Thời Gian Quay Lại: Cho Anh Ở Bên Em!
Chương 45: Ý nghĩa của hoa hồng
Kiều Uyển Ninh
18/01/2024
Cầm bó hoa hồng trên tay Lâm Hiểu Phong hí hửng bước vào nhà hàng lẩu, trong đầu anh lúc này là hình ảnh cô vợ bé nhỏ với gương mặt bất ngờ và nụ cười ngọt ngào sẽ chờ đón anh.
Đinh ninh suy nghĩ ấy trong đầu thì chợt từ đâu đi lướt qua anh một bóng hình quen thuộc. Lâm Hiểu Phong đứng hình mất mấy giây, anh nhíu mày rồi vội xoay lưng nhìn lại. Là bóng lưng của một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ, ai vậy nhỉ? Người phụ nữ trung niên nhìn quen nhưng Lâm Hiểu Phong suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được. Còn cô gái trẻ không ai khác chính là em gái họ Tĩnh Vy của Vương Ý Vân.
Sao họ lại ở đây? Sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Nghĩ đến đây chợt trái tim của Lâm Hiểu Phong khẽ nhói lên một cái đau điếng. Linh tính mách bảo anh rằng một điều gì đó không hay đang xảy ra với cô gái nhỏ của anh. Nghĩ đến đây khiến Lâm Hiểu Phong vô cùng hoảng hốt, anh chạy thật nhanh đi tìm Vương Ý Vân rồi chợt dừng lại trước một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Trước mắt anh lúc này là Vương Ý Vân nhưng trái với suy nghĩ của anh cô vẫn bình an vô sự. Đúng là thần hồn nát thần tính! Có lẽ do anh hoa mắt hoặc cũng có thể là do anh đã lo lắng quá nhiều. Nhưng không sao, chỉ cần cô gái nhỏ của anh vẫn bình an là đủ.
Vương Ý Vân đang ngồi đợi Lâm Hiểu Phong, cô chọn chiếc bàn ở ngay cạnh cửa sổ đón nắng. Phong cảnh từ chiếc bàn ấy nhìn ra vô cùng đẹp, cô ngồi đó để ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp. Từng tia nắng vàng xuyên qua làm làn da cô phút chốc trắng ngần, ngũ quan hài hòa cùng nét dịu dàng và đôi mắt mơ mộng làm người khác nhìn vào phải say đắm.
Lâm Hiểu Phong chưa từng ngắm nhìn vợ mình một cách tỉ mỉ như vậy, thì ra cô xinh đẹp và sắc sảo đến thế. Vẻ đẹp sắc nước hương trời ấy phút chốc làm Lâm Hiểu Phong mê mẩn, anh cứ đứng đó mãi nhìn mà quên mất Vương Ý Vân vẫn đang đợi.
Khoảng mấy phút sau, có lẽ cảm nhận được có người nhìn mình nên cô nàng liền đánh mắt sang hướng Lâm Hiểu Phong đang đứng. Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình làm Vương Ý Vân có chút thắc mắc, cô nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ cất giọng gọi:
- Hiểu Phong!
Giọng nói ngọt ngào vang lên giúp Lâm Hiểu Phong giật mình tỉnh táo lại, anh mơ màng lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Vương Ý Vân. Nhận ra bản thân đã đứng đó thơ thẩn nãy giờ làm anh có chút ngại, vừa đi lại gần Lâm Hiểu Phong vừa lấy ra bó hoa đang giấu sau lưng rồi đưa cho Vương Ý Vân nói:
- Ý Vân, tặng em!
Vương Ý Vân nhìn thấy bó hoa thì vô cùng kinh ngạc, cô khặc nhiên đến mức không tin vào mắt mình mà cứ nhìn chằm chằm vào bó hoa phía trước. Vài phút sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, nhận lấy bó hoa đỏ thắm từ tay anh cô nở nụ cười ngọt ngào nói:
- Cảm ơn anh!
Vương Ý Vân vừa cầm bó hoa vừa cười tủm tỉm khiến Lâm Hiểu Phong cũng cảm thấy hạnh phúc theo. Anh đưa tay nắm lấy tay Vương Ý Vân nói:
- Ý Vân, anh nghe người ta nói hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, bó hoa này có 20 bông là lời nhắn anh muốn gửi đến em. Anh muốn em biết rằng anh yêu em bằng cả trái tim và sẽ không bao giờ thay đổi. Anh hi vọng là em thích!
Nghe được những lời này làm Vương Ý Vân xúc động khôn nguôi, cô xoay sang ôm chầm lấy người đàn ông nói:
- Em rất thích! Đây là những bông hoa đẹp nhất mà em nhận được.
