Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 82: Người đàn ông hờn dỗi
Kiều Uyển Ninh
12/02/2024
Vương Ý Vân choàng tay ôm lấy cổ người đàn ông, cô hôn nhẹ lên má anh rồi nói:
- Chỉ là tuột vài ký thôi mà, mai mốt sẽ tăng lại thôi anh đừng lo.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong chỉ đành thở dài, cũng đành vậy thôi chứ biết sao được. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi:
- Vậy em muốn ăn gì? Để anh nói người giúp việc nấu nhé.
Vương Ý Vân suy nghĩ một lát thì trả lời:
- Em muốn ăn gà nướng, bông cải xào thịt bò còn có sườn xào chua ngọt với lại canh nấm nữa.
Thấy Vương Ý Vân có khẩu vị khiến Lâm Hiểu Phong vui hơn hẳn, anh chỉ sợ cô không chịu ăn thôi chứ nếu chịu ăn thì món hì anh cũng đều có thể đáp ứng. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong vòng tay ôm lấy bờ eo mảnh khảnh, ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy sự nuông chiều, giọng nói ấm áp vang lên:
- Được rồi, anh sẽ bảo người làm cho em.
Vương Ý Vân được cưng chiều thì thích lắm, cô híp mắt nở nụ cười tươi rói rồi nói:
- Anh là nhất!
Sau khi giải quyết xong chuyện cân nặng và thức ăn thì cũng là lúc câu chuyện hút sữa tiếp diễn. Nhìn chiếc máy hút sữa đặt trên bàn Lâm Hiểu Phong liền nói:
- Sao em phải dùng máy hút làm gì? Anh giúp em cũng được mà.
Nghe vậy Vương Ý Vân liền tối mặt, ánh mắt cô hóp lại nhìn người đàn ông trước mặt rồi đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Lâm Hiểu Phong là người đàn ông có nhu cầu rất cao, anh lại còn đang là một người đàn ông trẻ khỏa mạnh. Đừng nói khi anh nhìn thấy cơ thể Vương Ý Vân sẽ không làm gì chỉ sợ anh sẽ lao vào ngay ấy chứ. Chính vì lý do đó nên người phụ nữ vừa sinh con xong như cô nào dám mạo hiểm.
Nhìn bề ngoài ai cũng nói Lâm Hiểu Phong là người đàn ông chuẩn mực, anh lạnh lùng, ưu tú, yêu vợ thương con thế nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Người đàn ông này của Lâm Hiểu Phong thật sự rất rất đáng sợ, đặc biệt là khi ở trên giường. Anh chưa bao giờ tha cho cô chỉ với một hai lần, có những ngày Vương Ý Vân từng bị giày vò đến cả sáng sớm. Với tình hình như thế nói Vương Ý Vân cô làm sao dám để anh giúp mình hút sữa? Chẳng thà cô tự làm có vẻ còn an toàn hơn. Nghĩ rồi Vương Ý Vân nói:
- Không cần đâu! Em có thể tự làm được, đâu thể lúc nào cũng dựa dẫm vào anh được.
Nụ cười qua loa của Vương Ý Vân làm sao qua được ánh mắt sắc bén của Lâm Hiểu Phong cơ chứ. Vừa nhìn anh đã biết cô vợ nhỏ chả mình đang suy nghĩ cái gì nên làm sao anh có thể để yên cho cô được cơ chứ. Kể từ khi mang thai vì sợ tổn thương đến Vương Ý Vân và bé con nên Lâm Hiểu Phong đã phải nhịn. Anh không dám động đến than thể vợ vì cẩn thận, chính vì lẽ đó đã nhiều lần anh khốn đốn vô cùng. Giờ có cơ hội được sờ nắn thỏa thích Lâm Hiểu Phong anh dễ dầu gì lại bỏ qua. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong tiến tố gần Vương Ý Vân, bàn tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, tay anh giữ lấy hai tay cô rồi trấn áp xuống giường nói:
- Sao phải tự làm chứ? Giúp em hút sữa chăm con sao lại gọi là dựa dẫm được? Đừng lo, anh hiểu rất rõ cơ thể em nên cứ để anh giúp em.
Vương Ý Vân nghe vậy liền tái mặt, cô lắc đầu ánh mắt né tránh nhìn anh nói:. Đam Mỹ Hay
- Không được đâu! Em nói em sẽ tự làm là sẽ tự làm.
