Chương 11: Lever 1- Trò Chơi Chỉ Mới Bắt Đầu
Huỳnh Bảo Linh
16/03/2017
Vương Bá Phong vừa nhìn thấy đám thuộc hạ, anh liền nổi giận quát lên "Mấy người canh cửa kiểu gì vậy hả? Sao để cho Lục Thiếu Nam tự ý xông vào?"."Dạ.. Thưa.. Thiếu gia.. Chúng tôi đã cố hết sức ngăn cản nhưng Lục Tổng... Chúng tôi không dám đắc tội... ".
"Toàn một lũ vô dụng, biến hết đi". Anh tức giận đến mặt tối đen mù mịt liền leo lên xe phóng vọt đi".
***
Biệt thự Lục gia.
Ôm cô đặt lên giường, anh ngồi xuống chăm chú nhìn vào gương mặt đang đỏ hồng của cô không khỏi có chút phiền muộn, cô gái trước mặt anh có một điểm quá giống cô ấy, người mà anh từng yêu sâu đậm nhất...
"Khó chịu..a..a nóng.. ".
Tiếng kêu của cô nhỏ nhẹ yêu kiều, mặc dù trong giờ phút khó chịu thế này trong cô vẫn không giảm sức quyến rũ.
Lục Thiếu Nam giận dữ giáng một đấm lên bàn "Khốn nạn, lại ngang nhiên dùng thuốc để cưỡng hiếp một người phụ nữ".
Thay quần áo cho cô, anh mở máy lạnh thật cao để cô không thấy nóng nữa, bước ra ngoài căn dặn bà quản gia.
"20 phút nữa vào phòng cô ấy hạ nhiệt độ của máy lạnh".
Anh chỉ là không muốn cô lạnh đến chết, mà lại chết trong nhà của anh.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xen qua khe hở của rèm cửa làm cô tỉnh giấc, cả người đau nhức nhìn một lượt từ trần nhà đến căn phòng xa lạ này, tất cả đều làm cho cô cảm thấy rùng mình, chuyện tối qua lần lượt hiện lên trong đầu. Cô hốt hoảng bật dậy và mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Xuống lầu, người đầu tiên đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ngồi lướt lướt ngón tay trên Ipad, nghe tiếng bước chân, anh buông Ipad ra và ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Dậy rồi sao? ".
Bất ngờ đến chết đứng, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, lắp bắp "Anh.. ".
"Xem ra Vương Bá Phong rất thích dùng đồ của tôi nên mới nhắm trúng cô".
Trong giọng nói của anh không khó gì có thể nhận ra chứa một phần mỉa mai. Ha.. Anh chỉ xem cô là một món đồ chơi không hơn không kém.
"Cám ơn anh tối qua đã cứu tôi, còn cho tôi ngủ nhờ một đêm. Sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp, xin phép tôi đi đây". Cô xoay người bước đi.
"Đứng lại". Lục Thiếu Nam chỉ nhàn nhã cầm tách cafe hớp nhẹ, gương mặt anh hoàn toàn không để lộ sắc thái gì nhưng lời nói ra lại lạnh lùng giống như một mệnh lệnh.
Cô run rẩy đôi chân không dám bước tiếp, đánh dừng lại "Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?".
Cô gái nhỏ này, thật rất thú vị a, nhận được điện thoại kêu cứu của cô anh đã lập tức xác định nơi cô ở để đến cứu cô, còn đưa cô về biệt thự và căn dặn quản gia chú ý đặc biệt đến cô mà bây giờ cô lại bày ra bộ mặt như hai người chẳng có quan hệ gì.
"Ngày mai, dọn quần áo đến đây ở".
"Tôi.. Tại sao tôi lại phải dọn đến đây. Tôi có nhà". Cô không khỏi ngạc nhiên khi anh đưa ra quyết định táo bạo như vậy, thật không hiểu anh đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cô không có quyền thắc mắc, cô nên nhớ từ lúc cô đồng ý thỏa thuận để đổi lấy tiền phẫu thuật cho em gái cô thì cô đã là người của Lục Thiếu Nam tôi".
"Nhưng mà... ". Cô do dự một lúc, nếu cô đi thì Đình Uyên sẽ như thế nào, mẹ cô đã đi mất biệt suốt 2 năm qua, bây giờ chỉ còn có cô là người thân duy nhất của Đình Uyên và Đình Uyên cũng chỉ có cô là chị gái.
"Là chuyện của Lam Đình Uyên? Hử?"
Anh không khó để đoán ra cô đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức nói: "Chuyện đó cô không cần phải lo, tôi đã cho người tìm được mẹ cô và cho bà ấy một số tiền để bà ấy mang em gái cô về dưỡng bệnh".
"Anh.. Anh tìm được mẹ tôi rồi sao, bây giờ bà ấy đang ở đâu?". Cô phấn khích đến đầu óc không kịp suy nghĩ, lúc mẹ bỏ hai chị em cô theo người đàn ông khác, lúc đó cô thật sự rất hận mẹ, cô nói là sẽ không bao giờ nhận lại mẹ nữa, nhưng đó cũng là lời nói lúc cô mười sáu tuổi.
