Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh
Chương 4: Hạ Băng không được đi du học.
Tuyền Mini
30/10/2024
Sau buổi lễ tốt nghiệp của Hạ Băng cô và ba mẹ định đi ăn, nhưng không hiểu vì sao hôm nay cả ba chàng trai nhà họ Dương cũng đòi đi theo.
Thường ngày, ngoài Tết hoặc ngày quan trọng trong gia đình là có mặt ba người, còn không thì các anh ấy mời ba mẹ đi ăn riêng.
Bởi vì cả ba người đều không thích Hạ Băng, nhưng tại sao hôm nay họ lại đòi đi cùng với cô và ba mẹ? Cô còn chưa hết thắc mắc thì Minh Khôi nói:
-Em để ba mẹ đi với Minh Anh về Minh Vương đi, em qua xe anh cả trở em đến nhà hàng.
-Dạ bên xe của ba còn chỗ em ra ghế cuối ngồi cũng được ạ, anh cả đi một mình cho thoải mái.
Nói rồi không đợi Minh Khôi phản ứng Hạ Băng đã đi đến xe của ba Dương, cô ra ngoài băng ghế cuối cùng ngồi xuống cầm điện thoại lên xem.
Cô còn nhớ rất rõ ở kiếp trước Minh Khôi từng nói:
"Tôi ghét nhất loại người giả tạo như cô lên xe của tôi."
Chính vì đều đó nên bây giờ cô không lên chiếc xe đó, nếu không có ai đưa đi cô thà đi taxi không thì đi bộ chứ cô không lên xe anh.
Ba Dương không nói gì chỉ mỉm cười nói với Minh Khôi:
-Lỗi tại ai? Ba biết không phải tại con bé đâu cái này ba không bên vực con được rồi.
Nói xong ba Dương nắm tay mẹ Dương cùng lên xe, Minh Anh và Minh Vương cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Hạ Băng đang xem điện thoại và nhắn tin nói chuyện với bạn, cô cảm nhận bên cạnh có người ngồi xuống.
Ngước mắt lên nhìn thì ra là Minh Khôi không phải anh ấy đi xe riêng của mình à? Tại sao bây giờ lại ngồi ở đây? Cô hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
-Bởi vì anh chóng mặt quá không lái xe được, anh đã kêu tài xế lái xe anh về rồi hiện tại trên xe chỉ có gia đình chúng ta thôi.
-À....
Khi nghe anh nói xong Hạ Băng chỉ trả lời một tiếng rồi không nói gì thêm, cô lại tiếp tục quay trở lại xem điện thoại của mình.
Tất cả mọi người trên xe gồm ba mẹ Dương, Minh Anh và Minh Vương đều không nhịn được cười, bởi vì cũng có ngày cô em gái luôn đeo theo Minh Khôi làm lơ anh rồi.
Mọi người bất ngờ với thái độ của cô chỉ có một, nhưng cười Minh Khôi đến mười bởi vì từ trước đến giờ anh luôn không coi trọng cô em gái này, nhiều lần nói những lời khiến cô ấy đau lòng, bây giờ thì đáng đời lắm.
Trong suốt đoạn đường từ trường cho đến nhà hàng, Hạ Băng không nói với anh một lời nào hết, còn Minh Khôi luôn để ý xem cô đang xem cái gì mà không thèm đếm xỉa tới anh.
Đến nhà hàng Minh Khôi đặt phòng riêng cho gia đình, hôm nay anh toàn gọi những món cô thích ăn, Hạ Băng cảm thấy rất lạ.
Bởi vì thường đi ăn chung với gia đình, các anh của cô sẽ gọi những món cô không ăn được hoặc không thích ăn, nhưng vì sao hôm nay lại tốt với cô như vậy chứ?
Rồi cô cũng không để ý đến mặc kệ họ dù sao cô cũng không định ở lại đây lâu, khi người phục vụ vừa rời đi thì Hạ Băng nói:
-Ba mẹ con muốn xin hai người một chuyện được không ạ?
Mẹ Dương từ nhỏ đã rất thương cô bà nói:
-Có chuyện gì con cứ nói đi.
-Dạ con định xin ba mẹ cho con đi du học ở Canada, con sẽ không học đại học ở đây ạ.