Câu nói kiên quyết của Vương Ý Vân làm Lâm Hiểu Phong có chút khó hiểu, anh đã nài nỉ đến thế rồi vậy mà cô vẫn không chịu. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong cảm thấy hơi tổn thương, anh nhìn Vương Ý Vân bằng ánh mắt buồn bã nói:
- Chẳng lẽ em ghét anh sao? Đến cơ hội chạm vào em em cũng không muốn cho anh. Ý Vân, anh đã nhịn tận cả năm trời rồi, giờ em cũng sinh em bé rồi thế mà chạm vào cũng không được.
Dứt lời Lâm Hiểu Phong thả hai tay Vương Ý Vân ra, anh đứng dậy khỏi người cô rồi xoay lưng đi ra ngoài. Thấy chồng mình có thái độ như vậy Vương Ý Vân hỏi:
- Anh đi đâu vậy? Không ở lại bệnh viện với em sao?
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì khựng lại, anh vẫn không xoay đầu đáp:
- Anh ra ngoài hóng gió một lát sẵn tiện gọi điện bảo người hầu chuẩn họ thức ăn cho em.
Nói rồi Lâm Hiểu Phong đi thẳng ra ngoài không nhìn lại dù chỉ một cái. Lúc này Vương Ý Vân mới ngồi trên giường bần thần, chẳng lẽ Lâm Hiểu Phong giận rồi sao? Cô đây là đang bị chồng giận vì không chịu đồng ý cho anh gần gũi? Sao lại vậy? Càng nghĩ Vương Ý Vân càng thấy có lỗi. Nghĩ lại Lâm Hiểu Phong từ lúc cô mang thai đến giờ vẫn chưa hề đòi hỏi một lần nào. Người ta nói sau ba tháng đầu và trước tháng cuối thì các cặp vợ chồng vẫn có thể gần gũi thế nhưng anh chưa hề đi quá giới hạn. Có lẽ thời gian ấy Lâm Hiểu Phong đã cố gắng lắm mới không chạm vào cô, thế mà Vương Ý Vân cô lại từ chối người ta thẳng thừng như vậy.
Nghĩ rồi Vương Ý Vân khẽ thở dài, cô nhìn ra cửa nhớ tới ánh mắt và bóng lưng cô đơn của chồng thì thương lắm. Thế là cuối cùng Vương Ý Vân quyết định sẽ dỗ dành anh chồng hờn dỗi của mình, cô suy nghĩ một hồi rồi nói khẽ:
- Cứ làm vậy là được thôi mà.
- Chỉ là tuột vài ký thôi mà, mai mốt sẽ tăng lại thôi anh đừng lo.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong chỉ đành thở dài, cũng đành vậy thôi chứ biết sao được. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong hỏi:
- Vậy em muốn ăn gì? Để anh nói người giúp việc nấu nhé.
Vương Ý Vân suy nghĩ một lát thì trả lời:
- Em muốn ăn gà nướng, bông cải xào thịt bò còn có sườn xào chua ngọt với lại canh nấm nữa.
Thấy Vương Ý Vân có khẩu vị khiến Lâm Hiểu Phong vui hơn hẳn, anh chỉ sợ cô không chịu ăn thôi chứ nếu chịu ăn thì món hì anh cũng đều có thể đáp ứng. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong vòng tay ôm lấy bờ eo mảnh khảnh, ánh mắt anh nhìn cô chứa đầy sự nuông chiều, giọng nói ấm áp vang lên:
- Được rồi, anh sẽ bảo người làm cho em.
Vương Ý Vân được cưng chiều thì thích lắm, cô híp mắt nở nụ cười tươi rói rồi nói:
- Anh là nhất!
Sau khi giải quyết xong chuyện cân nặng và thức ăn thì cũng là lúc câu chuyện hút sữa tiếp diễn. Nhìn chiếc máy hút sữa đặt trên bàn Lâm Hiểu Phong liền nói:
- Sao em phải dùng máy hút làm gì? Anh giúp em cũng được mà.
Nghe vậy Vương Ý Vân liền tối mặt, ánh mắt cô hóp lại nhìn người đàn ông trước mặt rồi đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Lâm Hiểu Phong là người đàn ông có nhu cầu rất cao, anh lại còn đang là một người đàn ông trẻ khỏa mạnh. Đừng nói khi anh nhìn thấy cơ thể Vương Ý Vân sẽ không làm gì chỉ sợ anh sẽ lao vào ngay ấy chứ. Chính vì lý do đó nên người phụ nữ vừa sinh con xong như cô nào dám mạo hiểm.
