Chương 9
Đông Mật
12/11/2014
Khi đó, cô có phải là nên cân nhắc?
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng. Lý tưởng của cô là một danh sách lớn, thiếu anh cũng không ít, căn bản không cần liệt anh vào, cô cần gì phải hao tổn tâm trí như vậy? Không muốn!
Cô nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Ngủ một chút, tỉnh lại đã hơn mười giờ, lúc nhìn đồng hồ, cô liền giật mình, sao Âu Quan Lữ lại không đánh thức cô?
Cô vội vàng xuống giường, nhưng đầu rất đau, xuống giường bước chân có chút xiêu vẹo. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, vừa đi vào phòng khách nhỏ, chỉ thấy có ba người ngồi trong phòng khách.
Âu Quan Lữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đang ngồi đối diện anh, con của hai người họ đang ngồi trong ngực mẹ mình, ăn trái cây, ba người lớn đang nói chuyện phiếm. Cô vừa đi đến, bốn người liền nhìn về phía cô.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Là ảo giác của cô sao? Tầm mắt của Âu Quan Lữ giống như dừng lại trên người cô đặc biệt lâu.
“Xin lỗi, em ngủ muốn quá.” Trình Dư Nhạc rất lúng túng, nhìn về phía anh. “Sao anh không đánh thức em dậy?”
Âu Quan Lữ nhún vai. “Anh thấy không có việc gì, để em ngủ nhiều một chút cũng không quan hệ.”
“Nghe Quan Lữ nói em bị cảm, khá hơn chút nào không?” Mặt Từ Lỵ Hoan đầy quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Cô có chút nghẹt mũi, giọng nói hơi khàn, xem ra thật sự bị cảm.
Âu Quan Lữ duỗi tay về phía cô, cô chần chờ, đi tới, đưa tay cho anh cầm, anh kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh, xem xét nhiệt độ trên trán cô.
“Còn có chút nóng.” Động tác thân mật của anh vô cùng tự nhiên, cô lại căng thẳng giống như các khớp xương bị dính vào nhau, cô thầm ra lệnh cho mình: Đừng cứng nhắc như vậy! Thả lỏng một chút!diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Anh không buông cô ra, vẫn nắm tay cô, là bởi vì anh trai và chị dâu đều đang ở đây, muốn giả trang bộ dạng hai người yêu nhau sao? Cô nặn ra một nụ cười. “Mọi người cũng ăn sáng xong rồi sao?”
Lê Thượng Thần gật đầu. “Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm với ba, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa mới giải tán. Ba muốn tản bộ trong sơn trang với mọi người, Quan Lữ không muốn đi, nói không yên tâm để lại em một mình.”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô chỉ là cái cớ đúng không? Trình Dư Nhạc nghĩ, nguyên nhận thực sự là anh không muốn ở cùng với cha mình.
“Không cần đặc biệt nói chuyện này với Nhạc Nhạc chứ?” Âu Quan Lữ cau mày. “Giọng điệu của anh giống như đang trách tội cô ấy, không thể đi tản bộ là trách nhiệm của cô ấy. Muốn đi như vậy, sao anh không một mình đi cùng ông già đó chứ?”
Lê Thượng Thần vô tội nhún vai. “Đừng tức giận như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện.” Lê Thượng Thần như có thâm ý nhìn về phía hai người. “Anh nào dám trách bạn gái bảo bối của em?”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Giọng nói của Từ Lỵ Hoan đầy yêu thích và ngưỡng mộ. “Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây, Quan Lữ hỏi có thể chuẩn bị cho em một bát cháo mặn không, cậu ấy nói em thích ăn cháo mặn, hơn nữa em bị cảm, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Cô chỉ về phía bình giữ nhiệt trên khay trà. “Đó, ở đây, đầu bếp đặc biết nấu cho em đó.”
“Hả?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, sao anh lại biết cô thích ăn cháo mặn? Lúc sắm vai người yêu giả, cô còn chưa nói mà? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh không nhìn cô, sắc mặt anh không được tự nhiên, giọng nói cao hơn một chút.
