Chương 24: chương 24
Đông Mật
19/06/2018
“Không được, em còn phải đi làm.” Ánh mắt anh thay đổi, tròng mắt đen
thui sáng lên, nhìn vào mắt cô giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con
mồi. Nhịp tim cô đập nhanh, cô nên sợ hoặc do dự, nhưng lại chỉ có hưng
phấn kích thích. “Giường anh ở đâu? Phòng khác sao?” Lúc này hỏi giường, rất mập mờ, nhưng cô chỉ tò mò, cho nên cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm
chỉnh.
“Chờ tới lúc em đi ngủ, tự nhiên sẽ biết nó ở nơi nào.” Anh miễn cưỡng nói: “Nói trước cho em một tiếng, tối này anh không định ngủ ghế dài.”
“Dĩ nhiên, đây là nhà anh mà, ha ha…” Cô cười khúc khích. Anh đang ám hiệu cái gì? Cô nhanh chóng đổi đề tài, đi tới bên cạnh bàn làm việc. “Oa, anh có tới ba máy vi tính.” Bao gồm hai máy tính để bàn và một chiếc laptop.
“Vốn chỉ có hai cái, bộ ở giữa là vì tổ ‘mê cốc’.” ‘Mê cốc’ là trò chơi mạo hiểm của nước ngoài, trước mắt còn trong giai đoạn khảo nghiệm. ‘Điện mã’ cũng xin cấp hai đề mục cho nhân viên quan sát.
“‘Mê cốc’? Anh có trương mục Cb của ‘mê cốc’?” Cô kích động. “Công ty có xin hai trương mục, nhưng em đều không được nhận! Một đống người bộ phận lập trình các anh chen chúc để tới đó chơi, còn nói trang trí chỉ là đồ họa, không cần hiểu nội dung trò chơi. Hình ảnh rất quan trọng, mấy anh biết không? Thiết kế dĩ nhiên cũng cần tham khảo số liệu…”
“Tốt tốt tốt, hiện tại không ai giành với em, anh thích thì chơi, anh đi tắm.”
Năm phút sau, Âu Quan Lữ mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi xuống bên cạnh Trình Dư Nhạc, lau khô tóc. Anh mở nhạc, bản hòa tấu đàn vi-ô-lông dịu dàng chảy ra, trong tiếng nhạc, bên cạnh có tiếng lạch cạch của bàn phím bà tiếng chuột do cô tạo ra. Trước kia, một mình anh vượt qua rất nhiều đêm, cũng có âm nhạc, cũng sử dụng máy vi tính, nhưng nếu có người phụ nữ mình yêu tham dự vào, có cô làm bạn, ban đêm trở nên phong phú và ấm áp.
Một người cũng không tịch mịch cô đơn, nhưng hai người có cảm giác càng thêm ấm áp.
Tâm tình anh rất tốt, vui vẻ nhìn cô chơi game online, sau đó không khỏi có ý nghĩ mờ ám, nguyệt hắc phong cao, hai người một chỗ, hình như chơi điện tử là lỡ mất dịp tốt này, anh độc thân đã lâu, không có bất kỳ dục vọng với bất kì ai, anh dựa vào công việc hoặc vận động giải quyết, nhìn người yêu ở bên cạnh, lòng anh dâng trào, thân thể rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhìn sang Trình Dư Nhạc đang cắm đầu vào trò chơi, anh nói chuyện với cô, có lúc có lúc không trả lời anh, chơi đến mê mẩn rồi.
Mười phút sau, Âu Quan Lữ đứng ngồi không yên. Anh cầm tạp chí lên xem, cố ý dùng sức lật giấy, cô như đang không nghe thấy. Anh cầm máy sấy sấy tóc, cũng không quấy rầy được cô, anh dứt khoác cần laptop làm việc, cố ý đặt laptop lại gần vị trí cô chơi, giống như đang nhắc nhở cô, bên cạnh cô còn có một người bạn trai.