Nhưng mà ba mẹ Dương còn chưa kịp trả lời, thì cả ba người con trai nhà họ Dương đều đồng thanh lên tiếng:
-KHÔNG ĐƯỢC.
Ba mẹ Dương và cả Hạ Băng đều bất ngờ, cô hỏi:
-Tại sao ạ? Em đi du học thôi mà.
Minh Khôi trả lời:
-Anh nói một lần thôi không được đi.
Minh Anh tiếp tục lên tiếng:
-Em con gái đi xa làm gì? Ở đây có gì các anh còn lo được cho em, huống chi nhà chúng ta có bệnh viện em hãy đến chỗ anh khám định kỳ nhé!
Minh Vương cũng không thua hai người anh cũng mình, anh nói:
-Đi nước ngoài xa lắm ba mẹ có nhớ em cũng không đi thăm được.
Hạ Băng bất ngờ với ý kiến của ba người anh trai, nhưng cô không muốn ở đây để các anh ấy kinh thường hay ghét bỏ mình cô nói:
-Sao các anh lại không cho em đi? Em đi học để mở rộng tầm mắt mà.
Minh Khôi nói:
-Anh đã nói rồi em không được đi, cứ tìm trường đại học nào ở trong nước em thích mà học, không cần đi qua nước khác làm gì?
Minh Anh nói tiếp lời anh trai mình:
-Anh cả nói đúng, đi xa em có bệnh hay gì làm sao có ai chăm sóc em đây, ở đây học được rồi.
-Các anh ấy nói đúng, với lại ba mẹ lớn tuổi rồi nhớ em làm sao đi thăm.
Hạ Băng cảm thấy ấm ức cô nói:
-Không phải ba mẹ vừa đi du lịch Châu Âu về sao? Em đi học ba mẹ vẫn đi thăm được mà.
Lần này lại thêm một lần nữa các anh đồng thanh nói:
-KHÔNG LÀ KHÔNG.
Cuối cùng với sự quyết tâm và đồng lòng của ba người anh trai, Hạ Băng không được đi du học ba mẹ Dương đã theo ý kiến số đông.
Với phần ba mẹ Dương cũng lo Hạ Băng là con gái, đi xa du học một mình hai ông bà cũng lo, cuối cùng các anh nói sẽ tìm trường tốt nhất ở thành phố này cho cô học.
Thường ngày, ngoài Tết hoặc ngày quan trọng trong gia đình là có mặt ba người, còn không thì các anh ấy mời ba mẹ đi ăn riêng.
Bởi vì cả ba người đều không thích Hạ Băng, nhưng tại sao hôm nay họ lại đòi đi cùng với cô và ba mẹ? Cô còn chưa hết thắc mắc thì Minh Khôi nói:
-Em để ba mẹ đi với Minh Anh về Minh Vương đi, em qua xe anh cả trở em đến nhà hàng.
-Dạ bên xe của ba còn chỗ em ra ghế cuối ngồi cũng được ạ, anh cả đi một mình cho thoải mái.
Nói rồi không đợi Minh Khôi phản ứng Hạ Băng đã đi đến xe của ba Dương, cô ra ngoài băng ghế cuối cùng ngồi xuống cầm điện thoại lên xem.
Cô còn nhớ rất rõ ở kiếp trước Minh Khôi từng nói:
"Tôi ghét nhất loại người giả tạo như cô lên xe của tôi."
Chính vì đều đó nên bây giờ cô không lên chiếc xe đó, nếu không có ai đưa đi cô thà đi taxi không thì đi bộ chứ cô không lên xe anh.
Ba Dương không nói gì chỉ mỉm cười nói với Minh Khôi:
-Lỗi tại ai? Ba biết không phải tại con bé đâu cái này ba không bên vực con được rồi.
Nói xong ba Dương nắm tay mẹ Dương cùng lên xe, Minh Anh và Minh Vương cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Hạ Băng đang xem điện thoại và nhắn tin nói chuyện với bạn, cô cảm nhận bên cạnh có người ngồi xuống.
Ngước mắt lên nhìn thì ra là Minh Khôi không phải anh ấy đi xe riêng của mình à? Tại sao bây giờ lại ngồi ở đây? Cô hỏi:
-Sao anh lại ở đây?