“Biết bạn gái mình thích ăn gì, có gì kì lạ sao?”
“Ai nói kì lạ? Cậu đối với bạn gái mình rất tốt, làm cho người khác hâm mộ, bọn anh đang khen cậu, không phải mắng cậu, sao cậu lại phản ứng dữ dội vậy?” Lê Thượng Thần nhìn về phía Trình Dư Nhạc.”Nhạc Nhạc, em trai anh luôn kì cục như vậy sao? Vất vả cho em rồi.”
“Rất tốt…, anh ấy chăm sóc em rất tốt, chẳng qua anh ấy không thích nói ra miệng, anh ấy hay xấu hổ.” Rõ ràng là ý tốt, bị vạch trần lại cứng nhắc, không phải xấu hổ thì là gì? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh liếc cô một cái, ánh mắt bối rối, cô cười trộm.
“Anh hâm mộ cái gì? Anh cũng có chị dâu mà.” Âu Quan Lữ nói sang chuyện khác.
“Bọn chị đã ly hôn, chị không phải chị dâu của em.” Từ Lỵ Hoan nói tiếp, giọng điệu nhanh chóng như một lưỡi dao, một đao chặt đứt.
Nụ cười của Lê Thượng Thần không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy. “Đúng vậy, ở cùng nhau vui vẻ cũng sẽ không ly hôn.”
“Anh xem, em trai anh nhớ được bạn gái cậu ấy thích ăn cái gì, anh nhớ em thích ăn gì không?”
Bộ dạng Lê Thượng Thần giống như bị ai đó giẫm chân. “Ưm, bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông?”
“Đó là món ăn yêu thích của bạn gái trước của anh, không phải của em.” Từ Lỵ Hoan mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng. “Anh nhớ nhầm, em thích ăn nhất là bánh nướng.”
“Còn anh thì sao? Em nhớ anh thích ăn gì không?”
“A…” Từ Lỵ Hoan suy nghĩ khoảng mời giây. “Anh không thích ăn ớt xanh.”
“Sai, anh thích ăn ớt xanh nhất.” Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói. “Bạn trai trước của em không thích ăn ớt xanh sao?”
Ai nấy đều thấy được tia lửa bắn ra bốn phía từ đôi vợ chồng đã ly hôn, giống như một ngòi nổ bị đốt lên, Trình Dư Nhạc nhanh chóng tiến lên hòa giải. “Chỉ là hiện tại hai người cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới ly hôn chứ? Hai người không phải đang hẹn hò sao?”
“Đúng vậy!” Hai người trăm miệng một lời.
Khuôn mặt ăn ý mười phần giống như đã được huấn luyện qua, chỉnh tề có thừa, tình cảm lại chưa đủ, Trình Dư Nhạc chợt nghĩ… chẳng lẽ đôi vợ chồng này cũng giống như cô và Âu Quan Lữ, là vì một tỷ, rõ ràng vợ chồng bất hòa, lại giả vờ rất yêu nhau?
Âu Quan Lữ lạnh nhạt. Nhất định là hẹn hò giả! Anh trai không ngừng thử dò xét anh và Trình Dư Nhạc, đại khái cũng hoài nghi anh và Trình Dư Nhạc là đôi tình nhân giả, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, cũng vậy cả thôi.
“Vậy bọn anh đi trước nhé. Còn phải tản bộ cùng ba nữa.” Lê Thượng Thần đứng dậy, nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, cô ôm con trai đứng lên.
Trình Dư Nhạc lại nói: “Thật ra thì, em cũng muốn tản bộ, em có thể đi cùng mọi người không?”
“Nhạc Nhạc?” Âu Quan Lữ kinh ngạc.
“Mặc dù em bị cảm, nhưng tinh thần cũng không tệ,, khó có thể tới được đây, em muốn đi dạo một chút. Tối hôm qua anh chăm sóc em, ngủ không ngon, anh đi ngủ bù, em tản bộ cùng anh cả và chị dâu, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm, được không?”