Hai mươi phút sau, anh không chịu được nữa, âm thầm khó chịu. Cô dù gì cũng nên để ý đến anh một chút? Vì trò chơi điện tử mà gạt bạn trai sang một bên, như vậy có đúng không? Hai người ở cạnh nhau, không cần đè nén hứng thứ của chính mình mà phối hợp với đối phương, nhưng ít nhất cũng nén suy nghĩ cảm giác của đối phương một chút chứ? Như vậy không được, anh phải nói rõ với cô.
"Nhạc Nhạc... Hình như em cầm con chuột này không quen, muốn thay đổi không?" OOXX, anh muốn nói chính là cái này, không sai đây?"
"A, được, con chuột này tương đối nhỏ, em thích lớn một chút."
Lớn một chút ... Ho một tiếng, đuổi đi những liên tưởng chẳng ra gì của mình. "Anh đưa cho em. Anh chỉ có thể chơi hai mươi phút nữa rồi đi ngủ." Van cầu em, ít nhất dành năm phút cho anh được không? Trong lòng anh khóc lớn, quá lâu không có bạn gái, không biết mở miệng yêu cầu cô cùng anh thế nào.
"A, vậy em tắt là được rồi."
Thật tốt! Anh thầm vui mừng. "Vậy anh dẫn em đến giường ngủ."
Mang cô lên giường... Tim Trinh Dư Nhạc đập mạnh. Cô cố ý chuyên tâm chơi game, chính là muốn trốn tránh gặp giỡ khắc này. "Ưm, giường của anh đủ hai người không?"
"Là giường đơn." Anh cầm tay cô, đi về phía góc tủ ở phía góc tường.
"Vậy không đủ cho hai người ngủ? Em ngủ trên ghế sofa được rồi." Cô lập tức xung phong nhận việc
"Yên tâm, chiếc giường này củ anh được đặc chế, lớn hơn so với giường đơn, chúng ta tuyệt đối có thể ngủ chung." Giọng anh trầm thấp, chầm chạp, giống như có hàm chứa thâm ý.
Trái tim cô cuồng loạn, muốn ngất xỉu. Có thật sự muốn không? Cô không quen việc tiến triển nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ. Cô chủ ý thấy anh đưa cô đi thẳng về phía tủ. "Giường của anh trong ngăn tủ sao?"
Anh cười nhẹ, nhẹ đẩy vào tấm kính ở của tủ, ở đó xuất hiện một hành lang nhỏ hẹp trải thảm, anh kéo cô đi vào. Cô kinh ngạc, không ngờ ngăn kéo lại có một không gian khác, là một gian phòng nhỏ phong cách khác xa bên ngoài.
Gian phòng màu bạc giống như làm từ kim loại, qua hai mặt cừa sổ bằng kim loại, cô có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở bên ngoài. Chiếc giường đơn màu bạc có một tấm nệm màu đen, đầu giường có cái điều khiển dài bằng kim loại, phía trên có các nút lớn nhỏ, cô không khỏi tò mò, những thu đó chỉ để trang trí sao? Hay đều có tác dụng?
Một bên phòng còn có tấm thuỷ tinh lớn, phía trên có vẽ các loại biểu đồ ra-đa hình tròn, gian phòng như quả bóng bầu dục, kim loại bao quanh lại giống như một con nhộng, ánh sáng lạnh lùng phủ xuống, giống như chỉ cần đóng cửa, cầm lấy tay lái, cả căn phòng sẽ bay lên.
"Đây là phi thuyền vũ trụ sao?" Trình Dư Nhạc vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, cô chưa từng thấy phòng ngủ kỳ lạ như vậy, nhưng thình lình bị Âu Qua Lữ ôm ngang lên, cô kêu lên, theo quán tính mà ôm lấy cổ anh, anh khom người đặt cô lên trước giường êm ái.
