Chương 22: Anh Là Đang Cố Ý Chỉnh Cô
Huỳnh Bảo Linh
16/03/2017
Lam Ngân Anh thoáng giật mình, cô nhìn vào giương mặt nhợt nhạt của anh, đã lâu rồi không gặp anh mà anh đã gầy hơn như vậy. Cô nhỏ giọng hỏi anh. "Anh đi mấy năm?".
"Hai năm".
Hai năm để hoàn thành ngành học kiến trúc cao ốc quả thật là cũng không lâu, nhưng bây giờ cảm giác của cô thật khó chịu, giống như là có người bóp chặt cổ của cô khiến cô thở không thông.
"Khi nào anh đi?".
"Hai tuần nữa".
Chỉ còn lại hai tuần, cô cũng xem như là một khoảng thời gian cuối cùng được gặp anh rồi sau đó hai năm không được gặp anh nữa.
"Em nhất định sẽ đến tiễn anh".
Nghe lời này của cô, Lý Tuấn Minh khẽ cười, anh đưa tay nắm chặt bàn tay cô đang để trên bàn.
"Ngân Anh... Anh... Anh rất yêu em, em có biết hay không, khi đưa ra quyết định này anh đã suy nghĩ rất lâu, em giờ cũng là Lục phu nhân rồi, tuy anh biết đó chỉ là cuộc hôn nhân giả nhưng anh cũng không thể làm cho em yêu anh.. Anh.. ".
Anh ngắt quãng khó khăn lắm nói ra những suy nghĩ trong lòng, anh thật sự rất yêu cô, anh sẵn sàng không đi du học để ở bên cô nhưng anh biết có ở lại thì càng làm cho cô cảm thấy khó xử, chi bằng anh sang Úc hai năm để tìm cách quên cô, nếu có duyên sau này chắc chắn sẽ gặp lại.
Cô không rút tay lại mà đặt bàn tay còn lại lên tay anh, khẽ nở nụ cười.
"Anh là người tốt, anh sẽ tìm được cô gái của mình thôi, việc bây giờ là anh hãy lấy lại tinh thần để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới chứ".
Đó là một lời từ chối gián tiếp từ cô. Cô rất quý anh, nhưng quý và yêu là hai chuyện khác nhau, người cô yêu là tên ác ma kia, cô không thể ngăn cản trái tim của mình được.
"Ưm.. Anh biết rồi". Anh khẽ nở nụ cười rồi kêu cô uống nước.
***
Bản tin chiều trên ti vi đưa tin. 'Hứa Vỹ Liên - con gái nuôi của chủ tịch Bất động sản có tiếng trong ngành phải vào bệnh viện vì bị hủy nhung nhan'.
Lam Ngân Anh xém sặc bởi ly nước đang uống, cô rùng mình, cảm giác thật đáng sợ, trên mạng hình là đoạn clip các phóng Viên quay lại trong bệnh viện, người nằm trên giường có gương mặt bị ăn mòn của axit, từ trán đến gần hết má phải lan xuống cằm đã không còn hình dáng gì nữa, một màu đỏ của thuốc sát trùng và máu tươi đập vào mắt cô. Không ngờ Vương Bá Phong lại ra tay nhanh và độc ác như vậy. Thủ đoạn chẳng thua gì Lục Thiếu Nam.
Cô thay quần áo và ngủ một giấc đến mờ tối, đến khi ánh đèn neon nhấp nháy ánh lên dưới thành phố nhộn nhịp thì cô cũng thức dậy, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, cô bước xuống lầu.
"Thiếu phu nhân, mời cô ăn tối". Bà quản gia bưng chén canh đặt lên bàn rồi cung kính nói với cô.
Đưa mắt nhìn, anh vẫn chưa về, công việc hôm nay chắc vất vả lắm, cô thân là trợ kí Tổng giám đốc mà lại ở nhà ăn rồi ngủ như thế này còn ra thể thống gì nữa. Quyết định ngồi vào bàn ăn đợi anh về.
Chuyện lúc sáng, Lý Tuấn Minh sắp phải đi đã làm cô rất buồn, nhưng cô cũng vui mừng vì anh có thể theo đuổi đam mê của bản thân, hai tuần sau cùng này cô phải làm một cái gì đó cho anh.
Đang suy nghĩ thì có tiếng xe chạy vào gara, cô vui mừng đi lấy thêm chén đũa. Lục Thiếu Nam vừa bước vào nhà mặt mày đã đầm đầm sát khí, cô chưa kịp nói gì đã bị anh hung hăng kéo lên phòng.
