Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 21: Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Hạ Lan Ương Ương
25/03/2021
Nam Kiều vừa bước vào cửa ánh mắt đã nhìn vào thiếu niên điển trai tinh tế.
Đây là... Quý Vũ!
Quý Vũ của nhóm DAY 7!
Má ơi, người thật còn đẹp hơn cả trên tivi, khiến cho người mê trai như cô đây hoàn toàn không có sức chống cự.
Trong mắt cô từ từ hiện lên tia kinh diễm.
Cô và mẹ đều là fan trung thành của nhóm nhạc DAY 7, năm ngoái còn đi xem Day 7 biểu diễn.
Album của DAY 7, hai người đều dành mấy vạn để mua, trong nhà có cả một kho.
Tiếc là mẹ không thể đến để thấy người thật, nếu không... bà ấy nhất định sẽ rất vui.
Không biết là cô có thể xin chữ ký hay là chụp ảnh chung gì đó không nhỉ.
Nếu vậy có thể âm thầm đốt cho mẹ của mình.
Hoắc Vân Tương thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm Quý Vũ, chân mày hơi hơi nhíu lại, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.
“Tiểu Kiều, đây là cháu trai của bà... Quý Vũ.”
Nam Kiều cẩn thận bước đến, xoa xoa tay lên quần áo, cẩn thận rụt rè đưa tay ra.
“Chào cậu, tôi là...”
Nhưng mà người trước mắt vừa thấy cô thì vẻ mặt vô cùng căm hận.
“Nam Kiều, tôi thật sự coi thường cô, bây giờ còn muốn nhà họ Hoắc làm chỗ dựa cho cô.”
“...”
Nam Kiều trừng mắt nhìn, bàn tay duỗi ra vẫn lúng túng để đó.
Hình như cô... bị ghét.
“Mạnh Yên đã mang thai bốn tháng rồi, đó là hai mạng người đó, cô còn là người sao?”
Quý Vũ nhìn cô, mỗi một chữ đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta nhận được điện thoại của đàn anh Cận Thần nói đã có người nộp tiền bảo lãnh Nam Kiều ra, thậm chí còn đang điều tra vụ án.
Có lẽ là muốn thay Nam Kiều tẩy trắng tội danh, chạy trốn khỏi chế tài pháp luật.
Anh ta không thể ngờ tới, người nộp tiền bảo lãnh cho cô ta... lại là chú ba của mình.
Sự kinh ngạc vui mừng trong mắt Nam Kiều biến mất hết, lạnh giọng nói:
“Sao tôi lại không phải là người?”
Cái chết của Mạnh Yên không phải do cô hại, cũng không phải do Nam Kiều ban đầu hại.
Mọi người ai cũng thương hại Mạnh Yên và Cận Thần, ai thương hại Nam Kiều tự sát, bị tạm giam chứ?
Quý Vũ chất vấn: “Cô là người cuối cùng gặp Mạnh yên, cô ta lại chết bên cạnh nhà cô, cô còn nói dối?”
Nam Kiều mệt mỏi hít sâu một hơi, nói thẳng:
“Bỏ đi, chỉ số IQ của anh thấp, tôi không cãi với anh.”
Trong lòng Quý Vũ đã nhận định cô là hung thủ, cô có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Không ngờ tới người mà mình và mẹ thần tượng mấy năm nay lại không có đầu óc, lại còn hung dữ với cô như vậy.
Thoát fan!
Lập tức thoát fan!
Quý Vũ: “Cô...”
Bà cụ Hoắc nhận ra bầu không khí không đúng, lên tiếng cảnh cáo:
“Tiểu Quý, đây là ân nhân cứu mạng của chú ba cháu, là thím nhỏ tương lai của cháu, cháu lễ phép một chút.”
Quý Vũ khó tin nhìn bà cụ Hoắc, lại nhìn Hoắc Vân Tương, chỉ cảm thấy bọn họ đã bị trúng tà rồi.
“Thím, cô... cô còn muốn lấy chú ba của tôi?”
Nam Kiều lắc đầu liên tục phủ nhận: “Tôi không muốn lấy chú ba của anh!”
Cách trả ơn cứng như vậy cô thật sự không chịu nổi.
Quý Vũ tức giận đến cả người run lên, dù thế nào cũng không thể nào chấp nhận được việc người phụ nữ này gả vào nhà họ Hoắc, lấy chú ba tài giỏi của mình.
“Bà cố nội, chú ba, cháu không đồng ý để cô ta ở lại nhà họ Hoắc!”
“Con nít con nôi, đừng xen vào chuyện của người lớn.” Bà cụ Hoắc không thèm để ý đến sự phản đối của anh ta.
Đây là quý nhân mà Vân Tương đã nhìn trúng, dù thế nào thì cũng phải làm cháu dâu nhà họ Hoắc, ai cũng không thể phản đối.
Dưới cơn giận, Quý Vũ trực tiếp nói:
“Trong cái nhà này, có cháu thì không có cô ta, có cô ta không có cháu, mọi người xem mà làm đi.”
...
Từ nhỏ đến lớn, bà cố nội và chú ba đều thương anh ta nhất.
Anh ta cũng không tin hai người vị một người mang tội danh giết người mà không cần đứa cháu này.
Hoắc Vân Tương và bà cụ Hoắc nhìn nhau một cái, vô tình nói:
“Cháu đi đi, đừng có về.”
