Chương 20: Khi Vương Thiếu Ra Tay
Huỳnh Bảo Linh
16/03/2017
Hứa Vỹ Liên nhìn Lam Ngân Anh thống khổ ở trước mặt, trong lòng hả dạ lên tiếng cười lớn. "Muốn gì à? Muốn cô biến mất mãi mãi haha".
Hứa Vỹ Liên lập tức cho người trói Lam Ngân Anh lại và tống cô vào nhà kho.
Sau khi đám người Hứa Vỹ Liên đi khỏi, Lam Ngân Anh mới đưa mắt nhìn xung quanh nhà kho này, chỉ có ánh sáng mập mờ hắc ra từ căn phòng ngoài qua đường cửa sổ mà thôi, còn mọi thứ chỗ này đều tối tăm như mực. Cô đưa chân dũi thẳng ra, do ngồi lâu đã khiến cho mạch máu không thông nên chân cô bị tê cứng, vừa vặn chạm phải mảnh thủy tinh dưới sàn, cô cố gắng dùng chân hất mảnh vỡ đó về phía sau lưng chỗ hai tay cô đã bị trói chặt.
Khó khăn lắm cô mới cầm được mảnh thủy tinh lên tay, dùng sức cắt mạnh xuống, nước mắt cùng máu chảy ra nóng như lửa đốt, cô đã cắt trúng vào cổ tay khá sâu.
Loay hoay khá lâu thì cô cũng cắt được dây, mở cửa thấy hai tên canh cửa đã ngủ say, cô rón rén bước ra ngoài, cẩn thận đi qua những chai sành nằm lăn lốc để ra khỏi căn nhà hoang này.
***
Lục Thiếu Nam cầm di động điện thoại cho cô nhưng trả lời anh là tiếng lạnh ngắt của máy móc.
"Chết tiệt".
Cô gái đó lẽ nào lại đang ở công ty để hoàn thành bản hợp đồng đó, cái bản hợp đồng mà anh đã nắm chắc phần thắng. Chỉ là anh muốn chỉnh cô thôi.
Điện thoại đến nhân viên bảo vệ thì được biết là cô đã ra khỏi cửa tập đoàn từ lúc 9 giờ, cô đã đi đâu suốt hai tiếng đồng hồ.
***
Lam Ngân Anh chạy ra được khỏi rừng và đang ở ngoài đường, ở đây là ngoài trung tâm thành phố và ở cạnh bìa rừng vắng vẻ như thế này thì làm sao mà bắt xe, cô lại không biết đường về nhà.
Cô đi thẳng về phía trước, bất ngờ nhìn thấy một ánh đèn pha của xe ô tô đang chạy đến, cô liều mạng chạy ra dang hai tay cản đầu chiếc xe lại.
'Chết tiệt, ai dám cả gan chặng xe của bổn thiếu'. Suy nghĩ vừa mới chạy ngang đầu thì Vương Bá Phong đã kịp nhìn rõ mặt của cô, vội mở cửa xe bước xuống.
"Lam Ngân Anh. Tại sao em lại ở đây vào giờ này?".
"Tôi... Tôi. Phì.. Phì.. Tôi bị bắt cóc.. ". Cô mệt đến nói không ra hơi, lúc nảy là cô liều mạng chặng xe lại căn bản không phải anh thì cô cũng sẽ chặng xe lại.
"Bắt cóc?". Vương Bá Phong có vẻ kinh ngạc nhìn cô.
Ánh mắt anh bỗng trở nên tăm tối khi nhìn thấy có hai con chuột nhắc không biết sống chết lao đến chỗ cô và anh đang đứng.
"Con hồ ly tinh này, mày cả gan dám bỏ trốn". Tên thuộc hạ của Hứa Vỹ Liên đã phát hiện ra con mồi đã mất tích thì liền kéo tên còn lại đuổi theo đến đây.
Cô hoảng sợ núp sau lưng Vương Bá Phong, tay cô bấu chặt vào vạt áo vest của anh.
"Là họ đã bắt cóc tôi".
"Hử?". Vương Bá Phong quay sang nhìn trừng trừng hai tên đó, một giọng nói lạnh lùng truyền đến thấu tận xương tủy.
"Nói. Ai sai các người làm chuyện này? Có phải hay không các người chán sống rồi?".
Hai tên kia run cầm cập như trời mùa đông, đồng thanh lắp bắp trả lời.
"Dạ... Vương thiếu, là chúng tôi có mắt như mù nên bị Hứa Vỹ Liên sai bảo... Xin Vương thiếu tha cho chúng tôi".
"Hứa Vỹ Liên? Cô ta đang ở đâu?".
"Chúng tôi không biết".
Tính Vương Bá Phong anh cũng không phải loại người dễ mềm lòng, biết được những gì cần biết, anh ra tay bắn hai phát đạn vào hai tên đó rồi đưa cô vào trong xe.