Cô biết anh không muốn đi cùng cha, liền lấy cớ cho anh, nhưng tại sao cô lại muốn đi theo? Cô nháy mắt với anh, anh liền im lặng, âm thầm buồn bực.
Cô đang có ý đồ gì?
Âu Quan Lữ không chịu đi cùng, cha Tằng không khỏi thất vọng, chỉ là có lẽ có vợ chồng Lê Thượng Thần và Trình Dư Nhạc ở cạnh, ông cũng vô cùng hào hứng, để quản gia đẩy xe lăn, ông đưa mọi người đi khắp nửa sơn trang, tự mình kể chuyện về từng cọng cây ngọn cỏ, Trình Dư Nhạc từ giọng điệu có phần kiêu ngạo của ông, nghe ra ông có tình cảm nồng hậu với sản nghiệp này.
Đến gần buổi trưa, bọn họ nghỉ ngơi tại đình nghỉ mát, điện thoại của cha Tằng vang lên, ông nghe, nói mấy câu liền lộ ra nụ cười, liên tiếp nhìn về phía Trình Dư Nhạc.
Sau khi kết thúc điện thoại, cha Tằng nói: “Cũng đến lúc ăn cơm trưa, ba đã phân phó cho nhà bếp chuẩn bị, Quan Lữ đang đợi con về dùng cơm, con trở về với nó đi.”
“Không phải mọi người cùng nhau ăn sao?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, cô cho rằng cha Tằng sẽ muốn Âu Quan Lữ ở bên cạnh.
“Đừng hiểu lầm, ba rất vui khi ăn cơm cùng các con, chỉ là Quan Lữ không thích nhìn thấy ba, ba cũng không muốn làm nó mất hứng.” Cha Tằng buồn bã thở dài, ngay sau đó lại phấn khởi, lộ ra nụ cười. “Muốn ăn cơm cùng nhau, hai ngày nay đều sẽ có cơ hội, buổi trưa nay vẫn nên để lại các con đi!”
Vẻ mặt phiền muộn của ông khiến Trình Dư Nhạc không đành lòng, nhưng cô là người ngoài không tiện can thiệp chuyện cha con nhà họ, cô cũng không miễn cưỡng anh được.
Một nhóm người trở về nhà gỗ. Cô vừa thấy Âu Quan Lữ, đã nói. “Ba anh nói, buổi trưa chúng ta không cần ăn cơm cùng bọn họ.” Đối với anh mà nói, đây là chuyện cầu còn không được, đúng chứ?
Âu Quan Lữ lại nói. “Sao cô lại tản bộ cùng mọi người?”
“Sao lại không cùng? Nơi này là Sơn trang nghỉ ngơi cao cấp, không phải nới một người nghèo như tôi có thể tùy tiện tới, khó có thể vào đây, đương nhiên tôi muốn nắm chặt cơ hội. Nơi này rất nhiều cây, phong cảnh cũng rất đẹp.” Cô ngả người lên ghế sô pha, xoa bắp chân. “Đi lâu, chân đau quá.”
“Nếu cô muốn tới, đề nghị công ty tới đây du lịch là được rồi, cô bị cảm, không nên khiến mình quá mệt mỏi, cô xem sắc mặt của cô trắng bệch rồi kìa.” Thấy vậy, trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận, tức cô không biết chăm sóc bản thân mình.
Cô nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên. “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
“Không có.” Khuôn mặt anh không được tự nhiên trở nên lạnh lùng. “Tôi chỉ cảm thấy cô không cần phải làm tới mức này, cô là do tôi nhờ tới, nhận tiền làm việc, đạt tới yêu cầu cơ bản là đủ rồi, không cần miễn cưỡng mình làm chuyện quá mức.” Cô chưa nói, nhưng anh rất rõ, cô đi cùng cha là vì anh, anh không muốn dính dáng nhiều tới cha, cúng không cần cô đền đáp thay anh.
