Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 33: Xứng đôi vừa lứa
Kiều Uyển Ninh
18/01/2024
7 giờ tối
Trong sảnh tiệc và bên ngoài vườn của dinh thự cổ vô cùng náo nhiệt. Khắp sân vườn trồng đầy các loại hoa, đài phun nước giữa vườn được treo đèn lấp lánh. Các quan khách đang đom đả nói chuyện, cùng nhau bàn về vấn đề kinh doanh, cùng uống rượu khiến không khí sôi động vô cùng.
Bên trong sảnh chính Lâm phu nhân và Lâm lão gia đang cùng nhau đi tiếp rượu khách khứa. Khách đến đa số là đối tác làm ăn nên đều rất quan trọng, Lâm lão gia và Lâm phu nhân tiếp rượu cũng tiếp đến tối tâm mặt mày.
Trang phục hôm nay Lâm phu nhân diện là một chiếc đầm dài gần chạm đất, phần vai áo trễ xuống khoe trọn làn da trắng mịn màng và đôi vai mảnh khảnh của bà. Thiết kế phần eo của chiếc đầm ôm trọn vòng eo thon thả, phần váy dài bên dưới rũ nhẹ hơi xòe ra hình A trong vô cùng thanh lịch. Tổng thể chiếc đầm mang một màu xanh lam tươi tắn kết hợp với mái tóc búi cao và gương mặt trang nhã phúc hậu càng làm bật lên sự sang trọng, quý phái của Tuyết Cầm.
Lâm lão gia cũng chẳng chịu thua kém, bộ vest ông mặc là bộ âu phục cao cấp được đặt may riêng, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên sự sang trọng. Bộ vest có màu xám truyền thống, chính giữa là hàng khuy áo màu đen theo phong cách Châu Âu kết hợp với cà vạt sọc màu bạc làm nên một bộ trang phục hài hòa mà trang trọng.
Nhìn Lâm phu nhân và Lâm lão gia khoác tay đứng bên nhau ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ. Từ xưa danh tiếng của cả hai đã rất vang vọng, chẳng những về tài năng của mỗi người mà còn về sự đẹp đôi khi họ đứng bên nhau. Dù bây giờ đã ở tuổi ngũ tuần cả rồi nhưng sự đẹp đôi và ngọt ngào ấy vẫn khiến nhiều người phải ganh tị.
Trở lại với khung cảnh bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen đang chạy trên đường bên trong là hai người vô cùng đặc biệt. Lâm Hiểu Phong nhìn Vương Ý Vân hỏi:
- Ý Vân, em có mệt không?
Đây đã là lần thứ 3 kể từ khi lên xe nghe câu này nên khiến Vương Ý Vân chẳng biết trả lời sao nữa. Kể từ khi cô có thai chồng cô cứ lo quá lên làm cô vô cùng khổ sở, dù biết anh quan tâm cô là điều tốt nhưng thái quá như thế đôi lúc vẫn khiến cô thấy mệt. Nghĩ rồi Vương Ý Vân khẽ thở dài, cô xoay sang nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng. Lặng lẽ nắm lấy tay anh cô bảo:
- Em không sao! Chưa đến buổi tiệc anh đã lo sốt vó, lát nữa tiếp đãi khách khứa phải đi lại nhiều anh còn lo lắng đến mức nào nữa?
Câu hỏi vừa thốt ra lập tức khiến cơ thể Lâm Hiểu Phong căng cứng, anh nhìn cô bằng ánh mắt mở to siết chặt tay Ý Vân anh nói:
- Anh quên mất! Lát nữa đến đó em đừng tự mình đi tiếp khách làm gì cứ ở bên cạnh anh là được. Ngoài ra em cũng không được uống rượu đâu đấy.
- Vâng, em biết rồi!
Nói rồi Vương Ý Vân sà vào lòng Lâm Hiểu Phong, cô nũng nịu dụi dụi mặt mình vào người anh nói:
- Anh đừng cưng chiều em thế! Lỡ sau này con ra đời không được cưng chiều như thế nữa em sẽ chịu không được.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong phì cười, khẽ đưa tay xuống vuốt nhẹ lên chiếc mũi cao vút của cô anh nói:
- Sao lại nói vậy? Dù sau này có con rồi anh nhất định vẫn sẽ yêu em nhất. Nếu nó dám làm em buồn anh nhất định sẽ không nương tay mà nghiêm khắc dạy dỗ.
- Anh không đau lòng sao?
- Tất nhiên là có nhưng nếu chúng dám làm em buồn vậy anh càng đau lòng vì em hơn.