-Bởi vì anh chóng mặt quá không lái xe được, anh đã kêu tài xế lái xe anh về rồi hiện tại trên xe chỉ có gia đình chúng ta thôi.
-À....
Khi nghe anh nói xong Hạ Băng chỉ trả lời một tiếng rồi không nói gì thêm, cô lại tiếp tục quay trở lại xem điện thoại của mình.
Tất cả mọi người trên xe gồm ba mẹ Dương, Minh Anh và Minh Vương đều không nhịn được cười, bởi vì cũng có ngày cô em gái luôn đeo theo Minh Khôi làm lơ anh rồi.
Mọi người bất ngờ với thái độ của cô chỉ có một, nhưng cười Minh Khôi đến mười bởi vì từ trước đến giờ anh luôn không coi trọng cô em gái này, nhiều lần nói những lời khiến cô ấy đau lòng, bây giờ thì đáng đời lắm.
Trong suốt đoạn đường từ trường cho đến nhà hàng, Hạ Băng không nói với anh một lời nào hết, còn Minh Khôi luôn để ý xem cô đang xem cái gì mà không thèm đếm xỉa tới anh.
Đến nhà hàng Minh Khôi đặt phòng riêng cho gia đình, hôm nay anh toàn gọi những món cô thích ăn, Hạ Băng cảm thấy rất lạ.
Bởi vì thường đi ăn chung với gia đình, các anh của cô sẽ gọi những món cô không ăn được hoặc không thích ăn, nhưng vì sao hôm nay lại tốt với cô như vậy chứ?
Rồi cô cũng không để ý đến mặc kệ họ dù sao cô cũng không định ở lại đây lâu, khi người phục vụ vừa rời đi thì Hạ Băng nói:
-Ba mẹ con muốn xin hai người một chuyện được không ạ?
Mẹ Dương từ nhỏ đã rất thương cô bà nói:
-Có chuyện gì con cứ nói đi.
-Dạ con định xin ba mẹ cho con đi du học ở Canada, con sẽ không học đại học ở đây ạ.
Nhưng mà ba mẹ Dương còn chưa kịp trả lời, thì cả ba người con trai nhà họ Dương đều đồng thanh lên tiếng:
-KHÔNG ĐƯỢC.
Ba mẹ Dương và cả Hạ Băng đều bất ngờ, cô hỏi:
-Tại sao ạ? Em đi du học thôi mà.
Minh Khôi trả lời:
-Anh nói một lần thôi không được đi.
Minh Anh tiếp tục lên tiếng:
-Em con gái đi xa làm gì? Ở đây có gì các anh còn lo được cho em, huống chi nhà chúng ta có bệnh viện em hãy đến chỗ anh khám định kỳ nhé!
Minh Vương cũng không thua hai người anh cũng mình, anh nói:
-Đi nước ngoài xa lắm ba mẹ có nhớ em cũng không đi thăm được.
Hạ Băng bất ngờ với ý kiến của ba người anh trai, nhưng cô không muốn ở đây để các anh ấy kinh thường hay ghét bỏ mình cô nói:
-Sao các anh lại không cho em đi? Em đi học để mở rộng tầm mắt mà.
Minh Khôi nói:
-Anh đã nói rồi em không được đi, cứ tìm trường đại học nào ở trong nước em thích mà học, không cần đi qua nước khác làm gì?
Minh Anh nói tiếp lời anh trai mình:
-Anh cả nói đúng, đi xa em có bệnh hay gì làm sao có ai chăm sóc em đây, ở đây học được rồi.
-Các anh ấy nói đúng, với lại ba mẹ lớn tuổi rồi nhớ em làm sao đi thăm.
Hạ Băng cảm thấy ấm ức cô nói:
-Không phải ba mẹ vừa đi du lịch Châu Âu về sao? Em đi học ba mẹ vẫn đi thăm được mà.
Lần này lại thêm một lần nữa các anh đồng thanh nói:
-KHÔNG LÀ KHÔNG.
Cuối cùng với sự quyết tâm và đồng lòng của ba người anh trai, Hạ Băng không được đi du học ba mẹ Dương đã theo ý kiến số đông.
Với phần ba mẹ Dương cũng lo Hạ Băng là con gái, đi xa du học một mình hai ông bà cũng lo, cuối cùng các anh nói sẽ tìm trường tốt nhất ở thành phố này cho cô học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.