“Nếu như tôi nhận tiền làm việc, thù lao lại nhiều như vậy, mặc kệ tôi làm chuyện gì, không gây phiền toái cho anh là tốt rồi, không phải sao? Nói đi nói lại, sao anh lại biết tôi thích ăn cháo mặn?” Chẳng lẽ, anh lén lút chú ý cô? Chẳng lẽ, thường ngày hai người cãi qua cãi lại, thật ra anh đối với cô… Ý nghĩ này khiến tim cô đập thật nhanh.
Anh mỉm cười. “Có một lần, tôi tới bộ phận của các cô, ngày đó cô ngủ quên, suýt chút nữa đi trễ, vội vội vàng vàng chạy vào, đồng nghiệp của cô Tiểu Huệ nghe nói cô chưa ăn sáng, lập tức đem bát cháo mặn của mình cho cô. Cô cầm bát cháo đó, nước miếng cũng muốn chảy xuống, nhìn cũng biết là cô thích ăn.” Bộ dạng đáng yêu đó của cô vẫn in sâu vào lòng anh.
“Tôi không chảy nước miếng!” Đáng ghét, cô không có chút ấn tượng nào về chuyện này, lại bị anh nhớ. “Tôi đói rồi, nếu không ăn cơm với họ, chúng ta sẽ ăn cái gì? Có thể xuống phòng bếp gọi thức ăn sao?”
“Tôi nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn, thời tiết rất tốt, ăn trên sân thượng đi!”
“Anh nấu canh? Anh nấu có thể uống được sao? Anh sẽ không bỏ loạn nguyên liệu vào trong canh đó chứ?”
“Ừ, thật ra canh là dùng nước miếng của tôi nấu, cô biết nấu một nồi nước miếng cần bao lâu không?”
“A…” Cô khẽ kêu một tiếng. Lý tưởng của cô là một danh sách lớn, thiếu anh cũng không ít, căn bản không cần liệt anh vào, cô cần gì phải hao tổn tâm trí như vậy? Không muốn!
Cô nằm xuống giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Ngủ một chút, tỉnh lại đã hơn mười giờ, lúc nhìn đồng hồ, cô liền giật mình, sao Âu Quan Lữ lại không đánh thức cô?
Cô vội vàng xuống giường, nhưng đầu rất đau, xuống giường bước chân có chút xiêu vẹo. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo, vừa đi vào phòng khách nhỏ, chỉ thấy có ba người ngồi trong phòng khách.
Âu Quan Lữ đang ngồi trên ghế sô pha, Lê Thượng Thần và Từ Lỵ Hoan đang ngồi đối diện anh, con của hai người họ đang ngồi trong ngực mẹ mình, ăn trái cây, ba người lớn đang nói chuyện phiếm. Cô vừa đi đến, bốn người liền nhìn về phía cô.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Là ảo giác của cô sao? Tầm mắt của Âu Quan Lữ giống như dừng lại trên người cô đặc biệt lâu.
“Xin lỗi, em ngủ muốn quá.” Trình Dư Nhạc rất lúng túng, nhìn về phía anh. “Sao anh không đánh thức em dậy?”
Âu Quan Lữ nhún vai. “Anh thấy không có việc gì, để em ngủ nhiều một chút cũng không quan hệ.”
“Nghe Quan Lữ nói em bị cảm, khá hơn chút nào không?” Mặt Từ Lỵ Hoan đầy quan tâm hỏi.
“Rất tốt.” Cô có chút nghẹt mũi, giọng nói hơi khàn, xem ra thật sự bị cảm.
Âu Quan Lữ duỗi tay về phía cô, cô chần chờ, đi tới, đưa tay cho anh cầm, anh kéo cô lại ngồi xuống cạnh anh, xem xét nhiệt độ trên trán cô.
“Còn có chút nóng.” Động tác thân mật của anh vô cùng tự nhiên, cô lại căng thẳng giống như các khớp xương bị dính vào nhau, cô thầm ra lệnh cho mình: Đừng cứng nhắc như vậy! Thả lỏng một chút!diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Anh không buông cô ra, vẫn nắm tay cô, là bởi vì anh trai và chị dâu đều đang ở đây, muốn giả trang bộ dạng hai người yêu nhau sao? Cô nặn ra một nụ cười. “Mọi người cũng ăn sáng xong rồi sao?”