Đây là... Quý Vũ!
Quý Vũ của nhóm DAY 7!
Má ơi, người thật còn đẹp hơn cả trên tivi, khiến cho người mê trai như cô đây hoàn toàn không có sức chống cự.
Trong mắt cô từ từ hiện lên tia kinh diễm.
Cô và mẹ đều là fan trung thành của nhóm nhạc DAY 7, năm ngoái còn đi xem Day 7 biểu diễn.
Album của DAY 7, hai người đều dành mấy vạn để mua, trong nhà có cả một kho.
Tiếc là mẹ không thể đến để thấy người thật, nếu không... bà ấy nhất định sẽ rất vui.
Không biết là cô có thể xin chữ ký hay là chụp ảnh chung gì đó không nhỉ.
Nếu vậy có thể âm thầm đốt cho mẹ của mình.
Hoắc Vân Tương thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm Quý Vũ, chân mày hơi hơi nhíu lại, nhỏ đến mức không thể nhìn thấy được.
“Tiểu Kiều, đây là cháu trai của bà... Quý Vũ.”
Nam Kiều cẩn thận bước đến, xoa xoa tay lên quần áo, cẩn thận rụt rè đưa tay ra.
“Chào cậu, tôi là...”
Nhưng mà người trước mắt vừa thấy cô thì vẻ mặt vô cùng căm hận.
“Nam Kiều, tôi thật sự coi thường cô, bây giờ còn muốn nhà họ Hoắc làm chỗ dựa cho cô.”
“...”
Nam Kiều trừng mắt nhìn, bàn tay duỗi ra vẫn lúng túng để đó.
Hình như cô... bị ghét.
“Mạnh Yên đã mang thai bốn tháng rồi, đó là hai mạng người đó, cô còn là người sao?”
Quý Vũ nhìn cô, mỗi một chữ đều hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta nhận được điện thoại của đàn anh Cận Thần nói đã có người nộp tiền bảo lãnh Nam Kiều ra, thậm chí còn đang điều tra vụ án.
Có lẽ là muốn thay Nam Kiều tẩy trắng tội danh, chạy trốn khỏi chế tài pháp luật.
Anh ta không thể ngờ tới, người nộp tiền bảo lãnh cho cô ta... lại là chú ba của mình.
Sự kinh ngạc vui mừng trong mắt Nam Kiều biến mất hết, lạnh giọng nói:
“Sao tôi lại không phải là người?”
Cái chết của Mạnh Yên không phải do cô hại, cũng không phải do Nam Kiều ban đầu hại.
Mọi người ai cũng thương hại Mạnh Yên và Cận Thần, ai thương hại Nam Kiều tự sát, bị tạm giam chứ?
Quý Vũ chất vấn: “Cô là người cuối cùng gặp Mạnh yên, cô ta lại chết bên cạnh nhà cô, cô còn nói dối?”
Nam Kiều mệt mỏi hít sâu một hơi, nói thẳng:
“Bỏ đi, chỉ số IQ của anh thấp, tôi không cãi với anh.”
Trong lòng Quý Vũ đã nhận định cô là hung thủ, cô có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Không ngờ tới người mà mình và mẹ thần tượng mấy năm nay lại không có đầu óc, lại còn hung dữ với cô như vậy.
Thoát fan!
Lập tức thoát fan!
Quý Vũ: “Cô...”
Bà cụ Hoắc nhận ra bầu không khí không đúng, lên tiếng cảnh cáo:
“Tiểu Quý, đây là ân nhân cứu mạng của chú ba cháu, là thím nhỏ tương lai của cháu, cháu lễ phép một chút.”
Quý Vũ khó tin nhìn bà cụ Hoắc, lại nhìn Hoắc Vân Tương, chỉ cảm thấy bọn họ đã bị trúng tà rồi.
“Thím, cô... cô còn muốn lấy chú ba của tôi?”
Nam Kiều lắc đầu liên tục phủ nhận: “Tôi không muốn lấy chú ba của anh!”
Cách trả ơn cứng như vậy cô thật sự không chịu nổi.
Quý Vũ tức giận đến cả người run lên, dù thế nào cũng không thể nào chấp nhận được việc người phụ nữ này gả vào nhà họ Hoắc, lấy chú ba tài giỏi của mình.
“Bà cố nội, chú ba, cháu không đồng ý để cô ta ở lại nhà họ Hoắc!”
“Con nít con nôi, đừng xen vào chuyện của người lớn.” Bà cụ Hoắc không thèm để ý đến sự phản đối của anh ta.
Đây là quý nhân mà Vân Tương đã nhìn trúng, dù thế nào thì cũng phải làm cháu dâu nhà họ Hoắc, ai cũng không thể phản đối.
Dưới cơn giận, Quý Vũ trực tiếp nói:
“Trong cái nhà này, có cháu thì không có cô ta, có cô ta không có cháu, mọi người xem mà làm đi.”
...
Từ nhỏ đến lớn, bà cố nội và chú ba đều thương anh ta nhất.
Anh ta cũng không tin hai người vị một người mang tội danh giết người mà không cần đứa cháu này.
Hoắc Vân Tương và bà cụ Hoắc nhìn nhau một cái, vô tình nói:
“Cháu đi đi, đừng có về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.