Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 39: Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Hạ Lan Ương Ương
28/03/2021
Xét thấy Hoắc Vân Tương có một loạt hành động giống với cầu hôn, Nam Kiều quyết định dọn ra ngoài trước thời hạn.
Không gặp anh, nhất định không gặp anh.
Hoắc Vân Tương thức dậy từ sớm, ngồi ở trong phòng ăn chờ nửa tiếng cũng không thấy người xuống lầu.
Quản gia đi lên gõ cửa, một lát sau đi xuống nói.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy không muốn ăn sáng.”
Hoắc Vân Tương gấp tờ báo lại, đứng dậy tự mình lên lầu gõ cửa.
Nam Kiều vừa ngáp ngủ vừa đứng lên mở cửa, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô có chút lười biếng đáng yêu.
“Tôi không ăn sáng đâu, cảm ơn anh.”
Hoắc Vân Tương đứng ở cửa ra vào, một thân âu phục chỉnh trang, vô cùng đẹp trai.
“Hôm nay em phải cùng tôi đi đến công ty một chuyến.”
Nam Kiều dụi mắt: “Vì sao chứ?”
Đoán chừng là do chưa tỉnh ngủ, giọng nói của cô mang theo vài phần nũng nịu, hết sức khiến người ta thương yêu.
“Sắp xếp luật sư đến phân tích vụ án của em, dù sao người trong cuộc là em cũng nên đến đó tham dự.”
Nam Kiều gãi mái tóc rối bời của mình: “Không thể để luật sư đến đây được à?”
“Không được.” Hoắc Vân Tương nói xong, đưa tay lên sờ mặt cô.
Nam Kiều bị dọa đến mức ngửa người về sau, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
Hoắc Vân Tương nhặt thứ gì đó trên mặt cô, đưa đến trước mặt cô rồi nói.
“Trên mặt em dính lông mèo.”
“…”
“Còn 40 phút nữa là xuất phát, tôi chờ em ở dưới lầu.”
Sau khi nói xong, Hoắc Vân Tương đi xuống dưới.
Nam Kiều đóng cửa lại, xách con mèo đang ngủ trên gối đầu của cô lên.
“Bánh Bích Quy à, mày dụng lông cũng đừng ngủ trên giường tao chứ?”
Bánh Bích Quy vươn vai một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tên nhân loại vô sỉ kia muốn hẹn cô ra ngoài à?”
“Tôi phải đến công ty anh ấy để gặp luật sư.” Nam Kiều đáp.
Bánh Bích Quy: “Tất cả đều là mượn cớ, đẹp trai không bằng chai mặt, chính là vì muốn đưa cô ra ngoài.”
“Mượn cớ thì mượn cớ, dù sao thì tao cũng nhất định phải gặp vị luật sư kia.”
Hiện tại cô chỉ tạm thời được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, nếu vụ án của Mạnh Yên còn chưa được giải quyết, cô thậm chí còn không thể về Đế Quốc tế bái mẹ mình, càng đừng nghĩ đến làm việc kiếm tiền gì đó chống lại Thịnh Thi Vũ.
Hoắc Vân Tương xuống lầu gọi điện thoại đến công ty hoãn lại buổi họp sáng khoảng nửa tiếng.
Anh muốn đưa cô đến công ty để gặp luật sư, đó đương nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích chính là vì không muốn cho cô ra ngoài gặp người đàn ông kia.
Thời gian nửa tiếng trôi qua, còn chưa thấy Nam Kiều xuống lầu.
“Gói bữa sáng cho cô ấy.” Hoắc Vân Tương dặn dò quản gia.
Quản gia chuẩn bị xong một phần bữa sáng rất đầy đủ, lúc này Nam Kiều cũng đi từ trên lầu xuống.
Quần yếm, giày thể thao, áo phông trắng, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác màu đen, trên đầu đội tóc giả nam.
Nếu như nửa tiếng trước không gặp cô, Hoắc Vân Tương đã cho rằng đây là một cậu bé.
“Em muốn mặc như thế này đi ra ngoài à?”
Nam Kiều đút một tay vào trong túi quần, một tay nghịch mái tóc giả của mình.
“Có vấn đề gì không?”
Hoắc Vân Tương day trán, bất đắc dĩ nói.
“Không vấn đề gì, chúng ta đi thôi.”
Nam Kiều cầm phần sandwich mà quản gia đã chuẩn bị kia, dặn dò.
“Chú nhớ giúp tôi cho mèo ăn đấy nhé.”
Trên đường từ nhà đến công ty, Hoắc Vân Tương nhìn qua Nam Kiều ngồi ở bên cạnh, tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
Đến công ty, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Trình Chí Phong đứng chờ ở cửa.
“Tổng giám đốc Hoắc, còn mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, đây là bảng báo cáo mà anh cần.”
Hoắc Vân Tương nhận lấy văn kiện, vừa đi vừa lật xem một lượt, đến văn phòng rồi nói.
“Chuẩn bị cho cô ấy một chút đồ ăn, hôm nay cô ấy sẽ chờ trong phòng làm việc của tôi.”
Trình Chí Phong nhìn cậu thiếu niên mà Hoắc Vân Tương dẫn đến, gương mặt thanh tú, xinh đẹp như chàng trai bước ra từ truyện tranh.
“Tổng giám đốc Hoắc, đây là…”
“Chào anh, tôi là cháu trai bà con xa với tổng giám đốc Hoắc, anh cứ gọi tôi là Tiểu Nam.”
“…” Tâm trạng của Hoắc Vân Tương càng thêm phức tạp.
