Thời Gian Quay Trở Lại, Em Sẽ Không Yêu Anh
Chương 22: Mất dấu vết
Tuyền Mini
30/10/2024
Thật sự hai cô gái nhỏ hôm nay đi chơi rất vui vẻ, còn mua được nhiều món đồ yêu thích cho mình nữa, đến trưa trễ rồi hai người chuẩn bị về.
Khi ra đến bãi đỗ xe thì điện thoại của Hạ Băng reo lên là Minh Khôi gọi đến, cầm điện thoại lên thấy số của anh cả ban đầu cô định không bắt máy, nhưng thôi nghe điện thoại xem anh ấy nói gì?
-Anh tìm em có việc gì không?
Bên kia Minh Khôi trá lời:
"Hiện tại em đang ở đâu vậy?"
Cô bắt đầu cảm thấy không vui bởi vì cô cảm thấy Minh Khôi quá kiểm soát mình rồi, Hạ Băng bực mình nói:
-Sao em phải nói cho anh biết chứ?
"Bởi vì anh lo."
-Anh quản lý em nhiều quá rồi đó.
Nghe cô nói như vậy đầu dây bên kia Minh Khôi hạ dọng xuống nói:
"Được rồi bé cưng anh chỉ lo sợ em đói thôi, hay là em nói với anh em đang ở đâu đi anh liền chạy qua được không?"
Cuối cùng thì anh cũng muốn quản cô thôi, Hạ Băng thấy có tránh anh cũng tìm ra được cô thôi, vậy nói cho anh biết luôn cũng được cô nói:
-Um thi... Aaaaaa
Nhưng lời của cô còn chưa kịp nói hết đã có người bụm miệng cô từ phía sau, Hạ Băng chỉ kịp hét lên một tiếng và trước mắt cô tối đen, cô ngất đi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
****************
Không biết cô đã ngất xỉu bao lâu rồi đến khi Hạ Băng từ từ tỉnh dậy, thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng và bên cạnh cô Thiên An cũng ngất xỉu chưa tỉnh dậy.
Cả tay và chân của hai người đều bị trối lại hết không thể cử động, Hạ Băng cố gắng dùng vai của mình để gọi
Thiên An.
Một lúc sau thì cô ấy cũng tỉnh dậy Thiên An hoảng hốt hỏi:
Sau chúng ta lại ở đây?Tớ cũng không biết là ai bắt cóc chúng ta nữa.Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?Hạ Băng chỉ biết lắc đầu bởi vì cô cũng không biết phải làm sao nữa, đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc như vậy trong tình huống này cô cũng rất lo sợ.
Một lúc sau thì cửa phòng mở ra bên ngoài có vài người bước vào, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen và đeo mặt nạ che đi nữa khuôn mặt, có người đàn ông đứng ở vị trí đầu tiên chắc là đại ca lên tiếng:
-Chào Vũ tiểu thư đã lâu không gặp cô dạo này khỏe không?
Thiên An trả lời:
-Các người là ai? Tôi không quen biết các người.
Người đó liền cười lớn nói:
-Vũ tiểu thư không biết tôi là ai? Nhưng tôi thì lại biết rất rõ cô và gia đình của cô, cô yên tâm tôi sẽ không làm hại
Vũ tiểu thư đây đâu, tôi chỉ muốn lấy được thứ tôi cần là được sao đó tôi sẽ đưa cô và bạn của cô trở về nhà.
Hoá ra người mà bọn chúng nhắm đến là Thiên An, cô ấy nói:
-Các người muốn bắt tôi để tống tiền ba tôi chứ gì? Vậy các người chỉ cần nhắm vào tôi thôi, còn bạn tôi cô ấy vô tội các người thả cô ấy ra đi.
Người đàn ông đó cười lớn nói:
-Thả sao? Thả để cô ta đi gọi cảnh sát à? Ông đây đâu có ngu thôi hai vị đây cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày ba bữa chúng tôi lo hết các cô không phải lo.
Nói rồi người đàn ông đó và đàn em của ông ấy bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại để cho hai cô ở trong này.