Lê Thượng Thần gật đầu. “Buổi sáng mọi người ăn điểm tâm với ba, vừa ăn vừa nói chuyện, vừa mới giải tán. Ba muốn tản bộ trong sơn trang với mọi người, Quan Lữ không muốn đi, nói không yên tâm để lại em một mình.”diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Cô chỉ là cái cớ đúng không? Trình Dư Nhạc nghĩ, nguyên nhận thực sự là anh không muốn ở cùng với cha mình.
“Không cần đặc biệt nói chuyện này với Nhạc Nhạc chứ?” Âu Quan Lữ cau mày. “Giọng điệu của anh giống như đang trách tội cô ấy, không thể đi tản bộ là trách nhiệm của cô ấy. Muốn đi như vậy, sao anh không một mình đi cùng ông già đó chứ?”
Lê Thượng Thần vô tội nhún vai. “Đừng tức giận như vậy, anh chỉ muốn nói chuyện.” Lê Thượng Thần như có thâm ý nhìn về phía hai người. “Anh nào dám trách bạn gái bảo bối của em?”diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Giọng nói của Từ Lỵ Hoan đầy yêu thích và ngưỡng mộ. “Bữa sáng hôm nay là kiểu Tây, Quan Lữ hỏi có thể chuẩn bị cho em một bát cháo mặn không, cậu ấy nói em thích ăn cháo mặn, hơn nữa em bị cảm, ăn nhẹ thì tốt hơn.” Cô chỉ về phía bình giữ nhiệt trên khay trà. “Đó, ở đây, đầu bếp đặc biết nấu cho em đó.”
“Hả?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, sao anh lại biết cô thích ăn cháo mặn? Lúc sắm vai người yêu giả, cô còn chưa nói mà? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh không nhìn cô, sắc mặt anh không được tự nhiên, giọng nói cao hơn một chút.
“Biết bạn gái mình thích ăn gì, có gì kì lạ sao?”
“Ai nói kì lạ? Cậu đối với bạn gái mình rất tốt, làm cho người khác hâm mộ, bọn anh đang khen cậu, không phải mắng cậu, sao cậu lại phản ứng dữ dội vậy?” Lê Thượng Thần nhìn về phía Trình Dư Nhạc.”Nhạc Nhạc, em trai anh luôn kì cục như vậy sao? Vất vả cho em rồi.”
“Rất tốt…, anh ấy chăm sóc em rất tốt, chẳng qua anh ấy không thích nói ra miệng, anh ấy hay xấu hổ.” Rõ ràng là ý tốt, bị vạch trần lại cứng nhắc, không phải xấu hổ thì là gì? Cô nhìn về phía Âu Quan Lữ, anh liếc cô một cái, ánh mắt bối rối, cô cười trộm.
“Anh hâm mộ cái gì? Anh cũng có chị dâu mà.” Âu Quan Lữ nói sang chuyện khác.
“Bọn chị đã ly hôn, chị không phải chị dâu của em.” Từ Lỵ Hoan nói tiếp, giọng điệu nhanh chóng như một lưỡi dao, một đao chặt đứt.
Nụ cười của Lê Thượng Thần không thay đổi, mắt cũng không thèm nháy. “Đúng vậy, ở cùng nhau vui vẻ cũng sẽ không ly hôn.”
“Anh xem, em trai anh nhớ được bạn gái cậu ấy thích ăn cái gì, anh nhớ em thích ăn gì không?”
Bộ dạng Lê Thượng Thần giống như bị ai đó giẫm chân. “Ưm, bánh trứng Ngọc Mễ với ruốc bông?”
“Đó là món ăn yêu thích của bạn gái trước của anh, không phải của em.” Từ Lỵ Hoan mỉm cười, giọng nói lại lạnh như băng. “Anh nhớ nhầm, em thích ăn nhất là bánh nướng.”
“Còn anh thì sao? Em nhớ anh thích ăn gì không?”