"Nơi này do tự anh thiết kế, từ nhỏ anh đã có mơ ước được trở thành phi hành gia, có một ngày có thể lên mặt trăng, kết quả không làm được phi hành gia , liền thiết kế phòng ngủ thế này để thoả mãn ước mơ." Anh hả hê giải thích. "Thích không?"
"Thích, nơi này rất thú vị." Cô cười, thì ra anh lại ngây thơ như một đứa trẻ vậy, nhìn tròng mặt anh loé sáng, giống như một đứa trẻ đang kiêu ngạo khoe ước mơ của mình, thật đáng yêu... Nhưng lúc anh cũng nằm lên giường, nụ cười của cô cứng đờ.
"Điều khiển ở đầu giường là thật, anh có thể từ đây điều khiển rất nhiều thứ. Ví dụ như, cái này..." Anh ấn mấy cái nút, đèn bên ngoài lập tức tối dần, cuối cùng đến phòng ngủ cũng tắt. Bóng tối hoàn toàn bao phủ bọn họ, chỉ còn dư lại chút ánh sáng từ trần nhà phản chiếu lên vách tường, giống như ở trong vũ trụ.
Cô không tự chủ ngừng thở, còn có thể cảm giác được hơi thờ thâm trầm ấm áp của anh, tay anh đặt lên chân cô, cô nhận thấy được cơ thể mạnh mẽ của anh ở bên cạnh, hoàn toàn bất đồng với thân thể mềm mại của cô, mùi hương sữa tắm lẫn vào cô. Trong bóng tối hương thơm quấn quít như vậy, mập mờ mê người, cô tưởng tượng, thân thể quấn lấy nhau dung hợp.. Thân thể cô khẽ run, xấu hổ lại hưng phấn, có lẽ sự việ diễn ra quá nhanh, nhưng cô nguyện ý.
Vậy mà anh lại thao thao bất duyệt (nói không ngừng nghỉ) kể về quá trình thiết kế căn phòng, không có ý muồn hành động.
"Anh không phải muốn ... Cái đó sao?" Cô không nhịn được cắt đứt lời anh.
"Cái nào?" Anh không hiểu.
-------------
“Là… cái đó… vừa rồi anh dẫn em đến trước giường, hiện tại chúng ta đang nằm chung giường, sau đó… vậy…” Cô nói quanh co, gò má nóng như lửa đốt.
Âu Quan Lữ đã hiểu. “Em cho rằng anh muốn…” Anh kiềm chế cười nhẹ. “Vừa rồi anh nói là lên giường ‘ngủ’, em muốn đi đến đâu?” Anh chế nhạo. “Em rất muốn sao?”
“Không phải anh muốn sao?” Cô kỳ quái cảm thấy hơi thất vọng.
Câu hỏi vô tội của cô hại khí huyết anh tuôn trào, từ khi bắt đầu anh đã hối hận, bởi vì mê luyến cảm giác tốt đẹp khi ở chung với cô, kiên quyết mang cô về nhà, anh có thể hại mình bị trúng gió. “Đương nhiên anh muốn.” Anh lấy hơi, giọng nói trầm thấp. “Anh là một người đàn ông bình thường, như vậy tất nhiên muốn, em biết anh độc thân đã lâu, thành thật mà nói, anh muốn đến chết.”dღđ☆L☆qღđ
Câu trả lời của anh khiến gò má cô càng nóng hơn. “Vậy tại sao…”
“Muốn không có nghĩa nhất định là phải làm. Có lẽ anh tương đối cổ hủ, mới hẹn hò được vài tiếng, anh thấy như vậy quá nhanh, anh hi vọng chờ tới lúc em hiểu anh hơn, khẳng định em nguyện ý tiếp nhận anh, anh sẽ lại bước thêm bước kế tiếp, dù sao ý nghĩ của chuyện này với phụ nữ tương đối khác biệt, anh không hi vọng tương lai em sẽ hối hận vì thời khắc kích tình hôm nay.” Anh không muốn nói những lời nhảm nhí này, đây là địa bàn anh, người phụ nữ anh yêu thương đang ở trên giường anh, anh muốn làm gì thì làm… Anh bắt đầu tưởng tượng mình là một khối băng Nam Cực, như vậy để làm lạnh dục vọng trong người.dღđ☆L☆qღđ
Anh không nói lời ngon tiếng ngọt, cô lại cảm thấy ngọt ngào. Anh thà để mình chịu khổ, cũng không muốn cho cô thấy khó chịu. Anh cố gắng đè nén khiến cô có cảm giác mình được quý trọng, anh không làm gì cả, cô lại cảm thấy yêu anh hơn, anh tỉ mỉ chăm sóc, khi anh đặt cảm giác của cô trước của mình, cô cũng biết rất rõ, biết anh thật sự yêu mình.