Hạ Băng quan sát xung quanh ở đây như một căn phòng ngủ có giường và đồ dùng đầy đủ, cô nhìn thấy một cửa sổ nên cố gắng đến đó xem sét thế nào.
Khi nhìn qua cửa sổ Hạ Băng và Thiên An phát hiện, hai cô đang được nhốt trong một biệt thự và có cả người canh gác bên ngoài.
Kết cuộc người bắt hai cô đây là ai? Tại sao lại đem các cô đến nơi thế này chứ?
****************
Trong khi đó ở bên phía Minh Khôi và Minh Vương, các anh nhớ lại đã đặt định vị vào điện thoại của Hạ Băng, và theo định vị của cô mà tìm đến.
Nhưng khi đến bãi đỗ xe chỉ còn lại điện thoại nằm dưới đất, bên cạnh còn có mấy túi đồ rớt ra ngoài xe của Thiên An.
Bởi vì hai cô đậu xe ở một góc khuất nên không ai để ý đến, Minh Khôi tức giận nói:
-Thật tức chết mà, ai lại dám động vào cục cưng của anh chứ?
Còn Minh Vương bởi vì anh là một cảnh sát nên có sự bình tĩnh hơn, anh quan sát xung quanh và đánh giá tình hình.
Có lẽ bọn bắt cóc đã có tính toán trước đó rồi, bởi vì các camera dám sát ở gần xe của hai cô, tất cả đều đã bị che lại hết rồi.
Bây giờ chỉ còn cách lập hồ sơ và cần đến đồng nghiệp của Minh Vương, để sử dụng công nghệ mới điều tra ra mới được.
Nhìn anh bình tĩnh vậy thôi chứ anh đang rất lo lắng cho cô gái nhỏ của mình, không biết Thiên An hiện tại thế nào rồi nữa.
Lấy điện thoại ra Minh Vương gọi cho Đình Phong, đầu dây bên kia khó chịu bắt máy:
"Cậu lại muốn gì nữa đây? Tránh xa em gái tôi ra."
-"Anh vợ" giờ không phải lúc anh bực tức, Thiên An đã bị bắt cóc mất rồi.
Đình Phong liền hét vào điện thoại:
"Cậu vừa nói cái gì?"
-Thiên An đã bị bắt cóc rồi.
Khi ra đến bãi đỗ xe thì điện thoại của Hạ Băng reo lên là Minh Khôi gọi đến, cầm điện thoại lên thấy số của anh cả ban đầu cô định không bắt máy, nhưng thôi nghe điện thoại xem anh ấy nói gì?
-Anh tìm em có việc gì không?
Bên kia Minh Khôi trá lời:
"Hiện tại em đang ở đâu vậy?"
Cô bắt đầu cảm thấy không vui bởi vì cô cảm thấy Minh Khôi quá kiểm soát mình rồi, Hạ Băng bực mình nói:
-Sao em phải nói cho anh biết chứ?
"Bởi vì anh lo."
-Anh quản lý em nhiều quá rồi đó.
Nghe cô nói như vậy đầu dây bên kia Minh Khôi hạ dọng xuống nói:
"Được rồi bé cưng anh chỉ lo sợ em đói thôi, hay là em nói với anh em đang ở đâu đi anh liền chạy qua được không?"
Cuối cùng thì anh cũng muốn quản cô thôi, Hạ Băng thấy có tránh anh cũng tìm ra được cô thôi, vậy nói cho anh biết luôn cũng được cô nói:
-Um thi... Aaaaaa
Nhưng lời của cô còn chưa kịp nói hết đã có người bụm miệng cô từ phía sau, Hạ Băng chỉ kịp hét lên một tiếng và trước mắt cô tối đen, cô ngất đi không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
****************
Không biết cô đã ngất xỉu bao lâu rồi đến khi Hạ Băng từ từ tỉnh dậy, thì thấy mình bị nhốt trong một căn phòng và bên cạnh cô Thiên An cũng ngất xỉu chưa tỉnh dậy.
Cả tay và chân của hai người đều bị trối lại hết không thể cử động, Hạ Băng cố gắng dùng vai của mình để gọi
Thiên An.