“A…” Từ Lỵ Hoan suy nghĩ khoảng mời giây. “Anh không thích ăn ớt xanh.”
“Sai, anh thích ăn ớt xanh nhất.” Lê Thượng Thần lạnh nhạt nói. “Bạn trai trước của em không thích ăn ớt xanh sao?”
Ai nấy đều thấy được tia lửa bắn ra bốn phía từ đôi vợ chồng đã ly hôn, giống như một ngòi nổ bị đốt lên, Trình Dư Nhạc nhanh chóng tiến lên hòa giải. “Chỉ là hiện tại hai người cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới ly hôn chứ? Hai người không phải đang hẹn hò sao?”
“Đúng vậy!” Hai người trăm miệng một lời.
Khuôn mặt ăn ý mười phần giống như đã được huấn luyện qua, chỉnh tề có thừa, tình cảm lại chưa đủ, Trình Dư Nhạc chợt nghĩ… chẳng lẽ đôi vợ chồng này cũng giống như cô và Âu Quan Lữ, là vì một tỷ, rõ ràng vợ chồng bất hòa, lại giả vờ rất yêu nhau?
Âu Quan Lữ lạnh nhạt. Nhất định là hẹn hò giả! Anh trai không ngừng thử dò xét anh và Trình Dư Nhạc, đại khái cũng hoài nghi anh và Trình Dư Nhạc là đôi tình nhân giả, hai bên kẻ tám lạng người nửa cân, cũng vậy cả thôi.
“Vậy bọn anh đi trước nhé. Còn phải tản bộ cùng ba nữa.” Lê Thượng Thần đứng dậy, nháy mắt với Từ Lỵ Hoan, cô ôm con trai đứng lên.
Trình Dư Nhạc lại nói: “Thật ra thì, em cũng muốn tản bộ, em có thể đi cùng mọi người không?”
“Nhạc Nhạc?” Âu Quan Lữ kinh ngạc.
“Mặc dù em bị cảm, nhưng tinh thần cũng không tệ,, khó có thể tới được đây, em muốn đi dạo một chút. Tối hôm qua anh chăm sóc em, ngủ không ngon, anh đi ngủ bù, em tản bộ cùng anh cả và chị dâu, buổi trưa cùng nhau ăn bữa cơm, được không?”
Cô biết anh không muốn đi cùng cha, liền lấy cớ cho anh, nhưng tại sao cô lại muốn đi theo? Cô nháy mắt với anh, anh liền im lặng, âm thầm buồn bực.
Cô đang có ý đồ gì?
Âu Quan Lữ không chịu đi cùng, cha Tằng không khỏi thất vọng, chỉ là có lẽ có vợ chồng Lê Thượng Thần và Trình Dư Nhạc ở cạnh, ông cũng vô cùng hào hứng, để quản gia đẩy xe lăn, ông đưa mọi người đi khắp nửa sơn trang, tự mình kể chuyện về từng cọng cây ngọn cỏ, Trình Dư Nhạc từ giọng điệu có phần kiêu ngạo của ông, nghe ra ông có tình cảm nồng hậu với sản nghiệp này.
Đến gần buổi trưa, bọn họ nghỉ ngơi tại đình nghỉ mát, điện thoại của cha Tằng vang lên, ông nghe, nói mấy câu liền lộ ra nụ cười, liên tiếp nhìn về phía Trình Dư Nhạc.
Sau khi kết thúc điện thoại, cha Tằng nói: “Cũng đến lúc ăn cơm trưa, ba đã phân phó cho nhà bếp chuẩn bị, Quan Lữ đang đợi con về dùng cơm, con trở về với nó đi.”
“Không phải mọi người cùng nhau ăn sao?” Trình Dư Nhạc kinh ngạc, cô cho rằng cha Tằng sẽ muốn Âu Quan Lữ ở bên cạnh.
“Đừng hiểu lầm, ba rất vui khi ăn cơm cùng các con, chỉ là Quan Lữ không thích nhìn thấy ba, ba cũng không muốn làm nó mất hứng.” Cha Tằng buồn bã thở dài, ngay sau đó lại phấn khởi, lộ ra nụ cười. “Muốn ăn cơm cùng nhau, hai ngày nay đều sẽ có cơ hội, buổi trưa nay vẫn nên để lại các con đi!”