Cũng may là cô gái nhỏ này đã ngủ đi từ lúc nào rồi, nếu để cho cô thấy cảnh tượng vừa rồi thì chắc lại đang trách anh quá ác độc a.
Hứa Vỹ Liên lập tức cho người trói Lam Ngân Anh lại và tống cô vào nhà kho.
Sau khi đám người Hứa Vỹ Liên đi khỏi, Lam Ngân Anh mới đưa mắt nhìn xung quanh nhà kho này, chỉ có ánh sáng mập mờ hắc ra từ căn phòng ngoài qua đường cửa sổ mà thôi, còn mọi thứ chỗ này đều tối tăm như mực. Cô đưa chân dũi thẳng ra, do ngồi lâu đã khiến cho mạch máu không thông nên chân cô bị tê cứng, vừa vặn chạm phải mảnh thủy tinh dưới sàn, cô cố gắng dùng chân hất mảnh vỡ đó về phía sau lưng chỗ hai tay cô đã bị trói chặt.
Khó khăn lắm cô mới cầm được mảnh thủy tinh lên tay, dùng sức cắt mạnh xuống, nước mắt cùng máu chảy ra nóng như lửa đốt, cô đã cắt trúng vào cổ tay khá sâu.
Loay hoay khá lâu thì cô cũng cắt được dây, mở cửa thấy hai tên canh cửa đã ngủ say, cô rón rén bước ra ngoài, cẩn thận đi qua những chai sành nằm lăn lốc để ra khỏi căn nhà hoang này.
***
Lục Thiếu Nam cầm di động điện thoại cho cô nhưng trả lời anh là tiếng lạnh ngắt của máy móc.
"Chết tiệt".
Cô gái đó lẽ nào lại đang ở công ty để hoàn thành bản hợp đồng đó, cái bản hợp đồng mà anh đã nắm chắc phần thắng. Chỉ là anh muốn chỉnh cô thôi.
Điện thoại đến nhân viên bảo vệ thì được biết là cô đã ra khỏi cửa tập đoàn từ lúc 9 giờ, cô đã đi đâu suốt hai tiếng đồng hồ.
***
Lam Ngân Anh chạy ra được khỏi rừng và đang ở ngoài đường, ở đây là ngoài trung tâm thành phố và ở cạnh bìa rừng vắng vẻ như thế này thì làm sao mà bắt xe, cô lại không biết đường về nhà.
Cô đi thẳng về phía trước, bất ngờ nhìn thấy một ánh đèn pha của xe ô tô đang chạy đến, cô liều mạng chạy ra dang hai tay cản đầu chiếc xe lại.
'Chết tiệt, ai dám cả gan chặng xe của bổn thiếu'. Suy nghĩ vừa mới chạy ngang đầu thì Vương Bá Phong đã kịp nhìn rõ mặt của cô, vội mở cửa xe bước xuống.
"Lam Ngân Anh. Tại sao em lại ở đây vào giờ này?".
"Tôi... Tôi. Phì.. Phì.. Tôi bị bắt cóc.. ". Cô mệt đến nói không ra hơi, lúc nảy là cô liều mạng chặng xe lại căn bản không phải anh thì cô cũng sẽ chặng xe lại.
"Bắt cóc?". Vương Bá Phong có vẻ kinh ngạc nhìn cô.
Ánh mắt anh bỗng trở nên tăm tối khi nhìn thấy có hai con chuột nhắc không biết sống chết lao đến chỗ cô và anh đang đứng.
"Con hồ ly tinh này, mày cả gan dám bỏ trốn". Tên thuộc hạ của Hứa Vỹ Liên đã phát hiện ra con mồi đã mất tích thì liền kéo tên còn lại đuổi theo đến đây.
Cô hoảng sợ núp sau lưng Vương Bá Phong, tay cô bấu chặt vào vạt áo vest của anh.
"Là họ đã bắt cóc tôi".
"Hử?". Vương Bá Phong quay sang nhìn trừng trừng hai tên đó, một giọng nói lạnh lùng truyền đến thấu tận xương tủy.
"Nói. Ai sai các người làm chuyện này? Có phải hay không các người chán sống rồi?".
Hai tên kia run cầm cập như trời mùa đông, đồng thanh lắp bắp trả lời.
"Dạ... Vương thiếu, là chúng tôi có mắt như mù nên bị Hứa Vỹ Liên sai bảo... Xin Vương thiếu tha cho chúng tôi".
"Hứa Vỹ Liên? Cô ta đang ở đâu?".
"Chúng tôi không biết".
Tính Vương Bá Phong anh cũng không phải loại người dễ mềm lòng, biết được những gì cần biết, anh ra tay bắn hai phát đạn vào hai tên đó rồi đưa cô vào trong xe.
Cũng may là cô gái nhỏ này đã ngủ đi từ lúc nào rồi, nếu để cho cô thấy cảnh tượng vừa rồi thì chắc lại đang trách anh quá ác độc a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.