"Toàn một lũ vô dụng, biến hết đi". Anh tức giận đến mặt tối đen mù mịt liền leo lên xe phóng vọt đi".
***
Biệt thự Lục gia.
Ôm cô đặt lên giường, anh ngồi xuống chăm chú nhìn vào gương mặt đang đỏ hồng của cô không khỏi có chút phiền muộn, cô gái trước mặt anh có một điểm quá giống cô ấy, người mà anh từng yêu sâu đậm nhất...
"Khó chịu..a..a nóng.. ".
Tiếng kêu của cô nhỏ nhẹ yêu kiều, mặc dù trong giờ phút khó chịu thế này trong cô vẫn không giảm sức quyến rũ.
Lục Thiếu Nam giận dữ giáng một đấm lên bàn "Khốn nạn, lại ngang nhiên dùng thuốc để cưỡng hiếp một người phụ nữ".
Thay quần áo cho cô, anh mở máy lạnh thật cao để cô không thấy nóng nữa, bước ra ngoài căn dặn bà quản gia.
"20 phút nữa vào phòng cô ấy hạ nhiệt độ của máy lạnh".
Anh chỉ là không muốn cô lạnh đến chết, mà lại chết trong nhà của anh.
Ánh nắng buổi sáng chiếu xen qua khe hở của rèm cửa làm cô tỉnh giấc, cả người đau nhức nhìn một lượt từ trần nhà đến căn phòng xa lạ này, tất cả đều làm cho cô cảm thấy rùng mình, chuyện tối qua lần lượt hiện lên trong đầu. Cô hốt hoảng bật dậy và mở cửa chạy ra khỏi phòng.
Xuống lầu, người đầu tiên đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ngồi lướt lướt ngón tay trên Ipad, nghe tiếng bước chân, anh buông Ipad ra và ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Dậy rồi sao? ".
Bất ngờ đến chết đứng, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, lắp bắp "Anh.. ".
"Xem ra Vương Bá Phong rất thích dùng đồ của tôi nên mới nhắm trúng cô".
Trong giọng nói của anh không khó gì có thể nhận ra chứa một phần mỉa mai. Ha.. Anh chỉ xem cô là một món đồ chơi không hơn không kém.
"Cám ơn anh tối qua đã cứu tôi, còn cho tôi ngủ nhờ một đêm. Sau này có cơ hội tôi sẽ báo đáp, xin phép tôi đi đây". Cô xoay người bước đi.
"Đứng lại". Lục Thiếu Nam chỉ nhàn nhã cầm tách cafe hớp nhẹ, gương mặt anh hoàn toàn không để lộ sắc thái gì nhưng lời nói ra lại lạnh lùng giống như một mệnh lệnh.
Cô run rẩy đôi chân không dám bước tiếp, đánh dừng lại "Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?".
Cô gái nhỏ này, thật rất thú vị a, nhận được điện thoại kêu cứu của cô anh đã lập tức xác định nơi cô ở để đến cứu cô, còn đưa cô về biệt thự và căn dặn quản gia chú ý đặc biệt đến cô mà bây giờ cô lại bày ra bộ mặt như hai người chẳng có quan hệ gì.
"Ngày mai, dọn quần áo đến đây ở".
"Tôi.. Tại sao tôi lại phải dọn đến đây. Tôi có nhà". Cô không khỏi ngạc nhiên khi anh đưa ra quyết định táo bạo như vậy, thật không hiểu anh đang suy nghĩ chuyện gì.
"Cô không có quyền thắc mắc, cô nên nhớ từ lúc cô đồng ý thỏa thuận để đổi lấy tiền phẫu thuật cho em gái cô thì cô đã là người của Lục Thiếu Nam tôi".
"Nhưng mà... ". Cô do dự một lúc, nếu cô đi thì Đình Uyên sẽ như thế nào, mẹ cô đã đi mất biệt suốt 2 năm qua, bây giờ chỉ còn có cô là người thân duy nhất của Đình Uyên và Đình Uyên cũng chỉ có cô là chị gái.
"Là chuyện của Lam Đình Uyên? Hử?"
Anh không khó để đoán ra cô đang suy nghĩ chuyện gì, lập tức nói: "Chuyện đó cô không cần phải lo, tôi đã cho người tìm được mẹ cô và cho bà ấy một số tiền để bà ấy mang em gái cô về dưỡng bệnh".
"Anh.. Anh tìm được mẹ tôi rồi sao, bây giờ bà ấy đang ở đâu?". Cô phấn khích đến đầu óc không kịp suy nghĩ, lúc mẹ bỏ hai chị em cô theo người đàn ông khác, lúc đó cô thật sự rất hận mẹ, cô nói là sẽ không bao giờ nhận lại mẹ nữa, nhưng đó cũng là lời nói lúc cô mười sáu tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.