Vẻ mặt phiền muộn của ông khiến Trình Dư Nhạc không đành lòng, nhưng cô là người ngoài không tiện can thiệp chuyện cha con nhà họ, cô cũng không miễn cưỡng anh được.
Một nhóm người trở về nhà gỗ. Cô vừa thấy Âu Quan Lữ, đã nói. “Ba anh nói, buổi trưa chúng ta không cần ăn cơm cùng bọn họ.” Đối với anh mà nói, đây là chuyện cầu còn không được, đúng chứ?
Âu Quan Lữ lại nói. “Sao cô lại tản bộ cùng mọi người?”
“Sao lại không cùng? Nơi này là Sơn trang nghỉ ngơi cao cấp, không phải nới một người nghèo như tôi có thể tùy tiện tới, khó có thể vào đây, đương nhiên tôi muốn nắm chặt cơ hội. Nơi này rất nhiều cây, phong cảnh cũng rất đẹp.” Cô ngả người lên ghế sô pha, xoa bắp chân. “Đi lâu, chân đau quá.”
“Nếu cô muốn tới, đề nghị công ty tới đây du lịch là được rồi, cô bị cảm, không nên khiến mình quá mệt mỏi, cô xem sắc mặt của cô trắng bệch rồi kìa.” Thấy vậy, trong lòng anh dâng lên một cỗ tức giận, tức cô không biết chăm sóc bản thân mình.
Cô nhìn anh, khóe miệng từ từ cong lên. “Anh đang lo lắng cho tôi sao?”
“Không có.” Khuôn mặt anh không được tự nhiên trở nên lạnh lùng. “Tôi chỉ cảm thấy cô không cần phải làm tới mức này, cô là do tôi nhờ tới, nhận tiền làm việc, đạt tới yêu cầu cơ bản là đủ rồi, không cần miễn cưỡng mình làm chuyện quá mức.” Cô chưa nói, nhưng anh rất rõ, cô đi cùng cha là vì anh, anh không muốn dính dáng nhiều tới cha, cúng không cần cô đền đáp thay anh.
“Nếu như tôi nhận tiền làm việc, thù lao lại nhiều như vậy, mặc kệ tôi làm chuyện gì, không gây phiền toái cho anh là tốt rồi, không phải sao? Nói đi nói lại, sao anh lại biết tôi thích ăn cháo mặn?” Chẳng lẽ, anh lén lút chú ý cô? Chẳng lẽ, thường ngày hai người cãi qua cãi lại, thật ra anh đối với cô… Ý nghĩ này khiến tim cô đập thật nhanh.
Anh mỉm cười. “Có một lần, tôi tới bộ phận của các cô, ngày đó cô ngủ quên, suýt chút nữa đi trễ, vội vội vàng vàng chạy vào, đồng nghiệp của cô Tiểu Huệ nghe nói cô chưa ăn sáng, lập tức đem bát cháo mặn của mình cho cô. Cô cầm bát cháo đó, nước miếng cũng muốn chảy xuống, nhìn cũng biết là cô thích ăn.” Bộ dạng đáng yêu đó của cô vẫn in sâu vào lòng anh.
“Tôi không chảy nước miếng!” Đáng ghét, cô không có chút ấn tượng nào về chuyện này, lại bị anh nhớ. “Tôi đói rồi, nếu không ăn cơm với họ, chúng ta sẽ ăn cái gì? Có thể xuống phòng bếp gọi thức ăn sao?”
“Tôi nấu canh, chuẩn bị mấy món ăn, thời tiết rất tốt, ăn trên sân thượng đi!”
“Anh nấu canh? Anh nấu có thể uống được sao? Anh sẽ không bỏ loạn nguyên liệu vào trong canh đó chứ?”
“Ừ, thật ra canh là dùng nước miếng của tôi nấu, cô biết nấu một nồi nước miếng cần bao lâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.