"A.. Đau quá, buông tôi ra". Cổ tay có cảm giác như bị anh bóp cho vỡ vụn ra.
"Nói, em là quan hệ gì với Lý Tuấn Minh?". Giọng nói u ám không một cảm xúc bức bách cô.
"Lý Tuấn Minh... Anh biết anh ấy?". Cô ngây ngốc hỏi lại, hoàn toàn không biết cô đang chọc tức đến người đàn ông trước mặt.
"Anh ấy là bạn của tôi".
"Là bạn?". Anh nhấn mạnh từ bạn như thể đang xem xét lời của cô nói là thật hay giả.
"Phải. Chỉ là bạn thôi".
"Cút về phòng". Anh buông mạnh cổ tay cô ra ánh mắt u ám chuyển sang hướng khác. Cô lập tức chạy về phòng không dám ở lại chọc tức anh nữa. Bữa ăn tối cũng vì thế mà không có ai ăn.
Nửa đêm cô bỗng thấy khát nước, mở cửa xuống lầu định lấy nước uống thì cô thấy phòng của anh còn sáng đèn, bên trong có tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ vang ra.
Không lẽ giờ này anh còn xem ti vi sao? Hay là cô nghe nhầm.. Không... Không thể nào.. Chính tai cô đã nghe thấy mà.
Đưa tay gõ cửa.
'Cốc.. Cốc'.
"Vào đi". Giọng nói của anh vọng ra.
Cô xoay cửa bước vào, định mở miệng hỏi anh tại sao giờ này còn chưa ngủ thì cô lại chứng kiến trước mắt là một đôi mam nữ đang quấn nhau ở trên giường, cô gái có mái tóc màu hung đỏ ngang vai đang ôm lấy người anh, trên người cô ta chỉ mặc duy nhất bộ bikini mà đen tam giác.
"Có chuyện gì?". Không để ý đến cô đang ngây ngốc nhìn hai ngưòi trên giường thì anh đã lên tiếng.
"Tôi.. Tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao bây giờ chưa ngủ, nhưng giờ tôi đã biết lí do rồi xin lỗi vì đã làm phiền". Cô nói xong vội chạy về phòng, không ngờ cô lại gặp phải cảnh này, thật là buồn cười a. Cô có chút nghẹn ngào trong đáy tim mình, đau lòng thì làm được gì?
"Hai năm".
Hai năm để hoàn thành ngành học kiến trúc cao ốc quả thật là cũng không lâu, nhưng bây giờ cảm giác của cô thật khó chịu, giống như là có người bóp chặt cổ của cô khiến cô thở không thông.
"Khi nào anh đi?".
"Hai tuần nữa".
Chỉ còn lại hai tuần, cô cũng xem như là một khoảng thời gian cuối cùng được gặp anh rồi sau đó hai năm không được gặp anh nữa.
"Em nhất định sẽ đến tiễn anh".
Nghe lời này của cô, Lý Tuấn Minh khẽ cười, anh đưa tay nắm chặt bàn tay cô đang để trên bàn.
"Ngân Anh... Anh... Anh rất yêu em, em có biết hay không, khi đưa ra quyết định này anh đã suy nghĩ rất lâu, em giờ cũng là Lục phu nhân rồi, tuy anh biết đó chỉ là cuộc hôn nhân giả nhưng anh cũng không thể làm cho em yêu anh.. Anh.. ".
Anh ngắt quãng khó khăn lắm nói ra những suy nghĩ trong lòng, anh thật sự rất yêu cô, anh sẵn sàng không đi du học để ở bên cô nhưng anh biết có ở lại thì càng làm cho cô cảm thấy khó xử, chi bằng anh sang Úc hai năm để tìm cách quên cô, nếu có duyên sau này chắc chắn sẽ gặp lại.
Cô không rút tay lại mà đặt bàn tay còn lại lên tay anh, khẽ nở nụ cười.
"Anh là người tốt, anh sẽ tìm được cô gái của mình thôi, việc bây giờ là anh hãy lấy lại tinh thần để chuẩn bị cho chuyến đi sắp tới chứ".
Đó là một lời từ chối gián tiếp từ cô. Cô rất quý anh, nhưng quý và yêu là hai chuyện khác nhau, người cô yêu là tên ác ma kia, cô không thể ngăn cản trái tim của mình được.
"Ưm.. Anh biết rồi". Anh khẽ nở nụ cười rồi kêu cô uống nước.