Một lúc sau thì cô ấy cũng tỉnh dậy Thiên An hoảng hốt hỏi:
Sau chúng ta lại ở đây?Tớ cũng không biết là ai bắt cóc chúng ta nữa.Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?Hạ Băng chỉ biết lắc đầu bởi vì cô cũng không biết phải làm sao nữa, đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc như vậy trong tình huống này cô cũng rất lo sợ.
Một lúc sau thì cửa phòng mở ra bên ngoài có vài người bước vào, tất cả bọn họ đều mặc đồ đen và đeo mặt nạ che đi nữa khuôn mặt, có người đàn ông đứng ở vị trí đầu tiên chắc là đại ca lên tiếng:
-Chào Vũ tiểu thư đã lâu không gặp cô dạo này khỏe không?
Thiên An trả lời:
-Các người là ai? Tôi không quen biết các người.
Người đó liền cười lớn nói:
-Vũ tiểu thư không biết tôi là ai? Nhưng tôi thì lại biết rất rõ cô và gia đình của cô, cô yên tâm tôi sẽ không làm hại
Vũ tiểu thư đây đâu, tôi chỉ muốn lấy được thứ tôi cần là được sao đó tôi sẽ đưa cô và bạn của cô trở về nhà.
Hoá ra người mà bọn chúng nhắm đến là Thiên An, cô ấy nói:
-Các người muốn bắt tôi để tống tiền ba tôi chứ gì? Vậy các người chỉ cần nhắm vào tôi thôi, còn bạn tôi cô ấy vô tội các người thả cô ấy ra đi.
Người đàn ông đó cười lớn nói:
-Thả sao? Thả để cô ta đi gọi cảnh sát à? Ông đây đâu có ngu thôi hai vị đây cứ nghỉ ngơi cho khỏe, ngày ba bữa chúng tôi lo hết các cô không phải lo.
Nói rồi người đàn ông đó và đàn em của ông ấy bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại để cho hai cô ở trong này.
Hạ Băng quan sát xung quanh ở đây như một căn phòng ngủ có giường và đồ dùng đầy đủ, cô nhìn thấy một cửa sổ nên cố gắng đến đó xem sét thế nào.
Khi nhìn qua cửa sổ Hạ Băng và Thiên An phát hiện, hai cô đang được nhốt trong một biệt thự và có cả người canh gác bên ngoài.
Kết cuộc người bắt hai cô đây là ai? Tại sao lại đem các cô đến nơi thế này chứ?
****************
Trong khi đó ở bên phía Minh Khôi và Minh Vương, các anh nhớ lại đã đặt định vị vào điện thoại của Hạ Băng, và theo định vị của cô mà tìm đến.
Nhưng khi đến bãi đỗ xe chỉ còn lại điện thoại nằm dưới đất, bên cạnh còn có mấy túi đồ rớt ra ngoài xe của Thiên An.
Bởi vì hai cô đậu xe ở một góc khuất nên không ai để ý đến, Minh Khôi tức giận nói:
-Thật tức chết mà, ai lại dám động vào cục cưng của anh chứ?
Còn Minh Vương bởi vì anh là một cảnh sát nên có sự bình tĩnh hơn, anh quan sát xung quanh và đánh giá tình hình.
Có lẽ bọn bắt cóc đã có tính toán trước đó rồi, bởi vì các camera dám sát ở gần xe của hai cô, tất cả đều đã bị che lại hết rồi.
Bây giờ chỉ còn cách lập hồ sơ và cần đến đồng nghiệp của Minh Vương, để sử dụng công nghệ mới điều tra ra mới được.
Nhìn anh bình tĩnh vậy thôi chứ anh đang rất lo lắng cho cô gái nhỏ của mình, không biết Thiên An hiện tại thế nào rồi nữa.
Lấy điện thoại ra Minh Vương gọi cho Đình Phong, đầu dây bên kia khó chịu bắt máy:
"Cậu lại muốn gì nữa đây? Tránh xa em gái tôi ra."
-"Anh vợ" giờ không phải lúc anh bực tức, Thiên An đã bị bắt cóc mất rồi.
Đình Phong liền hét vào điện thoại:
"Cậu vừa nói cái gì?"
-Thiên An đã bị bắt cóc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.