Thấy cô gái nhỏ của mình sắp khóc Lâm Hiểu Phong liền bối rối, anh xoa nhẹ lưng Vương Ý Vân rồi cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thắm thiết. Khẽ mỉm cười anh nói:
- Ngoan! Sau này anh nhất định sẽ tặng cho em thật nhiều thật nhiều hoa đẹp hơn nữa. Đừng khóc!
- Dạ!
- Hưm… đợi nãy giờ chắc em đói rồi có đúng không? Chúng ta gọi món đi. Ý Vân muốn ăn gì nào?
- Em muốn ăn lẩu thái chua cay.
Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong có phần hơi lưỡng lự, vì Vương Ý Vân đang mang thai nên việc ăn uống của cô anh vẫn luôn rất cẩn trọng. Dường như hiểu được suy nghĩ này Vương Ý Vân lên tiếng:
- Anh đừng lo, em đã hỏi bác sĩ rồi! Bác sĩ bảo lâu lâu ăn một lần thì cũng không có vấn đề gì cả.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong cũng an tâm phần nào nhưng vẫn không thể không lo lắng. Anh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng hơi nhô lên chà Vương Ý Vân rồi nhìn cô nói:
- Được rồi! Nhưng chúng ta ăn ít cay thôi có được không?
- Dạ được ạ!
- Em còn muốn ăn gì nữa?
- Em muốn tôm sốt phô mai, gà nướng mật ong nữa.
- Được!
Sau khi gọi món xong Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong cùng ngồi ngắm cảnh. Nói là ngắm cảnh chứ Vương Ý Vân nào có nhìn ra bên ngoài, cô chỉ chăm chăm nhìn vào bó hoa hồng rồi lại cười khúc khích. Cảm nhận được sự hạnh phúc của vợ mình khiến Lâm Hiểu Phong vừa vui vừa cảm thấy có lỗi. Chính vì anh chẳng bao giờ tặng hoa cho vợ nên lần này sau khi nhận được hoa cô mới vui như thế.
Nghĩ rồi anh bất ngờ choàng tay qua ôm lấy Vương Ý Vân, dưới ánh nắng dịu dàng cả hai cứ thế bình yên ở bên nhau hưởng thụ hạnh phúc.
Đinh ninh suy nghĩ ấy trong đầu thì chợt từ đâu đi lướt qua anh một bóng hình quen thuộc. Lâm Hiểu Phong đứng hình mất mấy giây, anh nhíu mày rồi vội xoay lưng nhìn lại. Là bóng lưng của một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ, ai vậy nhỉ? Người phụ nữ trung niên nhìn quen nhưng Lâm Hiểu Phong suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra được. Còn cô gái trẻ không ai khác chính là em gái họ Tĩnh Vy của Vương Ý Vân.
Sao họ lại ở đây? Sao lại có chuyện trùng hợp như thế? Nghĩ đến đây chợt trái tim của Lâm Hiểu Phong khẽ nhói lên một cái đau điếng. Linh tính mách bảo anh rằng một điều gì đó không hay đang xảy ra với cô gái nhỏ của anh. Nghĩ đến đây khiến Lâm Hiểu Phong vô cùng hoảng hốt, anh chạy thật nhanh đi tìm Vương Ý Vân rồi chợt dừng lại trước một chiếc bàn cạnh cửa sổ.
Trước mắt anh lúc này là Vương Ý Vân nhưng trái với suy nghĩ của anh cô vẫn bình an vô sự. Đúng là thần hồn nát thần tính! Có lẽ do anh hoa mắt hoặc cũng có thể là do anh đã lo lắng quá nhiều. Nhưng không sao, chỉ cần cô gái nhỏ của anh vẫn bình an là đủ.
Vương Ý Vân đang ngồi đợi Lâm Hiểu Phong, cô chọn chiếc bàn ở ngay cạnh cửa sổ đón nắng. Phong cảnh từ chiếc bàn ấy nhìn ra vô cùng đẹp, cô ngồi đó để ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào gương mặt xinh đẹp. Từng tia nắng vàng xuyên qua làm làn da cô phút chốc trắng ngần, ngũ quan hài hòa cùng nét dịu dàng và đôi mắt mơ mộng làm người khác nhìn vào phải say đắm.
Lâm Hiểu Phong chưa từng ngắm nhìn vợ mình một cách tỉ mỉ như vậy, thì ra cô xinh đẹp và sắc sảo đến thế. Vẻ đẹp sắc nước hương trời ấy phút chốc làm Lâm Hiểu Phong mê mẩn, anh cứ đứng đó mãi nhìn mà quên mất Vương Ý Vân vẫn đang đợi.