Cô hôn lên gương mặt anh một cái, nói lời từ đáy lòng. “Anh thật sự là một người tốt.”
“May mắn em là bạn gái của anh, nếu không nghe rất giống em đang khen thưởng anh.”
Cô cười khanh khách, không nên tiếp tục buồn bực có được không, chui vào ngực anh, nghe hô hấp dồn dập của anh, cô giật mình. “Em không nên đến gần anh, anh đã khỏe…”
“Không, anh không sao.” Anh thở dài, mình nhất định sẽ giảm thọ mười năm. “Đừng động, anh thích ôm em như vậy.” Anh ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên mái tóc mềm mại của cô. “Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta tới sơn trang, em chạm vào mông anh chứ?”dღđ☆L☆qღđ
Cô cười khẽ. “Dĩ nhiên, có thể nói cả đời này em cũng không quên được chuyện đó.”
“Hiện tại em có thể quang minh chính đại sờ soạng mọi nơi.”
Cô phì cười. “Em không muốn.”
“Tại sao lại không muốn?”
“Rất kỳ quái! Nào có ai lại cố ý sờ…”
“Có sao đâu chứ? Hiện tại em là bạn gái anh, tùy em sờ.”
“Dù sao em cũng không muốn.” Cô vẫn cười.
“Chờ tới lúc em đi ngủ, tự nhiên sẽ biết nó ở nơi nào.” Anh miễn cưỡng nói: “Nói trước cho em một tiếng, tối này anh không định ngủ ghế dài.”
“Dĩ nhiên, đây là nhà anh mà, ha ha…” Cô cười khúc khích. Anh đang ám hiệu cái gì? Cô nhanh chóng đổi đề tài, đi tới bên cạnh bàn làm việc. “Oa, anh có tới ba máy vi tính.” Bao gồm hai máy tính để bàn và một chiếc laptop.
“Vốn chỉ có hai cái, bộ ở giữa là vì tổ ‘mê cốc’.” ‘Mê cốc’ là trò chơi mạo hiểm của nước ngoài, trước mắt còn trong giai đoạn khảo nghiệm. ‘Điện mã’ cũng xin cấp hai đề mục cho nhân viên quan sát.
“‘Mê cốc’? Anh có trương mục Cb của ‘mê cốc’?” Cô kích động. “Công ty có xin hai trương mục, nhưng em đều không được nhận! Một đống người bộ phận lập trình các anh chen chúc để tới đó chơi, còn nói trang trí chỉ là đồ họa, không cần hiểu nội dung trò chơi. Hình ảnh rất quan trọng, mấy anh biết không? Thiết kế dĩ nhiên cũng cần tham khảo số liệu…”
“Tốt tốt tốt, hiện tại không ai giành với em, anh thích thì chơi, anh đi tắm.”