Câu nói của Lâm Hiểu Phong làm Vương Ý Vân vô cùng cảm động, cô vui vẻ cười suốt cả đoạn đường còn lại. Có một người đàn ông yêu cô như vậy còn gì mà mong cầu hơn nữa.
Thoáng chốc sau 20 phút cuối cùng cũng đến nơi, chiếc xe dừng ngay chốc dinh thự thu hút sự chú ý của mọi người. Từ trong xe Lâm Hiểu Phong bước ra với vẻ lịch lãm. Anh ga lăng bước đến mở cửa xe cho vợ rồi cẩn thận chu đáo đỡ cô ra ngoài. Cả hai đứng trước toàn thể khách khứa trong sảnh liền trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Hôm nay trang phục của Lâm Hiểu Phong là một bộ âu phục màu trắng, thiết kế trên áo có hai hàng khuy đính hai bên trông vô cùng cổ điển. Chiếc kẹp cà vạt kéo dài từ cổ áo sang túi áo kết hợp thêm với chiếc cà vạt màu đỏ đô làm Lâm Hiểu Phong chẳng khác gì bạch mã hoàng tử bước ra từ trong tiểu thuyết.
Đã có hoàng tử tất nhiên không thể thiếu công chúa. Vương Ý Vân hôm nay cũng vô cùng xinh đẹp. Cô diện chiếc đầm cùng màu với bộ vest của Lâm Hiểu Phong nhưng hơi bạc hơn một tí. Phần cổ của chiếc đầm được thiết kế theo kiểu cổ tròn, hai bên vai áo là hai bản to gắn liền với thân đầm. Phần dưới được thiết kế bung xòe với và đặc biệt có thêm bên ngoài một lớp vải voan mỏng trong suốt. Cả chiếc đầm được đính các bông hoa li ti nhỏ nhỏ, phần cổ áo điểm thêm vài hạt đá trắng lấp lánh vô cùng đẹp. Mái tóc suôn dài được thả tự nhiên càng làm Ý Vân trở nên dịu dàng, xinh đẹp.
Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân cứ như bản sau thời trẻ của Lâm phu nhân và Lâm lão gia khiến người người ngưỡng mộ.
Trong sảnh tiệc và bên ngoài vườn của dinh thự cổ vô cùng náo nhiệt. Khắp sân vườn trồng đầy các loại hoa, đài phun nước giữa vườn được treo đèn lấp lánh. Các quan khách đang đom đả nói chuyện, cùng nhau bàn về vấn đề kinh doanh, cùng uống rượu khiến không khí sôi động vô cùng.
Bên trong sảnh chính Lâm phu nhân và Lâm lão gia đang cùng nhau đi tiếp rượu khách khứa. Khách đến đa số là đối tác làm ăn nên đều rất quan trọng, Lâm lão gia và Lâm phu nhân tiếp rượu cũng tiếp đến tối tâm mặt mày.
Trang phục hôm nay Lâm phu nhân diện là một chiếc đầm dài gần chạm đất, phần vai áo trễ xuống khoe trọn làn da trắng mịn màng và đôi vai mảnh khảnh của bà. Thiết kế phần eo của chiếc đầm ôm trọn vòng eo thon thả, phần váy dài bên dưới rũ nhẹ hơi xòe ra hình A trong vô cùng thanh lịch. Tổng thể chiếc đầm mang một màu xanh lam tươi tắn kết hợp với mái tóc búi cao và gương mặt trang nhã phúc hậu càng làm bật lên sự sang trọng, quý phái của Tuyết Cầm.
Lâm lão gia cũng chẳng chịu thua kém, bộ vest ông mặc là bộ âu phục cao cấp được đặt may riêng, từng đường kim mũi chỉ đều toát lên sự sang trọng. Bộ vest có màu xám truyền thống, chính giữa là hàng khuy áo màu đen theo phong cách Châu Âu kết hợp với cà vạt sọc màu bạc làm nên một bộ trang phục hài hòa mà trang trọng.
Nhìn Lâm phu nhân và Lâm lão gia khoác tay đứng bên nhau ai cũng phải trầm trồ ngưỡng mộ. Từ xưa danh tiếng của cả hai đã rất vang vọng, chẳng những về tài năng của mỗi người mà còn về sự đẹp đôi khi họ đứng bên nhau. Dù bây giờ đã ở tuổi ngũ tuần cả rồi nhưng sự đẹp đôi và ngọt ngào ấy vẫn khiến nhiều người phải ganh tị.