***
Bản tin chiều trên ti vi đưa tin. 'Hứa Vỹ Liên - con gái nuôi của chủ tịch Bất động sản có tiếng trong ngành phải vào bệnh viện vì bị hủy nhung nhan'.
Lam Ngân Anh xém sặc bởi ly nước đang uống, cô rùng mình, cảm giác thật đáng sợ, trên mạng hình là đoạn clip các phóng Viên quay lại trong bệnh viện, người nằm trên giường có gương mặt bị ăn mòn của axit, từ trán đến gần hết má phải lan xuống cằm đã không còn hình dáng gì nữa, một màu đỏ của thuốc sát trùng và máu tươi đập vào mắt cô. Không ngờ Vương Bá Phong lại ra tay nhanh và độc ác như vậy. Thủ đoạn chẳng thua gì Lục Thiếu Nam.
Cô thay quần áo và ngủ một giấc đến mờ tối, đến khi ánh đèn neon nhấp nháy ánh lên dưới thành phố nhộn nhịp thì cô cũng thức dậy, chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, tắm rửa sạch sẽ, cô bước xuống lầu.
"Thiếu phu nhân, mời cô ăn tối". Bà quản gia bưng chén canh đặt lên bàn rồi cung kính nói với cô.
Đưa mắt nhìn, anh vẫn chưa về, công việc hôm nay chắc vất vả lắm, cô thân là trợ kí Tổng giám đốc mà lại ở nhà ăn rồi ngủ như thế này còn ra thể thống gì nữa. Quyết định ngồi vào bàn ăn đợi anh về.
Chuyện lúc sáng, Lý Tuấn Minh sắp phải đi đã làm cô rất buồn, nhưng cô cũng vui mừng vì anh có thể theo đuổi đam mê của bản thân, hai tuần sau cùng này cô phải làm một cái gì đó cho anh.
Đang suy nghĩ thì có tiếng xe chạy vào gara, cô vui mừng đi lấy thêm chén đũa. Lục Thiếu Nam vừa bước vào nhà mặt mày đã đầm đầm sát khí, cô chưa kịp nói gì đã bị anh hung hăng kéo lên phòng.
"A.. Đau quá, buông tôi ra". Cổ tay có cảm giác như bị anh bóp cho vỡ vụn ra.
"Nói, em là quan hệ gì với Lý Tuấn Minh?". Giọng nói u ám không một cảm xúc bức bách cô.
"Lý Tuấn Minh... Anh biết anh ấy?". Cô ngây ngốc hỏi lại, hoàn toàn không biết cô đang chọc tức đến người đàn ông trước mặt.
"Anh ấy là bạn của tôi".
"Là bạn?". Anh nhấn mạnh từ bạn như thể đang xem xét lời của cô nói là thật hay giả.
"Phải. Chỉ là bạn thôi".
"Cút về phòng". Anh buông mạnh cổ tay cô ra ánh mắt u ám chuyển sang hướng khác. Cô lập tức chạy về phòng không dám ở lại chọc tức anh nữa. Bữa ăn tối cũng vì thế mà không có ai ăn.
Nửa đêm cô bỗng thấy khát nước, mở cửa xuống lầu định lấy nước uống thì cô thấy phòng của anh còn sáng đèn, bên trong có tiếng cười khúc khích của một người phụ nữ vang ra.
Không lẽ giờ này anh còn xem ti vi sao? Hay là cô nghe nhầm.. Không... Không thể nào.. Chính tai cô đã nghe thấy mà.
Đưa tay gõ cửa.
'Cốc.. Cốc'.
"Vào đi". Giọng nói của anh vọng ra.
Cô xoay cửa bước vào, định mở miệng hỏi anh tại sao giờ này còn chưa ngủ thì cô lại chứng kiến trước mắt là một đôi mam nữ đang quấn nhau ở trên giường, cô gái có mái tóc màu hung đỏ ngang vai đang ôm lấy người anh, trên người cô ta chỉ mặc duy nhất bộ bikini mà đen tam giác.
"Có chuyện gì?". Không để ý đến cô đang ngây ngốc nhìn hai ngưòi trên giường thì anh đã lên tiếng.
"Tôi.. Tôi chỉ muốn hỏi anh tại sao bây giờ chưa ngủ, nhưng giờ tôi đã biết lí do rồi xin lỗi vì đã làm phiền". Cô nói xong vội chạy về phòng, không ngờ cô lại gặp phải cảnh này, thật là buồn cười a. Cô có chút nghẹn ngào trong đáy tim mình, đau lòng thì làm được gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.