Năm phút sau, Âu Quan Lữ mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi xuống bên cạnh Trình Dư Nhạc, lau khô tóc. Anh mở nhạc, bản hòa tấu đàn vi-ô-lông dịu dàng chảy ra, trong tiếng nhạc, bên cạnh có tiếng lạch cạch của bàn phím bà tiếng chuột do cô tạo ra. Trước kia, một mình anh vượt qua rất nhiều đêm, cũng có âm nhạc, cũng sử dụng máy vi tính, nhưng nếu có người phụ nữ mình yêu tham dự vào, có cô làm bạn, ban đêm trở nên phong phú và ấm áp.
Một người cũng không tịch mịch cô đơn, nhưng hai người có cảm giác càng thêm ấm áp.
Tâm tình anh rất tốt, vui vẻ nhìn cô chơi game online, sau đó không khỏi có ý nghĩ mờ ám, nguyệt hắc phong cao, hai người một chỗ, hình như chơi điện tử là lỡ mất dịp tốt này, anh độc thân đã lâu, không có bất kỳ dục vọng với bất kì ai, anh dựa vào công việc hoặc vận động giải quyết, nhìn người yêu ở bên cạnh, lòng anh dâng trào, thân thể rục rịch ngóc đầu dậy.
Nhìn sang Trình Dư Nhạc đang cắm đầu vào trò chơi, anh nói chuyện với cô, có lúc có lúc không trả lời anh, chơi đến mê mẩn rồi.
Mười phút sau, Âu Quan Lữ đứng ngồi không yên. Anh cầm tạp chí lên xem, cố ý dùng sức lật giấy, cô như đang không nghe thấy. Anh cầm máy sấy sấy tóc, cũng không quấy rầy được cô, anh dứt khoác cần laptop làm việc, cố ý đặt laptop lại gần vị trí cô chơi, giống như đang nhắc nhở cô, bên cạnh cô còn có một người bạn trai.
Hai mươi phút sau, anh không chịu được nữa, âm thầm khó chịu. Cô dù gì cũng nên để ý đến anh một chút? Vì trò chơi điện tử mà gạt bạn trai sang một bên, như vậy có đúng không? Hai người ở cạnh nhau, không cần đè nén hứng thứ của chính mình mà phối hợp với đối phương, nhưng ít nhất cũng nén suy nghĩ cảm giác của đối phương một chút chứ? Như vậy không được, anh phải nói rõ với cô.
"Nhạc Nhạc... Hình như em cầm con chuột này không quen, muốn thay đổi không?" OOXX, anh muốn nói chính là cái này, không sai đây?"
"A, được, con chuột này tương đối nhỏ, em thích lớn một chút."
Lớn một chút ... Ho một tiếng, đuổi đi những liên tưởng chẳng ra gì của mình. "Anh đưa cho em. Anh chỉ có thể chơi hai mươi phút nữa rồi đi ngủ." Van cầu em, ít nhất dành năm phút cho anh được không? Trong lòng anh khóc lớn, quá lâu không có bạn gái, không biết mở miệng yêu cầu cô cùng anh thế nào.
"A, vậy em tắt là được rồi."
Thật tốt! Anh thầm vui mừng. "Vậy anh dẫn em đến giường ngủ."
Mang cô lên giường... Tim Trinh Dư Nhạc đập mạnh. Cô cố ý chuyên tâm chơi game, chính là muốn trốn tránh gặp giỡ khắc này. "Ưm, giường của anh đủ hai người không?"
"Là giường đơn." Anh cầm tay cô, đi về phía góc tủ ở phía góc tường.
"Vậy không đủ cho hai người ngủ? Em ngủ trên ghế sofa được rồi." Cô lập tức xung phong nhận việc
"Yên tâm, chiếc giường này củ anh được đặc chế, lớn hơn so với giường đơn, chúng ta tuyệt đối có thể ngủ chung." Giọng anh trầm thấp, chầm chạp, giống như có hàm chứa thâm ý.
Trái tim cô cuồng loạn, muốn ngất xỉu. Có thật sự muốn không? Cô không quen việc tiến triển nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại có chút mong chờ. Cô chủ ý thấy anh đưa cô đi thẳng về phía tủ. "Giường của anh trong ngăn tủ sao?"