Khoảng mấy phút sau, có lẽ cảm nhận được có người nhìn mình nên cô nàng liền đánh mắt sang hướng Lâm Hiểu Phong đang đứng. Thấy anh nhìn chằm chằm vào mình làm Vương Ý Vân có chút thắc mắc, cô nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ cất giọng gọi:
- Hiểu Phong!
Giọng nói ngọt ngào vang lên giúp Lâm Hiểu Phong giật mình tỉnh táo lại, anh mơ màng lắc lắc đầu rồi nhìn về phía Vương Ý Vân. Nhận ra bản thân đã đứng đó thơ thẩn nãy giờ làm anh có chút ngại, vừa đi lại gần Lâm Hiểu Phong vừa lấy ra bó hoa đang giấu sau lưng rồi đưa cho Vương Ý Vân nói:
- Ý Vân, tặng em!
Vương Ý Vân nhìn thấy bó hoa thì vô cùng kinh ngạc, cô khặc nhiên đến mức không tin vào mắt mình mà cứ nhìn chằm chằm vào bó hoa phía trước. Vài phút sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, nhận lấy bó hoa đỏ thắm từ tay anh cô nở nụ cười ngọt ngào nói:
- Cảm ơn anh!
Vương Ý Vân vừa cầm bó hoa vừa cười tủm tỉm khiến Lâm Hiểu Phong cũng cảm thấy hạnh phúc theo. Anh đưa tay nắm lấy tay Vương Ý Vân nói:
- Ý Vân, anh nghe người ta nói hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, bó hoa này có 20 bông là lời nhắn anh muốn gửi đến em. Anh muốn em biết rằng anh yêu em bằng cả trái tim và sẽ không bao giờ thay đổi. Anh hi vọng là em thích!
Nghe được những lời này làm Vương Ý Vân xúc động khôn nguôi, cô xoay sang ôm chầm lấy người đàn ông nói:
- Em rất thích! Đây là những bông hoa đẹp nhất mà em nhận được.
Thấy cô gái nhỏ của mình sắp khóc Lâm Hiểu Phong liền bối rối, anh xoa nhẹ lưng Vương Ý Vân rồi cúi đầu đặt lên trán cô một nụ hôn thắm thiết. Khẽ mỉm cười anh nói:
- Ngoan! Sau này anh nhất định sẽ tặng cho em thật nhiều thật nhiều hoa đẹp hơn nữa. Đừng khóc!
- Dạ!
- Hưm… đợi nãy giờ chắc em đói rồi có đúng không? Chúng ta gọi món đi. Ý Vân muốn ăn gì nào?
- Em muốn ăn lẩu thái chua cay.
Nghe đến đây Lâm Hiểu Phong có phần hơi lưỡng lự, vì Vương Ý Vân đang mang thai nên việc ăn uống của cô anh vẫn luôn rất cẩn trọng. Dường như hiểu được suy nghĩ này Vương Ý Vân lên tiếng:
- Anh đừng lo, em đã hỏi bác sĩ rồi! Bác sĩ bảo lâu lâu ăn một lần thì cũng không có vấn đề gì cả.
Nghe vậy Lâm Hiểu Phong cũng an tâm phần nào nhưng vẫn không thể không lo lắng. Anh đưa tay xoa nhẹ chiếc bụng hơi nhô lên chà Vương Ý Vân rồi nhìn cô nói:
- Được rồi! Nhưng chúng ta ăn ít cay thôi có được không?
- Dạ được ạ!
- Em còn muốn ăn gì nữa?
- Em muốn tôm sốt phô mai, gà nướng mật ong nữa.
- Được!
Sau khi gọi món xong Vương Ý Vân và Lâm Hiểu Phong cùng ngồi ngắm cảnh. Nói là ngắm cảnh chứ Vương Ý Vân nào có nhìn ra bên ngoài, cô chỉ chăm chăm nhìn vào bó hoa hồng rồi lại cười khúc khích. Cảm nhận được sự hạnh phúc của vợ mình khiến Lâm Hiểu Phong vừa vui vừa cảm thấy có lỗi. Chính vì anh chẳng bao giờ tặng hoa cho vợ nên lần này sau khi nhận được hoa cô mới vui như thế.
Nghĩ rồi anh bất ngờ choàng tay qua ôm lấy Vương Ý Vân, dưới ánh nắng dịu dàng cả hai cứ thế bình yên ở bên nhau hưởng thụ hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.