Không gặp anh, nhất định không gặp anh.
Hoắc Vân Tương thức dậy từ sớm, ngồi ở trong phòng ăn chờ nửa tiếng cũng không thấy người xuống lầu.
Quản gia đi lên gõ cửa, một lát sau đi xuống nói.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy không muốn ăn sáng.”
Hoắc Vân Tương gấp tờ báo lại, đứng dậy tự mình lên lầu gõ cửa.
Nam Kiều vừa ngáp ngủ vừa đứng lên mở cửa, nhìn dáng vẻ buồn ngủ của cô có chút lười biếng đáng yêu.
“Tôi không ăn sáng đâu, cảm ơn anh.”
Hoắc Vân Tương đứng ở cửa ra vào, một thân âu phục chỉnh trang, vô cùng đẹp trai.
“Hôm nay em phải cùng tôi đi đến công ty một chuyến.”
Nam Kiều dụi mắt: “Vì sao chứ?”
Đoán chừng là do chưa tỉnh ngủ, giọng nói của cô mang theo vài phần nũng nịu, hết sức khiến người ta thương yêu.
“Sắp xếp luật sư đến phân tích vụ án của em, dù sao người trong cuộc là em cũng nên đến đó tham dự.”
Nam Kiều gãi mái tóc rối bời của mình: “Không thể để luật sư đến đây được à?”
“Không được.” Hoắc Vân Tương nói xong, đưa tay lên sờ mặt cô.
Nam Kiều bị dọa đến mức ngửa người về sau, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác nhìn anh.
“Anh làm gì thế?”
Hoắc Vân Tương nhặt thứ gì đó trên mặt cô, đưa đến trước mặt cô rồi nói.
“Trên mặt em dính lông mèo.”
“…”
“Còn 40 phút nữa là xuất phát, tôi chờ em ở dưới lầu.”
Sau khi nói xong, Hoắc Vân Tương đi xuống dưới.
Nam Kiều đóng cửa lại, xách con mèo đang ngủ trên gối đầu của cô lên.
“Bánh Bích Quy à, mày dụng lông cũng đừng ngủ trên giường tao chứ?”
Bánh Bích Quy vươn vai một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
“Tên nhân loại vô sỉ kia muốn hẹn cô ra ngoài à?”
“Tôi phải đến công ty anh ấy để gặp luật sư.” Nam Kiều đáp.
Bánh Bích Quy: “Tất cả đều là mượn cớ, đẹp trai không bằng chai mặt, chính là vì muốn đưa cô ra ngoài.”
“Mượn cớ thì mượn cớ, dù sao thì tao cũng nhất định phải gặp vị luật sư kia.”
Hiện tại cô chỉ tạm thời được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, nếu vụ án của Mạnh Yên còn chưa được giải quyết, cô thậm chí còn không thể về Đế Quốc tế bái mẹ mình, càng đừng nghĩ đến làm việc kiếm tiền gì đó chống lại Thịnh Thi Vũ.
Hoắc Vân Tương xuống lầu gọi điện thoại đến công ty hoãn lại buổi họp sáng khoảng nửa tiếng.
Anh muốn đưa cô đến công ty để gặp luật sư, đó đương nhiên chỉ là lấy cớ mà thôi, mục đích chính là vì không muốn cho cô ra ngoài gặp người đàn ông kia.
Thời gian nửa tiếng trôi qua, còn chưa thấy Nam Kiều xuống lầu.
“Gói bữa sáng cho cô ấy.” Hoắc Vân Tương dặn dò quản gia.
Quản gia chuẩn bị xong một phần bữa sáng rất đầy đủ, lúc này Nam Kiều cũng đi từ trên lầu xuống.
Quần yếm, giày thể thao, áo phông trắng, bên ngoài còn có một chiếc áo khoác màu đen, trên đầu đội tóc giả nam.
Nếu như nửa tiếng trước không gặp cô, Hoắc Vân Tương đã cho rằng đây là một cậu bé.
“Em muốn mặc như thế này đi ra ngoài à?”
Nam Kiều đút một tay vào trong túi quần, một tay nghịch mái tóc giả của mình.
“Có vấn đề gì không?”
Hoắc Vân Tương day trán, bất đắc dĩ nói.
“Không vấn đề gì, chúng ta đi thôi.”
Nam Kiều cầm phần sandwich mà quản gia đã chuẩn bị kia, dặn dò.
“Chú nhớ giúp tôi cho mèo ăn đấy nhé.”
Trên đường từ nhà đến công ty, Hoắc Vân Tương nhìn qua Nam Kiều ngồi ở bên cạnh, tâm trạng anh vô cùng phức tạp.
Đến công ty, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Trình Chí Phong đứng chờ ở cửa.
“Tổng giám đốc Hoắc, còn mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, đây là bảng báo cáo mà anh cần.”
Hoắc Vân Tương nhận lấy văn kiện, vừa đi vừa lật xem một lượt, đến văn phòng rồi nói.
“Chuẩn bị cho cô ấy một chút đồ ăn, hôm nay cô ấy sẽ chờ trong phòng làm việc của tôi.”
Trình Chí Phong nhìn cậu thiếu niên mà Hoắc Vân Tương dẫn đến, gương mặt thanh tú, xinh đẹp như chàng trai bước ra từ truyện tranh.
“Tổng giám đốc Hoắc, đây là…”
“Chào anh, tôi là cháu trai bà con xa với tổng giám đốc Hoắc, anh cứ gọi tôi là Tiểu Nam.”
“…” Tâm trạng của Hoắc Vân Tương càng thêm phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.