Thời Gian Vì Em Mà Ngọt Ngào
Chương 34: Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Hạ Lan Ương Ương
26/03/2021
Phó Tây Châu đẩy gọng kính của mình, vừa cười vừa nói.
“Không sao đâu, chỉ là hơi loạn thị một xíu.”
Nam Kiều cẩn thận nhớ lại chuyện trước khi Mạnh Yên bị hại, nói.
“Cô ta nói là đến thăm hỏi tôi, chúng tôi nói chuyện khoảng một tiếng, sau đó cô ta rời đi.”
“Vậy trong một tiếng này, hai người nói chuyện gì?” Phó Tây Châu hỏi.
“Cận Thần, cô ta nghi ngờ Cận Thần ngoại tình, vì thế nên đến chỗ tôi bắt gian, nhưng trong nhà của tôi không có người, về phần trên người cô ta có lưu lại DNA của tôi, đó là do lúc cô ta xông vào cửa, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tôi giúp đỡ cô ta một tay!” Nam Kiều kể lại chi tiết theo trí nhớ.
“Vậy cô và Cận Thần có quan hệ như thế nào?” Phó Tây Châu hỏi.
“Chỉ là quan hệ hậu bối và tiền bối cùng một công ty, anh ta lại là người dẫn dắt tôi, trong công việc không tránh khỏi việc tiếp xúc hơi nhiều.” Nam Kiều nói.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua Hoắc Vân Tương, lại truy hỏi.
“Ngoại trừ công việc ra, hai người không phải là quan hệ bạn bè trai gái như tin tức đưa tin à?”
“Không phải.” Nam Kiều chỉ vào Hoắc Vân Tương rồi nói: “Nếu anh ta lớn lên trông như thế này, có lẽ tôi còn cân nhắc, chỉ với dáng vẻ kia của Cận Thần, hoàn toàn không ở trong phạm vi tôi cần cân nhắc.”
“…”
Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tương hơi nhếch lên, khóe miệng hiện lên độ cong vui vẻ.
Nam Kiều nói xong, nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Hoắc Vân Tương và Phó Tây Châu thì cuống quýt giải thích.
“Rất xin lỗi anh Hoắc, chỉ là tôi… Đang so sánh, không phải tôi có suy nghĩ xấu gì với anh đâu.”
Trong nháy mắt ý cười của Hoắc Vân Tương biến mất sạch.
Phó Tây Châu cười đến mức bả vai run lên, hiện tại anh ta phát hiện ra con thỏ trắng dịu dàng này vô cùng thú vị.
Từ trong ánh mắt của cô, anh ta thật sự không nhìn thấy suy nghĩ không nên có gì của cô với Hoắc Vân Tương.
Đối mặt với kiểu người tuyệt sắc như Hoắc Vân Tương, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông nhìn cũng muốn cong.
Cô thế mà ngay cả một xíu hứng thú cũng không có, thật đúng là thú vị.
Càng thú vị hơn chính là, trong nháy mắt kia, Hoắc Vân Tương lại cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó là vẻ mặt mất mát.
Anh mất mát cái gì?
Mất mát người ta không có suy nghĩ xấu gì với anh ư?
Gần hai tiếng nói chuyện, Nam Kiều thật sự kể lại chi tiết mọi việc sau khi gặp Mạnh Yên.
Phó Tây Châu và cảnh sát Vương nhìn nhau, sau cùng hỏi một vấn đề.
“Tôi có thể hỏi qua cô một chút, Cận Thần.. Có từng ngỏ lời muốn phát triển quan hệ bạn bè trai gái với cô không?”
“Có, chẳng qua tôi chê anh ta xấu, cho nên từ chối.” Nam Kiều nói.
Trên thực tế, chính chủ Nam Kiều từ chối Cận Thần là vì đối phương đã có vợ.
Phó Tây Châu khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoắc Vân Tương rồi nói.
“Được rồi, việc chính đã xong, đến lúc ăn cơm.”
“Không ăn.” Hoắc Vân Tương lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phó Tây Châu tràn đầy ủy khuất: “Một cú điện thoại của cậu, tôi từ nước ngoài ngồi mười mấy tiếng máy bay, ngay cả cơm cậu cũng không cho tôi ăn, cậu có còn là con người không?”
“Tôi dẫn Bánh Bích Quy đi tản bộ.”
Nam Kiều bế Bánh Bích Quy, đứng dậy ra ngoài giao lưu với mèo.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy đã ăn ở bên ngoài, cho nên không ăn với cậu.” Quản gia đi tới nói.
Bởi vì Nam Kiều không ăn cơm tối, rốt cuộc Phó Tây Châu mới được ăn chực.
Hoắc Vân Tương nghĩ đến buổi chiều lúc gọi điện thoại, anh loáng thoáng nghe được giọng nói của đàn ông, sắc mặt âm trầm.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua anh, đẩy gọng kính nói.
“Hoắc Vân Tương à, con gái nhà người ta không có suy nghĩ xấu gì với cậu, cậu mất mát như thế à?”
Hoắc Vân Tương lạnh lùng ngước mắt: “Hoặc là ăn cơm, hoặc là xéo đi.”
Phó Tây Châu nhếch miệng, chậc chậc.
“Vốn dĩ còn muốn phân tích cho cậu, cậu không muốn nghe thì thôi.”