Trở lại với khung cảnh bên ngoài, chiếc xe hơi màu đen đang chạy trên đường bên trong là hai người vô cùng đặc biệt. Lâm Hiểu Phong nhìn Vương Ý Vân hỏi:
- Ý Vân, em có mệt không?
Đây đã là lần thứ 3 kể từ khi lên xe nghe câu này nên khiến Vương Ý Vân chẳng biết trả lời sao nữa. Kể từ khi cô có thai chồng cô cứ lo quá lên làm cô vô cùng khổ sở, dù biết anh quan tâm cô là điều tốt nhưng thái quá như thế đôi lúc vẫn khiến cô thấy mệt. Nghĩ rồi Vương Ý Vân khẽ thở dài, cô xoay sang nhìn người đàn ông đang chăm chú nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng. Lặng lẽ nắm lấy tay anh cô bảo:
- Em không sao! Chưa đến buổi tiệc anh đã lo sốt vó, lát nữa tiếp đãi khách khứa phải đi lại nhiều anh còn lo lắng đến mức nào nữa?
Câu hỏi vừa thốt ra lập tức khiến cơ thể Lâm Hiểu Phong căng cứng, anh nhìn cô bằng ánh mắt mở to siết chặt tay Ý Vân anh nói:
- Anh quên mất! Lát nữa đến đó em đừng tự mình đi tiếp khách làm gì cứ ở bên cạnh anh là được. Ngoài ra em cũng không được uống rượu đâu đấy.
- Vâng, em biết rồi!
Nói rồi Vương Ý Vân sà vào lòng Lâm Hiểu Phong, cô nũng nịu dụi dụi mặt mình vào người anh nói:
- Anh đừng cưng chiều em thế! Lỡ sau này con ra đời không được cưng chiều như thế nữa em sẽ chịu không được.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong phì cười, khẽ đưa tay xuống vuốt nhẹ lên chiếc mũi cao vút của cô anh nói:
- Sao lại nói vậy? Dù sau này có con rồi anh nhất định vẫn sẽ yêu em nhất. Nếu nó dám làm em buồn anh nhất định sẽ không nương tay mà nghiêm khắc dạy dỗ.
- Anh không đau lòng sao?
- Tất nhiên là có nhưng nếu chúng dám làm em buồn vậy anh càng đau lòng vì em hơn.
Câu nói của Lâm Hiểu Phong làm Vương Ý Vân vô cùng cảm động, cô vui vẻ cười suốt cả đoạn đường còn lại. Có một người đàn ông yêu cô như vậy còn gì mà mong cầu hơn nữa.
Thoáng chốc sau 20 phút cuối cùng cũng đến nơi, chiếc xe dừng ngay chốc dinh thự thu hút sự chú ý của mọi người. Từ trong xe Lâm Hiểu Phong bước ra với vẻ lịch lãm. Anh ga lăng bước đến mở cửa xe cho vợ rồi cẩn thận chu đáo đỡ cô ra ngoài. Cả hai đứng trước toàn thể khách khứa trong sảnh liền trở thành tâm điểm của bữa tiệc.
Hôm nay trang phục của Lâm Hiểu Phong là một bộ âu phục màu trắng, thiết kế trên áo có hai hàng khuy đính hai bên trông vô cùng cổ điển. Chiếc kẹp cà vạt kéo dài từ cổ áo sang túi áo kết hợp thêm với chiếc cà vạt màu đỏ đô làm Lâm Hiểu Phong chẳng khác gì bạch mã hoàng tử bước ra từ trong tiểu thuyết.
Đã có hoàng tử tất nhiên không thể thiếu công chúa. Vương Ý Vân hôm nay cũng vô cùng xinh đẹp. Cô diện chiếc đầm cùng màu với bộ vest của Lâm Hiểu Phong nhưng hơi bạc hơn một tí. Phần cổ của chiếc đầm được thiết kế theo kiểu cổ tròn, hai bên vai áo là hai bản to gắn liền với thân đầm. Phần dưới được thiết kế bung xòe với và đặc biệt có thêm bên ngoài một lớp vải voan mỏng trong suốt. Cả chiếc đầm được đính các bông hoa li ti nhỏ nhỏ, phần cổ áo điểm thêm vài hạt đá trắng lấp lánh vô cùng đẹp. Mái tóc suôn dài được thả tự nhiên càng làm Ý Vân trở nên dịu dàng, xinh đẹp.
Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân cứ như bản sau thời trẻ của Lâm phu nhân và Lâm lão gia khiến người người ngưỡng mộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.