buộc em. Anh biết em sinh con vất vả hơn nữa còn rất đau thế mà anh lại không chịu thông cảm. Anh chỉ nghĩ cho nhu cầu của bản thân mình mà làm em khó xử, anh xin lỗi. Từ nay sẽ không như vậy nữa, em tha thứ cho anh nha.
- Em không giận đâu! Em cũng biết anh đã rất cố gắng rồi, từ lúc coa thai Mẫn Nhi đến giờ chúng ta cũng không còn gần gũi nữa. Là em không nghĩ đến cảm giác của anh, phải là em xin lỗi mới đúng. Vì để chuộc lỗi nên em đã chuẩn bị cho anh một món quà, hi vọng anh thích.
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì rất thích, anh tò mò không biết món quà vợ mình sẽ tặng là gì nên hí hửng ra mặt. Anh áp sắt mặt mình lại gần mặt Vương Ý Vân, đặt lên má cô một nụ hôn anh hỏi:
- Em chuẩn bị quà gì cho anh vậy?
Nghe Lâm Hiểu Phong hỏi Vương Ý Vân không trả lời, cô âm thầm xoay hẳn người về phía anh sau đó bật tung chiếc mền đang đắp kín ngang cổ. Bên dưới chiếc mền đó là một khung cảnh vô cùng ái muội, Vương Ý Vân đang trong tư thế nằm nghiêng một bên, trên người cô là chiếc váy ngủ màu đỏ. Chiếc váy ngủ có cổ hình chữ V khoét sâu xuống tận hơn giữa ngực, toàn bộ chiếc váy là ren trong suốt chỉ trừ phần ngực là được che kín bằng vải đỏ. Ánh mắt cô mong đợi nhìn chằm chằm vào người đàn ông làm cả căn phòng bỗng trở nên nóng rực.
Lâm Hiểu Phong thấy cảnh này thì cũng bất ngờ không kém, anh đứng hình mất mấy giây rồi mới có thể lấy lại bình tĩnh. Nhìn Vương Ý Vân trong bộ váy ngủ xuyên thấu ấy anh thật sự không cách nào chịu được, cơ ngực Lâm Hiểu Phong căng cứng, cổ họng khô khốc còn cả cơ thể thì nóng rực. Anh nhắm mắt cố gắng trấn tĩnh bản thân thì bỗng từ đâu một bàn tay đặt trên vai anh.
Khi mở mắt ra Lâm Hiểu Phong càng ngỡ ngàng khi thấy Vương Ý Vân đang ôm chặt lấy anh. Cô nàng bạo dạng đè hẳn Lâm Hiểu Phong xuống giường làm anh bối rối. Giọng nói cô thì thầm:
- Hiểu Phong, món quà này anh thích chứ?
Lâm Hiểu Phong nghe cô hỏi thì cơ thể càng thêm ham muốn, anh nắm lấy hai cổ tay của Vương Ý Vân, ánh mắt ánh lên sự thích thú nói:
- Rất thích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.