Anh cười nhẹ, nhẹ đẩy vào tấm kính ở của tủ, ở đó xuất hiện một hành lang nhỏ hẹp trải thảm, anh kéo cô đi vào. Cô kinh ngạc, không ngờ ngăn kéo lại có một không gian khác, là một gian phòng nhỏ phong cách khác xa bên ngoài.
Gian phòng màu bạc giống như làm từ kim loại, qua hai mặt cừa sổ bằng kim loại, cô có thể nhìn thấy bầu trời đêm ở bên ngoài. Chiếc giường đơn màu bạc có một tấm nệm màu đen, đầu giường có cái điều khiển dài bằng kim loại, phía trên có các nút lớn nhỏ, cô không khỏi tò mò, những thu đó chỉ để trang trí sao? Hay đều có tác dụng?
Một bên phòng còn có tấm thuỷ tinh lớn, phía trên có vẽ các loại biểu đồ ra-đa hình tròn, gian phòng như quả bóng bầu dục, kim loại bao quanh lại giống như một con nhộng, ánh sáng lạnh lùng phủ xuống, giống như chỉ cần đóng cửa, cầm lấy tay lái, cả căn phòng sẽ bay lên.
"Đây là phi thuyền vũ trụ sao?" Trình Dư Nhạc vừa kinh ngạc, vừa buồn cười, cô chưa từng thấy phòng ngủ kỳ lạ như vậy, nhưng thình lình bị Âu Qua Lữ ôm ngang lên, cô kêu lên, theo quán tính mà ôm lấy cổ anh, anh khom người đặt cô lên trước giường êm ái.
"Nơi này do tự anh thiết kế, từ nhỏ anh đã có mơ ước được trở thành phi hành gia, có một ngày có thể lên mặt trăng, kết quả không làm được phi hành gia , liền thiết kế phòng ngủ thế này để thoả mãn ước mơ." Anh hả hê giải thích. "Thích không?"
"Thích, nơi này rất thú vị." Cô cười, thì ra anh lại ngây thơ như một đứa trẻ vậy, nhìn tròng mặt anh loé sáng, giống như một đứa trẻ đang kiêu ngạo khoe ước mơ của mình, thật đáng yêu... Nhưng lúc anh cũng nằm lên giường, nụ cười của cô cứng đờ.
"Điều khiển ở đầu giường là thật, anh có thể từ đây điều khiển rất nhiều thứ. Ví dụ như, cái này..." Anh ấn mấy cái nút, đèn bên ngoài lập tức tối dần, cuối cùng đến phòng ngủ cũng tắt. Bóng tối hoàn toàn bao phủ bọn họ, chỉ còn dư lại chút ánh sáng từ trần nhà phản chiếu lên vách tường, giống như ở trong vũ trụ.
Cô không tự chủ ngừng thở, còn có thể cảm giác được hơi thờ thâm trầm ấm áp của anh, tay anh đặt lên chân cô, cô nhận thấy được cơ thể mạnh mẽ của anh ở bên cạnh, hoàn toàn bất đồng với thân thể mềm mại của cô, mùi hương sữa tắm lẫn vào cô. Trong bóng tối hương thơm quấn quít như vậy, mập mờ mê người, cô tưởng tượng, thân thể quấn lấy nhau dung hợp.. Thân thể cô khẽ run, xấu hổ lại hưng phấn, có lẽ sự việ diễn ra quá nhanh, nhưng cô nguyện ý.
Vậy mà anh lại thao thao bất duyệt (nói không ngừng nghỉ) kể về quá trình thiết kế căn phòng, không có ý muồn hành động.
"Anh không phải muốn ... Cái đó sao?" Cô không nhịn được cắt đứt lời anh.
"Cái nào?" Anh không hiểu.