Nhìn bề ngoài ai cũng nói Lâm Hiểu Phong là người đàn ông chuẩn mực, anh lạnh lùng, ưu tú, yêu vợ thương con thế nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Người đàn ông này của Lâm Hiểu Phong thật sự rất rất đáng sợ, đặc biệt là khi ở trên giường. Anh chưa bao giờ tha cho cô chỉ với một hai lần, có những ngày Vương Ý Vân từng bị giày vò đến cả sáng sớm. Với tình hình như thế nói Vương Ý Vân cô làm sao dám để anh giúp mình hút sữa? Chẳng thà cô tự làm có vẻ còn an toàn hơn. Nghĩ rồi Vương Ý Vân nói:
- Không cần đâu! Em có thể tự làm được, đâu thể lúc nào cũng dựa dẫm vào anh được.
Nụ cười qua loa của Vương Ý Vân làm sao qua được ánh mắt sắc bén của Lâm Hiểu Phong cơ chứ. Vừa nhìn anh đã biết cô vợ nhỏ chả mình đang suy nghĩ cái gì nên làm sao anh có thể để yên cho cô được cơ chứ. Kể từ khi mang thai vì sợ tổn thương đến Vương Ý Vân và bé con nên Lâm Hiểu Phong đã phải nhịn. Anh không dám động đến than thể vợ vì cẩn thận, chính vì lẽ đó đã nhiều lần anh khốn đốn vô cùng. Giờ có cơ hội được sờ nắn thỏa thích Lâm Hiểu Phong anh dễ dầu gì lại bỏ qua. Nghĩ rồi Lâm Hiểu Phong tiến tố gần Vương Ý Vân, bàn tay anh vòng qua ôm lấy eo cô, tay anh giữ lấy hai tay cô rồi trấn áp xuống giường nói:
- Sao phải tự làm chứ? Giúp em hút sữa chăm con sao lại gọi là dựa dẫm được? Đừng lo, anh hiểu rất rõ cơ thể em nên cứ để anh giúp em.
Vương Ý Vân nghe vậy liền tái mặt, cô lắc đầu ánh mắt né tránh nhìn anh nói:. Đam Mỹ Hay
- Không được đâu! Em nói em sẽ tự làm là sẽ tự làm.
Câu nói kiên quyết của Vương Ý Vân làm Lâm Hiểu Phong có chút khó hiểu, anh đã nài nỉ đến thế rồi vậy mà cô vẫn không chịu. Nghĩ vậy Lâm Hiểu Phong cảm thấy hơi tổn thương, anh nhìn Vương Ý Vân bằng ánh mắt buồn bã nói:
- Chẳng lẽ em ghét anh sao? Đến cơ hội chạm vào em em cũng không muốn cho anh. Ý Vân, anh đã nhịn tận cả năm trời rồi, giờ em cũng sinh em bé rồi thế mà chạm vào cũng không được.
Dứt lời Lâm Hiểu Phong thả hai tay Vương Ý Vân ra, anh đứng dậy khỏi người cô rồi xoay lưng đi ra ngoài. Thấy chồng mình có thái độ như vậy Vương Ý Vân hỏi:
- Anh đi đâu vậy? Không ở lại bệnh viện với em sao?
Lâm Hiểu Phong nghe xong thì khựng lại, anh vẫn không xoay đầu đáp:
- Anh ra ngoài hóng gió một lát sẵn tiện gọi điện bảo người hầu chuẩn họ thức ăn cho em.
Nói rồi Lâm Hiểu Phong đi thẳng ra ngoài không nhìn lại dù chỉ một cái. Lúc này Vương Ý Vân mới ngồi trên giường bần thần, chẳng lẽ Lâm Hiểu Phong giận rồi sao? Cô đây là đang bị chồng giận vì không chịu đồng ý cho anh gần gũi? Sao lại vậy? Càng nghĩ Vương Ý Vân càng thấy có lỗi. Nghĩ lại Lâm Hiểu Phong từ lúc cô mang thai đến giờ vẫn chưa hề đòi hỏi một lần nào. Người ta nói sau ba tháng đầu và trước tháng cuối thì các cặp vợ chồng vẫn có thể gần gũi thế nhưng anh chưa hề đi quá giới hạn. Có lẽ thời gian ấy Lâm Hiểu Phong đã cố gắng lắm mới không chạm vào cô, thế mà Vương Ý Vân cô lại từ chối người ta thẳng thừng như vậy.
Nghĩ rồi Vương Ý Vân khẽ thở dài, cô nhìn ra cửa nhớ tới ánh mắt và bóng lưng cô đơn của chồng thì thương lắm. Thế là cuối cùng Vương Ý Vân quyết định sẽ dỗ dành anh chồng hờn dỗi của mình, cô suy nghĩ một hồi rồi nói khẽ:
- Cứ làm vậy là được thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.