“Nói.” Hoắc Vân Tương trầm giọng nói.
“Không sao đâu, chỉ là hơi loạn thị một xíu.”
Nam Kiều cẩn thận nhớ lại chuyện trước khi Mạnh Yên bị hại, nói.
“Cô ta nói là đến thăm hỏi tôi, chúng tôi nói chuyện khoảng một tiếng, sau đó cô ta rời đi.”
“Vậy trong một tiếng này, hai người nói chuyện gì?” Phó Tây Châu hỏi.
“Cận Thần, cô ta nghi ngờ Cận Thần ngoại tình, vì thế nên đến chỗ tôi bắt gian, nhưng trong nhà của tôi không có người, về phần trên người cô ta có lưu lại DNA của tôi, đó là do lúc cô ta xông vào cửa, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tôi giúp đỡ cô ta một tay!” Nam Kiều kể lại chi tiết theo trí nhớ.
“Vậy cô và Cận Thần có quan hệ như thế nào?” Phó Tây Châu hỏi.
“Chỉ là quan hệ hậu bối và tiền bối cùng một công ty, anh ta lại là người dẫn dắt tôi, trong công việc không tránh khỏi việc tiếp xúc hơi nhiều.” Nam Kiều nói.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua Hoắc Vân Tương, lại truy hỏi.
“Ngoại trừ công việc ra, hai người không phải là quan hệ bạn bè trai gái như tin tức đưa tin à?”
“Không phải.” Nam Kiều chỉ vào Hoắc Vân Tương rồi nói: “Nếu anh ta lớn lên trông như thế này, có lẽ tôi còn cân nhắc, chỉ với dáng vẻ kia của Cận Thần, hoàn toàn không ở trong phạm vi tôi cần cân nhắc.”
“…”
Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tương hơi nhếch lên, khóe miệng hiện lên độ cong vui vẻ.
Nam Kiều nói xong, nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Hoắc Vân Tương và Phó Tây Châu thì cuống quýt giải thích.
“Rất xin lỗi anh Hoắc, chỉ là tôi… Đang so sánh, không phải tôi có suy nghĩ xấu gì với anh đâu.”
Trong nháy mắt ý cười của Hoắc Vân Tương biến mất sạch.
Phó Tây Châu cười đến mức bả vai run lên, hiện tại anh ta phát hiện ra con thỏ trắng dịu dàng này vô cùng thú vị.
Từ trong ánh mắt của cô, anh ta thật sự không nhìn thấy suy nghĩ không nên có gì của cô với Hoắc Vân Tương.
Đối mặt với kiểu người tuyệt sắc như Hoắc Vân Tương, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông nhìn cũng muốn cong.
Cô thế mà ngay cả một xíu hứng thú cũng không có, thật đúng là thú vị.
Càng thú vị hơn chính là, trong nháy mắt kia, Hoắc Vân Tương lại cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó là vẻ mặt mất mát.
Anh mất mát cái gì?
Mất mát người ta không có suy nghĩ xấu gì với anh ư?
Gần hai tiếng nói chuyện, Nam Kiều thật sự kể lại chi tiết mọi việc sau khi gặp Mạnh Yên.
Phó Tây Châu và cảnh sát Vương nhìn nhau, sau cùng hỏi một vấn đề.
“Tôi có thể hỏi qua cô một chút, Cận Thần.. Có từng ngỏ lời muốn phát triển quan hệ bạn bè trai gái với cô không?”
“Có, chẳng qua tôi chê anh ta xấu, cho nên từ chối.” Nam Kiều nói.
Trên thực tế, chính chủ Nam Kiều từ chối Cận Thần là vì đối phương đã có vợ.
Phó Tây Châu khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoắc Vân Tương rồi nói.
“Được rồi, việc chính đã xong, đến lúc ăn cơm.”
“Không ăn.” Hoắc Vân Tương lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phó Tây Châu tràn đầy ủy khuất: “Một cú điện thoại của cậu, tôi từ nước ngoài ngồi mười mấy tiếng máy bay, ngay cả cơm cậu cũng không cho tôi ăn, cậu có còn là con người không?”
“Tôi dẫn Bánh Bích Quy đi tản bộ.”
Nam Kiều bế Bánh Bích Quy, đứng dậy ra ngoài giao lưu với mèo.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy đã ăn ở bên ngoài, cho nên không ăn với cậu.” Quản gia đi tới nói.
Bởi vì Nam Kiều không ăn cơm tối, rốt cuộc Phó Tây Châu mới được ăn chực.
Hoắc Vân Tương nghĩ đến buổi chiều lúc gọi điện thoại, anh loáng thoáng nghe được giọng nói của đàn ông, sắc mặt âm trầm.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua anh, đẩy gọng kính nói.
“Hoắc Vân Tương à, con gái nhà người ta không có suy nghĩ xấu gì với cậu, cậu mất mát như thế à?”
Hoắc Vân Tương lạnh lùng ngước mắt: “Hoặc là ăn cơm, hoặc là xéo đi.”
Phó Tây Châu nhếch miệng, chậc chậc.
“Vốn dĩ còn muốn phân tích cho cậu, cậu không muốn nghe thì thôi.”
“Nói.” Hoắc Vân Tương trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.