-------------
“Là… cái đó… vừa rồi anh dẫn em đến trước giường, hiện tại chúng ta đang nằm chung giường, sau đó… vậy…” Cô nói quanh co, gò má nóng như lửa đốt.
Âu Quan Lữ đã hiểu. “Em cho rằng anh muốn…” Anh kiềm chế cười nhẹ. “Vừa rồi anh nói là lên giường ‘ngủ’, em muốn đi đến đâu?” Anh chế nhạo. “Em rất muốn sao?”
“Không phải anh muốn sao?” Cô kỳ quái cảm thấy hơi thất vọng.
Câu hỏi vô tội của cô hại khí huyết anh tuôn trào, từ khi bắt đầu anh đã hối hận, bởi vì mê luyến cảm giác tốt đẹp khi ở chung với cô, kiên quyết mang cô về nhà, anh có thể hại mình bị trúng gió. “Đương nhiên anh muốn.” Anh lấy hơi, giọng nói trầm thấp. “Anh là một người đàn ông bình thường, như vậy tất nhiên muốn, em biết anh độc thân đã lâu, thành thật mà nói, anh muốn đến chết.”dღđ☆L☆qღđ
Câu trả lời của anh khiến gò má cô càng nóng hơn. “Vậy tại sao…”
“Muốn không có nghĩa nhất định là phải làm. Có lẽ anh tương đối cổ hủ, mới hẹn hò được vài tiếng, anh thấy như vậy quá nhanh, anh hi vọng chờ tới lúc em hiểu anh hơn, khẳng định em nguyện ý tiếp nhận anh, anh sẽ lại bước thêm bước kế tiếp, dù sao ý nghĩ của chuyện này với phụ nữ tương đối khác biệt, anh không hi vọng tương lai em sẽ hối hận vì thời khắc kích tình hôm nay.” Anh không muốn nói những lời nhảm nhí này, đây là địa bàn anh, người phụ nữ anh yêu thương đang ở trên giường anh, anh muốn làm gì thì làm… Anh bắt đầu tưởng tượng mình là một khối băng Nam Cực, như vậy để làm lạnh dục vọng trong người.dღđ☆L☆qღđ
Anh không nói lời ngon tiếng ngọt, cô lại cảm thấy ngọt ngào. Anh thà để mình chịu khổ, cũng không muốn cho cô thấy khó chịu. Anh cố gắng đè nén khiến cô có cảm giác mình được quý trọng, anh không làm gì cả, cô lại cảm thấy yêu anh hơn, anh tỉ mỉ chăm sóc, khi anh đặt cảm giác của cô trước của mình, cô cũng biết rất rõ, biết anh thật sự yêu mình.
Cô hôn lên gương mặt anh một cái, nói lời từ đáy lòng. “Anh thật sự là một người tốt.”
“May mắn em là bạn gái của anh, nếu không nghe rất giống em đang khen thưởng anh.”
Cô cười khanh khách, không nên tiếp tục buồn bực có được không, chui vào ngực anh, nghe hô hấp dồn dập của anh, cô giật mình. “Em không nên đến gần anh, anh đã khỏe…”
“Không, anh không sao.” Anh thở dài, mình nhất định sẽ giảm thọ mười năm. “Đừng động, anh thích ôm em như vậy.” Anh ôm cô vào trong ngực, cằm đặt trên mái tóc mềm mại của cô. “Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta tới sơn trang, em chạm vào mông anh chứ?”dღđ☆L☆qღđ
Cô cười khẽ. “Dĩ nhiên, có thể nói cả đời này em cũng không quên được chuyện đó.”
“Hiện tại em có thể quang minh chính đại sờ soạng mọi nơi.”
Cô phì cười. “Em không muốn.”
“Tại sao lại không muốn?”
“Rất kỳ quái! Nào có ai lại cố ý sờ…”
“Có sao đâu chứ? Hiện tại em là bạn gái anh, tùy em sờ.”
“Dù sao em cũng không muốn.” Cô vẫn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.